Người đăng: acma11
Sắc trời dần tối, ở trong hang động vô danh, một nữ tử dung mạo như thiên tiên
nằm hôn mê bất tỉnh.
''Sở Dương!'' Mạc Khinh Vũ giật mình tỉnh dậy, nàng ngơ ngác nhìn xung quanh
nhưng không thấy hắn.
"Chuyện gì xảy ra, Cuồng Sát Hổ Đế đâu? Sở Dương đâu?!"
Nàng cắn răng, nội tâm hốt hoảng, nàng nhớ tới ánh mắt lúc đó của Sở Dương,
ánh mắt vô hạn thâm tình cùng luyến tiếc, thông tuệ như nàng liền hiểu, hắn
đánh ngất xỉu nàng rồi một thân một mình dẫn đi Cuồng Sát Hổ Đế.
''Đồ ngu ngốc này, ai mượn?!''
Nàng đau đớn gào thét, ánh mắt tức giận cùng hoảng sợ giậm chân bình bịch, đem
cả mặt đất đều sập xuống mấy chục mét, cả sơn động dưới một cái dậm chân của
nàng dường như muốn nát thành từng mảnh, giờ khắc này nội tâm nàng nghĩ đến
kết cục của Sở Dương khi dẫn dắt Cuồng Sát Hổ Đế rời đi, chắc hẳn thập tử nhất
sinh.
''Cái gì đây?'' Nàng thấy trong đống đất đá rớt xuống có một cục đá khắc chữ
viết, nàng đi đến cầm cục đá lên nghiêm túc xem.
Khi ngươi thấy những chữ này thì chắc hẳn ngươi đã an toàn.
Ngươi hôm qua tựa hồ nói muốn đưa ta về Huyền Nữ Cung bao nuôi ta. . . Ta nghe
lầm đúng không? Ta là đàn ông chân chính đỉnh thiên lập địa, sao có thể bị nữ
nhân bảo bọc, dù cho nàng là nương tử của ta.
Ngươi nói, ngươi muốn một người đàn ông đỉnh thiên lập địa có thể gánh cho
ngươi nữa bầu trời, hiện tại ta chưa có tu vi như thế, nhưng ta có thể dùng
mạng của ta đỗi lấy sự an toàn của ngươi, chuyện này có thể tính là một trong
những hành động mà người đàn ông đỉnh thiên lập địa nên làm vì nương tử của
mình hay không, haha.
Ta chắc chắn ngươi đang mắng ta là đồ ngốc đúng không? hắc hắc, Sở Dương ta
đúng thật là đồ ngốc, nhưng chỉ là đồ ngốc với riêng ngươi!
Ta là tiểu nam nhân của ngươi, thực lực ta tạm thời là không có, nhưng ngươi
thấy không, dù sao ngươi cường như vậy, ta có thể đánh ngất ngươi, hiển nhiên
ta không phải là đèn cạn dầu!
Đừng có đi tìm ta, ngươi phải nhanh chóng đi về Huyền Nữ Cung dưỡng thương, ta
Sở Dương tu vi tuy không được, nhưng bảo mệnh công phu rất cường, con hổ xấu
trai ấy không thể làm gì được ta đâu, ngươi nhất định phải trở về, đừng để ta
tranh thủ cho ngươi cơ hội an toàn rồi bị ngươi phá hủy hết thảy, biết không?
Ngươi muốn ta phải dùng chân long kéo xe đến Huyền Nữ Cung dưới Lão tặc thiên
chứng dám, cầu hôn ngươi, hắc hắc, việc này ta không có quên, nếu ta
còn....thì ta nhất định sẽ đến! ít nhất là năm năm, nhiều nhất là mười năm, ta
Sở Dương nhất định tới!
Ngươi dám cùng ta định ước hẹn không?
Sở Dương tái bút!
............
''Đồ...Ngốc...'' Gương mặt xinh đẹp của Mạc Khinh Vũ ngập trời nước mắt, nàng
càng đọc càng nghẹn ngào, nhưng khóe miệng nàng lại nở nụ cười ngọt ngào.
''Đến lúc này còn suy nghĩ cho ta....tiểu tử, ta gặp lại ngươi nhất định đánh
tét mông ngươi!'' Mạc Khinh Vũ nín khóc mỉm cười.
"Ước định à. . . Ngươi dám đến, ta liền dám tiếp!"
Nàng hừ nhẹ một tiếng, cầm trong tay ve sầu kiếm khắc họa tiếp lên tảng đá mà
Vương Bá Ngưu viết, chữ nàng như rồng bay phượng múa, viết xong, nàng xoay
người rời đi.
Sau khi Mạc Khinh Vũ rời đi, một thân ảnh gầy gò từ bụi cỏ đằng sau sơn động
chui ra, chính là Vương Bá Ngưu.
Hắn đi tới cục đá cầm lên xem, sắc mặt hắn thoáng trầm xuống.
Một lời đã định!
Huyền Nữ Cung Nữ Đế-Mạc Khinh Vũ!
''Khinh Vũ....'' Vương Bá Ngưu ngước nhìn phương hướng nàng rời đi, sắc mặt
hiếm thấy lộ vẻ phức tạp, thì thào nói.
''Ngưu lão, động lòng hay sao?'' Diệp Minh thấy Vương Bá Ngưu dường như có tâm
trạng, dò hỏi.
''Hừ, lão tử ta là Ma Đạo cự phách, há lại dính nhi nữ tình trường!'' Vương Bá
Ngưu hừ lạnh, trả lại thân thể cho Diệp Minh, chui vào trong nhẫn trữ vật.
Diệp Minh nhún vai lắc đầu, tiếp tục hành trình tìm kiếm yêu thú săn giết thôn
phệ.
Tình yêu, có lẽ là thứ phức tạp nhất trên cõi đời này...
...
Cách ba tháng ước hẹn còn bốn ngày....
Một thân ảnh đơn bạc như u linh hành tẩu trong rừng rậm, mỗi một lần hắn ra
tay chính là từng cỗ từng cỗ yêu thú sinh mệnh ngã xuống, giờ khắc này trước
mặt hắn là hàng nghìn xác yêu thú.
Thiếu niên này chính là Diệp Minh.
Gần ba tháng trời sinh tử rèn luyện trong Lưu Vân Sơn mạch, khiến khuôn mặt
tuấn lãng của hắn có vài đạo vết sẹo, lại khiến hắn nhiều thêm vẻ phong trần
thành thục.
Diệp Minh sắc mặt thỏa mãn nhìn đống thi thể này, hắn cười nói:
"Thần tộc chi thể giai đoạn đầu quả nhiên cường hãn, một mình lão tử đại chiến
một đàn Lang Tộc yêu thú, trong đó có vài đầu Yêu Thú cấp tương đương với nhân
loại Võ Vương cảnh giới vẫn nhẹ nhõm nghiêng về một phía tàn sát, mà Thần Tộc
chi thể mang một cỗ áp lực từ huyết mạch, khiến đám yêu thú cấp thấp hơn ta sợ
hãi không dám tấn công, khiến yêu thú ngang đẳng cấp với ta thực lực giảm đi
hai thành, cũng đỡ phí ta một phen tay chân. Đây hẳn là huyết mạch ta áp chế
huyết mạch của đám yêu thú này!''
''Ân, tiểu tử ngươi tiến bộ ta nhìn thấy rõ từng ngày, ngươi giờ bớt đi vẻ
ngây thơ, tính cách cũng được rèn dũa có phần sát phạt quyết đoán, lại cần cù
chịu cực khổ, tâm trí kiên định, có một phần phong độ của ta lúc trẻ.'' Vương
Bá Ngưu gật đầu tán thưởng, nói.
''Đều là nhờ Ngưu lão dạy bảo!'' Diệp Minh khiêm tốn nói.
''Ta nhớ tiểu tử ngươi có cái gì mà ba tháng ước hẹn với tên tiểu tử gì đó,
hẳn là nắm chắc a.'' Vương Bá Ngưu dò hỏi.
''Ta tất sát hắn!'' Diệp Minh ánh mắt lóe lên vẻ tự tin, khí thế mười phần
nói.
''Nếu gia tộc hắn tìm ngươi tính sổ thì sao?'' Vương Bá Ngưu cười mỉm, hỏi.
''Đến bao nhiêu giết bấy nhiêu, đánh không lại thì chạy, tu vi đầy đủ lại quay
lại giết tiếp, từng bước giết chóc, thôn phệ sẽ khiến ta ngày càng cường đại,
mà địch nhân ngày càng suy yếu, cho đến khi ta đồ sạch gia tộc của hắn, dẫm
lên gia tộc hắn, ăn thịt uống máu gia tộc hắn, đánh ra tên tuổi của ta cho đại
lục này biết đến hung uy của ta!!'' Diệp Minh sát ý bức người, hào khí nói.
''Nếu gia tộc hắn giận chó đánh mèo diệt gia tộc ngươi?'' Vương Bá Ngưu tiếp
tục hỏi, ánh mắt thưởng thức ngày càng dày đặt.
''Chỉ cần cha mẹ ta còn sống, Người khác chết sạch có làm sao?'' Diệp Minh tâm
trí kiên định, lạnh lùng đáp.
''Hảo tiểu tử!'' Vương Bá Ngưu gật đầu thỏa mãn, chỉ có sau ba tháng dưới sự
chỉ dạy(TG: là đầu độc), Diệp Minh chân chính có kiêu hùng tính cách, chỉ cần
hắn hơi rèn dũa thêm vài năm, tâm tính của Diệp Minh sẽ hoàn toàn là Ma Đạo cự
kiêu, sau này rời khỏi cái Luân Hồi tháp này Diệp Minh chắc chắn là thuộc hạ
đắc lực của bản thể.
Diệp Minh há miệng to, từng chút từng chút thôn phệ từng cỗ thi thể lang tộc,
mỗi một ngụm nuốt xuống khí tức trên người hắn càng ngày càng cường đại.
Cho đến khi hấp thụ xác Lang Yêu cuối cùng, khí tức của Diệp Minh đã đạt tới
tột đỉnh.
Một nguồn năng lượng kỳ bí bao trùm lấy thân thể Vương Bá Ngưu, chỉ thấy Thân
hình của hắn từ ba mét rút lại còn một mét tám, bốn cái cánh tay cũng thu lại
thành hai cái, hai cánh của hắn cũng rút về bên trong thân thể, chỉ có cái
đuôi vẫn được giữ nguyên như cũ.
Mà bên ngoài thân thể hắn không còn được bao phủ bởi lớp lân giáp nữa, mà là
một lớp mỏng Lôi chi giáp, độ dẻo dai và chống chịu gấp nhiều lần Lôi chi thần
tộc giai đoạn ba.
Diệp Minh ngạc nhiên nhìn biến hóa của cơ thể, đây chính là giai đoạn hoàn hảo
nhất của Lôi chi thần thể, thân thể biến hóa nhỏ gọn và linh hoạt, là trời
sinh chiến đấu chủng tộc, Diệp Minh cảm giác sức mạnh, nhanh nhẹn, chống chịu
đều tăng lên gấp trăm lần giai đoạn trước, giờ khắc này cho dù gặp Võ Hoàng
cảnh nhân loại hắn có thể chỉ bằng thân thể liền có thể sát nhẹ nhõm.