106:kẻ Địch Đáng Sợ


Người đăng: HắcKê

Chương 106:Kẻ địch đáng sợ

o0oSau khi biết được người nọ là Đặc Lan Khắc Tư, năm mạo hiểm giả theo phía
sau không dám manh động, chỉ dè dặt nhìn Hàn Thạc, không nghĩ tới sợ cái gì
thì cái đó đến, hắn không ngờ lại đã thật sự hạ thủ.

Đặc Lan Khắc Tư tránh mũi tên xong, sắc mặt chợt lạnh đi, đôi con ngươi sắc
bén trong nháy mắt tụ lại trên người Hàn Thạc, gật gật đầu nói:

- Ngươi to gan lắm!

Không tiếp tục động thủ lấy một cây răng độc khác trong mồm song đầu long, tay
phải gã cầm khoát kiếm (kiếm bản to), không nhanh không chậm bước về phía Hàn
Thạc, xem vẻ mặt của gã rõ ràng là không có hảo ý.

- Hiểu lầm, điều này dám chắc là hiểu lầm, ta nghĩ bằng hữu của ta nhất định
là bởi vì tâm tình khẩn trương mới bắn ra một mũi tên này!

Áo Đức Tái đột nhiên hô to một tiếng, mặt cười khổ giải thích với Đặc Lan Khắc
Tư.

Ngay lúc này, nỏ đang ngừng lại một khắc lại được lắp vào một mũi tên nữa.
Trong lúc Áo Đức Tái còn đang cuống quít giải thích, Hàn Thạc lại ngắm vào Đặc
Lan Khắc Tư đang bước chậm tới, lại một mũi tên được bắn ra.

Giống như là bị táng tại chỗ một bạt tai, vẻ mặt Áo Đức Tái ngạc nhiên, lời
giải thích vừa thốt ra khỏi miệng lộ vẻ vô lực yếu ớt, ngừng lại luôn.

Cước bộ đang bước tới của Đặc Lan Khắc Tư lắc một cái, lại một lần nữa tránh
thoát khỏi mũi tên tập kích một cách thần kỳ, vẫn thong thả bước về phía Hàn
Thạc, cặp mắt nhìn chằm chằm hắn, không buông lỏng một chút nào.

Hít sâu một hơi, bởi vì khoảng cách bị kéo gần, nỏ đã mất đi tác dụng, Hàn
Thạc thu hồi, rồi rút Lục Ma Phong ra, tùy thời chuẩn bị ứng phó sự tiến công
của Đặc Lan Khắc Tư.

- Các ngươi sẽ phải trả giá đắt! - Đang đi tới Đặc Lan Khắc Tư đột nhiên
ngừng lại, sau đó miệng lạnh như băng nói.

- Ách, ta... chúng ta? - Sắc mặt thủy hệ cao cấp ma pháp sư A Phù Lạp sợ sệt
lầm rầm nói một câu.

- Xem ra chúng ta gặp phải phiền toái rồi, nếu đã vậy chúng ta bất tất phải
khách khí rồi.

Áo Đức Tái vẫn đang định tránh né đối địch với Đặc Lan Khắc Tư, mắt thấy việc
đã đến nước này thì rất khó thoát thân, than nhẹ một tiếng rồi nói.

Thân là đội trưởng, Áo Đức Tái vừa mở miệng thốt những lời này, vốn năm người
còn lại còn có chút do dự lúc này liền rất nhanh đều tiến vào vị trí của riêng
mình, chuẩn bị vũ khí sẵn sàng ứng phó cái tên có tiếng là khó dây dưa trong U
Ám sâm lâm này.

Đặc Lan Khắc Tư sắp tiếp cận được Hàn Thạc, thanh kiếm vẫn ôm trên tay phải
thình lình ra khỏi vỏ, đấu khí màu sữa bao trùm lên khoát kiếm, một đạo quang
mang màu trắng hướng phía Hàn Thạc kích tới.

Các bụi cây trên mặt đất đột nhiên nát thành bột phấn đầy trời, mặt đất nơi
nào có đấu khí màu trắng đi qua như bị nứt ra một cái rãnh, trong đấu khí ẩn
chứa sức mạnh làm cho người ta thấy kinh hồn bạt vía. Phỉ Bích tuy cũng là
kiếm sư, Hàn Thạc cũng có vài lần cùng nàng tác chiến nhưng lần này hắn rõ
ràng cảm giác được lực sát thương của đấu khí Đặc Lan Khắc Tư dường như còn có
thêm sự bá đạo.

Vận chuyển Huyền Băng Ma Diễm Quyết, Ma Nguyên lực cuồn cuộn toàn bộ được quán
chú vào trong Lục Ma Phong. Lục Ma Phong thu nạp Ma Nguyên lực cuồn cuộn chảy
vào, thoáng chốc quang mang màu đỏ cực nóng tràn ra xung quanh. Đúng lúc đấu
khí màu trắng đang điên cuồng tới ngay trước mặt, Hàn Thạc nắm chặt Lục Ma
Phong, đột nhiên chém xuống dưới chân.

Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, đấu khi màu sữa cùng quang mang màu đỏ của Lục Ma
Phong va chạm với nhau, đột nhiên tại chỗ đó xuất hiện một cái hố tròn sâu hơn
một mét, một số vụn bột của bụi cây trong đó cháy khét bốc lên khói nồng nặc.

Đặc Lan Khắc Tư vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Đôi con người sắc bén vẫn
nhìn thẳng phía trước. Hàn Thạc cầm Lục Ma Phong lùi một mạch năm sau bước đột
nhiên sụp xuống, tay phải cầm Lục Ma Phong như một mảnh huyết nhục mơ hồ,
thoạt nhìn cực kỳ dọa người.

- Không ngờ lại không chết. Cũng có chút năng lực để điên cuồng. - Đặc Lan
Khắc Tư liếc nhìn Hàn Thạc, có vẻ hơi nghi hoặc nói.

Lắc lắc cánh tay, giọt máu thấm ra rớt xuống, cả người Hàn Thạc rung rung chết
lặng. Ma Nguyên lực lưu chuyển toàn thân cực nhanh trước nay chưa từng có. Sau
đó hai chân dồn lực, rốt cuộc một lần nữa đứng thẳng lên.

Lần trước đối mặt với Lao Luân Tư, Hàn Thạc đã so thực lực của mình đích xác
cao hơn trung cấp kiếm sĩ. Đối mặt với Đặc Lan Khắc Tư trong truyền thuyết đã
đạt tới cảnh giới kiếm sư này, hắn ngay từ đầu đã sử ra toàn lực, lấy mười
thành Ma Nguyên lực quán chú trong Lục Ma Phong, đón đỡ một kích của gã.

Sự thật đã chứng minh thực lực của tên kiếm sư này, đích thật vượt xa dự liệu
của Hàn Thạc. Đặc Lan Khắc Tư có lẽ chưa sử một kích toàn lực mà đã tạo thành
tổn thương không nhẹ cho hắn. Nếu Hàn Thạc không có ma công thần kỳ thân thể
mạnh mẽ dẻo dai, e rằng chịu một kích như thế, người bình thường cả cánh tay
phải sẽ vỡ vụ ra, cả đời khó mong khôi phục lại.

- Bảo vệ bằng hữu của chúng ta. - Áo Đức Tái tỉnh táo quát lên một tiếng, sau
đó nhóm sáu mạo hiểm giả trong nháy mắt vây quanh Hàn Thạc.

Không đợi Đặc Lan Khắc Tư tiếp tục hành động, công kích của cung tiễn thủ Ni Á
cùng hai ma pháp sư đã phát ra, thẳng hướng Đặc Lan Khắc Tư vẫn đang kỳ quái
nhìn Hàn Thạc phóng tới. Ba chiến sĩ cũng không rời khỏi hắn một bước, phân ra
ba phương hướng vây quanh, vững vàng bảo vệ Hàn Thạc.

Công kích của Ni Á với hai ma pháp sư bị Đặc Lan Khắc Tư né tránh rất nhanh,
sau đó không đợi những người này kịp phản ứng, Hạt Vĩ Sư đột nhiên nhảy ra, để
Đặc Lan Khắc Tư cưỡi lên.

- Các vị bằng hữu, ta đi trước chuẩn bị vài món ăn, các ngươi chuẩn bị sẵn
sàng một chút, ta sẽ tiếp tục chơi đùa chậm rãi với các ngươi.

Ngoài sự dự liệu của chúng nhân, Đặc Lan Khắc Tư tịnh không tiếp tục công kích
mà ngược lại ngồi trên Hạt Vĩ Sư, lạnh lùng nói một câu như vậy rồi vỗ con
thú, Hạt Vĩ Sư nghe lời rất nhanh rời đi khỏi nơi này.

Một người một thú, trong ánh mắt chú thị lo lắng đề phòng của mấy người Áo Đức
Tái, bình tĩnh lướt qua các lùm cây tươi tốt rời đi. Thẳng đến khi chúng nhân
phát hiện Đặc Lan Khắc Tư thật sự đã biến mất, lúc này toàn bộ mới thở phào
một hơi, sau lúc khẩn trương có vẻ khá mệt mỏi ngồi phịch xuống đất.

- Làm sao thế, tại sao ngươi lại vọng động như vậy chứ? - Cho tới tận lúc
này, Áo Đức Tái mới kỳ quái nhìn Hàn Thạc nói.

Cười khổ một tiếng, Hàn Thạc lắc lắc đầu, mở miệng nói:

- Thật sự rất xin lỗi, con người ta khá cổ quái, có đôi khi làm ra việc mà
ngay cả ta cũng không tự khống chế được.

Nếu chiếu theo cá tính trước đây của Hàn Thạc, vừa rồi nhất định sẽ không lựa
chọn đối địch cùng một cao thủ cường đại như thế. Bất quá không biết tại sao,
trong lòng hắn bây giờ càng ngày càng không chịu nổi bị người khác uy hiếp,
cho dù kẻ uy hiếp có lực sát thương cường ngạnh, hắn cũng muốn liều lĩnh phản
kháng.

Kỳ thật lúc Áo Đức Tái đưa ra cái tên Đặc Lan Khắc Tư, hiểu rõ được thực lực
danh xứng với thực của tên này thì Hàn Thạc cũng hơi chần chờ, thậm chí định
lập tức buông nỏ trong tay xuống, để cho hắn đem song đầu long đi, không muốn
chọc vào một cường địch như thế.

Nhưng cuối cùng Hàn Thạc vẫn xuất thủ, hơn nữa ra tay cực kỳ kiên quyết, căn
bản không suy xét đến sự trả thù thảm khốc thống khổ sẽ gặp phải tiếp đó. Loại
biến hoá tính cách này làm chính hắn cảm thấy có phần khó tưởng tưởng nổi.
Cuối cùng cũng chỉ có thể quy cho tác dụng của ma công.

- Có lẽ là chúng ta đã quá yếu đuối, kỳ thật cách làm của ngươi thực khiến
người ta rất kính phục, bất quá ta nghĩ rằng tiếp sau đây chúng ta sẽ gặp
phiền toái rất lớn đó.

Áo Đức Tái gật gật đầu nói, mục quang rạng rỡ nhìn Hàn Thạc, trong ánh mắt lộ
ra sự bội phục thực tâm.

- Ngươi có thể liều mạng đỡ gã một kích mà không chết, đã nói lên rằng ngươi
cũng đủ lợi hại rồi, bây giờ thương thế trên người ngươi có khá hơn chút nào
không?

Tinh linh cung tiễn thủ Ni Á đi tới bên cạnh Hàn Thạc, hỏi hắn với giọng khá
quan tâm.

Lấy từ trong không gian giới chỉ ra vài miếng băng gạc, băng bó qua loa cánh
tay phải, sau khi thu hồi vũ khí Hàn Thạc mới mở miệng nói với mấy người khác:

- Thật có lỗi đã mang phiền toái đến cho mọi người, cũng vô cùng cảm kích
cách làm vừa rồi của các vị. Đặc Lan Khắc Tư sẽ không từ bỏ ý đồ, ta nghĩ
chúng ta trước tiên nên thu những gì còn lại của song đầu long, sau đó thương
lượng một chút ứng phó với gã như thế nào.

Mặc dù đột nhiên thêm một kẻ địch làm tâm tình của mọi người có chút nặng nề,
nhưng cuối cùng cũng giữ được song đầu long. Bây giờ Hàn Thạc nhắc tới thu
hoạch chiến lợi phẩm từ song đầu long, mọi người lại có vẻ hứng thú lên được
một chút, tươi cười lấy chủy thủ đi tới song đầu long, móc ra cái răng độc còn
lại cùng ma thú tinh hạch.

Răng độc của song đầu long là một loại chất liệu trọng yếu để luyện chế một số
thuốc bột kịch độc, nếu trải qua cải tạo của luyện kim thuật sư còn có thể trở
thành ma pháp tiễn sử dụng, sau đó giữa đường vỡ tung rồi phun ra độc thuỷ,
đối với địch nhân trong một phạm vi nhỏ có thể tạo thành thương tổn trí mạng.
Thân là ma thú cấp hai, tinh hạch của song đầu long cũng đồng dạng trân quý
phi thường, ít nhất có thể bán được với giá trên một ngàn kim tệ.

Dưới sự kiên trì của Hàn Thạc, ma thú tinh hạch được giao cho Áo Đức Tái, coi
như là hồi báo bọn Áo Đức Tái vừa mới trợ lực. Hai cái răng độc được Hàn Thạc
thu vào không gian giới chỉ, dự định là nếu sau này có cơ hội sẽ phát huy tác
dụng của hai cái răng độc này.

Mấy việc này vừa làm xong, sắc trời cũng đã tờ mờ sáng, đoàn người thu thập
hành lý một chút rồi tiếp tục xuất phát tới chỗ sâu bên trong của U Ám sâm lâm
ở phía nam.

Vừa đi mọi người vừa thương lượng, cố gắng tìm kiếm một phương pháp chống đỡ
Đặc Lan Khắc Tư.

- Tên Đặc Lan Khắc Tư này từ lúc bắt đầu xuất hiện ở trong U Ám sâm lâm đã
được xem như là một tồn tại kinh khủng. Càng sâu trong U Ám sâm lâm, một số
người và thú thường lui tới đều cực kỳ lợi hại. Ở chỗ đó những mạo hiểm giả vì
một chút chiến lợi phẩm mà thường thường sẽ lâm vào liều chết chém giết, cho
dù là đồng bọn đã cùng nhau tiến tới cũng rất có khả năng sẽ phản bội ngươi
vào thời điểm mấu chốt. Bởi vậy người mà có thể thích ứng với hoàn cảnh tràn
ngập chém giết hỗn loạn ở nơi ấy, ngoại trừ có thực lực siêu cường ra còn cần
phải có tâm địa lãnh khốc.

- Đặc Lan Khắc Tư chính là loại nhân vật xuất sắc như thế, mặt khác gã hiểu
rất rõ một số hoàn cảnh bên trong, rất am hiểu nhờ vào hoàn cảnh trong U Ám
sâm lâm mà giành cho địch nhân đả kích tàn khốc. Lần này chúng ta nếu đã chọc
tới gã, ta nghĩ sau đây mà tới bên trong U Ám sâm lâm nhất định sẽ bị gã tập
kích, bởi vậy chúng ta phải đề cao tinh thần, ngàn vạn lần đừng để bị gã đột
nhiên tập kích.

Áo Đức Tái giảng giải về sự đáng sợ về chỗ sâu bên trong U Ám sâm lâm cùng Đặc
Lan Khắc Tư, để cho mọi người thêm cẩn thận.

- Yên tâm đi, gã sẽ không có cơ hội đánh lén chúng ta đâu! - Áo Đức Tái vừa
nói xong hết thảy, Hàn Thạc liền tự tin cười nói.

Lời này vừa nói ra làm cho chúng nhân đều ngạc nhiên. Bất quá đã kiến thức qua
sự thần kỳ của Hàn Thạc, mấy người cũng không lập tức hoài nghi lời hắn nói.
Qua Đăng nhìn Hàn Thạc tràn đầy hứng thú, hỏi:

- Vì sao?

Mỉm cười ra vẻ cao thâm khó dò, Hàn Thạc liếc mắt quét qua mấy người nói:

- Song đầu long dù cách chúng ta năm trăm mét, ta đều có thể phát hiện được
tung tích của nó, Đặc Lan Khắc Tư muốn đánh lén chúng ta căn bản là không có
khả năng. Các ngươi cứ thoải mái yên tâm, nếu gã muốn ỷ vào sự quen thuộc của
gã đối với U Ám sâm lâm mà đánh lén chúng ta, việc này tuyệt đối không có bất
cứ khả năng nào.

Có ba con Nguyên Ma tồn tại, bất kỳ người hay ma thú tiếp cận, Hàn Thạc đều có
thể phát hiện rõ ràng. Mặc cho Đặc Lan Khắc Tư gã có quen thuộc hoàn cảnh tới
mức nào, có Nguyên Ma tồn tại, gã đừng hòng đánh lén thành công, điểm này Hàn
Thạc thực ra cũng không phải mạnh miệng.

- Ta nghĩ rằng gã lúc trước sở dĩ lựa chọn đột nhiên rời đi vì gã không hoàn
toàn nắm chắc sẽ một lưới bắt hết chúng ta. Gã dám chắc sẽ sử dụng thủ pháp mà
hắn quen thuộc để chậm rãi đối phó chúng ta. Nếu nói gã không có biện pháp
đánh lén, với sự hợp lực của bảy người chúng ta, Đặc Lan Khắc Tư cho dù có
thêm Hạt Vĩ Sư cũng không nhất định có thể hoàn toàn chiếm thế thượng phong,
chúng ta thật sự không phải sợ hắn.

Áo Đức Tái thấy Hàn Thạc dám chắc như vậy, sắc mặt lộ vẻ vui mừng nói.

- Ta cam đoan! - Hàn Thạc nói một cách khẳng định.

Sau đó liên tục hai ngày, chúng nhân tiếp tục mạnh mẽ tiến bước về hướng nam U
Ám sâm lâm, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mấy người Áo Đức Tái, Hàn Thạc tháo
miếng băng gạc đang băng trên tay phải ra, vốn vết thương nứt toát miệng đã
khép kín lại, không nhìn ra bất cứ vết tích thụ thương nào.

- Quá thần kỳ, không thể ngờ là đã lành hẳn!

Qua Đăng trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm quan sát cánh tay phải Hàn Thạc,
cố gắng tìm kiếm bí mật tại sao thương thế của hắn khép lại nhanh như thế.

Năm mạo hiểm giả khác cũng là đưa ánh mắt như đang xem quái vật nhìn Hàn Thạc,
tựa hồ không thể tưởng tượng được chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, thương tích
trên cánh tay phải của hắn không ngờ đã lành hẳn, sự thật của chuyện khó tưởng
tượng nổi như thế lại xảy ra trước mặt bọn họ, bảo sao bọn họ không kinh ngạc
cho được.

Nhờ vào ma công tôi luyện lặp đi lặp lại, sự mạnh mẽ dẻo dai thần kỳ của thân
thể hắn bọn họ căn bản là không thể lí giải được, Hàn Thạc cũng không mở miệng
giải thích chuyện này mà lấy cớ tìm được một loại thuốc bột thần kỳ để che dấu
đi.

Tới ban đêm khi mọi người chuẩn bị vào lều ngủ, Hàn Thạc đột nhiên mở miệng
nói: - Đặc Lan Khắc Tư muốn hành động rồi, ta nghĩ buổi tối nay gã sẽ tới công
kích chúng ta. Chúng ta phải bố trí đơn giản một chút, sau đó các ngươi sẽ
công kích theo căn dặn của ta, lần này ta sẽ làm cho tên Đặc Lan Khắc Tư hiểu
rõ ràng rằng việc gã muốn đánh lén mắc cười tới mức nào!


Đại Ma Vương - Chương #106