Người đăng: acma11
Lúc này, Diệp Minh cũng đã hoàn toàn phát tiết.
Khi Diệp Minh còn đang cảm thụ lâm li sướng khoái của nhục dục, thì Linh Nhi
toàn thân cũng đã xụi lơ.
Mưa to rốt cục cũng từ từ tạnh hẳn, mây đen tan đi, bầu trời nguyệt sắc ẩn
hiện, trên thạch sàng trong sơn động, đôi nam nữ cũng đạt tới khoảnh khắc sáng
lạn nhất.
Khi hết thảy yên ả trở lại, Diệp Minh khoác lên người Linh Nhi trường bào, để
nàng ngồi ở trong lòng mình. Linh Nhi nhìn vết máu đỏ vương trên chiếu, nghĩ
tới tình trạng vừa rồi, vẫn còn cảm thấy ngất ngây.
Diệp Minh nhẹ giọng nói:
''Phi Nhi."
Linh Nhi ngẩng đầu nhìn lên, miệng nở nụ cười yếu ớt.
Diệp Minh hỏi:
Linh Nhi thấp giọng nói:
Còn tốt." Rồi cúi đầu nghĩ một chút:
Phu Quân, chúng ta làm chuyện này, không thể... Không thể để cha mẹ ta
biết."
''Ừ, ta hứa!'' Diệp Minh gật đầu.
Hai người cứ như thế từ từ chìm vào giấc ngủ. Mãi tới khi trời mờ sáng, Linh
Nhi mới tỉnh dậy, liền nhìn Diệp Minh, ôn nhu nói:
Diệp Minh gật đầu, giúp nàng mặc lại y phục, sau đó tiễn nàng xuống núi.
Linh Nhi tiến lên hôn Diệp Minh một cái, sau đó cất bước rời khỏi Thiên Kiếm
Phong.
Yên lặng nhìn Linh Nhi rời đi, Diệp Minh trầm mặc, không biết đang suy nghĩ
gì.
"Tiểu tử, động tình sao?'' Tàn hồn Vương Bá Ngưu truyền âm, cười mà không phải
cười hỏi.
"Có một chút, phụ thân!'' Diệp Minh gật đầu, đáp.
Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình...
''Nhân chi thường tình mà thôi, dù sao ngươi cũng là người trẻ tuổi, nên nhớ,
hóa thân làm người diễn kịch, thì không thể quên mất bản thân chỉ là người
đóng vai, biết không?'' Vương Bá Ngưu không không trách, nhẹ giọng khuyên bảo.
Diệp Minh không nói gì, Vương Bá Ngưu nói tiếp;
''Mẫu thân của nhỏ đó đến, thì ngươi cứ làm theo kế hoạch biết không?''
''Vâng!'' Diệp Minh gật đầu, sắc mặt hờ hững.
...
Hôm nay, có một người tới Thiên Kiếm Phong...
Chính là vợ của Phạm Tuấn, đồng thời là Sư nương của hắn.
Thương Mang Thành đệ nhất thiếu phụ.
Nếu cần tám chữ để hình dung vẻ đẹp của sư nương, thì đó chính là: Tú lệ vô
luân, phong hoa tuyệt đại.
Khuôn mặt sư nương hắn thiên kiều bá mị, khuôn mặt dưới ánh mặt trời ấm áp,
như hoa như ngọc, càng thêm phần kiều diễm. Một trận gió nhẹ thổi tới, làm cho
y phục của nàng tung bay, mái tóc phiêu bồng, thực sự là đẹp không tả xiết.
Phảng phất như thần tiên, yêu kiều lả lướt, lại tựa như dao trì tiên tử, phiêu
nhiên nhân gian.
Diệp Minh cung cung kính kính cúi người chào, nói:
Sư nương thản nhiên nói:
Diệp Minh trong lòng rung động, phụ thân quả nhiên liệu sự như thần.
Sư nương ánh mắt sắc bén nhìn Diệp Minh, tiếp tục hỏi:
Diệp Minh tuy rõ ràng nội tình nhưng thủy chung vẫn không có thừa nhận:
''Chỉ là đưa cơm mà thôi.''
''Hừ! Chẳng lẽ ta là mẫu thân cũng không biết nàng thất thân không
thành?!Ngươi dám chối, ta đánh gãy chân nó.'' Ngạo Tuyết cười lạnh, một cỗ uy
áp giáng xuống Diệp Minh khiến cả người hắn như bị vạn cân thái sơn đè xuống,
sắc mặt hắn thoáng tái nhợt vô sắc, hắn cắn răng chịu đựng uy áp, lớn tiếng
hét.
''Sư nương, Chúng ta yêu nhau thật lòng, người muốn gì thì cứ nhằm vào ta !''
''Đấy, là nam nhân nên có đảm đương, dám làm dám nhận, ta cũng không trách cứ
gì các ngươi, dù sao tiểu tử ngươi thiên phú tối cường, gả cho ngươi cũng
không tính ủy khuất nàng.'' Ngạo Tuyết gật đầu, thu hồi uy áp, thỏa mãn nói.
Diệp Minh nghe vậy trầm mặc không nói gì.
''Nhưng nàng tạm thời không thể gặp ngươi, tránh tiểu tử ngươi mê luyến nữ
sắc, bỏ bê luyện công, ba tháng tới chính là tông môn kiểm tra thực lực tổng
hợp của các đệ tử, ta hi vọng ngươi sẽ tham gia, lấy thành tích tốt nhất...''
Ngạo Tuyết lạnh giọng nói.
'Ta nhất định sẽ cố gắng!'' Diệp Minh không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp.
Ngạo Tuyết gật đầu, ngắm nhìn phong cảnh dưới núi, cũng không nói thêm gì, tựa
như một pho tượng nữ thần ngạo nghễ trên Thiên Kiếm phong, vô cùng động lòng
người.
''Ở đây không tiện nói, tối nay đến Phòng riêng gặp ta.''
Lúc này đây hắn mới chân chính chăm chú nhìn nàng, sư nương rất mê người, mặc
dù nàng ăn vận đơn giản nhưng lại không che khuất được vóc người duyên dáng mê
hoặc, tóc búi lên, cài một cây trâm phượng màu ngọc bích, quần áo màu trắng,
phong tư ngạo nhân của nàng đều được hiển lộ ra hết. Hơn nữa thần thái sư
nương lạnh lùng thong dong, mắt phượng sinh uy. Nước da như tuyết lại ẩn chứa
hào quang, dung nhuận súc tích, quả thật là tú sắc chiếu nhân, tựa như minh
châu mỹ ngọc, thuần khiết vô cùng.
''Ừ, có chuyện vô cùng trọng yếu! Giờ Tý đến phòng ta!''
Khẽ liếc Diệp Minh một chút, nàng xoay người rời đi.