Người đăng: acma11
''Ầmm!"'
Một tiếng vang từ trên tầng mây truyền đến đỉnh núi truyền đến, tất cả những
người ở đây đều gặp được một màn mà có lẽ trước khi chết bọn họ có thể thấy
được, khoảng cách một ngàn mét đằng xa trên hư không chính là xuất hiện rất
nhiều phi hành linh khí đang bay tới tạo thành một luồng khí thế như phá thiên
diệt địa.
Chợt nhìn thấy một màn này, mọi người cảm giác kinh hãi không thốt được lên
lời.
Chuyện gì đang xảy ra?
Những người này là từ đâu tới?
Bọn họ muốn tấn công Bá Đao Môn?
|
Nhìn Linh khí phi hành bay ngập trời, mọi người chợt hoảng loạn, kinh hãi
không dứt, ngay cả trên mặt Nam Cung Lưu Vân vân hiện lên vẻ trầm trọng, con
ngươi lạnh lẽo liếc nhìn trên không trung, khi thấy Phạm Tuấn cùng một thanh
niên trẻ tuổi dẫn đầu ngồi trên phi hành linh khí, ánh mắt hắn chợt co rụt
lại.
“Môn Chủ, là Phạm Tuấn Thiên Kiếm Tông cùng với Diệp Gia người!”
Cổ Phong thét một tiếng kinh hãi.
Đám người này xuất hiện hùng hổ như vậy tất nhiên không phải chỉ đến dự lễ,
nhìn tư thái này hẳn là muốn diệt Bá Đao Môn a.
Nếu đối phương dám kiêu ngạo như thế xuất hiện rầm rộ ở đây, hiển nhiên khẳng
định là có cường đại nội tình cùng tự tin chắc chắn sẽ thắng, muốn không đánh
nhau căn bản không có khả năng.
Hơn nữa, ngồi ở kiện linh khí đầu tiên là ai? nhìn vẻ mặt cung kính của Phạm
Tuấn tông chủ giống như còn là thuộc hạ của người này.
“Môn chủ, những người này đều là hai đại thế lực lớn, lại đi chung với nhau,
sợ rằng đã liên minh lại ý đồ diệt Bá Đao Môn chúng ta, ngươi tính toán ứng
phó như thế nào?” Đám trưởng lão trăm miệng một lời hỏi.
''Xe tới tất có đường, binh tới tướng chắn, các vị không nên hoảng sợ, tránh
các đệ tử chưa chiến đã lùi!'' Nam Cung Lưu Vân trầm giọng nói.
“Phạm Tuấn, ngươi liên hợp Diệp gia đến Bá Đao Môn gây sự, lá gan không khỏi
cũng quá lớn đi? Không sợ Thành Chủ trách tội sao?”
“Thương Mang Thành cũng không phải Thiên Kiếm Tông cùng Diệp Gia các ngươi
liên minh lại có thể càn rỡ như vậy, ta khuyên các ngươi vẫn là ngoan ngoãn
rời đi, nếu không các ngươi sẽ chết!"
“Lấn Bá Đao Môn, chết!”
Nam Cung Lưu Vân hung tợn quát, sát ý từ trên người hắn bạo phát ra khiến cả
không gian đều run rẩy.
Diệp Minh nghe Nam Cung Lưu Vân càn rỡ quát, trong lòng cười lạnh không thôi.
“Ngươi nói người nào lấn Bá Đao Môn hết thảy đều phải chết, nhưng mà ta Diệp
Minh lại không tin.”
“Hôm nay không chỉ có Bá Đao Môn ngươi, còn có Thần Đan Môn đám luyện đan ngu
xuẩn, không thuần phục ta hết thảy đều phải chết, ngươi nói xem, ngay cả Thần
Đan Môn ta còn dám giết, sợ gì một cái Bá Đao Môn chỉ có mỗi một kẻ hèn Cái
Thế Võ Hoàng tọa trấn?''
“Hôm nay, ta nếu đi tới nơi này sẽ không tính toán tay không rời đi”
“Bá Đao Môn nếu không thuần phục, thì cần thiết phải tiêu diệt!”
Thanh âm Diệp Minh lạnh lùng vang lên khắp Thiên Thủy Đỉnh Núi, khiến các Bá
Đao Môn môn nhân cùng các khách quý khác đều kinh ngạc không thôi.
“Hừ, khẩu khí thật lớn, chỉ bằng kẻ hèn Đại Võ Tông dám tuyên bố muốn ta Bá
Đao Môn quy thuận? Quả thực là si tâm vọng tưởng!”|
“Con kiến cũng tưởng lay trời? Không biết sống chết!”
“Diệp Minh này hình như là con Hoang của Diệp Thiên Hùng lão cẩu, hắc hắc, đội
nón xanh em trai mình sinh ra cẩu tạp chủng như vậy, còn nuôi dùm con của Diệp
Thiên Hùng hai mươi mấy năm, quả nhiên cha nào con nấy a.''
“Hừ, ta muốn xem xem cẩu tạp chủng này làm thế nào diệt ta Bá Đao Môn!”
Diệp Minh cười lạnh, hào hứng hô to:
''Xem ra Bá Đao Môn gian ngoan mất linh, tất cả nghe lệnh, vây quanh Thiên
Thủy Đỉnh, ai không đầu hàng, giết!''
Phạm Tuấn ha ha cười to, dẫn theo Thiên Kiếm Môn mấy vạn tinh anh xông vào Bá
Đao Môn tàn sát.
Diệp Gia trưởng lão cũng kéo theo Diệp Gia đệ tử xuông vào tàn sát Bá Đao Môn
đệ tử.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Nam Cung Lưu Vân chợt trở nên vô cùng dữ tợn.
“Tiểu súc sinh, ngươi thật dám diệt Bá Đao Môn của ta?!”
Nam Cung Lưu vân ngửa mặt lên trời bạo rống.
''Haha...làm sao? cay à?'' Diệp Minh tủm tỉm nhìn Nam Cung Lưu Vân, ôn hòa
cười nhẹ.
''Chết đi!"'
Nam Cung Lưu Vân xé rách không gian xuyên toa tới bên cạnh Diệp Minh, hung ác
vung một chưởng vào đỉnh đầu Diệp Minh, khi thấy Diệp Minh vẫn ngồi im lặng
tủm tỉm nhìn hắn, trong lòng Nam Cung Lưu Vân chợt rùng mình, Chẳng qua ngay
lúc hắn cảm thấy không ổn muốn lùi lại thì đột nhiên năm bóng người từ hư
không chui ra đồng loạt ra tay trấn áp Nam Cung Lưu Vân.
Đây chính là Ngũ Sát Tà Tu, được Vương Bá Ngưu lúc trước hủy diệt một khỏa
tinh cầu thuộc Tà Vực, hắn thấy năm người này thủ đoạn quỷ dị, rất có tiềm
năng nên thu bọn hắn làm thuộc hạ, mai phục ở Nin Hoa Thôn đội lốt trưởng thôn
cùng thôn dân nghe theo Diệp Minh làm việc, nay đại chiến diễn ra bọn họ đều
xuất hiện.
Bốn người trong số Ngũ Qủy tà tu, tu vi Cái Thế Võ Vương đồng loạt quỷ dị tàn
hình, trong nháy mắt xuất hiện bên người Nam Cung Lưu Vân, bốn người đồng loạt
đặt tay lên đỉnh đầu Nam Cung Lưu Vân, hắn hoảng hốt cảm thấy Thần Hồn mình bị
một cổ tà dị chi khí xâm nhập, tham lam cắn nuốt linh hồn hắn, mặc cho hắn dãy
dụa như thế nào đều không thể điều động được một chút linh hồn chi lực.
“Chết!”
Một người còn lại tu vi Võ Hoàng cảnh cánh tay kéo dài ra thành hình mũi giáo,
đâm thẳng vào người Nam Cung Lưu Vân.
''Roạt!"'
Ngay giữa những ánh mắt kinh hoàng cùng sợ hãi của các đệ tử Bá Đao Môn, Nam
Cung Lưu Vân bị cánh tay của người nam tử thần bí xuyên thẳng ngực, móc ra một
quả tim còn nóng hổi kéo ra khỏi thân thể.
Sau đó vị nam tử này há miệng ra, cái đầu nam tử này kéo dài đến sát người Nam
Cung Lưu Vân, chìa lưỡi ra liếm nhè nhẹ máu tươi trên trái tim, dưới ánh mắt
kinh hãi cùng tuyệt vọng của Nam Cung Lưu Vân, vị nam tử này một ngụm nuốt vào
bụng.
''Umm...Tim của cường giả thật ngon...Không biết não hắn sẽ thế nào?'' Vị nam
tử này liếm mép, ánh mắt hưởng thụ tự nói.
''Qủy Đầu đại ca, não của hắn để cho muội được không?'' Một vị nữ tử xinh đẹp
ánh mắt ngập nước nhìn vị nam tử này.
''Không được, Ta đã lâu chưa nếm não người, ngươi không thể nhường cho Ngũ
Muội, chúng ta chia đều a..'' Một vị tráng hán bất mãn nói.
''Tam Ca nói phải, ngươi thiên vị ngũ muội nhiều rồi, phải đến bọn ta..'' Một
vị thanh niên khuôn mặt tuấn dật đồng tình gật đầu.
''Các ngươi đừng tranh dành, chúng ta giết hết những người ở đây, chúng ta sẽ
ăn no, không cần phải tranh nhau, linh hồn hắn cho nhị đệ, thân thể cho tam
đệ, não cho tứ đệ cùng ngũ muội, các ngươi thấy thế nào?'' Qủy Đầu ra vẻ công
minh nói.
"Được a..''
''Tốt..''
''....'' Diệp Minh sắc mặt câm lặng nhìn đám người này, trong lòng thầm
mắng:''Đám Ăn Hàng!"
Bá Đao Môn đám trưởng lão cùng khách quý kinh hãi nhìn Năm vị tà tu, chưa nói
đến thực lực, chỉ cần thấy năm người này là hút máu ăn thịt người Ma Đầu, bọn
họ đều hoảng sợ tuyệt vọng, trong lòng run rẩy, sợ trở thành mục tiêu của năm
vị này, bị bọn hắn ăn thịt.
...
Nhìn thấy Môn Chủ đơn giản bị giết,hơn một nữa đám người đều nguyện đầu hàng,
nhưng một nữa số người gian ngoan mất linh, Diệp Minh ra lệnh chém sạch kẻ
phản kháng, huyết tinh đồ sát vẫn còn tiếp tục, Đội quân của Diệp Gia cùng
Thiên Kiếm tông với nhân số áp đảo, cho nên giết người giống như thu hoạch rơm
rạ từng người vung ra đại đao, trường thương,... tất nhiên có rất nhiều sinh
mệnh không cam lòng ngã xuống.
Tràn cảnh tàn nhẫn máu tanh như thế khiến đám người cam nguyện làm chó đầu
hàng cảm thấy may mắn không thôi, hoàn toàn là nghiên về một phía tan sát,
địch thủ không thể phản kháng liền ngã xuống, nhìn sơ sơ chỉ thấy hơn năm vạn
sinh mệnh không phân địch ta đều ngã xuống.
“Sinh mệnh kết thúc cũng chỉ là khởi đầu mà thôi, đã là người tu luyện, muốn
nghịch thiên, cùng thiên cùng địa cùng nhân tranh đấu, liền phải chấp nhận cái
chết bất cứ lúc nào ập đến.” Nhìn một đám người như sâu kiến không cam lòng
ngã trong vũng máu, trong lòng Diệp Minh cũng không toát ra một chút cảm xúc
thương hại nào, không phải hắn không cho đám người này cơ hội sống, chỉ là bọn
họ gian ngoan bất linh, đều phải chết.
Diệp Minh hứng thú nhìn đám người chém giết lẫn nhau, bên cạnh hắn có một tiểu
mỹ nữ xoa bóp hai vai, chính là Linh Nhi.
Không giống như Diệp minh bình thản quan sát, Linh nhi sắc mặt tái nhợt nhìn
đám người chém giết, ngây thơ như nàng chưa từng thấy cảnh tượng huyết tinh
như thế này.
"Đây là thế giới, ngươi nếu không cường đại, chỉ là như đám sâu kiến này tùy ý
bị giết hại.'' Diệp Minh liếc Linh Nhi, lạnh nhạt nói.
Linh nhi cắn môi, ánh mắt gắt gao nhìn đám người phía dưới.
Đi qua nửa giờ đồ sát, nơi này rốt cục yên tĩnh trở lại, hết thảy thanh âm ồn
ào đều bắt đầu trở nên im lặng.
Dọc theo dưới chân núi thẳng tới đỉnh Thiên Thủy Sơn, khắp nơi đều là thi thể,
máu tươi nhuộm đỏ gần như một đường từ chân núi thẳng tới đỉnh núi, đầu lâu,
chân cụt tay cụt tùy ý thấy được.
Đám người đầu hàng nhìn xem hàng đống thi thể chồng chất như núi, trong lòng
bọn họ đều trầm mặc, ánh mắt nhìn thanh niên sắc mặt hờ hững ngồi trên phi
hành linh khí, đáy lòng bọn họ đều thầm mắng:''Tên Điên!'' ''Sát Nhân cuồng
ma!"
Phải biết, nhưng người xuất hiện ở đây dự lễ đều phải tới năm mươi vạn người,
nhưng gần hai mươi lăm vạn sinh mệnh đều đã ngã xuống, chôn vùi tính mệnh ngay
cái núi này.
Hai mươi lăm vạn sinh mệnh, đó là con số rất lớn!
Mà nhìn khuôn mặt Diệp Minh thì bọn họ chẳng thấy Diệp Minh có một chút cảm
giác thương hại, bên cạnh hắn còn có mỹ nữ bóp vai xoa lưng để hắn thoải mái
ngồi quan sát, giống như hai mươi lăm vạn sinh mệnh chết đi chỉ là đám sâu
kiến ngã xuống, không đáng để hắn giao động tâm tình.
''Giờ khắc này, hẳn Thần Đan Môn đã luân hãm đi?'' Diệp Minh hài lòng nghĩ
ngợi.