Người đăng: HắcKê
Chương 108
o0oC
ho dù bị thương, tốc độ chạy trốn của Đặc Lan Khắc Tư vẫn rất nhanh. Mấy bụi
cây tươi tối bị gãy nát chẳng tạo ra ảnh hưởng gì với hắn.
Chỉ có điều sau khi Đặc Lan Khắc Tư bị thương hình như không thể đưa tốc độ
của hắn phát huy đến mức cao nhất. Hàn Thạc vận thể lực đến trạng thái tối
cao, nhờ vào sự giám thị của ba con nguyên ma, vẫn giống như là âm hồn bất tán
bám theo phía sau Đặc Lan Khắc Tư. Khoảng cách giữa hai người không ngừng được
kéo sát lại.
Trên đường bỏ chạy, mũi tên cắm ở trên mông đã sớm được rút ra. Đặc Lan Khắc
Tư vốn định xử lý vết thương một chút nhưng khi nhận thấy Hàn Thạc truy kích
phía sau, cũng không còn cách nào khác chỉ có thể dẹp bỏ ý niệm xử lý vết
thương, cũng không quan tâm đến miệng vết thương vẫn đang chảy máu, liều mạng
chạy trốn như trước.
Cứ như thế, người thì đuổi kẻ thì chạy, một mạch giằng co cả mấy chục phút.
Đặc Lan Khắc Tư với sức chịu đựng kinh người vẫn ráng cắn răng kiên trì Mỗi
khi Hàn Thạc xuất hiện trong tầm mắt của y, y đều có thể phát ra tiềm lực đề
cao thêm tốc độ, cố gắng bỏ lại Hàn Thạc ở phía sau.
Đáng tiếc vì Hàn Thạc tu luyện ma công, tính cách vốn mềm yếu, dưới sự gột rửa
của bao lần trải qua thử thách thống khổ, đã sớm rèn luyện ra tính kiên nhẫn
không thôi. Sự ương ngạnh của ý chí lực đã vượt xa tưởng tượng của Đặc Lan
Khắc Tư. Từ đầu đến cuối Hàn Thạc vẫn truy đuổi, tốc độ không có chậm lại dù
chỉ một giây, ngược lại giống như là một người thích truy đuổi, càng đuổi càng
mạnh mẽ.
Mặc dù Đặc Lan Khắc Tư rất quen thuộc với địa thế gần đó, bất quá bị nguyên ma
của Hàn Thạc bám chặt trên người y, giống như có một đôi mắt của chim ưng bay
lượn trên không quan sát hết thảy, dù cho Đặc Lan Khắc Tư sử dụng hết bản lĩnh
của mình vẫn không thể dựa vào việc quen thuộc địa thế mà bỏ rơi Hàn Thạc
được.
Rốt cục, giằng co gần cả nửa ngày người đuổi ta chạy, Đặc Lan Khắc Tư lại đổ
máu quá nhiều nên cuối cùng nhận ra cứ chạy như vậy cũng không phải là một
biện pháp tốt. Vì không thể dứt bỏ Hàn Thạc, cộng thêm thương thế của hắn
không thể kịp thời xử lý, trong lúc vận động thì tốc độ máu chảy lại càng
nhanh hơn, khiến cho Đặc Lan Khắc Tư lần đầu bị hoa mắt một khoảng thời gian
ngắn.
Cuối cùng Đặc Lan Khắc Tư dừng chân dựa vào một cây đại thụ, lấy tay lau vết
máu ở khóe miệng, thở hỗn hễn nhìn Hàn Thạc cũng đang từ từ từng bước tiến
tới, liền mở miệng hổn hểnnói:
- Thì ra theo tới đây chỉ là một mình ngươi, ta thấy ngươi chính là muốn tự
tìm cái chết rồi."
Hàn Thạc thở dốc ra hai hơi, trái tim vì chạy bộ nên đập thình thịch kịch
liệt, từ từ mới bình tĩnh khôi phục lại vẻ bình thường. Hàn Thạc nắm Lục Ma
Phong trong tay, vẻ mặt không biểu cảm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đặc Lan Khắc
Tư. Hàn Thạc cũng không vội vã tiếp cận Đặc Lan Khắc Tư, bước chân đi vô cùng
thong thả.
Mặc dù Hàn Thạc biết Đặc Lan Khắc Tư đã bị thương nặng, nhưng một gã kiếm sư
cho dù bị thương nặng tới mức nào thì vẫn là một kẻ cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần
một lần sơ suất có thể tạo thành đòn đả kích trí mạng cho bản thân mình. Chính
là vì Hàn Thạc không dám đoán chắc thương thế của Đặc Lan Khắc Tư nặng tới mức
nào, cho nên dù con mồi dừng lại, hắn ngược lại vẫn không dám lập tức bắt đầu
động thủ.
- Nếu ngươi không có bị thương, ta cùng với ngươi giao đấu thật là không hề
có một chút cơ hội nào, bất quá với tình huống bây giờ, xem ra ngươi không còn
năng lực làm gì được ta.
Khi cách Đặc Lan Khắc Tư chỉ có mười lăm thước thì Hàn Thạc đột nhiên dừng
lại, ánh mắt dò xét một vòng trên người Đặc Lan Khắc Tư rồi mở miệng thản
nhiên nói.
Vừa nói xong những lời này, Hàn Thạc lại lấy ra cung nỏ ra, nạp một mũi tên
rồi chuẩn xác nhắm ngay Đặc Lan Khắc Tư, định lấy tên nỏ phóng ra để kiểm tra
tình huống thân thể lúc này của Đặc Lan Khắc Tư.
- Chẳng lẽ ngươi chỉ dám ở xa xa mà thử ta sao? Nếu ngươi giống như lần trước
thì hẳn là không do dự xông lên thì mới phải chứ. - Đặc Lan Khắc Tư dán lưng
vào cây đại thụ, cặp mắt lãnh đạm nhìn chăm chú từng động tác của Hàn Thạc rồi
khinh thường mở miệng nói.
- Ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc hay ngươi là kẻ ngu đây? Ngươi nên biết rằng
bây giờ vai trò của chúng ta đã đổi ngược rồi. Giờ đây ngươi là con mồi còn ta
là thợ săn, muốn chơi trò gì thì tùy ý ta thôi.
Hàn Thạc không thèm để ý đến lời nhạo báng của Đặc Lan Khắc Tư. Khi mũi tên đã
chuẩn hắn liền quyết đoán bắn tới.
Giữa bóng đêm đen kịt, đầu mũi tên phát lên một tia hàn quang, tiếng rít xé
không đột nhiên vang lên, như một tia chớp bắn về phía ngực của Đặc Lan Khắc
Tư.
Đối mặt với mũi tên vừa bắn ra, Đặc Lăn Khắc Tư trên vẻ mặt không có bất kỳ vẻ
gì dị thường, cơ hồ ngay lúc tiếng xé gió vừa mới phát ra thân thể hắn liền
bay lên trên không. Mũi tên "bùng" một tiếng hung hăng cắm ngập vào ngay chỗ
Đặc Lan Khắc Tư vừa dựa trên cây đại thụ. Đặc Lan Khắc Tư né được một kích,
thân thể nhảy lên cao vài mét, nhanh nhẹn lướt qua khoảng cách mười lăm thước,
không ngờ trong nháy mắt đã tới trước mặt của Hàn Thạc, tốc độ đã nhanh vượt
ra ngoài sự tưởng tượng của Hàn Thạc.
Đấu khí màu trắng sữa trong chốc lát liền tràn ngập cả tầm mắt của Hàn Thạc,
giống như là bị vây ở giữa một cơn lốc xoáy, thân thể Hàn Thạc đã bị màu trắng
sữa đấu khi bao phủ, cơ thể trong nháy mắt trở nên căng thẳng, tựa hồ nhúc
nhích một chút đều khó khăn, chỉ có thể trơ mắt nhìn đấu khi bao phủ lấy chính
mình.
Thân thể tuy không thể nhúc nhích, nhưng Ma Nguyên Lực trong cơ thể lại lưu
chuyển thống khoái không có trở ngại. Tâm ý tương thông, Lục Ma Phong liền rời
tay bay ra, đột nhiên gào thét bay lượn vòng quanh thân thể Hàn Thạc. Chung
quanh thân người Hàn Thạc thoáng chốc liền được quang mang của Lục Ma Phong
tỏa ra bao phủ lấy.
Tiếng vũ khí chạm nhau kịch liệt từ xung quanh Hàn Thạc vang lên, nương theo
tiếng vũ khí giao tranh là tiếng hét phẫn nộ của Đặc Lan Khắc Tư. Khi màng nhĩ
của Hàn Thạc chấn động tới mức gần điếc thì tất cả âm thanh đã hoàn toàn biến
mất, thân thể cứng ngắc không nhúc nhích được đã dường như đã khôi phục như
bình thường.
- Không thể nào, điều này sao có thể được! Dưới một chiêu công kích Phược
Long Trảm của ta, tại sao vũ khí của ngươi vẫn có thể đỡ được, ngươi rốt cuộc
là ai?
Thân thể vừa mới khôi phục tri giác, Hàn Thạc lập tức nghe được tiếng gào thét
kinh hãi của Đặc Lan Khắc Tư.
Ngưng mắt nhìn, Hàn Thạc đột nhiên phát hiện Đặc Lan Khắc Tư bây giờ sắc mặt
tráng bệch, trong tay vẫn cầm kiếm bản to, trên mũi kiếm đã bị mẻ rất nhiều,
ắnh mắt của y cứ một mực dò xét trên người Hàn Thạc và kiếm bản to, vẻ mặt khó
có thể tiếp nhận, trong miệng không ngừng nói:
- Không thể nào!
Quần áo trên người Hàn Thạc toàn bộ rách bươm giống như chỉ là vải quấn ở trên
người, tầng ngoài của cơ thể lộ ra từng vết xước thật dài, bên trong lộ ra máu
thịt đỏ tươi. Lục Ma Phong giống như bị quăng đi, rơi xuống xa xa vẫn không
nhúc nhích, bất quá trên bề mặt vẫn không bị mẻ chút nào.
- Không có cái gì là không có khả năng!
Lợi dụng lúc Đặc Lan Khắc Tư đang tâm trạng thất thường, Hàn Thạc đột nhiên
hét lên một câu như, sau đó mạnh mẽ xuất ra một quyền.
Mãi đến khi một quyền này đấm tới trước mặt thì Đặc Lan Khắc Tư mới đột nhiên
phản ứng, giơ thanh kiếm bản to nay đã thành hình răng cưa, hướng về phía
quyền đầu của Hàn Thạc mà chặn lại.
"Đang" một tiếng giòn tan vang lên, quyền tay phải của Hàn Thạc tê rần, bất
quá thân thể Đặc Lan Khắc Tư lại loạng choạng. Trong lòng vui vẻ, Hàn Thạc xem
chừng chiêu Phược Long Trảm vừa mới thi triển hẳn là đã khiến đấu khí của Đặc
Lan Khắc Tư hao phí không còn bao nhiêu. Vì vậy hắn lập tức áp sát thân Đặc
Lan Khắc Tư, một trận quyền đấm cước đá điên cuồng oanh tạc tới.
Tại U Ám sâm lâm, Đặc Lan Khắc Tư có tiếng là khó dây vào, bây giờ thân thể
liên tục bị thương nặng, mà ngược lại đã trở thành kẻ yếu. Bị Hàn Thạc liên
tục công kích rồi bị đánh liên tục thối lui, mãi tới đòn cuối cùng mới đờ
người, ngã lật ngửa ra sau.
- Chờ một chút!
Ngay lúc Hàn Thạc cầm lấy Lục Ma Phong, định nhân cơ hội chấm dứt tính mạng
Đặc Lan Khắc Tư, y bổng nhiên mở miệng ngăn cản, sau đó nhìn chằm chằm Hàn
Thạc mà nói:
- Vô luận ngươi tới Hắc Ám sâm lâm vì cái gì, ta đều có thể trợ giúp được
ngươi. Kỳ thật chúng ta vốn không có cừu hận gì mà hóa giải không được cả. Chỉ
là vì chiến lợi phẩm trên người con rồng hai đầu mà thôi. Thứ này thật cũng
không phải rất trân quý
Đặc Lan Khắc Tư vừa nói xong như thế, Hàn Thạc cẩn thận nghĩ một cái thấy
chính xác như thế. Lúc trước Hàn Thạc sở dĩ động thủ đúng là vì không muốn bị
người khác đe dọa uy hiếp, bây giờ phải giết chết Đặc Lan Khắc Tư cũng là ngăn
chặn khả năng Đặc Lan Khắc Tư có thể trả thù về sau. Thật sự mà nói, Hàn Thạc
cùng Đặc Lan Khắc Tư kỳ thật căn bản cũng chả có thâm cừu đại hận gì.
Hàn Thạc đi tới trước mặt Đặc Lan Khắc Tư, Lục Ma Phong trong tay thình lình
tàn nhẫn đâm xuống bồn lần, trong tiếng hét thê lương không khác gì heo bị
chọc tiết cuả Đặc Lan Khắc Tư, Hàn Thạc lãnh khốc thu hồi lại Lục Ma Phong.
Lục Ma Phong đâm xuống bốn lần, phân biệt ra chỗ yếu hại trên hai tay hay chân
Đặc Lan Khắc Tư, mặc dù không đến nỗi tạo thành vết thương trí mạng, cũng sẽ
không ảnh hướng đến tu vi và thực lực sau này của Đặc Lan Khắc Tư. Nhưng mà
trong một khoảng thời gian ngắn Đặc Lan Khắc Tư tuyệt đối không có cơ hội tạo
thành bất kỳ uy hiếp gì cho Hàn Thạc.
- Thành thật xin lỗi, bởi vì ngươi tương đối nguy hiểm nên ta cho rằng như
vậy mới an toàn một chút.
Hàn Thạc nhún vai tự nhiên nói, dừng một chút, rồi mới nhìn chằm chằm Đặc Lan
Khắc Tư đang căn răng chịu đau, mỉm cười mở miệng nói:
- Ta nghĩ bây giờ chúng ta có thể nói chuyện vui vẻ rồi, nếu ta không giết
ngươi, ngươi có thể giúp được gì cho ta?
- A....., xem ra trong Hắc Ám sâm lâm lại có thêm một tên thợ săn ma thú lãnh
khốc rồi, ha ha ha!
Ban đầu Đặc Lan Khắc Tư rên rỉ đau đớn một chút, sau đó cả người nhũn cả ra,
không thể ngờ lại bối rối phá lên cười, chỉ có điều hắn bây giờ hình dạng
nhếch nhác, kèm thêm mái tóc bốc khói đen thui nên vẻ mặt nói lên một sự khó
coi không thể diễn tả bằng lời.
- Nếu muốn giữ mạng, ngươi phải thành thật với ta một chút, nói cho ta biết
ngươi có thể giúp được ta cái gì? - Hàn Thạc nhìn về phía Đặc Lan Khắc Tư, mỉm
cười tra hỏi.
- Vậy ta cần hỏi trước về mục đích ngươi vào sâu trong U Ám sâm lâm, rốt cuộc
là vì cái gì?
Thần sắc Đặc Lan Khắc Tư không hề có chút sợ sệt, mặc dù trong miệng vẫn than
đau nhức nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh.
Hàn Thạc tuy giật mình nhưng lại nghĩ cũng không cần phải giấu giếm, trực tiếp
mở miệng nói:
- Ta là vì trái cây Đạt Cách Mã mới đến đây, ngươi có thể trợ giúp ta lấy
được loại quả này không?
- Ta ở trong Hắc Ám sâm lâm đã nhiều năm, bất kỳ truyền thuyết gì cũng đều
từng nghe nói qua một chút. Ta biết chút ít về vị trí của trái cây Đạt Cách
Mã. Ta có thể dẫn ngươi đến nơi đó, nhưng mà có thể tìm được quả Đạt Cách Mã
hay không, ta cũng không có nắm chắc lắm. Nếu ngươi buông tha ta lần này, ta
có thể đáp ứng toàn lực trợ giúp ngươi, sau này sẽ không tiếp tục truy cứu lại
chuyện này. Chỉ cần ngươi nghe qua danh hiệu của Đặc Lan Khắc Tư ta, hẳn nên
biết là ta nếu đã hứa hẹn thì chưa bao giờ không có thực hiện!"
Đặc Lan Khắc Tư nhìn Hàn Thạc, trịnh trọng hứa hẹn mà nói.
- Giao hẹn chứ!
Hàn Thạc gật gật đầu, dứt khoát trả lời.