Người đăng: HắcKê
Chương 105:Không nghe khuyên bảo.
o0oSáu người đang định thoải mái hưởng thụ thành quả thắng lợi nhưng nghe Hàn
Thạc nói thế liền giật mình, sau đó cả đám đều phản ứng giống nhau, nhanh
chóng hiểu ra, buông bỏ chiến lợi phẩm vơ vét được trên người song đầu long,
ánh mắt tập trung lên Hàn Thạc trông chờ lời khuyên từ hắn.
Sau khi Hàn Thạc lần lượt biểu hiện ra lực cảm ứng siêu cường cùng thực lực
cường đại, bọn họ tự nhiên đã tôn Hàn Thạc thành thủ lĩnh mới, ngay cả Áo Đức
Tái cũng không giận hờn chút nào, tựa hồ cảm thấy hết thảy việc này là đương
nhiên.
Trong một đội ngũ vĩnh viễn chỉ có một người lãnh đạo, kẻ lãnh đạo này ngoại
trừ có thực lực bản thân làm người khác tin phục ra, còn phải có đầu óc tỉnh
táo cùng sức phán đoán nhạy cảm.
- Theo ta! - Không nói nhảm hay giả bộ khiêm tốn, khi thấy bọn họ đã tin phục
mình, Hàn Thạc liền nói thẳng.
Lướt một cái, tốc độ Hàn Thạc rất nhanh đã vượt qua khu vực này, mục tiêu
hướng phía trái vọt tới. Sáu hắn mạo hiểm giả phía sau, không ai nghi hoặc
phán đoán của hắn, lập tức vứt bỏ hết thảy các thứ trong tay, mặc kệ lều bạt
bại lộ chung quanh cùng thi thể vẫn chưa nguội lạnh của song đầu long trên mặt
đất, chạy vội theo sau hắn.
Một mảng toàn đại thụ to lớn che kín trời đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt
của mọi người. Ở đây đại thụ, che khuất cả ánh trăng sáng ngời, trong đêm
khuya các cành cây giống như xúc giác của quái vật, trông cực kỳ đáng sợ.
Lúc tới nơi, Hàn Thạc nhìn chằm chằm một cây đại thụ trong số đó, dọc theo các
cành cây xoắn xuýt vào nhau mà leo lên trên, tới giữa thân cây thì đột nhiên
biết mất không thấy đâu. Sáu người ba kiếm sĩ vô cùng nhanh nhẹn, chỉ sau hắn
mười giây cũng đã leo lên, sau đó ba người đó hợp lực giúp cho hai pháp sư một
cung tiễn thủ cũng leo lên được.
Sau khi leo được một nửa lên đại thụ, mọi người mới đột nhiên phát hiện chỗ
này có một lỗ hổng. Đại thụ này nhìn như cứng rắn vô cùng không thể ngờ bên
trong lại có lỗ hổng. Bảy người chui vào trong đó, bốn người nhảy xuống đáy,
còn Hàn Thạc, Áo Đức Tái, A Phù Lạp thò đầu ra dõi về phía xa.
- Là cái gì vậy? - Thẳng một mạch đến giờ mọi người mới thở dốc một hồi, Áo
Đức Tái vừa ngừng lại liền lập tức nghi hoặc nhìn Hàn Thạc hỏi.
- Là siêu cấp ma thú độc giác thú, con độc giác thú này tựa hồ vẫn một mực
truy đuổi song đầu long, khó trách nó chạy trốn cũng không toàn mạng. - Hàn
Thạc nhíu mày, giải thích cho Áo Đức Tái.
Độc giác thú nhanh hơn tia chớp, thân thể có tác dụng kháng ma pháp thần kỳ,
cái sừng duy nhất trên trán còn thêm ẩn chứa lực lượng thần bí, có thể giải
loại trăm độc đem lại tác dụng khởi tử hồi sinh, rửa sạch vết thương. Độc giác
thú trong truyền thuyết chỉ thân cận với thiếu nữ thuần khiết, chán ghét loài
người nam tính. Trong tình huống không tức giận, độc giác thú bình thường sẽ
không gây ra việc không ổn gì.
Bất quá con độc giác thú này, Hàn Thạc thông qua Nguyên Ma lại cảm nhận được
sự phẫn nộ của nó, dường như con song đầu long này đã làm chuyện gì khiến nó
mất đi lý trí. Siêu cấp ma thú độc giác thú có thân thể kháng ma pháp hơn nữa
cực kỳ rắn chắc. Công kích ma pháp cùng vật lý với nó đều không có tác dụng
quá lớn, nhất là đoàn thể này của Hàn Thạc, thực lực cũng không cao, cơ bản
rất khó có thể thương tổn được nó.
Hơn nữa độc giác thú trong truyền thuyết có được sự chúc phúc của thần linh.
Nếu có người thương hại hoặc giết chết nó, vậy người này sẽ bị nguyền rủa, từ
nay về sau liên tục gặp xui xẻo. Cho nên mặc dù độc giác thú cả người đều là
báu vật nhưng lại rất ít người dám liều lĩnh đối phó với nó.
Áo Đức Tái cùng A Phù Lạp khi biết được truy đuổi song đầu long chính là một
con độc giác thú đang phát cuồng, không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh. Thật là
may mắn đoàn người đã kịp thời trốn tránh, nếu không lập tức sẽ phải chịu hậu
quả nặng nề trước sự phẫn nộ của độc giác thú.
Trong lúc Áo Đức Tái và A Phù Lạp còn đang hoan hỉ, một con độc giác thú thân
trắng như tuyết, trên trán có một sừng, đôi mắt xinh đẹp màu lam, ưu nhã bước
thẳng tới bên cạnh thi thể của song đầu long. Đoàn người Hàn Thạc ở động khẩu
trên đại thụ phía xa, tận lực ẩn dấu khí tức, lại thêm cách xa một khoảng, bởi
vậy không sợ bị nó phát hiện.
Độc giác thú ngay từ đầu đã lộ vẻ khá nóng nảy, khi cúi xuống nhìn thấy thi
thể của song đầu long đột nhiên an tĩnh trở lại. Cước đạp nhẹ nhàng ưu nhã,
độc giác thú đi một vòng quanh thi thể của song đầu long, thậm chí thò một
chân trắng như tuyết ra đá vào song đầu long, sau khi phát hiện song đầu long
thật sự không có một chút động tĩnh nào, lúc này mới đứng im tại chỗ không
nhúc nhích, cái cổ thon dài trắng nõn xoay qua xoay lại, con mắt màu lam lộ ra
nghi hoặc như con người.
Cứ nhìn qua nhìn lại như thế, độc giác thú cũng phát hiện được gì, mới lúc lắc
đầu, thân thể run lên một cái, rồi theo đường cũ trở về. Độc giác thú cũng
không phải là động vật ăn thịt, do đó thi thể của song đầu long đối với nó
hiển nhiên không có bất kỳ lực hấp dẫn nào, vô luận song đầu long đã làm gì
chọc nó tức giận, bây giờ cũng đã chết, xem như đã khiến nó hài lòng rồi.
Một con Nguyên Ma vẫn theo dõi gắt gao độc giác thú, đến lúc nó gia tăng tốc
độ rồi trong nháy mắt biến mất không thấy tung tích, Hàn Thạc mới thu Nguyên
Ma lại.
- Độc giác thú đã rời đi, lúc này chúng ta có thể móc ra tinh hạch của song
đầu long rồi.
Cho tới lúc này thì mọi người mới hoàn toàn tin phục sức phán đoán và tài lãnh
đạo của Hàn Thạc. Qua Đăng ngay từ đầu không quá tín nhiệm hắn nhưng bây giờ
ánh mắt tràn đầy vẻ tin tưởng, thực tâm khâm phục hắn. Hàn Thạc vừa nói xong,
mọi người rốt cuộc cũng vui mừng hoan hô một tiếng, chậm rãi leo từ trong bọng
cây ra, định đi tới thu hoạch chiến lợi phẩm trên người song đầu long.
Một thanh âm quái dị đột nhiên truyền tới, sau đó một con Hạt Vĩ Sư chở một
chàng thanh niên kiên nghị có mái tóc màu bạc, đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh
song đầu long.
Cái đuôi của Hạt Vĩ Sư có độc tính gây mê, móng vuốt hung mãnh vô cùng có thể
xé rách thân thể, hơn nữa hành động nhanh nhẹn sức bật mạnh mẽ, so với ma thú
cấp một song đầu long còn khó dây dưa hơn. Trong U Ám sâm lâm, Hạt Vĩ Sư là
một loại tồn tại khiến người ta cực kỳ đau đầu, thật không ngờ một loại ma thú
như thế lại đã bị thuần phục.
Chủ nhân của Hạt Vĩ Sư là một thanh niên khoảng hai bảy, hai tám tuổi, trên
người ăn mặc tùy ý, tay trái đeo một cái không gian giới chỉ, tay phải cầm
theo một thanh kiếm bản to. Đường nét khuôn mặt hắn kiên nghị góc cạnh rõ
ràng, tuy không phải thuộc loại tuyệt mỹ nam tử nhưng lại có phong thái động
lòng người.
- A, xem ra vận khí không tệ, không ngờ lại gặp được một con song đầu long
vừa mới chết. - Thanh niên ngoảnh nhìn tự nói thầm một câu, thúc Hạt Vĩ Sư đi
tới trước mặt song đầu long, tựa hồ định lấy đi chiến lợi phẩm của bọn Hàn
Thạc.
Ngay lúc này, Hàn Thạc so với đám Áo Đức Tái nhanh hơn vài bước nhảy từ trong
bọng cây ra, vừa nhìn thấy thanh niên coi song đầu long đương nhiên như con
mồi của hắn, lập tức cảm thấy lửa giận bốc phừng phừng, từ xa hắc hắc cười
lạnh:
- Vị bằng hữu này, song đầu long này chúng ta rất vất vả mới săn giết được,
không được sự đồng ý của chủ nhân đã vơ vét chiến lợi phẩm, tựa hồ có chút
không quá thỏa đáng đấy?
Thanh niên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hàn Thạc, xem thường nói:
- Trong U Ám sâm lâm, tất cả ma thú bất luận là sống hay chết đều vô chủ. Con
song đầu long đã chết này nếu đã bị ta phát hiện, vậy thì nó hẳn là của ta.
Nói xong, hắn không chờ Hàn Thạc trả lời, từ trên đùi rút ra một thanh chủy
thủ, ý đồ nhổ cái răng độc trong miệng của song đầu long ra.
Hàn Thạc tịnh không phải là một người hiền lành, vừa thấy tên thanh nhiên xem
lời khuyên của mình như gió thoảng bên tai, không khỏi lập tức lấy ra cường
nỗ, ngắm vào hắn rồi cười lạnh nói:
- Chỉ cần ngươi dám nhúc nhích, ta liền bắn chết ngươi tại chỗ!
- Ồ, vậy ta động cho ngươi xem!
Thanh niên cảm thấy rất thú vị liếc mắt nhìn Hàn Thạc rồi hờ hững nói một câu
như thế, lập tức xoay xoay thanh chuỷ thủ, nạy một cái răng độc từ trong miệng
của song đầu long ra.
Hàn Thạc gật gật đầu, không nói gì thêm, lập tức định bắn mũi nỏ ra giết chết
cái tên không thèm đếm xỉa đến lời khuyên này. Đúng lúc này thì Áo Đức Tái đột
nhiên hô to:
- Đừng!
Sau đó Áo Đức Tái vọt nhanh chóng tới chỗ Hàn Thạc, lo lắng giải thích:
- Hắn hẳn chắc là Đặc Lan Khắc Tư trong truyền thuyết, là một ác ma cưỡi Hạt
Vĩ Sư, nếu ai chọc hắn nhất định sẽ gặp phiền toái cực lớn. Nếu hắn nói muốn
song đầu long, vậy cứ nhường cho hắn đi.
Hàn Thạc biến sắc, bất giác kinh ngạc nhìn hai mắt của thanh niên này, lúc này
mới nhớ ra, nguyên lai người này chính là thợ săn ma thú Đặc Lan Khắc Tư trong
U Ám sâm lâm.
Người này có lai lịch thần bí, là một hắn kiếm sư xuất hiện tại U Ám sâm lâm,
tên này tính tình quái dị lãnh khốc, trong truyền thuyết chẳng những săn giết
ma thú mà cũng tiện thể săn luôn một số mạo hiểm giả trong U Ám sâm lâm. Hắn
cực kỳ am hiểu các phương thức tác chiến trong U Ám sâm lâm, nghe nói đã từng
có một hắn đại kiếm sư cũng bị hắn giết chết. Trong U Ám sâm lâm hắn chính là
một sát thủ máu lạnh người người e sợ.
- Ý kiến của bằng hữu ngươi không sai, ngươi hẳn là nên nghe hắn nói!
Thanh niên vừa thò tay lấy răng độc khác của song đầu long, vừa nói từ xa với
Hàn Thạc, tựa hồ nhận định rằng hắn không dám động thủ.
Chỉ là, đáp lại hắn chính là tiếng cường nỗ phá không rít lên. Vẻ mặt Hàn Thạc
lạnh như băng, căn bản không nghe theo lời khuyên của Áo Đức Tái, trong tay
cầm nỏ ngắm chuẩn Đặc Lan Khắc Tư rồi bắn thẳng ra.
Đặc Lan Khắc Tư đang định động thủ lấy ra cái răng độc còn lại, thấy Hàn Thạc
không thể ngờ lại thật sự bắn mũi nỏ ra, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, trong khi
biểu tình ngạc nhiên vừa hiển lộ thì thân hình hắn giống như quỷ mị lui về
phía sau một bước.
"Phập" một tiếng vang lên, tại chỗ hắn vừa đứng, cái nỏ với lực đạo cuồng mãnh
cắm ngập mũi tên vào sâu trong đất, chỉ để lộ ra nửa đoạn mũi tên đang rung
động không ngừng bên ngoài.
Nếu Đặc Lan Khắc Tư không phải tránh né kịp thời, một mũi tên này đã xuyên
thủng thân thể hắn!
(Hạt Vĩ Sư : Manticore, một con thú thân sư tử có đuôi bò cạp trong thần thoại
Hy Lạp)- google để xem hình)