Người đăng: acma11
Ọc ọc.....
Một đạo tiếng ọt ọt từ bụng nữ tử phát ra, Vương Bá Ngưu giả vờ giật mình,
quay sang nhìn nữ tử mặt đỏ chót nằm trong ngực mình, hắn ôn hòa cười, nói:
". . . Ha ha. . . trong bụng kêu đói, hẳn là sắp tỉnh, để ta chuẩn bị vài thứ
gì đó để nàng ăn."
Vương Bá Ngưu đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng, khóe miệng treo một nụ cười ấm
áp, giống như một thiếu niên ngây ngô mới biêt yêu.
Rất nhanh, Vương Bá Ngưu bóng lưng biến mất trước mắt nữ tử, giờ khắc này khi
nhìn bóng lưng đơn bạc của thiếu niên, trong lòng nữ tử ngũ vị tạp trần.
Sau khi cảm ứng rằng Vương Bá Ngưu thật sự rời đi, nàng cố nén đau đớn chật
vật chống tay đứng người dậy, tóc dài mềm mại rủ xuống khuôn mặt thanh tú, giờ
khắc này nàng giống như một mỹ nữ vừa mới thức dậy, lộ ra một vẻ lười biếng
xinh đẹp.
Nàng nhìn cửa hang một chút, con ngươi trong trẻo lạnh lùng chợt chảy ra vài
giọt nước mắt, trong ánh mắt nàng hiện lên vẻ hận ý, khuất nhục, nhưng lại xen
lẫn một tia cảm kích, một vài cảm xúc không thể xác định.
"Aizz.. .ta phải làm gì với ngươi bây giờ... ."
Thật lâu, nàng cúi đầu xuống sửa sang lại quần áo lộn xộn, mang theo cảm giác
khó xử thở dài.
Nàng thân thể vốn là băng thanh ngọc khiết, bị một thiếu niên xa lạ . . Khinh
nhờn. . . Hơn nữa hắn lại là một thiếu niên nhỏ tuổi và tu vi yếu nhược hơn
nàng rất rất nhiều.
Trong nội tâm nàng rất phức tạp, nếu là tình huống khác người nào đó dám đụng
đến thân thể nàng, nàng sẽ một kiếm chém bêu đầu, nhưng nhìn vẻ mặt thâm tình
của Vương Bá Ngưu, còn có sự chân thành thật lòng thật ý muốn cứu sống, bảo vệ
nàng, nên từ trước tới nay luôn là người sát phạt quyết đoán lạnh khốc Nữ Đế,
giờ khắc này nàng không biết phải xử lý làm sao.
Giết hắn sao? Thế nhưng là hắn dù sao cũng vì cứu mình mà làm như vậy, lấy oán
trả ơn nàng là quả quyết không làm được. Chưa hết, nhìn thấy thiếu niên để lộ
ra cảm giác quan tâm vô điều kiện, ánh mắt thâm tình, thật lòng thật dạ chăm
sóc nàng, khiến nội tâm băng lãnh của nàng hòa tan một chút, và trong thâm tâm
nàng xuất hiện một cảm giác khác lạ, một cảm giác mà từ trước đến nay nàng
chưa từng cảm nhận được từ một người khác giới.
Dĩ vãng hơn một ngàn năm thời gian từ khi nàng sinh ra đến lúc tu thành Võ Đế
chi cảnh, đa số nam tử đều a dua nịnh hót, giả ý quan tâm, hay đơn thuần là
ham mê thân thể, sắc đẹp của nàng, coi trọng gia thế của nàng, cùng tu vi.
Hôm nay trong lúc khó khăn nàng gặp thiếu niên này cũng không biết thân phận
của nàng, mà trong lúc nàng hôn mê, thiếu niên này cũng kiềm chế ham muốn của
bản thân, bỏ qua sắc đẹp cùng thân thể của nàng, thật tâm thật lòng cứu nàng,
quan tâm nàng.
Chưa hết, thiếu niên ngốc nghếch kia vì một nữ tử xa lạ như nàng mà chịu từ bỏ
những dược thảo mà nàng biết nhị giai linh thảo thường sẽ có Võ Vương yêu thú
thủ hộ, muốn thu thập được thì hắn mới võ quân tu vi muốn trộm được phải bỏ ra
cái giá rất đắc, cửu tử nhất sinh mới thu thập được, cũng chịu từ bỏ cơ hội
đột phá Võ Vương mà luyện chế đan dược bảo mệnh vô tư đưa cho nàng....
Cảm giác quan tâm chăm sóc vô điều kiện của thiếu niên, khiến nội tâm nàng chỗ
mềm mại nhất bị đả động...
Nhưng nếu nàng biết một người thì muốn luyện hóa nàng để tăng tu vi, một người
đơn thuần muốn xxx nàng mà giả vờ diễn kịch, chắc chắn nàng sẽ chém hai tên
này ra thành muôn mảnh.
"A... ngươi tỉnh!"
Ngay tại lúc nàng đang suy nghĩ mê mang, thì bên tai nàng vang lên giọng nói
của thiếu niên.
Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên tuấn lãng bất phàm, gương mặt
như đao gọt, mày kiếm, vần trán cao trí tuệ, mắt sáng ngời ngời, nàng không tự
chủ được nghĩ:''Hảo một cái anh tuấn thiếu niên lang.''
Tay trái hắn cầm một túi cá, tay phải cầm nhiều cái que gỗ, sắc mặt ngạc nhiên
nhìn nàng.
Thiếu niên không chớp mắt nhìn nàng, ánh mắt lộ ra vẻ thâm tình ngốc nghếch.
"Ngươi. . . Nhìn cái gì. . ."
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Vương Bá Ngưu, nàng tựa hồ có chút không
thích ứng được bối rối ngoẳnh đầu đi, hai má nàng lúc này đỏ hồng, cộng thêm
gương mặt xinh đẹp đến cực hạn khiến Vương Bá Ngưu trong chớp mắt ngơ ngác.
"Thật đẹp. . ."
Vương Bá Ngưu ngu ngơ đứng im không nhúc nhích, nhìn nữ tử nghiêng đầu sang
một bên để lộ một cỗ quyến rũ vô hình, hắn triệt để đắm chìm trong ánh mắt ấy.
"Không cho phép nhìn!"
Khuôn mặt nữ tử đỏ lên, hờn dỗi quát yêu một tiếng, nhưng lập tức nàng cũng
cảm giác giọng nói của mình có chút không đúng, đột nhiên nàng nhớ tới một
chuyện, thiếu niên này không bị Đế chi uy của nàng ảnh hưởng, ánh mắt xinh đẹp
của nàng trở nên lạnh lẽo. Đôi mắt nàng cảnh giác nhìn hắn, quát hỏi: "Ngươi
là ai! Vì sao ngươi lại ở chỗ này?"
Vương Bá Ngưu sững sờ, có chút kỳ quái, lập tức hắn nhíu mày suy nghĩ, chẳng
lẽ bản thân lộ ra chân ngựa, không đúng...hẳn là lúc nãy nàng quát lên vận
dụng Đế chi uy, thấy ta không bị ảnh hưởng nên trong lòng nghi ngờ.
Lúc này Vương Bá Ngưu giả vờ gãi gãi đầu, lúng túng nói: "Ta. . . Ta gọi Sở
Dương, là một tên tán tu, vừa rồi ta phát hiện ngươi hôn mê tại trong sơn cốc,
liền đem ngươi mang về. . ."
''Là tán tu, thế sao ngươi không bị Đế uy của ta ảnh hưởng, nói thật, ngươi là
ai?!'' Nữ tử phát ra một cỗ sát ý đè ép Vương Bá Ngưu.
''Ý ngươi là cái này...?'' Vương Bá Ngưu triệu hồi Võ Đế chi ý của mình, tức
khắc nữ tử thấy thiếu niên đơn bạc quần áo lộ ra cảm giác uy nghiêm, cảm giác
bá đạo, ngạo nghễ, như trên trời dưới nhất duy ngã độc tôn!
''Đế chi uy? sao có thể, một thiếu niên sao có thể có Đế chi ý cùng Đế chi
uy?'' Sắc mặt nữ tử chợt kinh hãi.
''Ta cũng không biết từ lúc nào ta có thứ này, ta chỉ nhớ được từ nhỏ ta hay
mơ một cái kỳ quái mộng, trong mộng ta là một nam tử thân cao hai mét, trong
tay cầm trọng kiếm, quát tháo phong vân cửu trọng thiên, trong tay ta cường
giả vô số, huynh đệ ta mười vị luôn cùng ta sát cánh chiến đấu với dị tộc...''
Vương Bá Ngưu gãi gãi đầu, mờ mịt đáp.
''Sau đó ta ngã xuống, huynh đệ ta cũng ngã xuống...mơ đến đây là giấc mơ đứt
quãng, trong mộng ta đôi khi thu hoạch được công pháp, võ kỹ trong giấc mơ,
ngay cả sợi ý chí này ta cũng nhờ có giấc mơ mới có thể điều khiển sử dụng..''
Vương Bá Ngưu tiếp tục biên.
''Hẳn là nhân tộc Đế Quân thời thượng cố luân hồi chuyển thế hay sao?'' Nữ tử
thầm nghĩ, nếu thật như vậy, thiếu niên này hẳn chưa hoàn toàn thức tỉnh ký ức
kiếp trước, nếu không thì không yếu nhược như vậy.'' Nữ Tử âm thầm gật, đầu,
vẻ cảnh giác dần biến mất, nàng nói: "Ta gọi Mạc Khinh Vũ. . . Cám ơn ngươi đã
cứu ta."
Vương Bá Ngưu cười ha ha, tựa hồ thụ sủng nhược kinh, liền vội vàng khoát tay
nói: "Không có việc gì không có việc gì, tiện tay mà thôi."
Mạc Khinh Vũ chăm chú nhìn Vương Bá Ngưu, sắc mặt bình tĩnh không để lộ một
chút cảm xúc gì, đột nhiên, thanh âm nàng vang lên: "Ta có chuyện muốn hỏi
ngươi, ngươi có thể tới đây một chút chứ?"
"Ừm? Còn muốn thử thách ta...chậc...xem ra phải sử dụng khổ nhục kế . ." Trong
lòng Vương Bá Ngưu ngưng trọng, nhưng ngoài mặt cũng không lộ vẻ khác thường,
bình thản đi đến.
"Khinh Vũ cô nương, ngươi có chuyện gì không?" Vương Bá Ngưu đứng trước mặt
Mạc Khinh Vũ, khẩn trương mở miệng, khi ánh mắt hắn chạm tới khuôn mặt tuyệt
mỹ của Mạc Khinh Vũ, hắn lộ ra vẻ tự ti cuối đầu.
''Xoạt!''
Sau một khắc, một đạo hàn quang đâm tới, một thanh kiếm mỏng như ve sầu mang
theo sát khí đặt trên cổ hắn, thanh âm nàng lạnh lùng vang lên:
"Nói cho ta, y phục của ta. . . có phải là ngươi. . ."
Thân thể Vương Bá Ngưu cứng ngắc, cảm thụ được sát khí trên cổ cắt ra vài đạo
vết máu trên cổ hắn, Vương Bá Ngưu ánh mắt chợt lạnh xuống, hắn âm trầm
nói:''Tình huống đó không phải như ngươi nghĩ...''
"Ngươi liền trả lời cho ta nghe, có phải là ngươi làm hay không!!" Giọng nói
Mạc Khinh Vũ cắt đứt lời nói của hắn, nước mắt nàng chực bên khóe mắt, giọng
run run nghẹn ngào.
Thân thể Vương Bá Ngưu hơi run lên, nhìn xem nước mắt trên khóe mắt giai nhân,
vẻ lạnh lùng trên mặt hắn biến mất, thay vào đó là vẻ đau lòng, hắn mặt kệ
trường kiếm cứa trên cổ hắn một đường dài vết thương, hắn đi thẳng tới nàng,
bàn tay lau đi giọt lệ vương trên khóe mắt nàng, đau lòng nói: ''Là ta, ngươi
muốn giết ta cũng được, nhưng xin ngươi đừng rơi nước mắt có được hay không,
ta không hiểu tại sao khi nhìn thấy ngươi rơi nước mắt, ta lại có cảm giác đau
lòng..''
Diệp Minh đang quan sát, thấy cảnh này, hắn bị Ngưu Lão hành động kinh đến:''
Ngưu lão, có cần nhập vai như thế không?! cbn, ta cho Ngưu lão một trăm
like!''
Hắn thâm tình nhìn nàng, mặt kệ vết thương trên cổ chảy máu, vẻ mặt hắn lóe
lên thống khổ, hắn tiếp tục nói:
"Cuộc đời ta là một chuỗi dài đau khổ, sinh ra ta không biết cha mẹ ta là ai,
ta bị cha mẹ vứt bỏ ở trước một ngôi miếu hoang tịch không người, vào ngày
trời đông giá rét cách đây mười sáu năm, ta được sư phụ vô ý gặp được và thu
lưu, sư phụ ta tên Mạnh Siêu Nhiên, hắn là một người sư phụ tốt, hắn đặt tên
ta là Sở Dương, dựa theo chiếc nhẫn có khắc chữ Sở trên tay ta, hắn muốn ta
như ánh mặt trời ấm áp tiếp tục sống sót, ta được hắn dạy dỗ trở thành võ giả,
được các sư huynh sư tỷ chiếu cố rất tốt.. ."
''Nhưng sư phụ ta bị cừu nhân tìm tới diệt sát, ta được sư phụ ném vào trong
giếng mới sống sót, các sư huynh sư tỷ của ta đều tử chiến đến cùng, hôm đó
trời mưa to tầm tã, ta thấy không có động tĩnh liền đi ra, ngươi biết không,
nhìn thấy vô số thi thể của sư huynh sư tỷ nằm bất động, cùng với thi thể sư
phụ không còn vẹn toàn, ta chỉ mới là đứa bé sáu tuổi thấy được cảnh đó, ta
thống khổ, ta đau đớn đến cỡ nào ngươi biết không?''
''Lúc đó ta khóc không ra tiếng, lúc đầu hận ý trong lòng ta tích tụ từng
giọt, nhưng càng ngày hận ý trong lòng ta càng nhiều, đến giờ phút này, hận ý
lại trở thành đại dương mênh mông, càn quét trong lòng ta, ta yêu sư phụ, mọi
người bao nhiêu thì ta càng hận bấy nhiêu.Ta hận thiên bất công, hận địa giả
dối, hận bản thân yếu đuối..” vẻ mặt Vương Bá Ngưu chợt dâng lên vô tận hận ý,
giống như sâu kiến không cam lòng chịu vận mệnh an bài.
“Từ đó, ta bắt đầu lang bạc kỳ hồ, kéo theo huyết cừu không ngừng lớn mạnh, ta
bắt đầu cố gắng tu hành, ta khắc khổ tu hành đến cực điểm, mỗi ngày chỉ ngủ đủ
giấc sáu tiếng, ngay cả đi vệ sinh, tắm rửa ta cũng tính từng li từng tý....”
Ánh mắt Vuơng Bá Ngưu lộ ra nỗi tuyệt vọng với một chút u buồn, thống khổ lại
như tia chớp đánh trúng vào tâm nàng.
“Số khổ thiếu niên..” nàng trong lòng đột nhiên vì hắn mà đồng cảm.
“Cho đến hôm nay...ta gặp ngươi...”
Vương Bá Ngưu tiếp tục nói: "Ta biết, ta chính là người bình thường, nguơi
xinh đẹp như thần tiên, ta vĩnh viễn cũng không xứng với, thế nhưng là. . . Ta
còn là muốn cứu ngươi, dù cho nguơi tỉnh muốn giết ta, ta vẫn như cũ muốn cứu
ngươi....ta không muốn ngươi chết đi..."
Lần nữa đi hai bước, nàng bất giác lùi lại hai bước, gương mặt bối rối quay ra
một bên không dám đối mặt với ánh mắt của Vương Bá Ngưu.
Đột nhiên hắn nhanh chóng chộp lấy bàn tay của nàng, Mạc Khinh Vũ không dám
tin quay đầu nhìn hắn, dưới đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm, ánh mắt Vương Bá
Ngưu mang theo một tia quật cường nhìn thẳng vào mắt nàng, thâm tình nói:
"Nguyên bản. . . Ta chính là con cóc, một con cóc cô độc, trong lòng chỉ ôm
huyết cừu, vì báo huyết cừu mà sống sót, cho nên ta không có tư cách thích nữ
tử nào cả cho dù có rất nhiều giai nhân thổ lộ ta cũng đành cắn răng từ chối,
vì ta cũng không dám chắc ta có thể sống sót tới lúc báo được huyết cừu hay
không, nếu yêu ta các nàng sẽ chịu thiệt thòi, ta cũng biết điểm này cho nên
ta vẫn FA....”
Ngừng lại một chút, Vương Bá Ngưu đặt bàn tay Ngọc ngà của nàng để lên tim
hắn, ngây ngô nói:
“Thế nhưng là khi ta nhìn thấy nàng ta mới biết được, nguyên lai con cóc. . .
Cũng có mơ ước. . ."
Thân thể nàng run lên, trong đầu tựa hồ có lôi đình nổ vang, lời nói của Vương
Bá Ngưu để trong nội tâm nàng đột nhiên rất loạn, không biết làm sao.
"Tại trên bầu trời chứng kiến phong thái của ngươi ta liền biết ngươi chính là
mơ ước của ta, tại mép nước nhìn thấy ngươi trọng thương hôn mê, ta liền đau
lòng, lúc đó ta chỉ suy nghĩ một điều, vì cứu ngươi ta sẽ trả giá hết thảy,
cho nên ta mới mạo phạm ngươi...!" Vuơng Bá Ngưu ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực
nhìn Mạc Khinh Vũ, thanh âm hắn khàn khàn, kiên định nói.
"Ngươi. . ."
Đôi mắt đẹp trợn to, trong lúc nhất thời nàng nói không ra lời, trong nội tâm
nàng ngũ vị tạp trần.
“Moá,Cbn, lão ngưu nói một hồi, thì ra chỉ là để giải thích lý do sờ vú nhỏ
này, chậc...quả nhiên cao thủ tán gái a...” Diệp Minh trong lòng cảm khái.
“Hắc hắc, tiểu tử ngươi muốn tán gái bạch phú mỹ tu vi lại cao, trước tiên
phải khiến nàng đồng tình với ngươi, nữ nhân đều có tấm lòng đồng cảm với kẻ
khổ sở, nhỏ yếu, đây là Mẫu tính di truyền từ bao đời nay, từ lòng đồng cảm sẽ
khiến nàng thân cận ngươi, mà khi đã thân cận ngươi thì cách thích ngươi còn
xa không?” Vương Bá Ngưu cao thâm mạc trắc nói.
“Ây da, tiểu tử thụ giáo thụ giáo!” Diệp Minh khiêm tốn chắp tay học hỏi.
“Hải tiểu tử, ta nhìn ngươi có tiền đồ a, cố gắng lên!” Vương Bá Nhiều gật
đầu, tán thưởng nói.
Người thiếu niên trước mắt còn muốn nhỏ tuổi hơn nàng rất nhiều lại làm những
điều đó với nàng, đối xử với nàng thật lòng thật dạ, thắm thiết thâm tình.
Cuộc đời hắn thật bi kịch, aizzz, không biết hắn làm sao có thể sống sót được
khi trải qua ngần ấy sự tình, hẳn trong tim hắn chứa nhiều vết thương lắm...
Đôi mắt đẹp phức tạp nhìn hắn thật lâu, nàng thở dài một tiếng, nói: "Chuyện
này ngươi quên đi. . . Chúng ta không thể...ta cũng sẽ không thích kẻ yếu. .
."
"Tốt!" Sắc mặt hắn ảm đạm, yên lặng gật đầu, nhưng mà nắm đấm xiết chặt, trong
mắt lộ ra vẻ chấp nhất điên cuồng, khiến nội tâm Mạc Khinh Vũ run lên.
Rống!
Đúng lúc này, một tiếng rống từ bên ngoài sơn động truyền đến mang theo cỗ khí
tức cuồng bạo khiến sắc mặt hai người đại biến!
P/s: Càng thâm ảo hơn diễn kỹ trang bức ở chương sau :))
Hai chương 42-43 này đều 3k-3k5 chữ dài bằng 4 chương gộp nên Đến 12h đêm ta
mới tranh thủ viết xong :v