Người đăng: acma11
Sau khi lạy xong tứ bái, Chiến Vạn Tôn liếc nhìn chúng tu sĩ, cười nói:
''Buổi lễ đến đây là kết thúc, hôm nay cứ theo truyền thống cũ, những người đã
sớm đăng ký lên Sinh Tử Công Bình Lôi Đài, xin mời chuẩn bị, danh sách đầu
tiên chính là Ma Vũ Đại lục Đỉnh cấp thế lực Linh Uyển Cung thiên chi kiêu tử,
Thạch Hạo đấu với Nhất Lưu thế lực Hàn gia Hàn Như Băng, xin mời hai người
nhanh chóng lên Sinh Tử Công Bình Lôi đài quyết đấu!''
''Hàn Như Băng, đi lên nhận cái chết!'' Thạch Hạo đứng ngạo nghễ trên Sinh Tử
Lôi Đài, gào thét.
''Ha hả, kẻ hèn mới đột phá võ Vương dám mạnh miệng, nếu ngươi liều mạng muốn
chết, ta thành toàn ngươi!'' Diệp Minh khóe miệng cười lạnh lẽo, có Lôi chi
thần nhãn nội tình của Thạch Hạo bị hắn đơn giản tuỳ ý thấy được, Thạch Hạo
đột phá Võ Vương chi cảnh liền nghĩ ăn chắc hắn, hai chân nhún một phát, hắn
liền nhảy tới Sinh Tử Lôi Đài, ánh mắt bạo ngược nhìn Thạch Hạo.
Ở dưới Lôi đài, Hàn Lập, Vương Khinh Tuyết, Ninh Điệp Điệp cùng Hàn gia chúng
nhân khẩn trương nhìn Diệp Minh, hi vọng hắn sẽ thắng, dù sao đối thủ của Diệp
Minh là thiên chi kiêu tử đột phá võ vương chi cảnh, trong khi Diệp Minh là
phế nhân mới có thể tu luyện ba tháng gần đây, bọn họ cũng chỉ biết hi vọng
Diệp Minh chiến thắng chứ chẳng biết làm gì hơn.
Chúng tu sĩ đang quan sát nhao nhao nhíu mày, Thạch Hạo thân mười sáu mười bảy
đột phá Võ Vương chi cảnh, đây tuyệt đối là thiên tài tuyệt thế, bởi vì Từ đại
Võ Tông đột phá Võ Quân đã là một cửa ải chặn đa số tu sĩ đạp chân vào Võ Đạo
chi lộ, nếu nói Đại Võ Tông dù mạnh cũng chỉ là phàm nhân, thì khi đột phá Võ
Quân đã chân chính lột xác thành Tiên thiên chi thể, có thể mượn thiên địa chi
lực, sức người có hạn mà thiên địa thì vô hạn, đối với phàm nhân, Võ Quân
chính là tiên là thần.
Mà chạm tới Võ Vương chi cảnh, linh hồn được rèn luyện từ hư phản thật, sau
khi hết thọ nguyên hoặc bị giết chết có thể từ bỏ thân thể tìm thân thể khác
sống lại, Nếu linh hồn không bị hư tổn thì việc đoạt xá sống lại chẳng khác
nào là trường sinh.
Mà Võ Vương đã có thể tạo ra tiểu thế giới trong cơ thể, hấp thụ thiên địa chi
lực ký thác vào tiểu thế giới, tạo thành một loại lực lượng gọi là thần Thông,
lúc này đây trong cơ thể Võ Vương tu sĩ đã có thể tự tạo ra Thiên địa chi lực
cho bản thân sử dụng, không cần dựa vào mượn thiên địa chi lực mà chiến đấu,
thứ mình tạo ra đương nhiên mạnh hơn rất nhiều thứ mà mình mượn, cho nên Võ
Vương chi cảnh chưởng quản Thiên địa chi lực mạnh mẽ gấp ngàn lần Võ Quân chi
cảnh.
Mà chúng tu sĩ tuy không thể nhìn thấu sâu cạn của Diệp Minh, nhưng nghe tin
tức nói rằng Diệp Minh ba tháng trước là phế nhân, cho nên bọn họ không tin
sau ba tháng Diệp Minh có thể tu luyện thành Võ Vương chi cảnh đả bại Thạch
Hạo.
Mà ở bên kia trận tuyến, Bắc Thanh Hàn, Bắc gia chúng nhân đứng chung đội với
Thạch gia, trong đó Thạch gia chúng nhân vẻ mặt đạm nhiên, hiển nhiên tin chắc
rằng Thạch Hạo có thể giết chết Diệp Minh, còn Bắc gia mỗi người một vẻ, bọn
họ phản bội lại Hàn gia đi theo Bắc gia, nói không áp lực là giả, Hàn Gia chỉ
cần muốn có thể diệt trừ Bắc gia như giết một con kiến, và Thạch gia có khi
không vì nho nhỏ cái Bắc gia mà gây chiến với Hàn gia, cho nên bọn họ hi vọng
Thạch Hạo có thể giết chết Hàn Như Băng, lúc đó Bắc Thanh Hàn có thể đường
đường chính chính leo lên Thạch gia không sợ Hàn gia trả thù.
Sinh Tử Công Bình Lôi có thêm hai chữ công bình, nghĩa là bất kỳ ngoại lực nào
dùng khi đấu sinh tử đều bị Thánh Vương bức tượng áp chế lại, cho nên muốn
sống chỉ có thể lấy ra bản lĩnh thật sự của mình để chém giết kẻ địch.
“Hàn Như Băng, đi chết đi!” Thạch Hạo dữ tợn bạo rống, hắn cũng không nói
nhảm, bàn tay kết ra ấn quyết kỳ lạ, vô số thiên địa linh khí tụ tập vào bàn
tay hắn, Diệp Minh tuy nghi hoặc nhưng hắn vẫn đứng bất động thử xem Thạch Hạo
tính làm cái quỷ gì, không phải hắn ngạo mạn mà sự tự tin của hắn dựa vào thực
lực bản thân, dù Võ Hoàng cảnh hắn cũng có thể giết nói gì một tên mới đột phá
võ Vương yếu nhược.
“Ngu ngốc, để ta đem tất cả lực lượng trên người ngươi áo chế, lúc đó ta sẽ sỉ
nhục khiến hắn sống không bằng chết hậhha..” thấy Diệp Minh đứng nhìn mình
không động thủ, trong lòng Thạch Hạo vui vẻ, ánh mắt âm tàn nhìn Diệp Minh.
Đột nhiên giọng của Ngưu Lão truyền vào tai hắn:” tiểu tử nên động thủ, hắn
đây là vận dụng Đại Phong Ấn chi thuật, một trong ba ngàn đại đạo chi thuật,
nếu ngươi để hắn thì triển thành công, bị hắn phong ấn hết thảy lực lượng thì
ngươi sẽ bị hắn đơn giản giết chết.”
Vương Bá Ngưu tàn hồn thân nắm giữ bản thể ký ức, bản thể nắm giữ thứ thần
thuật này cho nên Hắn liếc cái là nhận ra thủ đoạn của Thạch Hạo.
Tuy Thần thể của Diệp Minh mạnh mẽ, nhưng bị phong ấn hết thảy lực lượng thì
thân thể khác gì người thường?
Nghe vậy, Diệp Minh tàn nhẫn cười lạnh:
“Muốn dùng Đại phong ấn thuật tới trấn áp ta? Nằm mơ!”
“Lôi Thuấn”
Diệp Minh thân thể vô cùng quỷ dị biến mất ở tại chỗ, đây là vận tốc nhanh đến
nỗi nhìn như thuấn di, Lôi chi thể tốc độ cùng lực công phá là chủ hạng, cho
nên thân thể xé rách không gian thuấn di phạm vi trăm mét là bình thường đối
với Diệp Minh.
“Không tốt!”
Nhìn thấy Diệp Minh đột nhiên biến mất, Thạch Hạo lập tức khắc kinh hãi.
Một cổ nguy cơ cực kỳ mãnh liệt cảm nháy mắt đột nhiên bao phủ hắn, khiến toàn
thân hắn cảm giác lạnh lẽo.
Dưới cỗ Cảm giác nguy cơ này, phản ứng đầu tiên của hắn chính là tránh đi,
nhưng phản ứng của hắn sao lại tốc độ của Diệp Minh?
Vừa lúc Thạch Hạo vừa động, đột nhiên, một bàn tay sắc bén chợt từ lưng nắm
lấy bả vai hắn, hắn kinh hãi ngước nhìn, thì ra Diệp Minh đã xuất hiện bên
cạnh hắn.
Răng rắc!
Diệp Minh dùng móng vuốt sắc nhọn kéo cả cánh tay Thạch Hạo đi, trong nháy
mắt, máu tươi cuồng phúng, Thạch Hạo liền trong nháy mắt mất một cánh tay.
Giờ Diệp Minh không biết móng tay hắn sắc bén cỡ nào, bộ móng tay này ngay cả
thân thể Nhị lưu yêu thú da dày thịt béo đều bị hắn xé rách nói gì đến thân
thể nhân loại yếu ớt.
“ A……!”
Thạch Hạo thê lương kêu thảm thiết, hắn sợ hãi nhìn về phía Diệp Minh, ánh mắt
lộ ra vẻ không thể tin.
Dưới kháng đài, chúng tu sĩ ánh mắt trợn tròn nhìn cảnh tượng trên lôi đài, họ
không thể tin được một người thân thể lại có lực lượng mạnh mẽ như vậy, ngay
cả võ vương chi thể cũng không chịu được bàn tay Diệp Minh kéo, cả cánh tay bị
kéo ra khỏi thân thể.
Ngay cả Thạch gia người dẫn đội cùng Thạch gia con em đều kinh hãi, Mà bị cảnh
tượng kích thích nhất hẳn là Bắc gia, Bắc Thanh Hàn.
“Không thể thế được...Hạo sư huynh làm sao bị tên phế vật đó đả thương?!”
Gương mặt xinh đẹp của Bắc Thanh Hàn thoáng ngơ ngác, hoảng hốt, đờ đẫn nhìn
cảnh tượng trước mắt.
Nàng không nhịn được nhớ lại cảnh tượng lúc đó, thiếu niên này lạnh lùng nói
với nàng: “ ba mươi năm Hà đông, ba mươi năm Hà tây, đừng khi thiếu niên
bần..”
“ Chẳng lẽ...ta sai rồi sao?” Bắc Thanh Hàn khổ sở thê lương nói thầm.
Hàn Lập, Vương Khinh Tuyết, Ninh Diệp Điệp, Hàn gia chúng nhân ánh mắt kinh hỉ
vui sướng nhìn Diệp Minh, ngay cả khuôn mặt nghiêm nghị của Hàn Lập hiếm có lộ
ra vẻ tươi cười.
“Hảo tiểu tử, hại mọi người lo lắng!”
Ninh Điệp Diệp ánh mắt lộ ra vẻ sùng bái: “Băng ca ca, ngươi quả nhiên là lợi
hại, không chỉ trên giường lợi hại, mà ngay cả lúc chiến đấu đều lợi hại như
thế..”