Người đăng: acma11
Cùng lúc đó, tại Diệp gia...
Diệp Thiên Hùng sắc mặt âm trầm nhìn trọng thương hấp hối Diệp lão, ánh mắt đỏ
ngầu như muốn nứt ra, hắn phất tay bảo người dìu Diệp Lão dưỡng thương, bản
thân thì xé rách không gian hướng về dãy núi Tùng Lâm đi tới, hắn có cảm giác
bất an, mà Võ Hoàng cường giả linh hồn đã Hồn Hoàng chi cảnh, Lúc này đây linh
hồn đã phản hư thành thật, có thể đi lại sinh tồn trong nhân gian, vì thế nên
Võ Hoàng cường giả linh hồn đối với nguy hiểm cảm nhận rất cao, cũng có thể mơ
hồ cảm nhận thứ thứ gì đó gây bất lợi cho mình, trong lòng cảm giác bất an
mãi không xua tan, hắn suy đoán hẳn là tổ tiên mộ phần có biến, tuy trong lòng
không tin có Đế cảnh cường giả có thể hạ mình phá hủy Võ Tôn cấm chế mộ phần,
nhưng hắn vẫn quyết định tin vào cảm giác mình, hắn thiêu đốt một ít tinh
huyết, thân hình nhanh chóng xuyên qua vô tận không gian.
Cũng ngay lúc đó, Vương Bá Ngưu tranh thủ dùng Chí Tôn cuốc phá hủy hết thảy
mộ phần, có thứ gì tốt thì thu vào nhẫn trữ vật, càng đào mộ hắn càng cảm thán
Diệp gia tổ tiên thật sự giàu có, tuy thứ gì tốt các lão đã truyền lại cho con
cháu, nhưng vẫn chừa lại nhiều các bảo vật, đan dược cấp thấp, bên trong còn
chứa nhiều cọng linh dược quý hiếm.
Vương Bá Ngưu vui vẻ, hắn có một đám thuộc hạ cần bồi dưỡng, cho nên những thứ
này đối với hắn không khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, thoáng
chốc ánh mắt của hắn nhìn về phía Diệp gia thoáng nhu hòa một chút, trong lòng
đang nghĩ có lẽ sau khi hủy diệt Diệp gia nên thả Diệp gia tộc nhân nhỏ yếu
rời đi, xem như bản thân cảm tạ Diệp gia tổ tiên cung phụng mình những thứ tốt
này đi..
''aizz, xem ra ta vẫn là một chàng trai tốt bụng.'' Vương Bá Ngưu lắc đầu, đắc
ý thở dài.
“Đậu phộng, Diệp Thiên Hùng lão cẩu đến nhanh thế? Không phải theo dự đoán của
ta còn hơn mười phút nữa mới đến sao?”
Vừa mới đi ra phần mộ cuối cùng, Vương Bá Ngưu cảm giác trên không một vị
trung niên nam tử từ trong hư không bước ra, tức khắc hắn sửng sốt, dựa theo
dự đoán của hắn, tốc độ võ hoàng xê dịch không gian từ Diệp gia đến đây còn
hơn mười phút nữa mới đến nơi.
Nhưng hắn không biết Diệp Thiên Hùng quyết đoán đến nổi thiêu đốt tinh huyết
chạy nhanh tới.
Cùng lúc đó, Diệp Thiên Hùng cũng nhìn thấy hắn.
''Ngươi...hẳn là người đả thương Diệp lão đi?'' Diệp Thiên Hùng nhíu mày, hắn
cảm nhận đối phương tu vi mới là kẻ hèn Võ Quân, làm sao đả thương được Diệp
lão.
"Ngu ngốc, không thấy tu vi ta mới Võ Quân sao, đương nhiên là thuộc hạ của ta
làm.'' Vương Bá Ngưu ẩn dấu khuôn mặt sau áo choàng hắc ám, khinh bỉ nói.
''Không biết các hạ vì sao đả thương Diệp lão, chúng ta Diệp gia hình
như...không có thù oán gì với các hạ đi?'' Diệp Thiên Hùng nhíu mày, ánh mắt
lóe lên vẻ phẫn nộ, kẻ hèn Võ Quân dám dùng ngữ khí đó nói chuyện với hắn, nếu
không phải kiêng kỵ Võ Hoàng cường giả kia có thể núp ở đâu đó đánh lén, hắn
đã một chưởng chụp chết tên tiểu tử này.
''Ta nhìn lão cẩu đấy sống từng đó tuổi đầu, tu vi mới võ Hoàng, một đầu heo
mẹ nếu từng ấy tuổi hẳn đã tu thành yêu thú cường đại rồi, nên ta khó chịu,
muốn thuộc hạ ta đánh hắn, làm sao, lý do đấy hợp lý không?'' Vương Bá Ngưu
trêu tức nhìn Diệp Thiên Hùng, nói.
''Làm càn...'' Diệp Thiên Hùng nổi giận, dù Diệp lão quả thật như vậy, nhưng
không tới phiên kẻ hèn Võ Quân như hắn châm chọc, ngay tức khắc Diệp Thiên
Hùng muốn đưa bàn tay chụp chết tiểu tử đáng ghét trước mặt, nhưng Vương Bá
Ngưu cười hắc hắc, ngón tay chỉ hướng một đám phế tích sau lưng, đê tiện cười
khẽ, châm chọc nói:
''Kạc kạc kạc, Khoan động thủ, nhìn về phía mộ phần đi.''
Ánh mắt Diệp Thiên Hùng nhìn về phía mộ phần, Nhưng mà khi nhìn thấy cảnh
tượng trước mặt, Diệp Thiên Hùng ngay lập tức sợ tới mức hắn hồn phi phách
tán.
“Đây là…… Đây là……”
“Tại sao lại như vậy? Như thế nào …… Như vậy……”
Nhìn mộ phần tổ tiên sau lưng Vương Bá Ngưu biến thành một đám phế tích, ánh
mắt Diệp Thiên Hùng dại ra, hai mắt đỏ chót nhìn trân trối, cả người cứng đơ.
“Phần mộ Diệp gia tổ tiên thế nhưng bị đào trộm……”
Đây là ý nghĩ duy nhất hiện tại của Diệp Thiên Hùng, đại não hắn như muốn nổ
tung, bởi vì cảnh tượng trước mắt quá đả kích hắn.
Thẳng đến một lúc sau hắn mới là phản ứng lại, sau đó ánh mắt trừng lớn, ngay
khóe mắt chảy ra vết máu, quay đầu lại nhìn Vương Bá Ngưu.
''Tất cả…… tất cả là…… Ngươi làm?”
Thân hình Diệp Thiên Hùng run rẩy, phẫn uất quát.
Nghe Diệp Thiên Hùng hỏi, Vương Bá Ngưu tủm tỉm cười nhẹ, gật đầu.
“Không sai, phần mộ các đời Diệp gia tổ tiên ở Tùng Lâm dãy núi là ta đào,
ngươi biết không, bên trong mộ phần thực sự có không ít thứ tốt, nhất là Mộ
của Diệp Phá Thiên ta có thu hoạch khá hài lòng, cơ mà vì nể mặt Diệp gia, nếu
ngươi muốn có thể chia cho ngươi một ít thứ tốt……”
Vừa dứt lời, Vương Bá Ngưu rút ra vài cọng nhất giai dược thảo, lắc lắc trước
mặt Diệp Thiên Hùng.
|
''Đậu móa! Cẩu tặc đáng chết!”
“Súc sinh...ngươi chính là súc sinh!! Trời đánh súc sinh!”
“Súc sinh... ta muốn giết ngươi……”
Nghe được Vương Bá Ngưu chính miệng thừa nhận trộm cắp phá hoại phần mộ tổ
tiên hắn, lại nhìn thấy Vương Bá Ngưu đê tiện đến nổi nói rằng vì nể mặt Diệp
gia nên chia cho hắn vài cọng rác rưởi nhất giai dược thảo, khóe mắt Diệp
Thiên Hùng chảy xuống huyết lệ, ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên một
tiếng, lập tức bộc phát kinh thiên sát ý, giơ bàn tay chụp xuống đầu Vương Bá
Ngưu.
Giờ phút này, trong lòng Diệp Thiên Hùng chỉ có một ý niệm.
Đó chính là đánh tiểu tử này tàn phế, rút lấy linh hồn hắn giam trong Âm Hồn
Phiên, nhận đời đời kiếp kiếp giam cầm và hỏa ngục tra tấn, hết thảy thứ tốt
của Vương Bá Ngưu hắn muốn lấy hết.
Nhưng mà Vương Bá Ngưu há đứng im cho hắn đập chết.
Vương Bá Ngưu thân mang hai cái Võ Đế ấn ký, há sợ một kẻ hèn Võ Hoàng. Tuy
nhiên giờ phút này chưa tới thời điểm diệt sát lão cẩu này, cho nên hắn nhanh
chóng mặc lên Hắc Ám áo choàng.
Khi bàn tay Diệp Thiên Hùng chụp xuống đầu hắn thì Vương Bá Ngưu đã lắc mình
biến mất, khiến bàn tay của Diệp Thiên Hùng chụp vào hư không.
“Kạc kạc kạc...Lão cẩu, ngươi ở lại dọn dẹp đống phế tích này đi coi chừng còn
thứ tốt ta chưa thu thập hết còn sót lại, khỏi cảm ơn ta...ta đi trước……”
Vương Bá Ngưu đê tiện cười một tiếng, cả người hóa thành không khí, biến mất
khỏi Tùng Lâm dãy núi.
"Tổ tiên, là do Thiên Hùng vô dụng a, ngay cả kẻ thù cũng không bắt được để tạ
tội với các người, ta là tội nhân a..''
''Trời đánh súc sinh, người chết hồn về nhạc thổ, ân oán giang hồ tiêu tan,
bọn họ có tội tình gì, ngay cả chết cũng bị người hạ độc thủ...!''
Trơ mắt mà nhìn kẻ hèn Võ Quân từ dưới mắt mình bỏ trốn, Diệp Thiên Hùng tức
giận đến phun một ngụm lớn tinh huyết, sắc mặt tái nhợt quỳ một chân xuống
phần mộ phế tích, giọng nói uất ức bi phẫn truyền khắp Tùng Lâm dãy núi.
Từ đằng xa nghe giọng nói uất ức bi phẫn của Diệp Thiên Hùng, Vương Bá Ngưu
vui vẻ cười, cũng không để ý đến hắn.
Bởi vì giờ phút này, trong đầu Vương Bá Ngưu vang lên tiếng hệ thống thông
báo.
“Chúc mừng ký chủ thành công cướp bóc, phá hủy phần mộ tổ tiên Mấy trăm đời
Diệp gia tộc lão, Ác ma điểm 50000 ngàn, ma đầu đẳng cấp +70000exp.”
“Chúc mừng ký chủ táng tận thiên lương, vô đạo Đức ăn trộm mộ phần tổ tiên
Diệp gia mấy trăm đời, ăn cắp xong lại phá hủy hết thảy, chưa hết, ký chủ còn
đê tiện đứng trước mặt tộc trưởng khoe chiến tích ăn cắp mộ của tổ tiên nhà
hắn cùng thành quả, hệ thống cảm thấy ký chủ hoàn mỹ tranh bức, đặt biệt khen
thưởng ký chủ thành tựu: Chung cực đào mộ nhân- nỗi sợ của người chết, hệ
Thống thân ái nhắc nhở: lần sau nếu ký chủ đào trộm mộ tổ tiên mình, điểm ác
ma cùng Ma Đầu exp bạo tăng gấp mười.”
Vương Bá Ngưu:”.......”
Cmn hệ thống dụ dỗ hắn đào trộm mộ tổ tiên mình sao, hắn không phải là dạng
người như thế, phần mộ tổ tiên mình mà đào thì còn là con người sao, hắn tuy
táng tận lương tâm nhưng còn có điểm mấy chốt, hắn không thể vì chút lợi ích
đó mà gây họa tới tổ tiên...
Hắn còn là con người....
“Ân, nghe nói tổ tiên mình nhiều vị võ tôn sau khi chết chôn ở gia tộc cấm
địa, Vương gia thân là đỉnh cấp gia tộc truyền thừa mười vạn năm, số lượng võ
tôn chắc không ít, hẳn là nhiều thứ tốt...không được, sau này phải về Vương
gia một chuyến.” ánh mắt Vương Ba Ngưu loé lên vẻ tham lam, cái gì đạo Đức,
điểm mấu chốt, hết thảy không dính líu một xu tới hắn.
Vương Bá Ngưu đưa mắt liếc nhìn ma đầu đẳng cấp.
Danh hiệu cấp bậc: Cấp năm ma đầu ( 70000/500000 )
“Giết người đoạt bảo phóng hỏa đúng là đai lưng vàng, hèn gì kiếp trước Dù
vướng bận Đạo Đức cùng Pháp Luật nhưng nhiều người vẫn không ngại liều mạng
làm việc xấu dù bị xã hội phỉ nhổ hay ngục tù tai ương, đơn giản vì làm chuyện
xấu vừa nhàn hạ vừa lợi nhiều, nếu dựa theo tốc độ này ta lại làm vài cọc việc
xấu nữa thì Ma Đầu đẳng cằp llại có thể thăng cấp, ha ha ha……”
Giờ phút này, trong lòng Vương ma đầu thoải mái cực kỳ.
Nếu đào phần mộ tổ tiên mình thì.....
Vương Bá Ngưu mơ ước nghĩ.
Đào nhà mình phần mộ tổ tiên tuy rằng tội ác tày trời, nhưng chỗ tốt cũng là
phi thường rõ ràng, hắn tức khắc nhớ thương Vương gia phần mộ.
P/s: hơi trễ srr mọi người
Cầu ủng hộ kim đậu Kim Phiếu ạ