Người đăng: acma11
''Tiểu tử cẩn thận!" Dược Lão thanh âm vang lên trong tai Tiêu Viêm.
Tiêu Viêm và Dược Lão có thể nói là hai đôi cơ hữu, cho nên rất ăn ý với nhau.
Dược Lão vừa lên tiếng thì Tiêu Viêm nhanh chóng lùi lại thân ảnh.
Đám người đột nhiên thấy Tiêu Viêm đang thắng thế tự dưng lùi lại không hiểu
sao, bởi vì lúc này đây trên võ đài khói bụi bay phấp phới cho nên bọn hắn
không thể thấy được thân ảnh của Tiêu Ninh.
Tuy Tiêu Viêm lùi lại rất nhanh nhưng Vương Bá Ngưu lại nhanh hơn, hùng hậu
khí huyết khiến hắn như hình người hung thú bộc phát ra tốc độ gần như vận tốc
âm thanh bay tới bên cạnh Tiêu Viêm, sau đó bàn tay hữu lực vung ra một quyền.
Lúc này đây Vương Bá Ngưu dùng tới bốn thành thực lực cho nên hắn chỉ đơn giản
vung ra một quyền, lại giống như một ngọn núi đập xuống, khiến Tiêu Viêm cảm
giác trong lòng bị đè nén mãnh liệt, một cỗ hơi thở tử vong treo lên trên đỉnh
đầu hắn.
Gió mạnh từ quyền kình thổi bay mấy sợi tóc trên trán Tiêu Viêm, lộ ra đôi con
ngươi màu đen trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Đối mặt với một kích mạnh mẽ của Tiêu Ninh, Tiêu Viêm cơ hồ cảm giác bốn
phương tám hướng đều không thể né tránh, một quyền nhìn như đơn giản này đã
phong tỏa hết thảy bốn phương tám hướng, khí cơ tập chung vào thân thể Tiêu
Viêm, cho nên Tiêu Viêm không có ý lui về phía sau.
Hữu quyền nắm chặt, thân hình thoáng co lại giống như một đầu cuồng sư đang ẩn
nấp chờ cơ hội, yên lặng trong giây lát, thân thể giống như lợi tiễn, đột
nhiên vọt mạnh ra xa.
"Bát cực băng!"
Một tiếng quát trầm muộn khẽ vang lên, Tiêu Viêm nắm chặt tay lại, hung hăng
đối cứng với quyền kình của Tiêu Ninh.
"Phanh!" Hai nắm tay đập vào nhau giữa không trung tạo nên xung kính khổng lồ,
thổi bay mái tóc của hai người, và cỗ xung kích này bị phản lại xuống mặt đất,
cho dù dùng vật liệu đặt thù chế tạo ra gạch sân thế nhưng lại bị cỗ xung kích
phản lực của hai người làm nát tan, lộ ra đất đai phía dưới.
''Bát cực băng là vũ kỹ gì, thật mạnh lực phá hoại, thanh thế cũng thật to
lớn!"
Nhã Phi chậm rãi đưa cánh tay ngọc thon dài trắng nõn đặt lên trên đôi môi đỏ
mọng mê người, bộ ngực đầy đặn có chút phập phồng, trong đầu hiện lên từng
trận kinh tâm động phách.
"Đấu kĩ của Tiêu Viêm tiểu tử mạnh thật. Đây là cấp bậc nào? Huyền giai? Như
thế nào có thể?" Nhẹ nhàng hút một ngụm lương khí, Nhã Phi trong lòng đầy rung
động lẩm bẩm nói, nàng phi thường rõ ràng rằng, tu luyện được huyền giai đấu
kĩ khó khăn đến mức nào.
Rung động đến ngơ ngẩn cả nửa ngày trời, một lúc lâu sau, trong óc Nhã Phi
chậm rãi hồi phục sự thanh tỉnh. Trong đầu hồi tưởng lại, nổi lên hình ảnh
Tiêu Viêm sử dụng đấu kĩ mạnh mẽ đó lúc trước, lông mi có chút nhíu lại, những
ý niệm trong đầu có chút loạn lên, "Nếu như ta nhớ không nhầm, đấu kĩ cao cấp
nhất của Tiêu gia là một loại huyền giai công pháp" Cuồng sư nộ cương. ", cùng
với huyền giai trung cấp đấu kĩ" Sư sơn liệt "mà?"
"Mà đấu kĩ lúc trước Tiêu Viêm sử dụng, rõ ràng không phải là" Sư sơn liệt "."
chớp chớp hàng lông mi thon dài, đột nhiên ngọc thủ của Nhã Phi căng thẳng
bưng lấy chén trà, trong lòng thấp giọng nói, "Chẳng lẽ đấu kĩ này, không phải
là do Tiêu Chiến truyền cho hắn?"
Đôi mắt đẹp nheo lại, bên trong lóe lên một đạo tinh quang, trên mặt Nhã Phi
sự kinh hoàng đã biến mất không dấu vết, nhưng vừa vặn quay sang lại thấy Tiêu
Chiến trên khuôn mặt hiện lên vẻ mờ mịt, rung động.
"Quả nhiên không phải Tiêu Chiến đưa ra loại đấu kĩ này…" bộ ngực đầy đặn của
Nhã Phi nhẹ nhàng thở ra một hơi, cánh ngọc tay thon dài của nàng mân mê chén
trà một chút, hồi tưởng về trình độ thuần thục của Tiêu Viêm đối với đấu kĩ
này, trong lòng không khỏi rung động mãnh liệt: "Tên tiểu tử này chắc hẳn sau
lưng có một vị sư phụ thần bí? Nếu không, huyền giai đấu kĩ như vậy không thể
dựa vào một thiếu niên như hắn có thể tìm tòi sáng tỏ để luyện đến mức lô hỏa
thuần thanh như vậy."
"Có thể dạy huyền giai đấu kĩ đến vậy, thực lực của gã sư phụ thần bí kia, sợ
rằng ít nhất là cấp độ đấu linh, nói không chừng còn mạnh hơn nữa!" Trên gương
mặt xinh đẹp xẹt qua một tia ngưng trọng, Nhã Phi ưu nhã buông chén trà xuống,
đôi mắt đẹp mang theo chút ý vị không rõ ràng, chậm rãi đánh giá thiếu niên
thanh tú trên sân: "Tiểu tử này… tựa hồ ngày càng thần bí hơn a. Thật sự làm
cho người ta không nhịn được có chút tò mò."
"Ai… Viêm Nhi tên tiểu tử này, thật sự càng ngày càng làm cho con người ta
không nhìn thấu a." Trong khi những ý niệm trong đầu Nhã Phi đang chuyển động
không ngừng, thì Tiêu Chiến ở bên cạnh, trong lòng cũng không khỏi thở dài một
tiếng. Lúc trước dù Tiêu Viêm sử dụng đấu kĩ này, cho dù là hắn trong lòng
cũng không khỏi phải khen một tiếng. Như vậy đánh giá về đấu kĩ đó, từ góc độ
lực công kích sáng tỏ mà nói, quả thực đủ để hoàn mĩ hơn huyền giai đấu kĩ của
gia tộc: "Sư sơn liệt."
Chậm rãi lắc đầu, Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong mắt lóe tinh
quang lóe lên, "Sau lưng Viêm Nhi, sợ rằng có người đang dạy dỗ hắn!"
"Là ai dạy đây?" Sờ sờ khuôn mặt, Tiêu Chiến đột nhiên không tự chủ được đem
ánh mắt hướng về Huân Nhi đang ở xa xa dưới đài. Lúc này trên khuôn mặt của
nàng đang nở một nụ cười, ánh mắt nhàn nhạt, thản nhiên mang theo ý cười nhìn
về thanh niên trên đài.
"Chẳng lẽ lại là nàng?" trong lòng bao nhiêu nghi hoặc chuyển động, nhớ tới
Huân Nhi hàng ngày thân mật với Tiêu Viêm, Tiêu Chiến lúc này trong lòng mới
có chút tự nhiên lại.
.....
Hai người cứ giữ tư thế quyền đối quyền như thế vài giây, giữa lúc vô số khán
giả đang bàn luận ai sẽ là người không chịu được xung kích bay ngược ra thì
đột nhiên khuôn mặt dữ tợn của Tiêu Viêm chợt trở nên trắng bệch, vết máu
không ngừng từ khóe miệng tràn ra, mà trái ngược với Tiêu Viêm, sắc mặt Tiêu
Ninh vẫn lạnh lùng như cũ, tư thái vô cùng đạm nhiên, ai cao ai thấp tựu đã
phân.
Sắc mặt Tiêu Viêm dường như chịu nội thương trở nên tái xám, cánh tay mạnh mẽ
run rẩy, quần áo bị cỗ xung kích nổ tung thành mảnh vụn chỉ chừa lại một cái
nội khố, thân hình Tiêu Viêm giống như một mảnh lá vụn trong cuồng phong, dưới
vô số ánh mắt kinh hãi trực tiếp bắn ra khỏi đài cao.
“Dược lão, gia hỏa này có chút cổ quái,Bát Cực Băng của ta đấm vào tay hắn, vô
số đấu khí của ta truyền vào thân thể hắn lại như đá chìm xuống biển, mà đấu
khí của hắn đánh vào người ta lại khiến ta bị nội thương nghiêm trọng!” Tiêu
Viêm lao đi vét máu trên miệng, trong lòng âm thầm truyền âm cho Duợc Lão.
“Ta cũng không nhìn thấu tiểu tử này, tốc chiến tốc thắng đi, dùng ra cái vũ
kỹ đó, nếu không kẻo sinh biến!" Dược lão ngưng trọng nói.
“Đốt quyết!” Tiêu Viêm sắc mặt lóe lên vẻ điên cuồng gầm lên.
Ngay sau đó một cỗ hơi thở nóng bỏng lại cuồng bạo trong nháy mắt bạo phát,
cho dù là Vương Bá Ngưu cũng không nhịn được lùi về phía sau mấy bước.
“Thế nhưng là dị hỏa! làm sao có khả năng? Hắn làm sao có thể khống chế dị hỏa
vào thời gian này? Xem ra lần trước đánh bại tiểu tử này khiến hiệu ứng hồ
điệp sinh ra rồi!”
Trong lòng Vương Bá Ngưu âm thầm kinh ngạc, Hiển nhiên Tiêu Viêm có thể vào
lúc này khống chế Đốt Quyết khiến hắn kinh ngạc, nguyên bản dựa theo cốt
truyện hẳn là nửa năm sau Tiêu Viêm mới có thể khống chế đốt quyết, thế nhưng
hiện tại Tiêu Viêm lại có thể sử dụng.
Hơi thở khủng bố bạo phát ra, vô số hỏa diễm nhảy múa xung quanh thân thể Tiêu
Viêm, giờ khằc này Tiêu Viêm giống như hỏa diễm thần, hỏa năng lượng đốt cháy
không khí xung quanh tạo ra khói độc bao phủ cả võ đài, thậm chí khói độc
khiến cho đám người xung quanh không thể mở mắt ra.
“Mau lui lại! lực lượng này quả thật là đáng sợ, mau lui lại!”
“Võ kỹ này là võ kỹ gì? Ta thiên! Này vẫn là thiếu niên chiến đấu hay sao, Đấu
giả sao có thể bạo phát ra võ kỹ uy lực khủng bố như vậy?!"
“Mau tránh ra! Mau tránh ra!”
Xung quanh Lôi đài vô số khách khứa đều kinh hãi gào thét, ngay sau đó chen
chúc thành một đoàn chạy ra khỏi khán đài, bởi vì bọn họ cảm nhận trong phạm
vi lôi đài chuẫn bị bùng nổ ra một cỗ lực lượng khiến bọn hắn cảm thấy vô pháp
tự bảo vệ mình! Chỉ có số ít khách khứa tu vi Đấu Sư, thậm chí Đại Đấu Sư chi
cảnh mới thể có thực lực một bước không lùi đứng lại quan sát.
Lúc này đây ngọn lửa đã bao phủ cả lôi đài, không ai có thể nhìn xuyên ngọn
lửa thấy được tình hình trận đấu, cho dù Võ Sư trưởng lão đứng ở xa lôi đài
đều cảm nhận được Đốt Quyết uy lực khủng bố, cho nên bọn họ cũng không dám
tưởng tượng đến tột cùng Tiêu Ninh phải thừa nhận ngọn lửa khủng bố này như
thế nào.
Hai con mắt Đại trưởng lão gắt gao nhìn chằm chằm trung tâm lôi đài, đôi tay
lão không tự giác dùng sức, không hề có nhận thấy được gỗ đặc ghế dựa tay vịn
đã bị hắn trảo dập nát, có thể thấy được hắn nội tâm có bao nhiêu sao khẩn
trương!
Bởi vì hắn rõ ràng có thể cảm nhận được cỗ lực lượng kia căn bản là không phải
Đấu giả giai đoạn có thể chống lại.
Nếu không phải Tiêu Chiến ngăn cản thì lão đã xông vào cứu lấy Tiêu Ninh rồi.
''Tiêu Chiến lão bất tử, nếu như Tiêu Ninh có mệnh hệ gì đừng trách lão tử
không nể mặt mũi.