Phụ Thân, Ngươi Ráng Chịu Ủy Khuất A..


Người đăng: acma11

Sau khi Lâm Khai Thiên cùng thần bí lão đầu rời đi, ánh mắt Vương Bá Ngưu lúc
này lạnh lẽo nhìn về phía Chiến Thuyền lơ lửng đằng xa kia, Thiên Đạo chi nhãn
đâm xuyên qua vật liệu, nhìn thấu chân thân của Khương Bác.

Lúc này đây một đạo hình ảnh một thanh niên tài tuấn xuất hiện trong đầu hắn,
dựa vào Thiên Đạo chi nhãn quan sát, Vương Bá Ngưu biết được tuổi tác Khương
Bác đã hơn ba trăm hai mươi năm, tu vi Hoàng Cấp trung kỳ cảnh, thân là Hoàng
Cấp Võ Giả thọ nguyên cơ hồ một vạn năm, ba trăm hai mươi năm có thể nói thuộc
hàng ngũ trẻ tuổi thanh niên, cho nên khuôn mặt Khương Bác cơ hồ tuổi trẻ,
phong thần tuấn lãng, ánh mắt bao hàm trí tuệ lấp lóe, thần thái của Khương
Bác để lộ một cỗ khí thế tự tin giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay
của hắn, khiến cho người khác lần đầu gặp hắn đều có hảo cảm và cảm thấy người
này có thể tin tưởng được.

Nhìn thấy bộ dạng Khương Bác bất phàm như vậy, thân mà Ma Chủ Vương Bá Ngưu
cũng âm thầm gật đầu tán thưởng khí chất của Khương Bác, hiển nhiên đây là một
người có trí thông minh vượt xa người thường, trong lòng Vương Bá Ngưu lóe ra
một tia tiếc hận, hắn lúc này nổi lên lòng yêu tài, không đành lòng gạt bỏ một
vị thanh niên tài tuấn như vậy.

Mà kế bên Khương Bác là một vị thiếu nữ như hoa như ngọc đang ngồi đó, Vương
Bá Ngưu dùng Thiên Đạo quyền năng tra xét thì biết được thiếu nữ này chính là
đệ nhất Thiên Khung Hoàng Triều Mỹ Nhân Tô Đắc Kỷ, Vương Bá Ngưu thân là một
phương thế lực người cầm quyền đương nhiên hắn biết được Tô Đắc Kỷ chính là
được Hà Sơn Quận Tô Gia cống lên cho Thiên Khung Hoàng Triều đương kim Hoàng
Đế-Khương Vô Cực, nghe nói Khương Vô Cực rất thích sưu tầm mỹ nhân trong thiên
hạ, mà dung mạo cùng tài năng của Tô Đát Kỷ lại kinh động đến Khương Vô Cực,
Khương Vô Cực chỉ cần lộ ra ý đồ thì Tô Gia liền cái rắm không dám thả một cái
đẩy đi Tô Đát Kỷ ra cống cho Khương Vô Cực.

Nghe đồn thì Khương Vô Cực muốn cho Tô Đát Kỷ ái phi thân phận, Tô Gia địa vị
lúc này cũng như nước dâng thuyền lên.

Lúc này đây một đạo ánh sáng lóe lên trong đầu Vương Bá Ngưu, một cỗ kế hoạch
đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.

''Khương Bác tiểu tử, chó của ngươi cũng bỏ chạy rồi, giờ đến lượt bổn tọa làm
thịt ngươi, khiến Thiên Khung Hoàng Triều cư dân phải biết đến hung danh của
bổn tọa!" Vương Bá Ngưu lặng lẽ truyền âm cho nhị hoàng tử Khương Bác, thanh
âm để lộ một cỗ máu tanh, sát phạt khí tức trấn động khắp não hải của Khương
Bác.

Bỗng dưng nghe tiếng Vương Bá Ngưu xuất hiện trong đầu, Khương Bác thập phần
kinh hãi ý đồ muốn chạy trốn nhưng lại nhớ tới thực lực cường đại của Vương Bá
Ngưu,Khương Bác lập tức dẹp bỏ tâm tư chạy trốn, Vương Bá Ngưu chỉ dùng một
ngón tay trọng thương Đại La Thiên Tôn cường giả lại chiến lực vô song tu Vô
Địch Quyền ý, bằng vào tu vi hắn cùng hai vị thiếp thân hộ vệ Cái Thế Võ Tôn
chi cảnh muốn chạy chỉ có con đường chết.

Tuy trong lòng khiếp sợ, nhưng Khương Bác quả nhiên bất phàm, hắn ngay lập tức
bình ổn tâm trí của mình, hắn vận dụng trí tuệ suy diễn, vô số ý nghĩ trong
đầu hắn va chạm, cuối cùng Khương Bác lập tức phân tích được ý đồ của Vương Bá
Ngưu, cho nên Khương Bác ngữ khí thong dong truyền âm đáp lại:

"Nhìn biểu hiện của ma chủ từ lúc đầu, nào là xây dựng Sát Lục Ma Tông trên độ
cao chạm tới thiên cương vách tường, xung quanh hư không là vô số sát trận,
vây trận, khốn trận bảo bọc, muốn đi lên Sát Lục Ma Tông phải đường đường
chính chính đi bộ mà lên, người phàm muốn đi bộ lên chắc chắn cả đời cũng
không đi tới, mà với võ giả thì phải mất thời gian tùy theo tu vi, mà bọn họ
thân là võ giả các thế lực lớn nhỏ chắc chắn sẽ không đi bộ bởi vì điều này
quá nhục nhã, cách duy nhất chỉ có mất tiền dùng truyền tống trận để đi lên,
mà một khi đã dùng truyền tống trận hối lộ đi lên nghĩa là đã gián tiếp công
nhận Sát Lục Ma Tông địa vị cao hơn hẳn bọn họ, bọn họ muốn lên ngoài đường
đường chính chính đi bộ ra thì phải hối lộ mới có thể đi lên ,tự nhiên địa vị
của Sát Lục Ma Tông đã siêu việt hoàn toàn tất cả thế lực, đây là hạ mã uy thứ
nhất...''

''Ma Chủ để thuộc hạ đọc diễn văn rồi mang theo Sát lục Ma Tông người quỳ
xuống, gián tiếp buộc Cổ Tôn Quận võ giả cũng quỳ theo, tuy nhiên bọn họ thân
là võ giả, tâm cao khí ngạo không phục quản giáo, cho dù Hoàng Thất ta đại
nhân vật đến bọn họ cũng không bao giờ quỳ bởi vì bọn họ biết Hoàng Thất người
sẽ không vì chuyện nhỏ này mà diệt sát bọn họ, nếu vì một chuyện nhỏ như vậy
mà diệt sát thì cả Thiên Khung Hoàng Triều võ giả sẽ đồng loạt nổi loạn, hoặc
bỏ trốn qua các nước khác, gián tiếp suy yếu Thiên Khung Hoàng Triều tổng thể
sức mạnh, và thân là võ giả bọn họ chỉ có thể quỳ thiên, quỳ địa, quỳ song
thân không quỳ người khác, Ma Chủ đương nhiên biết điều này cho nên mạnh mẽ
diệt sát một nữa võ giả Cổ Tôn Quận có mặt ở đó không khuất phục quỳ gối,
khiến vô số võ giả khắp Sát Lục ma tông lúc đó phải sợ hãi cùng run rẩy đồng
loạt quỳ xuống, cái này có hai ý, thứ nhất là giết gà dọa khỉ, gián tiếp tuyên
bố một ý nghĩ, trong địa bàn của ma chủ bất kỳ ai không phục quản giáo sẽ phải
chết, cho dù Cổ Tôn Quận võ giả đều quỳ hết thì Ma Chủ cũng tùy tiện chế tạo
cái cớ để giết bọn hắn, cho nên quỳ hay không quỳ thì vận mệnh của bọn hắn đã
được định sẵn, trăm ngàn thi cốt sẽ chứng Ma Chủ Hung uy!''

''Mà với thực lực của ma chủ nhấc tay trăm vạn sinh linh ngã xuống thì địa bàn
sẽ vĩnh viễn không chỉ giới hạn ở Cổ Tôn Quận, sau này sẽ đến phiên các quận
khác phải bị Ma Chủ hạ độc thủ, khiến các thế lực khác lúc này ở trong địa bàn
của Ma Chủ cũng phải quỳ xuống dù bản thân không phải Cổ Tôn Quận người, một
nước này Ma Chủ làm quá tuyệt vời''

''Thứ hai chính là gián tiếp hạ nhục, khiêu khích Thiên Khung Hoàng Triều
Hoàng Thất, bởi vì cho dù là Sát Lục Ma Tông địa bàn hay Cổ Tôn Quận đều chính
là địa bàn của Thiên Khung Hoàng Triều, ma chủ công nhiên chiếm nó làm của
riêng, tùy ý sát hại sinh linh, khiến cho các thế lực lớn nhỏ khác trong Thiên
Khung Hoàng Triều phải nghĩ rằng Ma Chủ có thực lực khiêu khích Hoàng Thất,
thậm chí không sợ hãi Hoàng Thất, khiến cho thanh danh của Ma Chủ và Sát Lục
Ma Tông dâng đến đỉnh điểm, cơ hồ muốn áp đảo khí thế của Hoàng Thất.''

''Tiếp theo Ma Chủ đoán được Hoàng Thất người sẽ nhảy ra ngăn chặn gây rối, mà
Hoàng Thất người không đến thì thôi, đã đến thì kết cục cũng chỉ là đá mài dao
minh chứng địa vị của Ma Chủ,
Hoàng Thất người cho dù là ai nếu xuất hiện nhất định phải chết..'''

''Lâm Khai Thiên có thể bỏ chạy là nằm ngoài ý định của Ma Chủ, cho nên Ma Chủ
có thể lúc đầu muốn tiếp tục lấy tiểu tử tính mạng, dù sao nhị hoàng tử tính
mạng cao quý và có tầm cỡ hơn một vị tướng quân nhiều, bởi vì Tướng Quân cho
dù lợi hại mạnh mẽ cỡ nào dù sao chỉ là Hoàng Thất thuộc hạ, mà tiểu tử lại
chính một trong người thừa kế Hoàng Vị sau này, tính mạng của tiểu tử có giá
hơn tính mạng Lâm Khai Thiên rất nhiều, nếu Ma Chủ giết ta thì giống như trực
tiếp tuyên bố Ma Chủ không e ngại Hoàng Thất, có ý đồ muốn hủy diệt Hoàng
Thất, sẽ khiến lập trường của đám cỏ đầu tường thế lực lớn nhỏ phụ thuộc vào
Hoàng Thất phải bị kinh sợ, rất có thể bọn hắn sẽ chuyển hướng phục tùng Ma
Chủ, không có thế lực lớn nhỏ ủng hộ thì Hoàng Thất bị cô lập, dù đầu sói
vương mạnh mẽ cỡ nào khi bị cô lập với các thuộc hạ của mình thì chỉ giống ba
ba trong rọ tùy thời bị bắt đi.''

''Tuy nhiên Ma Chủ đột nhiên chuyển biến ý đồ, Ma Chủ bí mật truyền âm cho
tiểu tử mà không phải tuyên bố ra bên ngoài, hiển nhiên Ma Chủ không thật lòng
muốn giết ta, tuy nhiên Ma Chủ lại không muốn đơn giản tha thứ cho ta, cho nên
tiểu tử nguyện ý bỏ gian tà theo chính nghĩa, phò tá đại nhân bước lên bá chủ
con đường!!'' Khương Bác ánh mắt lóe ra vẻ trí tuệ từng bước vạch trần ý đồ,
từng bước phân tích kế hoạch, ý nghĩ trong lòng của Vương Bá Ngưu, sau cùng
Khương Bác còn quỳ xuống một chân, chân chính thần phục Vương Bá Ngưu.

''Hảo một cái thông minh tiểu tử, bổn tọa thích cùng người thông minh giao
tiếp, nếu ta không nhầm thì tiểu tử ngươi tu luyện đó chính là Trí Tuệ Chi Đạo
đi? Không tầm thường, không tầm thường, Trí Tuệ chi đạo khó khăn trùng điệp,
cho dù là Bổn Tọa cũng không thể tu luyện, Trí Tuệ là trời sinh, ngươi trời
sinh có Đại Trí Tuệ chi tâm, bổn tọa cũng nổi lên lòng yêu tài, hảo hảo hảo,
việc tiếp theo ngươi cứ việc xướng theo ta là được.'' Vương Bá Ngưu gật đầu
hài lòng nói, thân là hùng chủ có tranh bá vũ trụ chi tâm, hắn không ngại thu
phục thêm nhân tài đầu quân, mà Khương Bác phù hợp với tiêu chuẩn này, có hắn
phò tá Vương Bá Ngưu có thể thỏa thích đi xâm lăng tinh vực khác, địa bàn đã
có Diệp Bắc quản lý, đầu não đã có Khương Bác thay hắn liệu sự, có Khương Bác
thì đám Sát Lục ma Tông đệ tử này sẽ được Khương Bác rèn luyện trở thành tinh
binh, chỉ cần nhìn Thiết Huyết đội quân của Khương Bác là biết tầm quan trọng
của Khương Bác.

Càng là người thông minh càng yêu cái mạng của mình hơn, chỉ cần Vương Bá Ngưu
thực lực vĩnh viễn siêu việt hết thảy mưu kế của Khương Bác, không lo ngại
người này phản bội bản thân, trái lại hắn sẽ tích cực cống hiến trí tuệ của
mình cho Vương Bá Ngưu.

''Tiểu tử tòng mệnh!" Khương Bác cung kính truyền âm, nói.

Cùng lúc đó, Khương Bác lôi kéo một thiếu nữ như hoa như ngọc bước ra, chính
là Khương Yên Vân, hai người bọn họ rời đi Chiến Thuyền đi tới trước mặt Vương
Bá Ngưu.

“Thiên Khung Hoàng Triều nhị hoàng tử Khương Bác bái kiến Ma Chủ!''

“Vì chúc mừng Ma chủ đăng cơ, ta cố ý mang tính mạng của Lâm Khai Thiên đến để
giúp hung danh của Ma Chủ vang vọng khắp Thiên Khung Hoàng Triều, nhưng tiểu
tử không ngờ Lâm Khai Thiên lại có quý nhân tương trợ bỏ chạy, làm lỡ đại sự
của Ma Chủ, tiểu tử rất áy náy trong lòng!''

''Hôm nay ta được lệnh phụ thân dẫn quân đi qua Tô Gia tiếp đón Tương Lai Ái
Phi Tô Đát Kỷ về triều,ho nên ta cố ý lấy công chuộc tội kính dâng lên ái phi
mà phụ thân ta sủng ái nhất cho Ma Chủ, nguyện Ma chủ có mỹ nhân làm bạn,
thiên thu bất hủ, muôn đời trường tồn.”

Trước mắt ngàn tỉ võ giả đang theo dõi trực tiếp khắp Thiên Khung Hoàng Triều,
Khương Bác vẻ mặt buồn bã quỳ trên mặt đất nhận lỗi.

Xôn xao...

Khi thấy Khương Bác thân là nhị hoàng tử, một trong tương lai người thừa kế
Thiên Khung Hoàng Triều khuất nhục quỳ xuống, cộng thêm chính tai nghe được
Khương Bác lo sợ nhận lỗi giống như con chó ngoan sợ hãi quỳ xuống nhận lỗi
với chủ nhân, khiến tâm tình của ngàn tỉ tu sĩ đang xem trực tiếp hoặc có mặt
tại quản trường hôm nay đều chấn động chấn kinh chấn nhân tâm!

Bọn họ quả thực không thể tin được con mắt cùng lỗ tai của chính mình, bọn họ
còn trong nháy mắt hoài nghi mình bị ảo giác.

“Chuyện này sao có thể? người kia thật sự là nhị hoàng tử Khương thị Hoàng
Thất? Ta không có nghe lầm lời hắn nói đi? Hắn nói hắn đem tính mạng của đệ
nhất chiến tướng Lâm Khai Thiên đến cống hiến cho Vương Bá Ngưu là để gia trì
hung uy thanh danh của Vương Bá Ngưu?''

''Hắn nói hắn đưa đại mỹ nhân mà Hoàng Đế sủng ái nhất hiến cho Vương Bá
Ngưu?”

“Hoang đường! Thật sự là quá hoang đường!”

“Con mẹ nói, Khương Bác tiểu súc sinh này xem như so sánh với con chó cũng
không không bằng, liền ái phi của phụ hoàng cũng có thế lấy ra tặng người, mà
người này lại chính là kẻ thù số một lúc này của Thiên Khung Hoàng Thất, khác
gì giúp người khác đội nón xanh cho phụ thân của mình, quả thực đại nghịch bất
đạo đến cực điểm, không phải người a.”

“Aizz, Sống hơn ngàn năm, chỉ duy nhất ngày hôm nay Lão tử thật sự là mở rộng
tầm mắt, lần đầu tiên lão tử nhìn thấy súc sinh dám giúp người khác đội nón
xanh cha mình, hơn nữa vẫn công khai nói ra, thật không biết trong đầu tên
Khương Bác súc sinh này chứa cái gì? trong não đầy cức hay sao mà ngu thế???''

“Khương Bác quả thật uổng là hoàng tử của Thiên Khung Hoàng Triều, dù cho bản
thân không biết xấu hổ mặt dày thì Hoàng thất người cũng cần mặt mũi chứ? nếu
Hoàng Thất không cần mặt mũi thì cha hắn Khương Vô Cực cũng cần mặt mũi chứ,
công khai hiến tương lai lão bà của phụ thân cho người ngoài, ta nghĩ lúc này
Khương Vô Cực hẳn là đang tức điên đi?”

“Cmn, lão tử chưa bao giờ thấy chuyện kỳ hoa như thế, lúc đầu thấy Ma Chủ Diệp
Thiên Hùng đội nón xanh em trai của mình lão tử đã nghĩ đây có lẽ là kẻ súc
sinh nhất thiên hạ rồi, nay còn gặp Khương Bác tiểu súc sinh lão tử mới biết
được bản thân thiếu kiến thức cỡ nào, aizz...''

Vô số tiếng mắng chửi sỉ nhục phỉ nhổ liên tiếp vang lên khắp Thiên Khung
Hoàng Triều, nếu ví như mỗi người phun ra ngụm nước miếng khinh bỉ thì lúc này
bãi nước miếng có thể biến thành dòng sông nhấn chìm Khương Bác.

Giờ khắc này, hắn bị thiên hạ phỉ nhổ!

Hàng trăm tỉ sinh linh phẫn nộ thóa mạ hắn.

Đối mặt với những lời mắng chửi sỉ nhục này, thân là người trong cuộc, nội tâm
Khương Bác chua xót cùng bi thương tới cực điểm.

Đây chính là đại hắc oa, Khương Bác không muốn cõng nồi cũng phải cõng, nếu
không sẽ chết a.

''Phụ thân, ngài ráng chịu ủy khuất a, hài nhi xin lỗi!" Trong lòng Khương Bác
bi thương mặc niệm.

P/S:Hôm qua thất tình đi nhậu nên k có chương a, xin lỗi đại gia, aizz, noel
này có lẽ là cô đơn rồi :((


Đại Ma Đầu Hệ Thống - Chương #139