Người đăng: acma11
''Keng...phát hiện Thiên mệnh chi tử đã tiến hóa giai đoạn thứ bốn Thiên Mệnh
chi tử-Lâm Khai Thiên, ký chủ trấn sát hoặc thu phục hắn sẽ nhận được phần
thưởng kỳ bí từ hệ thống!'' Đột nhiên hệ thống thanh âm vang lên trong đầu
Vương Bá Ngưu.
Trong lòng Vương Bá Ngưu thoáng kinh ngạc giương mắt quan sát Lâm Khai Thiên,
chỉ thấy hắn phong thái bễ nghễ bá đạo, tâm tính kiên nghị bất khuất, Vương Bá
Ngưu nghe nói hắn tu chính là Vô Địch Quyền Đạo, Vô Địch Quyền Đạo mạnh mẽ vô
song, chỉ có lực chiến chạm tới Thần Cấm mới có thể tu luyện, chưa kể Vô Địch
Quyền Đạo rất khó tu luyện, cần võ giả không thể bại lần nào, chỉ cần bại một
lần niềm tin bị đả kích thì võ đạo liền tẫn phế, tuy nhiên nếu võ giả có thể
từ trong thất bại thoát ra, tu thành Vô Địch Tín Niệm thì cho dù bại vẫn không
bị hủy võ đạo chi lộ, bởi vì một người chân thật cường đại không nằm ở thân
thể mà chính là nội tâm, tín niệm cường đại.
Cho nên từ vạn cổ đến nay ít ai tu luyện Vô Địch Quyền Đạo, ngoài Vô Địch
Chiến Thần Quan Trung thời Trung Cổ cách đây hai trăm triệu năm vô địch đương
thời, Chứng Đạo Thành Đế ra thì ít ai có thể tu vô địch quyền đạo tới Tôn Cấp
cảnh giới, bởi vì không ai có thể tự tin mình có thể vĩnh viễn bất bại.
Nhưng Lâm Khai Thiên lại to gan lớn mật dám tu luyện, lại còn có thể chưa bao
giờ bại trận, đột phá tới Tôn cấp, nếu không ai ngăn cản thì một khi tín niệm
của Lâm Khai Thiên ngưng tụ đến cực hạn, chắc chắn tu thành Vô Địch tín niệm,
chứng đạo thành Đế.
Vương Bá Ngưu nghe hệ thống nói hắn liền biết hiển nhiên Lâm Khai Thiên chính
là được số mệnh chiếu cố biến nguy thành an, dưới số mệnh hộ đạo, không có ai
cường đại hơn hắn đi kiếm hắn sinh sự, cho nên Vô Địch quyền đạo của hắn vẫn
chưa bao giờ bị phá hủy.
"Có tý tứ!'' Vương Bá Ngưu ánh mắt tà dị quét nhìn Lâm Khai Thiên, cười khẽ.
Mắt thấy Sát Lục Ma Tông có ba tôn võ Tôn cấp cường giả đang điên cuồng tàn
sát tinh binh của mình, Lâm Khai Thiên phẫn nộ gầm lên một tiếng, thân thể hắn
hóa thành một tôn vĩ ngạn vô song chiến thần, sau đó hắn tựa như là từ quá khứ
đi tới bên cạnh Vương Bá Ngưu, khí thế của Lâm Khai Thiên lúc này giống như
chưởng Nhật Nguyệt Tinh thần, ngự thiên địa vạn pháp đè ép tới Vương Bá Ngưu,
giờ khắc này Lâm Khai Thiên giống như hóa thân thành một vị vô thượng Chiến
Thần đỉnh thiên lập, sau đó Lâm Khai Thiên chỉ đơn giản vung ra một quyền.
Đến tầng thứ Tôn giả như bọn hắn Võ Đạo đã có thể từ phức tạp hóa thành đơn
giản, tùy ý một quyềnn đều bao hàm Võ Đạo chân lý của bản thân, Lâm Khai Thiên
tu luyện chính là Quyền Đạo, không chỉ đơn giản là Quyền Đạo, mà chính là Vô
Địch Quyền Đạo, hắn ưa thích một quyền phá vạn pháp, một quyền phân sinh tử,
ngưoi không chết chính là ta chết, một quyền này bao hàm tín niệm võ đạo vô
địch của Lâm Khai Thiên, là tất sát một quyền!
Tôn Cấp Đại La Thiên Tôn chi cảnh cộng thêm vô địch quyền đạo mang theo khí
thế trấn áp nhật nguyệt, thương mang chìm nổi, vạn vật tịch diệt, thiên địa
biến sắc, vạn đạo về không gào thét mà vung tới Vương Bá Ngưu.
Nhìn thấy một màn này trong nháy mắt hàng ngàn tỷ sinh linh khắp Thiên Khung
Hoàng Triều đều mở to hai mắt gắt gao nhìn chăm chú vào Lâm Khai thiên cùng
Vương Bá Ngưu, giờ phút này, bọn họ đều là chờ mong Vương Bá Ngưu làm sao ứng
đối một quyền này.
Đến tột cùng ai mới là người mạnh nhất? Ai sẽ đạp thi cốt của người khác dưới
chân, vang danh Thiên Hạ?
Nhìn thấy Một Quyền này, ánh mắt Vương Bá Ngưu hơi co rụt lại, hắn biết một
quyền này khủng bố thế nào, bằng vào tu vi hiện tại của hắn muốn đón đỡ một
quyền này chính là thập tử vô sinh.
Tuy nhiên chỗ dựa của Vương Bá Ngưu không phải là tu vi hắn, mà chính là từ
lãnh địa của hắn, cho nên khóe miệng Vương Bá Ngưu nhếch lên vẻ hung tàn cười
lạnh, nói:
“Lâm Khai thiên, ngươi quá yếu.”
“Ta sẽ tự tay trấn áp ngươi dưới chân, sau đó lăng hình tra tấn ngươi khiến
ngươi làm trò cười cho thiên hạ, sau đó ta lại tự tay đánh chết ngươi……”
Nói xong, Vương Bá Ngưu tùy ý giơ ngón tay chạm nhẹ một cái, nhẹ nhõm chặn lại
Tất Sát một quyền của Lâm Khai Thiên, giống như một quyền của Lâm Khai Thiên
chỉ giống như bông gòn tùy ý đón đỡ.
Thương Mang Thành chính là lãnh địa của Vương Bá Ngưu, bên trong lãnh địa của
hắn hắn chiến là thiên, không ai có thể tổn thương hắn dù một cọng lông chân,
trừ phi Đế cấp võ giả cưỡng ép xâm nhập thì Vương Bá Ngưu chỉ có cách nhượng
bộ lui binh, bởi vì lãnh địa của hắn quá nhỏ, không thể điều động đầy đủ thiên
địa chi lực chống lại Đế cấp cường giả, tuy nhiên dưới Đế cấp võ giả, nếu
không phải đỉnh cấp Tôn giả Đế Tôn cảnh từ ba người trở lên vây công khiến
thiên địa chi lực cạn kiệt thì dưới Đế cấp dám một với một vây công hắn thì
cho dù Đế Tôn cảnh tuyệt thế cự đầu hàng lâm hắn cũng trấn áp!
“Lăn!”
Một ngón tay chặn lại quyền của Lâm Khai Thiên, Vương Bá Ngưu lạnh lùng đưa
ngón tay búng lên nắm đấm của Lâm Khai Thiên, chỉ trong nháy mắt thân ảnh Lâm
Khai Thiên thổ huyết bay ngược trăm ngàn dặm mới có thể giữ vững thân thể đứng
lên, khí thế Lâm Khai Thiên leo lắt giống như ngọn nến trước gió, tùy thời bị
ngọn gió dập tắt.
Lâm Khai Thiên giữ vững thân thể, hắn thật sâu hít một hơi đè lại huyết khí
như muốn dâng lên cuống họng trồi ra ngoài, lúc này đây thần thái của Lâm Khai
Thiên lộ ra vẻ ngưng trọng, từ khi hắn đột phá Tôn Cấp cảnh giới thứ ba-Đại La
Thiên Tôn chi cảnh, hắn một đường từ Võ Đồ cảnh ngưng tụ Vô Địch Quyền Lộ một
đường huyết chiến ,một đường vô địch, đả bại vô số cường giả, khiêu chiến vượt
cấp đơn giản giống như ăn cơm uống nước nhưng hôm nay hắn lần đầu tiên va chạm
một đối thủ cường đại đến tuyệt vọng như vậy khiến trong lòng Lâm Khai Thiên
thoáng trầm trọng.
“Ngươi……”
“Sao có thể? Ngươi sao có thể mạnh như thế? Không khoa học!” Lâm Khai Thiên
đột nhiên ôm ngực, vẻ mặt khó có thể tin phun ra ngụm huyết, thần sắc ngơ ngác
như thằng điên liên tục lẩm bẩm.
Thì ra một ngón tay của Vương Bá Ngưu không chỉ đơn giản là đẩy lùi hắn, mà
còn trọng thương ngũ tạng của hắn mà hắn vẫn không hề hay biết, đến lúc này
nội thương bạo phát khiến Lâm Khai Thiên không kịp trở tay, liền suy yếu muốn
ngã, tuy nhiên bàn chân Lâm Khai Thiên lại dậm một cái, hai bàn chân liền lún
sâu xuống mặt đất, khiến hắn không phải suy yếu quỳ xuống.
Đối với một võ giả tu Vô Địch Quyền Đạo như Lâm Khai Thiên, hắn thà chết đứng
còn hơn nhục nhã chết quỳ.
Mọi chuyện đột nhiên phát sinh quá nhanh, từ khi Vương Bá Ngưu tùy ý dùng một
ngón tay chặn lại một quyền vô địch của Lâm Khai Thiên, sau đó nhẹ nhàng búng
một ngón tay đả thương Lâm Khai Thiên chỉ diễn ra trong nháy mắt khiến vô số
võ giả trong Sát Lục Ma Tông hay đám võ giả khắp Thiên Khung Hoàng Triều không
kịp phản ứng.
''Đây là ta tùy ý dùng lực lượng một ngón tay mà thôi mà ngươi cũng không đỡ
được thật khiến ta thất vọng, thấy ngươi trang bức như vậy ta tưởng xuất hiện
một tên có thể đánh, tuy nhiên có lẽ ta nhầm rồi, cái gì mà Vô Địch chi Quyền
mà ngươi tu trong mắt bổn tọa chính là yếu nhược như sâu kiến cả, trong mắt
bổn tọa, ngươi chỉnh mạnh hơn đám sâu kiến một chút, chỉ một chút mà thôi,
không đủ thành đạo.'' Vương Bá Ngưu vẻ mặt thất vọng lắc đầu, nói.
''Không, không phải như thế!" Ánh mắt Lâm Khai Thiên đỏ bừng, hắn không tin Vô
Địch Quyền của mình lại yếu nhược như vậy, tuy nhiên mọi chuyện lại diễn ra
trước mắt hắn, khiến hắn không tin cũng phải tin.
Lúc này đây tín niệm của Lâm Khai Thiên bắt đầu hơi rạn vỡ, nếu Lâm Khai Thiên
lúc này không từ thất bại đứng lên chắc chắn Võ Đạo của hắn liền tẫn phế.
Ngay lúc tín niệm Lâm Khai Thiên chuẩn bị rạn vỡ thì đột nhiên một hư ảnh từ
trong thân thể Lâm Khai Thiên đi ra, hư ảnh đó phát ra một cỗ lực lượng nhu
hòa trấn an tín niệm của Lâm khai Thiên, khiến tín niệm đang trên đà tan vỡ
liền bắt đầu có dấu hiệu nối lại.
''Sư Phụ..ngài...tại sao ra ngoài, nguy hiểm lắm..'' Lâm Khai Thiên kinh hãi
lắp bắp run rẩy nhìn hư ảnh lơ lửnng bên cạnh hắn, nghẹn giọng, nói.
Ánh mắt Vương Bá Ngưu tập chung nhìn hư ảnh này,dưới Thiên Đạo ánh mắt dò xét
tuy nhiên cái bóng này mười phần mơ hồ cho dù là Vương Bá Ngưu cũng không thể
khám phá ra dung mạo của hắn, mà ngay lúc này trong lãnh địa của Vương Bá Ngưu
đột nhiên Vương Bá Ngưu cảm giác phiến lãnh địa ngay cạnh nơi hư ảnh cùng Lâm
Khai Thiên đứng tự dưng mất đi quyền khống chế, Vương Bá Ngưu kinh hãi phát
hiện hư ảnh này cố nhiên có thể tạm thời xóa đi quyền hạn khống chế lãnh địa
của hắn, sau đó tạm thời khống chế thành của mình, lúc này đây hư ảnh chỉ lẳng
lặng đứng ở nơi đó, tựa hồ hư ảnh hóa thành thiên địa Chúa Tể, quyền năng vô
thượng.
Vương Bá Ngưu từng tiếp xúc với Đế Cấp ý chí, thậm chí tu chân tinh vực Man
Hoàng Thần ý niệm hắn cũng từng tiếp xúc, bọn hắn sinh thời chính là một trong
những Thiên Địa Cường Gỉa tuyệt thế, bất kỳ người nào không phải trấn áp một
thời đại, uy hiếp chúng sinh, nhưng nếu đem tất cả bọn hắn cùng với hư ảnh này
so sánh thì Đế Cấp võ giả ý chí hay Man Hoang Thần ý niệm chỉ là đom đóm so
với nhật nguyệt, chệnh lệch lớn đến Vương Bá Ngưu cảm giác được uy hiếp tánh
mạng.
Tựa hồ trước mắt cái bóng này là Chư Đế chi chủ, hắn hiện thân đại biểu liền
vô địch, không có bất kỳ ai có thể chống lại.
Ngay lúc tâm tình Vương Bá Ngưu trở nên trầm trọng thì hư ảnh đột nhiên mở
miệng, nhàn nhạt nói:
''Không ngờ qua bao thời đại Bổn Đế lại có thể chứng kiến một vị thiên kiêu
tuyệt thế như tiểu tử ngươi, không tệ, không tệ, bổn đế không biết làm cách
nào ngươi có thể cùng đám Thiên Đạo thế gia tộc nhân đàm phán ký kết hiệp ước
mua lại một phần Thiên Đạo quyền năng, và trên người ngươi bổn đế cảm giác một
tồn tại khác, loại tồn tại này có lẽ lúc đỉnh phong cường đại hơn bỗn đế ngàn
vạn lần, ta cũng không muốn đắc tội loại tồn tại này, tiểu tử ngươi nể mặt bổn
đế tha cho ta vị đồ nhi này thế nào, xem như kết thiện duyên.''
Nghe hư ảnh này nói vậy trong lòng Vương Bá Ngưu không cam lòng, hắn còn muốn
sát Lâm Khai Thiên để nhận phần quà thần bí, xem ra cái nhiệm vụ này không thể
hoàn thành rồi.
Cho nên Vương Bá Ngưu chỉ có thể hơi chắp tay một cái, vẻ mặt suy tư nói:
"'Nếu tiền bối đã mở miệng thì ta há lại không nể mặt tiền bối, tuy nhiên ân
oán của ta với Thiên Khung Hoàng Triều đồ đệ của tiền bối không thể quản, nếu
không một khi ta nhịn không được liền sẽ sát hắn, ta biết tiền bối ly thể mà
ra chắc chắn đang tiêu hao linh hồn chi lực của mình đi?''
'''Tiểu tử hảo nhãn lực, bổn đế không thể ly khai thân thể đồ đệ ta quá lâu,
tuy nhiên nếu tiểu tư ngươi muốn dùng cái đó uy hiếp ta thì...'' Hư ảnh thanh
âm tán thưởng nói.
''Tiểu tử không dám!"' Vương Bá Ngưu thản nhiên đáp.
''Ta sẽ đem đệ tử rời đi trung châu không tham dự phàm nhân ân oán, như vậy
xem như có thể đi?'' Thanh âm hư ảnh nhàn nhạt truyền tới, hỏi.
''Tiền bối đi thong thả!"' Vương Bá Ngưu gật đầu mỉm cười nói.
Hư ảnh liếc thật sâu nhìn Vương Bá Ngưu, sau đó bàn tay cầm lấy thân thể Lâm
Khai Thiên đột nhiên hoàn toàn biến mất khỏi thiên địa, đến lúc này đây Vương
Bá ngưu mới có thể khống chế phần lãnh địa lúc nãy bị hư ảnh chiếm lấy kia.