Phân Thân Của Ác Ma?


Người đăng: HắcKê

Chương 100: Phân thân của ác ma?

o0o

- Đạt Đạt Lạp, Đạt Đạt Lạp. - Cùng lúc với tiếng hét lớn của cự ma sâm lâm,
một số cự ma sâm lâm xung quanh, cũng đồng dạng thành kính dập đầu xuống bái
lạy, lớn tiếng la lên.

- Đây, đây là chuyện gì vậy? - Không chỉ có Hàn Thạc, đám ải nhân cùng với
mấy tinh linh xung quanh cũng bị biến hóa bất thình lình làm cho sửng sốt, một
ải nhân bỗng nhiên kinh ngạc hỏi.

- Cái gã khô lâu chiến sĩ có cánh kia hình như hơi giống với ác ma mà các cự
ma sâm lâm thờ phụng, ác ma đó trời sinh tà ác lại thích cướp đoạt tất cả, ta
từng nghe trưởng lão trong tộc nói ác ma mà cự ma sâm lâm thờ phụng gọi là Đạt
Đạt Lạp! - Đúng lúc này, Bản Ni Đặc dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó,
kinh hãi thốt lên.

Cách đó không xa, một lão cự ma sâm lâm mục sư tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có
thể chết, dùng đầu gối chống xuống đất bò nhanh về phía Tiểu Khô Lâu. Hàn Thạc
kinh ngạc là hắn bò vẫn rất nhanh, thoáng chốc đã đến trước mặt Tiểu Khô Lâu.
Lão mục sư của cự ma sâm lâm này liếng thoắng nói với Tiểu Khô Lâu một dạng
ngôn ngữ của cự ma sâm lâm. Tiểu Khô Lâu tay nâng cốt đao, mù mờ đứng thẳng ở
đó, tay trái trống không gãi gãi cái đầu xương bóng loáng, dường như không
biết đã phát sinh chuyện gì, quay người qua dùng ánh mắt trống rỗng nhìn Hàn
Thạc, tựa hồ đợi Hàn Thạc truyền mệnh lệnh cho nó.

Nghe Bản Ni Đặc nói như vậy, Hàn Thạc đại khái đã hiểu sự tình phát sinh có
chút kì diệu, những cự ma sâm lâm này nhất định đã xem Tiểu Khô Lâu là ác ma
mà bọn chúng thờ phụng. Sự trao đổi của lão mục sư hình như là muốn đưa Tiểu
Khô Lâu đến một nơi nào đó. Tất cả cự ma sâm lâm phía sau lúc này đều qùy lạy
trên mặt đất không chút động đậy, không ai đề cập đến việc xâm lược thôn của
ải nhân nữa.

- Hàn Thạc, chuyện này là sao, chúng ta nên làm gì bây giờ? - Một ải nhân
nhìn Hàn Thạc, ngơ ngẩn hỏi.

Hàn Thạc đang cấp tốc suy xét, nghe thấy ải nhân này hỏi, cũng thấy đau đầu vô
cùng. Do dự một chút, Hàn Thạc không dám khẳng định tiếp sau sẽ phát sinh
chuyện gì, lên tiếng nói với hắn:

- Ta sẽ tìm cách cản mấy cự ma sâm lâm kia, các ngươi lập tức ly khai sơn cốc
này, cùng thôn trưởng Ban Nại Đặc bọn họ tìm nơi an toàn, ta nghĩ ta có thể
tìm được các ngươi.

- Vậy ngươi có gặp nguy hiểm không? - Ải nhân này không yên tâm cho Hàn Thạc,
có chút không nguyện ý nói.

- Yên tâm đi, ta có biện pháp ứng phó. Bản Ni Đặc ta nghĩ các ngươi nên ly
khai nơi này, khô lâu chiến sĩ ấy của ta có chút cổ quái, có điều ta nghĩ hắn
không phải là ác ma mà cự ma sâm lâm thờ phụng. Tiếp sau tình hình phát sinh
như thế nào ta cũng không dự liệu được, các ngươi tốt nhất cùng bọn họ ly khai
thì an toàn hơn. - Hàn Thạc nhìn đám ải nhân và mấy tinh linh, chậm rãi khuyên
giải.

- Chúng ta đi, nơi này là phi thường nguy hiểm, ta nghĩ chúng ta trước tiên
nên báo cho các trưởng lão. - Bản Ni Đặc suy nghĩ một chút, gật đầu nói một
câu như vậy, liền cùng mấy tinh linh khác rút lui.

Dưới sự thúc giục của Hàn Thạc, đám ải nhân kia cũng có chút không tình
nguyện, chậm chạp rút khỏi sơn cốc. Một nguyên ma luôn quan sát cự ma sâm lâm,
bỗng tách ra rời đi theo đám ải nhân, việc này là để cho Hàn Thạc có thể biết
rõ vị trí đám ải nhân sắp lui đến. Một lát sau, cả thôn ngoại trừ Hàn Thạc và
Tiểu Khô Lâu, thì không có bất kỳ thứ gì khác tồn tại nữa. Nguyên ma của Hàn
Thạc chú ý động tĩnh của đám ải nhân, phát hiện bọn họ đang vượt qua một dòng
sông băng lạnh lẽo, từ một khe nứt nghiêng ly khai.

- Có người nào biết tiếng thông dụng của đại lục không? - Hàn Thạc từ phía
sau đi ra, đến bên cạnh Tiểu Khô Lâu, dùng ngôn ngữ của nhân tộc hỏi.

Lão mục sư vẫn luôn quỳ mọp trước mặt Tiểu Khô Lâu, liếng thoắng nói bằng ngôn
ngữ của cự ma sâm lâm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hàn Thạc, dùng một ít ngôn ngữ
của nhân loại hơi lơ lớ nói:

- Ngươi ở cùng một chỗ với Đạt Đạt Lạp đại thần, vì sao ngươi lại là nhân
loại giảo hoạt?

- Ngươi khẳng định nó là Đạt Đạt Lạp của các ngươi? - Hàn Thạc cảm thấy dở
khóc dở cười, lắc lắc đầu cổ quái hỏi.

Lão cự ma mục sư ấy mặt tái xanh, da dẻ toàn thân nứt nẻ giống như là vỏ cây
già đã trải qua nhiều năm bị mưa dập gió vùi, lúc này lộ vẻ cực kỳ khinh
thường:

- Ta đương nhiên sẽ không nhận lầm, đây chắc chắn chính là phân thân của Đạt
Đạt Lạp thần thánh ở nhân gian.

Trong khi nói, lão cung kính lấy trong túi da ra một quyển trục cổ xưa. Theo
từng nhịp xoay của hai bàn tay khô vàng, quyển trục cổ này chậm chạp mở ra.
Trên mặt ngoại trừ một số văn tự giống như nòng nọc khó phân biệt của cự ma
sâm lâm, chính là một bức họa của khô lâu khổng lồ có cánh dài ở sau lưng. Bộ
xương khô lâu này màu trắng toát như ngọc, cánh sau lưng nhẵn bóng không có
lông vũ, đích xác có tám chín phần tương tự với xương ở phía sau Tiểu Khô Lâu.
Dưới chân của đại khô lâu màu trắng này, là một mỏm núi trọc, trên mỏm núi
chất đầy các loại vàng bạc châu báu, bao gồm một số bảo thạch dường như vô
cùng trân quý. Chỉ là khô lâu màu trắng này một mắt trống rỗng, còn có mắt kia
bị một miếng bịt mắt màu đen che lấp, giống như bộ dạng của hải tặc một mắt
chuyện đốt nhà, giết người, cướp của.

Đây là hình dạng Đạt Đạt Lạp đại thần của chúng ta, chúng ta sẽ không nhận
lầm, đó chính là phân thân của Đạt Đạt Lạp đại thần ở nhân gian, ngài sẽ dẫn
dắt chúng ta cướp thêm nhiều vàng bạc châu báu, Đạt Đạt Lạp đại thần vĩ đại sẽ
dẫn dắt tộc chúng ta, cướp lấy quốc gia của nhân loại giảo hoạt. - Lão mục sư
của cự ma sâm lâm này, ngữ khí hưng phấn không tả xiết, lớn tiếng hét lên.

Tiểu Khô Lâu ngoại trừ thân hình hơi nhỏ một chút, màu sắc không phải là trắng
toát, tướng mạo đích xác cực kỳ giống với Đạt Đạt Lạp ở quyển trục kia. Cũng
chẳng trách mấy cự ma sâm lâm tham lam này coi Tiểu Khô Lâu là phân thân ở
nhân gian của Đạt Đạt Lạp ác ma cướp bóc này. Tình hình khó bề tưởng tượng,
mặc dù Hàn Thạc cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng Hàn Thạc cẩn thận suy xét một
chút, đột nhiên trong lòng chợt động, khóe miệng nhếch lên một chút cười xấu
xa, hướng về phía Tiểu Khô Lâu phát ra một mệnh lệnh.

Tiểu Khô Lâu vốn vẫn luôn xách đao mù mờ đứng ở đó, lúc này đột nhiên vung cốt
đao trong tay, tay trái trống không làm dấu ra hiệu mọi người.

- A! Đạt Đạt Lạp đã nghe thấy sự kêu gọi của chúng ta! - Lão cự ma mục sư lập
tức khoa tay múa chân kích động, hai tay gầy đét giống như móng gà cũng vung
vẩy, rất long trọng dùng thanh âm trầm thấp của cự ma sâm lâm nói một câu gì
đó.

Toàn bộ cự ma sâm lâm vẫn luôn quỳ bái, mỗi một tên đều cao giọng hoan hô, rồi
đứng lên, lấy túi da mỗi người đều có bên mình xuống, dùng sức rung lên.

Tiểu Khô Lâu đợi đến khi toàn bộ cự ma sâm lâm đứng lên, mới chiếu theo mệnh
lệnh của Hàn Thạc, dùng tay trái chỉ chỉ Hàn Thạc, sau đó trong ánh mắt nghi
hoặc của cự ma sâm lâm, lại dùng ngón tay trái chỉ chỉ chính hắn.

- Ý của hắn là để cho ta làm sứ giả của hắn cùng các ngươi giao lưu. - Hàn
Thạc thẳng người, nói với lão mục sư cực kỳ rắm thúi kia.

Hàn Thạc vừa dứt lời, dưới mệnh lệnh của hắn, Tiểu Khô Lâu gật gật đầu vô cùng
đúng lúc, giống như chứng thực lời nói của Hàn Thạc.

- Vì, vì sao để cho nhân loại giảo hoạt này, làm sứ giả của ngài chứ? - Lão
cự ma mục sư hiển nhiên là không thể tiếp nhận nổi sự thật này, lập tức nghi
vấn hỏi.

Lời của lão cự ma mục sư vừa dứt, cốt đao của Tiểu Khô Lâu đưa ra, đã ở trên
cổ của lão mục sư. Tiểu Khô Lâu kê gót chân, cố gắng làm cho mình tỏ ra cao
một chút, hai hốc mắt trống rỗng nhìn thẳng vào lão mục sư, trong miệng truyền
ra nhiều tiếng nghiến răng ken két. Lão cự ma mục sư sợ đến mức cả người tức
thì mềm oặt, sau đó lại bái lạy liên hồi, hai tay giơ cao nói:

- Ta không dám nghi ngờ quyết định của ngài nữa, mong ngài đừng đem đi tất cả
của chúng ta!

Một số cự ma sâm lâm xung quanh, mắt thấy lão mục sư đức cao vọng trọng nhất
trong tộc bị Tiểu Khô Lâu uy hiếp trắng trợn, nhưng không một ai dám động đậy,
chỉ đứng tại đó cúi đầu, trong miệng dùng ngôn ngữ của cự ma sâm lâm lẩm bẩm
điều gì đó.

- Đứng lên đi, đứng lên đi, Đạt Đạt Lạp đại nhân của các ngươi đã tha thứ cho
ngươi rồi. Ta nghĩ lúc này ngươi đã có thể thừa nhận thân phận sứ giả này của
ta rồi chứ? - Hàn Thạc trong lòng không ngừng cười thầm, trên mặt lại trịnh
trọng trang nghiêm nói với lão mục sư.

Đang cúi gục đầu, vẻ mặt lão mục sư đầy miễn cưỡng, gật gật đầu nói:

- Mời Đạt Đạt Lạp đại nhân và sứ giả cùng vào trong tộc chúng ta, chúng ta có
một số vật muốn dâng lên Đạt Đạt Lạp đại nhân!

- Các ngươi lần này đến đây, không phải vì cướp bóc những ải nhân này sao? -
Hàn Thạc hơi ngẩn người, mở miệng hỏi.

- Không phải, lần này sau khi chúng ta nghe tộc nhân miêu tả lại hình dạng
của đại nhân, liền lập tức an bài tộc nhân tìm kiếm tung tích ngài. Mấy ải
nhân đáng ghét kia chỉ là một cái thôn có trăm người, căn bản không đáng để
chúng ta sử dụng nhiều tinh anh trong tộc như vậy. Chúng ta nghe nói đại nhân
xuất hiện ở phụ cận cho nên lần này điều động nhiều tộc nhân như vậy, chính là
đặc biệt để tiếp đón đại nhân trở về thánh địa. - Lão cự ma mục sư lắc đầu
giải thích cho Hàn Lập.

- Thánh địa, thánh địa nào? - Hàn Thạc kinh ngạc hỏi.

- Tộc chúng ta đặc biệt vì đại nhân kiến tạo cung điện, trong đó còn có vật
cổ truyền đến hậu thế, nghe nói ban đầu chính là của Đạt Đạt Lạp đại nhân, lần
này chúng ta đều sẽ kính dâng cho ngài. - Hai mắt lão mục sư nhìn về phía Hàn
Thạc có chút chán ghét, nhưng lại không dám trái lệnh của Tiểu Khô Lâu, kiên
nhẫn giải thích.

- Rất tốt rất tốt, chúng ta bây giờ xuất phát thôi! - Nghe hắn nói như vậy,
Hàn Thạc trong lòng cực kỳ vui vẻ, lập tức cười dài, giục một số cự ma sâm lâm
nhanh chóng xuất phát.

Lão mục sư không nói nhiều, vẫy tay ra phía sau, thủ lĩnh cự ma sâm lâm dũng
mãnh nhất ở phía xa khiêm nhường đi về phía lão mục sư . Sau một hồi liếng
thoắng căn dặn của hắn, thủ lĩnh lập tức hạ mệnh lệnh, năm sáu trăm cự ma sâm
lâm không quan tâm đến chuyện của ải nhân nữa, ùn ùn đi vào sâu trong trong U
Ám sâm lâm.

Một cái kiệu hoa lệ do hắc ngọc tạo thành, trên mặt khảm nạm một vài bảo thạch
sáng ngời, bên trong lót lông vũ mềm mại, do bốn cự ma chiến sĩ cường tráng
khiêng mang Tiểu Khô Lâu ở bên trong đi sâu vào U Ám sâm lâm, xem ra mấy cự ma
sâm lâm này đã sớm có chuẩn bị. Tiểu Khô Lâu thoải mái nằm bên trong nhìn đông
ngó tây, Hàn Thạc thân là sứ giả không thể hưởng thụ loại đãi ngộ này, chỉ có
thể đi bộ giống như bọn chúng. Trên đường đi gặp rất nhiều ma thú, bất quá đối
mặt với năm sáu trăm cự ma sâm lâm, ma thú bình thường căn bản không dám đến
gần, nhìn nhiều người ùn ùn kéo đến như vậy, cũng chọn lựa không đi săn nữa,
tránh xa mấy chủng tộc ác ôn đông người này.

Ở bên ngoài U Ám sâm lâm, cự ma sâm lâm thiên tính tham lam thích cướp bóc, có
thể nói là xú danh ở bên ngoài người người đều sợ. Bất luận là các chủng tộc
thưa thớt sinh hoạt bên ngoài U Ám sâm lâm, hay mạo hiểm giả thương nhân đến U
Ám sâm lâm, chỉ cần bị các cự ma sâm lâm bắt gặp, đều bị cướp bóc một phen.

Ngoài một vài tồn tại cường đại hơn nữa ở nơi sâu trong U Ám sâm lâm, thì ở
phía ngoài U Ám sâm lâm những ác ôn này xú danh lừng lẫy, đích thực như mọi
ngươi gọi là ai thấy cũng sợ. Các tinh linh vốn là tử địch của cự ma sâm lâm,
nhiều lần chiến đấu với cự ma sâm lâm cũng không thể giành được thắng lợi
tuyệt đối, ai cũng vô pháp ngăn cản bản tính cướp bóc trời sinh của bọn chúng.

Chầm chậm tiến sâu dần vào trong U Ám sâm lâm, ngay cả những cự ma sâm lâm mà
vừa rồi dáng vẻ kiêu ngạo kinh người, cũng bắt đầu lộ vẻ hơi dè dặt, tựa hồ
rất sợ tạo ra tiếng động lớn gì đó.

- Vì sao càng vào bên trong, túi mật các ngươi càng bé vậy? - Hàn Thạc nhận
ra sự quái dị của cự ma sâm lâm, không khỏi hỏi lão mục sư bên cạnh.

Lão mục sư liếc nhìn qua hai bên, giải thích:

- Bây giờ chúng ta đã tiến vào tầng giữa của U Ám sâm lâm, nơi này có rất
nhiều ma thú cấp cao, còn có một số chủng tộc đặc biệt, nhân loại xuất hiện
tại nơi này cũng đều không phải dễ đụng vào, chúng ta không muốn chọc đến bọn
họ, nếu không sẽ dẫn đến phiền toái.

Một loạt âm thanh ầm ầm vang lên, từ cách đó không xa truyền đến, một cự nhân
bằng đá trắng cao sáu bảy thước hình thể khủng bố dọa người, trên vai khiêng
một gốc cây đại thụ, đi vào phía trong càng ngày càng xa. Sau khi trên không
vang lên một tiếng hót trầm thấp, một cái bóng lớn màu đen vọt qua, cái bóng
này chiếu trên mặt đất hiện ra hai cái cổ thon dài.

- Cái toàn thân giống như bị bụi đá bao trùm kia là sơn lĩnh cự nhân, hắn
tính cách ôn hòa không thích tranh đấu, bất quá nếu ngươi chọc đến hắn, quả
thực đúng là một trường tai nạn. Vừa mới bay qua chính là một con rồng hai đầu
cấp thấp nhất, bọn chúng thực ra không coi là rồng, chỉ là một lại ma thú cấp
hai, nhưng lại có thể phun ra độc dịch, cũng không dễ đối phó. - Lão mục sư
thấy Hàn Thạc lộ vẻ kinh ngạc, lên tiếng giải thích cho hắn nghe.

Gật gật đầu, Hàn Thạc có chút cảm khái nói:

- Ta bây giờ cuối cùng đã hiểu được, vì sao các ngươi chỉ dám kiêu ngạo bên
ngoài U Ám sâm lâm rồi!


Đại Ma Vương - Chương #100