Người đăng: acma11
Năm người nhào thành một đoàn triển khai rồng rắn lên mây trò chơi cùng nhau
lên mây.
Nguyên bản sắc mặt phi thường tuyệt vọng Hư Tử Uyên nhìn thấy màn này đều trợn
mắt hốc mồm, sắc mặt trắng trẻo hiện lên vẻ đỏ chót.
"Trời ạ." Hư Tử Uyên đưa bàn tay che lại hai mắt, tuy nhiên lại lén lút hở ra
ngón tay âm thầm nhìn nhìn trộm.
"Thật cay con mắt, ta nhớ hồi trước giết chết tà tu thu hoạch xuân cung đồ vẫn
không có cái tư thế này, nhìn thoáng qua thật sự quá kinh tởm a." Hư Tử Uyên
biễu môi thầm nói.
Hai tiếng sau.....
''Ta không cam lòng..ư...ư...ư..!'' Cổ Thần thiếu niên vẻ mặt phẫn hận gầm lên
một tiếng, thanh âm xen lẫn thống khổ cùng cực khoái, thân hình hắn xụi lơ nằm
ngã xuống đất thở hồng hộc, mà lúc này đây Điền Bá Quang, Vương tiểu Ngưu, Dâm
Đạo, Thi Bạo bốn người lần lượt đạt tới cực khoái, ầm ầm phóng ra bên trong
cúc hoa đối phương.
Điền Bá Quang thỏa mãn đập lên mông trắng trẻo của Cổ Thần vài cái, sau đó vẻ
mặt sảng khoái đứng dậy, ánh mắt đồng thời quay qua nhìn Vương Tiểu Ngưu, đê
tiện cười hỏi:
''Cảm giác thế nào Tiểu Ngưu huynh đệ, trò chơi này rất thú vị chứ?''
''Ưm, phi thường thú vị a, ta cảm giác thư sướng từ đằng trước đến đằng sau
a.'' Vương Tiểu Ngưu chất phác gật đầu đồng tình.
''Vậy ngươi nghĩ chúng ta làm vậy thú vị hơn khi lập tức chém giết tên tiểu tử
này chứ?'' Thi Bạo khoác vai Vương Tiểu Ngư, tà tà cười hỏi.
"Vậy ngươi nghĩ xem hắn lúc nãy cũng giống như ngươi vậy không biết trò chơi
này vui vẻ nên không thích, trong lòng phản kháng, như ngươi coi, nếu nãy Bá
Quang ca không giúp hắn cùng chơi trò chơi thì có phải nhân sinh của hắn lưu
lại tiếc nuối hay không?'' Dâm Đạo ánh mắt lóe lên quang mang khác thường, mỉm
cười nói.
''Ngươi không có nhìn thấy ánh mắt của hắn sao? Ngươi cẩn thận hồi tưởng một
chút, lúc nãy Bá Quang huynh chơi hắn thì vẻ mặt hắn từ kinh hãi chợt biến
thành thư sướng dáng vẻ a, hắn thân là đại la kiếm tông sâu kiến, chúng ta
không những không giết hắn, trái lại mang đến cho hắn và cả chúng ta một trải
nghiệm hết sức sung sướng, ngươi không cảm thấy chúng ta đang làm việc tốt hay
sao?' Điền Bá Quang kích động nói.
"Không hổ là lão đại a!" Thi Bạo, Dâm Đạo hay người đồng loạt đưa lên ngón tay
cái, âm thầm tán thưởng.
Vương Tiểu Ngưu ánh mắt sáng ngời, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Thì ra là như
vậy, ba vị ca ca đều là người tốt a, chuyên giúp người sung sướng làm niềm
vui."
Điền Bá Quang đám người sáu mắt nhìn nhau, đồng loạt cười ha ha, đáp: "Đó là
đương nhiên."
''Phải a, xem ra lúc trước tiểu đệ nghĩ sai rồi, chúng ta làm vậy là đang giúp
hắn a, ngươi xem ta nói có phải không tiểu tử ?'' Vương Tiểu Ngưu đưa bàn tay
vuốt vuốt mông của Cổ Thần, vui vẻ hỏi.
Cổ Thần thiếu niên lệ rơi đầy mặt, trầm mặc không đáp.
''Các vị ca ca, nhìn khuôn mặt hắn giống như thống khổ a, lẽ ra phải sung
sướng mới đúng chứ?'' Vương Tiểu Ngưu nghi hoặc hỏi.
''Chậc chậc, tiểu ngưu huynh đệ a, lần đầu tuy khoái hoạt nhưng cũng rất thống
khổ a, ngươi không cảm thấy sao?'' Thi Bạo trừng mắt nhìn Vương Tiểu Ngưu, phì
cười nói.
''Ân, Thi Bạo ca nói ta mới nhớ, ta cảm giác cái mông của ta có chút đau đớn
đây.'' Vương Tiểu Ngưu cười hì hì đưa bàn tay rời đi cái mông của Cổ Thần, sau
đó đưa tay xoa xoa cái mông của mình, cười nói.
Nói xong Vương Tiểu Ngưu còn quay đầu lại nhìn Cổ Thần thiếu niên, bởi vì hắn
thấy Cổ Thần thiếu niên mang vẻ mặt thống khổ cùng oán hận liếc nhìn hắn, cho
nên Vương Tiểu Ngưu nghi hoặc hỏi:
"Tiểu tử, ngươi có gì muốn nói với ta sao?''
Sau một khắc, Vương Tiểu Ngưu bỗng nhiên tỉnh ngộ, vẻ mặt tiếc nuối nói: "hmm,
ta hiểu được, cái mông của ngươi có phải là cũng rất đau a, ta tính giúp ngươi
sung sướng tiếp đây, hay là thôi vậy.''
Phốc!
Cổ Thần thiếu niên nghe vậy nôn ra một ngụm máu tươi, bi phẫn ngất đi.
Điền Bá Quang ba người liếc nhìn nhau, trong lòng âm thầm câm lặng, bọn hắn
cảm giác Vương Tiểu Ngưu phi thường đáng khinh, đáng ăn đòn a.
Lúc này đây Điền Bá Quang đám người vẫn không biết rằng, khi Cổ Thần thiếu
niên nôn ra ngụm máu tươi vô tình nhỏ xuống chiếc nhẫn mang dáng vẻ cổ lão
trên ngón tay, sau đó máu tươi cấp tốc bị hút sạch biến mất trên mặt nhẫn.
''Là tiểu bối nào thức tỉnh lão tử?!''Cổ Thần thiếu niên đang hôn mê bất tỉnh
đột nhiên bị một cỗ linh hồn chi lực khiến bản thân thức tỉnh, sau đó bên tai
hắn đột nhiên vang lên giọng nói xa lạ khiến nội tâm Cổ Thần giật nảy mình,
tuy nhiên hắn vẫn trấn định hỏi: “vị tiền bối này là...”
“Lão tử hợp hoan lão tổ, hai vạn năm trước tung hoành ngũ châu, tu vi Đế Tôn
chi cảnh, sinh thời thành lập Hợp Hoan thần tông trở thành đỉnh cấp tông môn
môn hạ đệ tử vô số, chỉ là bổn toạ gặp tình cảm chân thành ám toán thân tử đạo
tiêu, cũng may linh hồn ký gởi trong Thiên Ma nhẫn mới sống sót qua ngàn vạn
năm,...aizzz...”
Thanh âm Hợp Hoan lão tổ bi thương nói.
“Mà khoan, đó là chuyện cách đây hai vạn năm, giờ lão tử hết thảy tu vi đều
tan thành mây khói,..aizzz...tiểu tử, ta nhìn ngươi hoa cúc bị phá, hiển nhiên
ngươi đi tà đạo con đường, trời đất bất dung a, thiên địa chú ý cân bằng, âm
dương cân đối, nay ngươi nguyên dương lại lấn át nguyên âm, nếu không tu luyện
Hợp Hoán Song Nam chi thuật thì ngươi Vĩnh viễn bị thiên địa ruồng bỏ, khó
thành chính quả a..” Hợp Hoan lão tổ thở dài một hơi, tiếc hận nói.
“Mong tiền bối chỉ điểm, sư phụ ở trên, ta cổ thần nhận ngươi làm sư phụ, một
ngày làm sư phụ cả đời làm sư phụ a!” Cổ Thần nhìn hình đoán ý, liền biết Hợp
Hoan lão tổ đang đânh chủ ý nào, liền vội vã mặc niệm nói.
“Đồ nhi ngoan, giờ ta sẽ ra tay giúp ngươi và tiểu tình nhân của ngươi rời đi,
ta cảm giác nơi đây có sát kiếp giáng lâm, ngươi có tử vong chi tai cho nên
cảnh giác chuẩn bị!”Sắc mặt Hợp Hoan lão tổ loé lên vẻ ngưng trọng nói.
“Được!” Cổ Thần thiếu niên vui mừng gật đầu, ánh mắt lạnh kẽo nhìn về phía
Điền Bá Quang đám người thì Ngay lập tức bên phía Điền Bá Quang đột nhiên lên
tiếng:
“Tiểu Ngưu huynh đệ, ba vị ca ca chúng ta làm người tốt thì không nên truyền
ra bên ngoài, làm người tốt thì không nên lưu danh, cho nên chúng ta phải
giết hắn để hắn không thể tiết lộ cho người khác biết a.”
Vương Tiểu Ngưu nghe vậy ánh mắt loé lên vẻ nghi hoặc, hỏi:
“Tại sao chúng ta phải giết hắn, hắn không nói là được chứ gì, vì sao giúp hắn
thoải mái xong rồi lại giết??”
Ba người nghe vậy sắc mặt trong tức khắc cứng lại, may mắn là Thi Bạo nhanh
trí đưa ra câu trả thời thích hợp.
“Tiểu đệ ngươi ngốc a, nếu như thả hắn còn sống thì hắn sẽ nói chuyện này ra
cho mọi người cùng nghe, lúc đó hàng trăm hàng ngàn người ngưỡng mộ đến Bái
phỏng chúng ta, chúng ta làm sao giúp hết được trăm ngàn người sung sướng,
chúng ta không phải mệt chết hay sao?”
Thi Bạo cười tủm tỉm nỏi.
“Ân, Thì Bạo ca nói có lý! Ta đến giờ còn cảm thấy rát hoa cúc với buốt tờ tym
a.”
Bị Thì Bạo lừa dối IQ Vuơng Tiểu Ngưu ánh mắt chất phác toát ra sát cơ nồng
nặc nhìn Cổ Thần thiếu niên, lạnh lùng nói: chuyện hôm nay chúng ta không được
nói ra, cho nên tiểu tử ngươi đi chết đi!”