Người đăng: acma11
''Đấy là Vương Ngữ Yên tiểu thư, con gái của Vương Thành Chủ, lớn lên thật
xinh đẹp.''
''Nếu Ngữ Yên tiểu thư coi trọng ta, mất trăm năm tuổi thọ ta cũng cam
lòng..''
''Thôi đi, hạng chuột nhắt như ngươi nhớ thương Ngữ Yên tiểu thư chính là
khinh nhờn nàng, mọi người, đánh hắn...''
''....''
Vương Bá Ngưu lắc đầu, mặc kệ đám người cuồng nhiệt, hắn xoay người rời đi, đi
một đoạn đường thì bắt gặp sáu cái thông đạo, mỗi thông đạo đều có truyền tống
trận, có rất nhiều người từ trên truyền tống trận biến mất hoặc là xuất hiện.
Vương Bá ngưu thấy rất nhiều người đang xếp hàng, hắn cũng không muốn mới đến
liền động thủ, thế nên hắn thành thật đứng xếp hàng.
Bên cạnh truyền tống trận có một cái lỗ khảm, mỗi người đi lên đều muốn để vào
linh thạch hạ phẩm, mỗi lần chỉ có thể ngồi một người.
“ Tiên Ma Thành rất lớn, lại không thể ở trong thành phi hành, cho nên Tiên Ma
Thành Chủ phân Tiên Ma thành thành sáu khu vực, khu vực thứ nhất phồn hoa
nhất, khu vực thứ sáu thì kém nhất.
Đây là những gì hắn nghe được từ người qua đường nói với nhau.
Tiên Ma Thành chiếm diện tích trăm vạn dặm, có thể nghĩ, khủng bố cỡ nào, nhân
khẩu không biết phỏng chừng là có bao nhiêu, mỗi cái khu vực, cũng giống như
một toà thành trì nhỏ.
Man Tộc người đều theo thể chế Gia Tộc trị, cho nên khắp Tiên Ma thành đều có
vô số gia tộc lớn nhỏ phân bố chưởng quản từng mảng kinh tế của Tiên Ma Thành.
Nhưng tất cả đều thuộc về Tiên Ma Thành Chủ chưởng khống, có thể nói Tiên Ma
Thành Chủ địa vị giống như ông vua con ở Tiên Ma Thành.
Rất nhanh đến lượt Vương Bá Ngưu truyền tống.
'' Cút!” Ngay lúc Vương Bá Ngưu định lên truyền tống trận thì sau lưng liền
vang lên một thanh âm rất hung hăng và ngang ngược vang lên từ sau lưng.
Vương Bá Ngưu không nói, lấy ra hạ phẩm linh thạch để vào lỗ khảm linh thạch,
ý định khởi động truyền tống trận.
“Mẹ! Để ngươi lăn, không nghe thấy sao? Đi chết.” Thanh âm sau lưng bao hàm
sát ý quát lớn.
Ngay sau đó, Chủ nhân thanh âm vung quyền, quyền kình rất cuồng bạo, ý đồ đập
vào ót của hắn.
“Đây không phải Trần Siêu tam thiếu gia Trần gia khu thứ hai sao, tính cách
tồi tệ thích khi nam phách nữ, !”
“Đúng vậy a! Bị hắn đánh tàn phế cũng đếm không hết.”
“Trung niên nam tử này sắp có họa sát thân.”
Bốn phía vang lên nhiều tiếng nghị luận.
Vương Bá Ngưu không quay đầu cũng thấy rõ người tấn công hắn là thanh niên
mười bảy mười tám tuổi nhưng thân hình phải cao tận hai mét năm, thân hình
tráng kiện, nhìn sơ qua sẽ thấy phi thường ngưu bức, quyền kình như bôn lôi
đánh tới thổi bay sợi tóc của Vương Bá Ngưu.
Vương Bá Ngưu cũng không quay đầu lại, chỉ nhẹ nghiêng đầu, khi nắm đấm người
thanh niên sượt qua má hắn, Vương Bá Ngưu liền đưa tay chế trụ nắm đấm, chưa
hết, hắn chỉ nhẹ nhàng dùng lực, một tiếng 'răng rắc' vang lên, thình lình
chính là nắm đấm của người thanh niên trực tiếp liền bị hắn bóp vỡ nát.
“A ——” Thanh âm người thanh niên kêu thảm thiết giống như heo bị chọc tiết
vang vọng nơi này.
“A....nghiệt súc, nghiệt súc a! Ngươi can đảm dám đối với bản thiếu xuất
thủ...ngươi..ngươi nhất định phải chết a!” Toàn bộ nắm đấm bị bóp nát, một cỗ
đau đớn kích thẳng đại não khiến Trần Siêu vịn tay phải, tê tâm liệt phế hét
lớn.
“Vãi L*” quần chúng bốn phía thấy Trần Siêu bị Vương Bá Ngưu phế đi bàn tay,
đều hít một hơi lãnh khí.
“Vị trung niên đại thúc này quá ngưu bức, lại dám đối Trần gia tam thiếu động
thủ, ta thật là quá bội phục.”
“Nhìn như ngưu bức, nhưng tiếp theo sẽ bị Trần gia trả thù, cũng không phải
một nhân tộc ngoại lai như hắn có thể chịu được, chỉ cầu sảng khoái nhất thời
ân hận một đời là hành động không sáng suốt.”
Đám người chung quanh nhìn vào bóng lưng lạnh lùng của Vương Bá Ngưu, khe khẽ
bàn luận.
Vương Bá Ngưu lãnh khốc xoay người lại, một đôi con mắt thâm thúy như bóng đêm
nhìn chằm chằm vào Trần Siêu, bình thản nói: “Ai cho ngươi dũng khí dám động
thủ với ta?”
Răng rắc!
Vương Bá Ngưu vừa dứt lời liền đạp một cước vào đầu gối Trần Siêu.
'' răng rắc'' một tiếng vang lên, đầu gối Trần Siêu bị một cước của Vương Bá
Ngưu trực tiếp đạp gãy, máu tươi bắn tung tóe.
''Súc sinh..a.a.aa''
Trần Siêu rú thảm một tiếng, hai mắt hắn trợn ngược lên liền ngất xỉu.
Vương Bá Ngưu thấy vậy, khe khẽ cười một tiếng, bàn chân đạp vào cái chân thứ
hai của Trần Siêu.
'Răng rắc' một tiếng vang lên, máu tươi bắn tung tóe.
“A....!!!!”
cỗ đau đớn xâm nhập linh hồn khiến Trần Siêu đang ngất liền đau đến bừng tỉnh,
sắc mặt Trần Siêu dữ tợn tới cực điểm, cả người run rẩy, ngửa mặt lên trời gào
thét.
“A.... đau chết bản thiếu! Ngươi sẽ chết không yên lành a!”
Vương Bá Ngưu không đáp, tiến lên một bước một cước đem đầu của hắn dẫm dưới
chân.
''Poẹt!"' lực đạo bàn chân của Vương Bá Ngưu khiến hai mắt trần siêu bị áp lực
ép hai con ngươi bắn ra ngoài, từ trong hốc mắt máu tươi bắn ra, thập phần
kinh dị.
Mọi người đứng xem âm thầm run sợ, thủ đoạn này thật là quá tàn nhẫn, quá kinh
khủng, đây là người nào,nhìn như hiền lành nhưng thủ đoạn lại tàn nhẫn như
thế, nhìn Trần Siêu bị tra tấn, mọi người đều cảm giác bản thân đau đớn, không
tự chủ lui về phía sau mấy bước.
''Hôm nay tâm tình không tệ, tha cho cái mạng ti tiện của ngươi một lần!''
Vương Bá ngưu điềm nhiên như không có việc gì, nhẹ nhàng nói.
Sau đó hắn thôi động truyền tống trận, quang mang phun trào, liền biến mất tại
nơi này.
Sau khi Vương Bá Ngưu rời đi, nơi này triệt để bạo phát ra hôm nay tiếng kinh
hô, đều đang nói Vương Bá Ngưu thủ đoạn tàn nhẫn, cho là hắn tránh không khỏi
Trần Gia trả thù, chết chắc.
Vương Bá Ngưu không thèm để ý chút nào, tiện tay phế đi một chỉ bò sát mà
thôi, chẳng có gì lạ.