Người đăng: acma11
Ta đọc truyện gần tám năm, thấy hầu như các tác phẩm tiên hiệp huyền ảo main
thường có một bộ nguyên tắc cứng: " người không phạm ta thì ta không phạm
người" thế nhưng hầu như main đều tìm cách khiến người ta muốn giết main ;))
Có tên main áp chế tu vi giả danh phế vật kiêu ngạo đi vênh váo quanh bọn hoàn
khố, khiến bọn hoàn khố chán ghét tránh xa, main lại máu nóng khiêu khích,
hoàn khố thấy main tu vi yếu không nhịn được nhảy ra, main bộc lộ tu vi đánh
bọn hoàn khố rớt răng, cướp tài bảo xong, main mang vẻ mặt đau đớn nhét tài
bảo vào túi trữ vật, thở dài:
"Ai bảo các ngươi không biết tốt xấu, người không phạm ta thì ta không phạm
người. "
Có main vô sỉ hơn, trong bảo tàng lợi dụng hai bên giao chiến, ngư ông đắc lợi
cướp bảo vật, giết chết những người bị thương, và khi gia tộc nó trả thù thì
chạy trốn, bằng một cách nào đó dù thực lực cao hơn main rất nhiều lần đều
không thể bắt được main, trong lúc chạy trốn hắn sẽ bộc phát bí pháp hay huyết
độn chạy đi, sau mười ngày dưỡng thương lại nhảy ra khiêu khích rồi chạy trốn
tiếp, từng đợt từng đợt đuổi giết đều bị main từng bước phản sát, đến khi hấp
thu tài nguyên đầy đủ, thực lực main tăng mạnh sẽ đi diệt tộc người ta, nhìn
đống thi cốt chất chồng như núi, main lại bất đắc dĩ thở dài: người không phạm
ta, ta không phạm người!"
Và trong khi chạy trốn kẻ địch truy sát, main sẽ gặp mỹ nữ cường giả trọng
thương, dính phải xuân dược, main có thể cố tình, hoặc vô ý cùng mỹ nữ cao thủ
mây mưa, đến khi trời sáng, mỹ nữ cao thủ thẹn quá hóa giận muốn giết main,
main thâm tình hứng kiếm, mỹ nữ cao thủ được tác giả miêu tả là lãnh ngạo sát
phạt quyết đoán lại mềm lòng buông kiếm.
Sau đó bằng vào cách nào đó, nhân lúc mỹ nữ cao thủ dưỡng thương, main dùng
tinh hoa trí tuệ địa cầu nướng con cá khiến mỹ nữ cao thủ thèm thuồng như chết
đói mấy đời, main quan tâm chăm sóc khiến mỹ nữ cao thủ động lòng, khi nàng
muốn rời đi, main khí phách nói:''Ta là con cóc, ngươi là thiên nga trên trời
cao, nhưng ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, ta sẽ đường đường chính
chính tìm về tông môn/thế lực của ngươi, dùng tuyệt thế tư thái đến trước mặt
ngươi!
Kỹ thuật nướng cá-tinh hoa bốn ngàn năm văn hiến của hoa hạ kết tinh thành-
công thức này được các đời nữ nhân hoa hạ quăng đầu lâu, quẳng nhiệt huyết
phấn đấu quên mình sáng tạo ra, main nướng cá có thể câu dẫn Thần bí lão ăn
mày cường giả, vì mấy con cá nướng mà hối lộ Main công pháp, vũ kỹ thần cấp,
main mới cho phép ăn cá, và trong lúc nướng cá, có thể main chia cá cho súc
sinh vật nuôi ăn mà không cho lão đầu ăn để kích thích Lão đầu ăn mày thần bí
cường giả phun ra công pháp trao đỗi, hoặc kéo thần bí lão đầu đi theo làm bảo
tiêu mới được ăn cá.
Kẻ địch của main thường là kẻ phản diệt ngu ngốc, mang tiếng Ma nhưng hành
động chẳng khác gì thằng hề, main am hiểu nhất chính là vượt cấp khiêu chiến,
phản diện thường là cao phú soái, thế lực lớn, thiên phú tuyệt đỉnh, nhưng khi
đối địch với main, chỉ số IQ thường trở về số không, có tình huống như thế
này, khi phản diện nắm chắc thực lực tuyệt đối đánh gần chết main, lại không
diệt ngay mà lại đứng ngồi trào phúng main, để main có thể tích tụ lại chiêu
cuối, một đòn phản sát.
Tuy nhiên có 1 số phản diện cao cấp lại có một chút IQ, phản diện lập kế bắt
cóc người yêu hay thân nhân bạn bè, nhưng lại thường để main chạy tới cứu để
thi triển kế hoạch một lướt bắt hết, và kết quả thường là bị main phản sát
lại, cho dù có bắt được main thì bằng một cách nào đó, main lại có thể thoát
khỏi, phản diện sai người truy sát main, main sát từng đợt này hết đợt khác,
và khi tu vi gần bằng phản diện, main tới giết phản diện và cứu thoát thân
nhân.
Tổng kết lại bọn main này toàn chủ động khiêu khích người khác, người khác nổi
giận hay tham lam tới đánh hắn thì hắn nhân cơ hội đó mà giết người ta. Trong
suy nghĩ của main, ta đánh ngươi, ta lấy bảo vật, ta chửi ngươi thì các ngươi
chỉ có thể cắn răng căm hận trong lòng, nếu không thì ta giết ngươi là ta
không có lỗi với lương tâm.
Xuyên suốt tám năm đọc truyện, trong lòng ta đọng lại một suy nghĩ, nếu mình
tự tay viết một bộ truyện về main theo Ma Đạo thì tuyệt vời biết bao nhỉ?
cái suy nghĩ này cứ quăng quẩn trong đầu ta liên tục, nó hối thúc ta viết lên
tác phẩm này.
Tuy nhiên vận mệnh luôn vô thường, thành công phải trải qua muôn vàng cay đắng
cùng thất bại, ta từng viết vài tác phẩm, lại luôn cảm thấy nó chưa thật sự
hoàn hảo.
Bản thân ta từng trải qua cuộc tình 5 năm, từ trường học ra trường đời, trải
qua sinh hoạt không suông sẽ cho lắm, tình yêu 5 năm giống như 1 sợi tóc treo
quả cân 1000kg lơ lửng trên đầu vậy, rất áp lực.
5 năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng cũng trải qua
từng cung bậc của tình yêu.
Thật sự, nếu bạn từng yêu người con gái xinh đẹp, sẽ có ngày cô ấy đứng trước
mặt bạn và nói :
"Đừng có ngây thơ như lúc trước nữa, được chứ ?''
''Sống thực tế chút đi..!''
''Tình Yêu..? nó chỉ là thứ mà những người ngây thơ theo đuổi !''
Sẽ có một ngày, bạn tỉnh giấc và nhận ra, người bên cạnh ta không còn ai, chỉ
còn bản thân mình.
Cho nên, yêu bản thân, tin mỗi bản thân thì không bất kỳ ai tổn thương được ta
cả.
Bản chất của xã hội nó không giống những gì bạn tưởng tượng, nó thực dụng và
hắc ám.
Con đường chúng ta đi, đôi khi gặp gỡ những thứ đẹp đẽ như ''tình yêu'' ''tình
bạn'' ''tình dục'' hấp dẫn, chúng lù mờ lý trí của ta, khiến ta say đắm, nhưng
khi lý trí bắt đầu tỉnh lại, chúng sẽ tách ra chúng ta, đi tìm những người
'ngây thơ' chưa bị chúng hấp dẫn, bỏ lại chúng ta khi chúng ta chân chính
'trưởng thành'.
Quay đi ngoảnh lại, chỉ thấy còn bản thân mình !
Khi chúng ta còn trẻ, chúng ta say đắm tình yêu, và ngây ngô nghĩ rằng, chỉ có
yêu, cả hai có thể vượt qua mọi khó khăn.
Nhưng lại không hiểu, khó khăn không bắt đầu từ bên ngoài, mà xuất hiện từ
chính trong nội tâm của hai người.
Chúng ta trải qua tình yêu, sẽ nhận ra 1 điều :
''Trên cõi đời này, chỉ nên yêu 1 người duy nhất, là chính mình !'
Lại lớn hơn một chút, chúng ta sẽ cảm nhận được tình bạn, tình bạn đôi khi cao
quý, lại có lúc vô cùng bần hèn, có đôi khi rất tin tưởng, lại có lúc hối hận
vì đã tin.
Nên trải qua chân tướng của tình bạn, chúng ta sẽ hiểu ra 1 điều, chúng ta chỉ
nên làm bạn với Chính mình, không bao giờ phản bội bản thân !
Chúng ta xem mọi người là xa lạ, chúng ta chỉ sống vì chính mình, chúng ta làm
những gì mình thích, mặc kệ người khác, chúng ta không bị tình yêu vây khốn,
không bị tình bạn lừa dối, chúng ta chính là Ma Đầu ! Và ta tạo dựng ra hình
mẫu Vương Bá ngưu cũng như thế.
Vương Bá Ngưu kiếp trước do bị người yêu nhất đội nón xanh, cộng thêm tuổi thơ
bất hạnh không được giáo dục, nên hắn bị kích thích biến sát nhân biến thái
cuồng, càng giết chóc, tâm tính hắn ngày càng chuyển biến, những ngày cuối đời
cô độc bên giường bệnh chịu bệnh tật dằn vặt, trải qua nhân tình ấm lạnh, Hắn
không còn là sát nhân biến thái cuồng nữa, lúc trước hắn biến thành vậy đơn
giản là muốn trả thù Phụ nữ, nhưng giết chóc cả đời, giờ nội tâm của hắn đã
viên mãn, hắn đã bớt đi sát tính, hắn thành thục hơn, hắn đã trở nên lãnh khốc
cô độc, hắn tàn nhẫn với người khác, nhưng lại đối với mình ác hơn.
Hắn mê mang.
Phải, hắn mê mang, trên những ngày cuối đời bên giường bệnh, Vương Bá Ngưu mê
mang, cả cuộc đời hắn chỉ có duy nhất một mục tiêu: 'trả thù nữ giới', nhưng
khi hắn sắp chết, hắn cũng đã cảm giác mình đã hoàn thành viên mãn mục tiêu
này.
Lúc đó hắn nghĩ, nếu mình đã trả thù được rồi, vậy sao mình còn sống để làm
gì? Để chịu đựng bệnh tật do HIV mang lại sao? Hắn từng nghĩ đến tự tay kết
liễu bản thân mình để khỏi chịu dằn vặt bởi cơn đau đớn trong cơ thể nữa.
Nhưng hắn...vẫn tiếp tục sống, như đã chết rồi.
Hắn sợ hãi cái chết, hắn yêu bản thân mình bao nhiêu, hắn lại không dám kết
thúc sinh mạng của mình.
Nhưng trong một lần nào đó, hắn nghe một câu nói trong một bộ tiểu thuyết nào
đó:''Chết, không phải là kết thúc, mà là sự khởi đầu mới!''
''Nếu sống mà làm ác, xuống địa ngục phải trả giá khổ hình để trả giá tội
nghiệt của mình.''
''Thú vị, thú vị, ta muốn xem xem, địa ngục là như thế nào? Có thể khiến ta
cảm giác vui vẻ không?'' Ánh mắt Vương Bá Ngưu sáng lên, đây là lần đầu tiên
trong những ngày cuối đời hắn chân chính vui vẻ, cả người như được tân sinh.
Hắn tự tay kết liễu mình.
Thi thể hắn được giáo phái thờ satan lớn nhất thế giới đem về kính dâng hương
khói, cuốn sách 'nghệ thuật giết người' của hắn cũng được lưu truyền hậu thế.
Xuống dưới địa ngục, hắn chịu ngàn tỷ hình phạt mỗi ngày, những linh hồn khác
cùng hưng cực ác khác chịu hình phạt mỗi ngày, cả người đều thơ thẩn mất hồn,
nhưng Vương Bá Ngưu thì lại khác, hắn hưởng thụ hình phạt, cảm giác từng vết
đao róc từng bộ phận linh hồn hắn, cảm giác đau đớn truyền khắp linh hồn hắn,
cơn đau xé rách, thâm thấu tận linh hồn mà hắn lại lấy làm hưởng thụ, ngày nào
không bị tra tấn hắn lại thấy như thiếu thiếu cái gì đó, cho đến khi bị Đại Ma
Đầu nhìn trúng điểm này, đưa hắn vượt giới xuyên qua giáng lâm Huyền Huyễn Đại
Lục.
.......
Người sống ở bất kỳ thế giới nào cũng vậy, sẽ có lúc nào đó không còn duy trì
lạc quan, vui vẻ, yêu đời nữa.. tâm trí sẽ mê mang, nào là mê mang về tương
lai, mê mang về cuộc sống hiện tại, mê mang về những lựa chọn, những quyết
định, những ý nghĩ của bản thân, mê mang về tình yêu, mê mang về người bạn đời
của mình.....
Nhưng chỉ cần tìm được ý nghĩa của cuộc sống, sẽ tìm được phương hướng đúng
đắn nhất cho bản thân, và khi tìm được phương hướng đúng đắn rồi, lòng ta sẽ
dũng cảm tiến tới con đường mà phương hướng đúng đắn chỉ dẫn.
Khi chúng ta tìm được ý nghĩa sống, chúng ta sẽ biết bản tâm của mình muốn
điều gì, thích điều gì, không thích điều gì, thích sống như thế nào, ghét điều
gì, mong đợi điều gì.
Ý nghĩa sống hay còn gọi là hy vọng, nếu trong tâm đã có hy vọng Sống, sẽ
không còn sợ cái chết nữa, sẽ không bao giờ gục ngã nữa, sẽ không mê mang gây
đau khổ cho bản thân nữa !
Vương Bá Ngưu chính là thuộc dạng đó, cho nên Đại ma Đầu hệ thống chọn trúng
hắn.
Hắn hưởng thụ cô độc, hắn ưa thích một người độc hành, ma tính, dục vọng trong
lòng hắn khiến hắn không ngừng vượt qua mọi khó khăn trắc trở để trở nên mạnh
mẽ hơn!
Hắn, vĩnh viễn không gục ngã!
P/S:Cố lên những đọc giả của tôi ơi, hãy kiên định về con đường mình chọn lựa,
thành công hay thất bại chỉ là phù vân như mộng như ảo, quan trọng là quá
trình đó, chúng ta đã cố gắng như thế nào.