Người đăng: HắcKê
o0o
Chương 101: Mộc tuyệt chi địa
Lão mục sư của cự ma Sâm Lâm dẫn đầu, cả đoàn thận trọng theo sau từ từ tiến
sâu vào vùng âm u. Qua khoảng nửa ngày, đám người cự ma Sâm Lâm đi xuyên qua
một vách núi lở, cuối cùng dừng chân bên cạnh bờ một con sông.
Phía sau là sông, chung quanh đều là những căn nhà thô sơ làm toàn bằng gỗ,
còn có bố trí một số cạm bẫy đơn giản, từng gốc quái thụ to lớn sừng sững đứng
đó vững chãi.
Sau khi đi vào khu vực này, một nguyên ma có nhiệm vụ canh chừng đám ải nhân
vì khoảng cách quá xa nên đành phải rút về, đổi lại bằng việc bắt đầu dò xét
khu vực xung quanh.
Nhờ vào tầm nhìn rộng lớn của ba con nguyên ma, Hàn Thạc phát hiện được diện
tích khu vực này rất lớn, tính sơ sơ ít nhất cũng có khoảng mấy trăm gian
phòng, xem ra đúng là hang ổ của cự ma Sâm Lâm. Rất nhiều cự ma Sâm Lâm da tay
xanh biếc, bất luận là phụ nữ hay trẻ em đều cầm vũ khí trong tay, đang được
một tên cự ma chiến sĩ huấn luyện.
Qua sự miêu tả vừa rồi của tinh linh, Hàn Thạc hiểu được thiên tính cướp bóc
của đám cự ma Sâm Lâm này. Trong cuộc sống của bọn chúng, căn bản không có
khái niệm tự cung tự cấp. Vô luận là món ăn, thức uống hay đồ dùng, bọn chúng
đều đương nhiên cho rằng cần phải được cướp đoạt về. Do thờ phụng ác ma cướp
bóc Đạt Đạt Lạp nên bọn chúng cũng đem con nít, phụ nữ trở thành đối tượng
huấn luyện, bởi vì càng cướp bóc thì càng có thể gia tăng lực lượng.
Lão mục sư sau khi đi đến nơi này liền sử dụng ngôn ngữ cự ma hét lên một
tràng gì đó. Cả tộc cự ma, vô luận là con nít, ông già hay là cả phụ nữ đều
hưng phấn bỏ túi đồ trên người xuống, hô lớn: "Đạt Đạt Lạp, Đạt Đạt Lạp."
Náo loạn như thế một hồi, lão mục sư mới tiếp tục dùng tiếng nói của nhân loại
cùng Hàn Thạc trao đổi:
- Đi thôi, bây giờ ta mang theo đại thần Đạt Đạt Lạp cùng sứ giả đi tới thánh
địa.
- Ừ, nhanh lên chút, Đạt Đạt Lạp đại nhân đã nóng ruột lắm rồi. - Hàn Thạc
bình tĩnh gật đầu nói.
Tiểu Khô Lâu lại được kiệu bởi vài tên cự ma, Hàn Thạc vẫn đi bộ như trước. Từ
đằng xa, vài cái bè gỗ được mấy tên Cự ma Sâm Lâm chiến sĩ đẩy tới. Dưới sự ra
hiệu của lão mục sư, Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu cùng tiến lên bè gỗ, sau đó do
vài cự ma Sâm Lâm chiến sĩ chèo sào gỗ đi vào dòng sông.
Bè gỗ tiến chậm rãi, qua khoảng nửa giờ thì cập vào một vùng đất ẩm ướt. Sau
khi Hàn Thạc đi theo lão mục sư lên bờ, phát hiện chỗ này cây cối sừng sững
cao lớn, vững chãi, cây bụi rậm rạp tới mức có thể bảo phủ cả thân người, ngay
cả đám cỏ dại cũng tràn đầy sức sống.
Nhìn khắp trên vùng đất này tất cả thực vật dường như đều phát triển cực tốt.
Trong không khí lan tràn một khí tức kỳ lạ. Mấy tên cự ma chiến sĩ mở đường
vạt đám cây cối um tùm sang một bên. Lão mục sư đi trước dẫn đường, Hàn Thạc
theo sau, cùng tiến vào khu vực bên trong.
Càng đi vào trong, Hàn Thạc càng cảm thấy có chút kỳ quái, phảng phất hắn đã
nghe nói tới địa phương này ở đâu đó. Hắn vừa đi vừa mang theo nỗi nghi hoặc,
cuối cùng cũng dừng lại tại trước một căn nhà cao lớn dường như được treo trên
mấy cây đại thụ chọc trời.
Chỉ thấy trước mắt năm sáu cây đại thụ cao tận trời xanh, cành lá tươi tốt
xoắn xuýt thành một khối, ở ngay giữa có một ngôi nhà lớn như được xây trên
các cành cây xoắn lại với nhau, sừng sững đứng giữa lưng chừng trời. Cây cối
chung quanh sinh trưởng vô cùng hoàn mỹ, lại còn có một số cây hoa kết đầy
những trái cây kỳ dị.
Hàn Thạc ngẩn người nhìn khắp nơi một hồi lâu rồi trong lòng chợt run lên,
buộc miệng hô :
- Mộc Tuyệt chi địa, ha ha, nơi nay không ngờ lại đúng là Mộc Tuyệt chi địa.
Khó trách tất cả thực vật lại sinh trưởng hoàn mỹ như thế. Thì ra là như thế
này!
Mộc Tuyệt chi địa là do thiên nhiên hình thành. Ở bên trong ngũ hành mộc khí
so với nơi khác thì dầy đặc hơn rất nhiều. Tất cả cây cối thực vật sinh trưởng
tại Mộc Tuyệt chi địa đều tươi tốt hơn so với các địa phương khác. Cự ma Sâm
Lâm mặc dù tin thờ ác ma cướp bóc Đạt Đạt Lạp, nhưng theo truyền thuyết thì
chủng tộc bọn họ cũng là do cây cối tiến hóa mà thành, nên thiên tính của bọn
họ rất thân cận với mộc khí.
- Không khí ở đây trong lành hơn so với bất kỳ địa phương nào. Tổ tiên của
chúng ta đã tìm kiếm rất nhiều năm mới phát hiện nơi này. Cho nên mới xây dựng
lên cung điện thánh địa ở đây, bên trong thờ phụng thạch tượng của Đạt Đạt Lạp
đại thần, hàng năm đều có đồ để tế cúng, mong rằng đại thần phù hộ mỗi lần
chúng ta cướp bóc đều có thể thành công.
Lão mục sư thành kính hướng về phía đại ốc nói khẽ..
Suy nghĩ một chút, lão mục sư tựa hồ cảm thấy có chút không thỏa đáng, liền
lập tức quay về hướng Tiểu Khô Lâu khấu bái, trong miệng phát ra mấy tiếng ki
ki cô cô nói với mấy tên cự ma chiến sĩ đang khiêng Tiểu Khô Lâu. Đám cự ma
chiến sĩ liền đặt cổ kiệu xuống, tỏ ý bảo Tiểu Khô Lâu đi xuống kiệu.
Lúc này, Hàn Thạc vốn đang chỉ có ý nghĩ về việc lập tức sẽ có được Mộc Giáp
Thi, trong lòng hưng phấn không thôi nên quên mất tiếp tục truyền đạt mệnh
lệnh cho Tiểu Khô Lâu. Lão mục sư cầu khẩn một hồi mới phát hiện Tiểu Khô Lâu
vẫn ngồi bất động trên kiệu, vội vã nhíu mày quỳ xuống trước mặt Hàn Thạc nói:
- Sứ giả, Đạt Đạt Lạp đại thần tại sao không xuống kiệu, chẳng lẽ bọn ta có
chỗ nào làm không đúng sao?
Lão mục sư vừa mở miệng thì lập tức Hàn Thạc bừng tỉnh. Hắn quay đầu nhìn lại,
phát hiện thấy Tiểu Khô Lâu đang nằm nghênh ngang ở trên kiệu, bộ dáng giống
như là đang ngủ. Mệnh lệnh vừa truyền xuống, xương chân Tiểu Khô Lâu thẳng ra,
đột nhiên đứng bật dậy, tay cầm cốt đao, đầu lâu hết nhìn phải tới nhìn trái.
- Vừa rồi Đạt Đạt Lạp đang suy ngẫm, không có nghe được lời kêu gọi của
ngươi. Đi thôi, bây giờ chúng ta lên chứ! - Trong lòng Hàn Thạc cười thầm,
nhưng vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm nghị quay qua nói với lão mục sư.
Lão mục sư vâng vâng dạ dạ gật đầu, không dám hỏi nhiều gì nữa, đi tới sau
lưng một cây đại thụ cao ngất trời, sau đó nắm chặt một cái thang dây do nhánh
cây bện thành rồi trèo lên trên. Hàn Thạc đi theo sau lão mục sư, cũng nắm
thang dây mà leo lên trên.
Còn Tiểu Khô Lâu thì không đợi Hàn Thạc ra lệnh, tự bước từ trong kiệu ra một
đoạn. Sau đó ngoài dự liệu của mọi người, nhờ vào lực trùng kích mãnh liệt,
hai cái chân nhỏ thình lình duỗi thẳng ra, bảy thanh cốt thứ sau lưng vùng vẫy
loạn xạ, không ngờ lại phóng thẳng lên cao rồi hạ xuống trước cửa của gian đại
ốc ngay trước mặt Hàn Thạc và lão mục sư.
Thân thể của Tiểu Khô Lâu lắc lư trước cửa gian đại ốc một hồi rồi mới từ từ
ổn định lại. Sau đó hắn lúc lắc cái đầu, mở cửa tiến thẳng vào bên trong gian
phòng. Từ bên trong truyền đến thanh âm chuyển động "cạch cạch cạch."
"Đạt Đạt Lạp, Đạt Đạt Lạp!" Vẻ mặt lão mục sư hưng phấn, rồi lại ki ki cô cô
lên tiếng.
Sau cùng lão mục sư và Hàn Thạc cùng nhau leo lên tới bậc tam cấp trước cửa
căn phòng. Thêm vài tên Cự ma Sâm Lâm khác đứng ở bên ngoài chờ, còn thì
không ai khác được phép trèo lên.
Hàn Thạc đi theo sau lão mục sư đang kích động kia.
Sau khi vừa vào trong căn phòng, lập tức thấy được ở ngay giữa có một bộ khô
lâu thạch tượng rất lớn, hình dạng giống như Hàn Thạc đã thấy trước đó từ trên
quyển trục cổ của lão mục sư. Chút bất đồng duy nhất là khô lâu to lớn này có
đeo miếng che mắt, tay phải cầm một vũ khí hình lưỡi hái giống như lưỡi hái
của tử thần, tay trái nắm một cái túi thật lớn, bên trong phồng căng giống như
là chứa đầy chiến lợi phẩm sau khi cướp bóc.
Cả căn phòng tỏa ra ánh sáng lóa mắt, trên vách tường bằng gỗ có khảm các hạt
đá quý đủ màu, trên mặt đất nhìn đâu cũng có thể thấy được vàng bạc châu báu.
Giờ đây Hàn Thạc cũng không phải là kẻ không biết nhìn "hàng" nữa rồi. Các
loại đá quý được khảm trên tường gỗ này, mỗi viên đều tỏa ra quang mang rực
rỡ, tuyệt đối đều là đồ vật trị giá liên thành. Một cái bàn bằng ngọc phỉ
thủy, trên bàn để một số chén bát, đều do vàng hoặc ngọc tốt tạo thành, khiến
hắn nhìn hoa cả mắt.
Pho khô lâu thạch tượng cao lớn đặt ở giữa phòng. Tiểu Khô Lâu một tay cầm cốt
đao, một tay vuốt ve cái sọ bóng loáng, không ngừng đi qua đi lại xung quanh
pho khô lâu thạch tượng cực lớn này, thỉnh thoảng lại sờ sờ bộ cánh không có
lông sau lưng của pho khô lâu thạch tượng, rồi lại đưa tay sờ sờ bảy thanh cốt
thứ sau lưng của nó, tựa hồ như vô cùng nghi ngờ vì sao pho khô lâu thạch
tượng này lại giống hắn đến thế.
Chỉ có điều là Tiểu Khô Lâu chỉ nhỏ bằng một nửa pho thạch tượng này. Một tiểu
khô lâu đứng với một đại khô lâu chung một chỗ, xem ra có chút quái dị.
Sau khi Hàn Thạc và lão mực sư tiến vào, chỉ thấy Tiểu Khô Lâu đang nghi hoặc
đi vòng quanh thạch tượng của ác ma Đạt Đạt Lạp. Hàn Thạc quan sát Tiểu Khô
Lâu một lúc, đột nhiên phát hiện động tác bây giờ của Tiểu Khô Lâu đầy vẻ nhân
tính. Điều này làm Hàn Thạc kinh ngạc, nên không hề hạ bất kỳ mệnh lệnh nào
với Tiểu Khô Lâu, ngược lại ánh mắt sáng lên nhìn chằm chằm Tiểu Khô Lâu, muốn
xem nó rốt cuộc muốn làm gì.
Trong sự kinh ngạc của Hàn Thạc, Tiểu Khô Lâu đột nhiên ngừng lại tại ngay
trước pho thạch tượng của ác ma Đạt Đạt Lạp. Hốc mắt trống rổng săm soi miếng
che mắt ở mắt trái của ác ma Đạt Đạt Lạp. Sau đó đưa tay sờ sờ mắt trái trên
đầu lâu của chính hắn, tựa hồ cảm thấy kỳ quái tại sao hắn lại không có một
miếng che mắt giống như thế.
Bỗng Tiểu Khô Lâu nhảy vọt tới, đưa tay giật miếng che mắt của ác ma Đạt Đạt
Lạp. Khi Tiểu Khô Lâu hạ xuống, miếng che mắt đó đã nằm trong tay hắn. Mắt
trái của pho thạch tượng ác ma Đạt Đạt Lạp sau khi mất đi miếng che, đột nhiên
lộ ra một con mắt bằng bảo thạch màu tím. Thạch tượng của ác ma Đạt Đạt Lạp
vốn không có bất kỳ sinh khí gì, nhưng vì miếng che mắt bị lấy đi, con mắt vốn
chỉ có màu tím, không ngờ lại có thêm vài phần sinh cơ, khiến Hàn Thạc có ảo
giác là đang bị nó nhìn chằm chằm.
Giữa lúc này, con mắt màu tím kia tựa hồ xoay chuyển một chút, sau đó ánh
quang mang màu tím vốn nhu hòa giờ lại tán phát ra nhè nhẹ, tựa như đột nhiên
ngay lúc đó ác ma Đạt Đạt Lạp đã được phục sinh trở lại.
- Ồ, đại thần Đạt Đạt Lạp đã khai mở ⬘Tử Ma Nhãn⬙ rồi, đại thần Đạt Đạt Lạp
hiển linh rồi. - Trên mặt lão mục sư lộ ra vẻ vui mừng như điên rồi đột nhiên
hưng phấn, phục đầu sát đầu đất kinh hô.
Tiểu Khô Lâu còn đang ngẩn người đứng đó, đột nhiên động thủ, đẩy một cái bàn
nhỏ tới ngay trước thạch tượng của ác ma Đạt Đạt Lạp. Chỉ thấy nó phi thân lên
trên bàn, nhón mũi chân đưa tay tới mắt trái của thạch tượng. Trong lúc Hàn
Thạc đang ngứa ran cả da đầu, thì Tiểu Khô Lâu đã dùng sức móc Tử Ma Nhãn trên
đầu thạch tượng Đạt Đạt Lạp, giơ lên cao nhìn một chút, rồi nhét mạnh vào hốc
mắt trái trống rỗng của chính mình.
Hàn Thạc thấy vậy cũng không biết xử trí như thế nào, còn chưa kịp hiểu rõ nên
làm gì, thì đã cảm thấy trong đầu đau đớn kịch liệt. Vừa nhìn Tiểu Khô Lâu thì
đột nhiên phát hiện không biết nó làm cách nào mà đã nhét được Tử Ma Nhãn kia
vào trong hốc mắt của đầu lâu hắn.
Chỉ có điều, từ lúc Tử Ma Nhãn lọt vào trong hốc mắt trái, Tiểu Khô Lâu cũng
có vẻ rất là thống khổ. Đầu tiên thân thể hắn run lên bần bật, sau đó ôm đầu
ngã xuống quay cuồng. Hàn Thạc thân là kí chủ vốn cùng Tiểu Khô Lâu tâm thần
tương thông, cũng cảm nhận được nỗi đau đớn tận tâm can kia. Một luồng năng
lượng quái dị khổng lồ từ trong mắt trái của Tiểu Khô Lâu tán phát ra. Hàn
Thạc có thể cảm ứng được rõ ràng, Tử Ma Nhãn này đang xâm nhập vào thân thể
của chính mình và Tiểu Khô Lâu, giống như đang muốn chiếm lấy quyền khống chế
thân thể của hai người.
- Đại thần Đạt Đạt Lạp, sứ giả, các người làm sao vậy?
Lão mục sư của Cự ma Sâm Lâm đang cúi rạp đầu hưng phấn, vừa ngẩng đầu thì
thấy Hàn Thạc cùng Tiểu Khô Lâu có chút không ổn liền mở miệng kinh hô.
- Đi ra ngoài, ngươi đi ra ngoài trước đi. Đại thần Đạt Đạt Lạp có chút việc
muốn làm. - Ráng chịu đựng cơn đau thấu tâm can, Hàn Thạc gầm nhẹ một tiếng.
Lão mục sư cự ma Sâm Lâm lại càng hoảng sợ, mang theo vẻ mặt đầy nghi hoặc vội
vàng đi ra khỏi phòng, rồi dừng lại ở bên ngoài chăm chú quan sát tình hình
của thánh địa.
Lão mục sư vừa rời đi, Hàn Thạc lúc này cũng ôm đầu cùng Tiểu Khô Lâu lăn lộn.
Trong lòng hắn tràn ngập một nỗi sợ hải không nói nên lời. Nếu Tử Ma Nhãn này
thật là của ác ma Đạt Đạt Lạp, vậy cổ năng lượng quái dị đang xâm nhập này tất
nhiên cũng đến từ Đạt Đạt Lạp. Ác ma chính là một loại thần linh tà ác, mấy
lực lượng này căn bản không phải là sức người có thể chống đỡ được. Điều này
làm cho Hàn Thạc nhất thời không biết phải ứng phó như thế nào.
Luồng năng lượng khổng lồ này tán phát ra từ Tử Ma Nhãn trong hốc mắt trái
trống rỗng của Tiểu Khô Lâu. Hàn Thạc đầu tiên ra mệnh lệnh cho Tiểu Khô Lâu
lấy Tử Ma Nhãn ra. Nhưng mà Tử Ma Nhãn vỗn cũng không biết cách nào lại bị hắn
nhét vào được. Bây giờ hắn tìm đủ mọi cách móc ra nhưng lại thủy chung chẳng
có biện pháp nào đem Tử Ma Nhãn gỡ ra.
Trong lúc một người và một khô lâu không ngừng lăn lộn, thân thể co giật vô
cùng thống khổ, thì miếng che mặt mà Tiểu Khô Lâu vẫn luôn nắm lấy đột nhiên
phát ra một năng lượng thần kỳ khác. Bởi vì lực cảm ứng trong cái đầu đang đau
đớn kịch liệt của Hàn Thạc không ngờ tăng trưởng rất nhanh, hắn đột nhiên cảm
giác được điểm dị thường này, đã tuyệt vọng cái gì cũng thể thử, nên liền hạ
lệnh cho Tiểu Khô Lâu đeo miếng che mắt lên.
Thật là vô cùng thần kỳ. Sau khi Tiểu Khô Lâu luống cuống tay chân đeo cái
miếng che mắt kia lên, cổ lực lượng thần bí muốn chiếm lấy thân thể của hai
người đột nhiên biến mất bặt vô âm tín. Cả người Hàn Thạc đang chảy đầy mồ hôi
cũng dần dần khôi phục lại bình thường.
Miếng che mắt này đeo trên thạch tượng của Đạt Đạt Lạp thì rất vừa vặn, nhưng
do Tiểu Khô Lâu mang vào thì lại thấy rõ ràng quá lớn. Miếng che mắt bao phủ
cả bên mắt trái và cả khuôn mặt bên trái, xem ra có chút ngộ nghĩnh buồn cười.
- Bất cứ lúc nào ngươi cũng ngàn vạn lần không thể đem miếng che mắt gỡ
xuống.
Hàn Thạc ổn định tâm thần lại rồi trước hết mặc kệ mấy chuyện quái dị, lập tức
hạ mệnh lệnh này cho Tiểu Khô Lâu.