Người đăng: acma11
Ngươi ra đánh nổ hắn, tuy nhiên chừa một hơi để hắn về báo tin.'' Vương Bá
Ngưu tà ác cười khẽ, mặc lên Hắc Ám áo choàng, lẩn vào không gian, biến mất.
Làm chuyện ác mà địch nhân không biết thì quả là nhàm chán, không phải sao?''
Bên tai Diệp Thiên Lý vang lên tiếng nói của Vương Bá Ngưu, Diệp Thiên Lý tâm
thần khẽ rung, hắn rốt cuộc cảm nhận sự điên cuồng tà ác bên trong tính cách
của Vương Bá Ngưu.
Diệp Thiên Lý choàng lên hắc bào đen, vung mạnh một quyền lên không trung,
quyền phong gào thét bang thẳng tới dãy mộ, nhưng gặp phải bình chướng chặn
hết quyền phong của Diệp Thiên Lý.
''Đây là thủ đoạn của Võ Tôn sao, ngàn năm vẫn mạnh mẽ như vậy?'' Trong lòng
Diệp Thiên Lý thoáng nghiêm nghị.
"Người nào dám phạm Diệp gia?'' Một lão giả nộ rống từ bên trong mộ địa bay
ra, chân đạp hư không tiến tới, hiển nhiên là Võ Hoàng cường giả.
''Hừ, là người lấy mạng ngươi!'' Diệp Thiên Lý không nói nhảm, cũng không cần
phải nói nhảm, giờ khắc này tình huống chính là ngươi không chết thì ta chết,
cho nên Diệp Thiên Lý vừa ra tay là toàn lực.
''Càn Khôn Tuyệt Diệt Chưởng!'' Diệp Thiên Lý mạnh mẽ phất tay, một cái bàn
tay khổng lồ ngưng tụ trên không trung, tỏa ra tuyệt diệt hơi thở, đánh úp
xuống lão giả.
Diệp Thiên Lý là Thể tu, cho nên võ kỹ cũng thiên hướng Hủy Diệt phắp tắc.
''Lôi đến!'' Lão giả hừ lạnh, giơ ngón tay điểm lên không trung, đám mây trên
trời vội vàng dồn lại một chỗ, tạo thành nhiều mảng sấm chớp, đánh xuống Diệp
Thiên Lý.
Hiển nhiên võ giả này là chuyên tu Thiên Địa pháp tắc, triệu hồi sấm chớp đến
tấn công kẻ địch.
Lôi pháp tắc cùng Hủy Diệt phắp tắc chạm nhau, gây ra phản ứng nổ mạnh.
Ngay cả không gian đều xé nứt, phạm vi vạn trượng đều tuyệt diệt sinh cơ, đây
là có cấm chế của Diệp Phá Thiên bảo vệ ngọn núi này, nếu không võ hoàng cường
giả một khi ra tay toàn lực chính là đánh nát cả ngọn núi đơn giản.
Diệp Thiên Lý cười lạnh, thân ảnh thoáng chốc xê dịch gần lão giả, cận chiến
mới là sở trường của hắn, cho nên lão giả này bị hắn cận thân chỉ có bị áp
chế.
Nhưng lão giả cũng không phải ăn chay, Lôi đạo tu sĩ công phòng xê dịch nhất
tuyệt, Lão giả tuy có lấy làm tốc độ nổi danh Lôi đạo nhưng lão vẫn không cần
tránh né, Cũng vung một quyền ngưng tụ Lôi Đạo võ kỹ cứng đối cứng.
''Oành!!'' nắm đấm cả hai chạm nhau, sinh ra lực chấn đẩy bay hai người thổ
huyết văng ngược về sau, sắc mặt ai nấy đều ngưng trọng nhìn đối phương.
''Hừ, chúng ta ngang sức ngang tài, ngươi trở về đi, ta không làm khó ngươi!''
Lão giả kiêng kỵ nhìn Diệp Thiên Lý, hắn thọ nguyên cũng gần hết, tu vi Cái
thế võ Hoàng của lão cũng không phát huy được sáu mươi phần trăm, mà càng đánh
lâu lão càng suy yếu, nên có sinh lui ý, trầm giọng nói.
''Lão bất tử, bổn tọa chỉ đang làm nóng người thôi, lần này ta làm thật.''
Diệp Thiên Lý cười lạnh, Ma chủ bảo hắn xử lý lão bất tử này, hắn sao có thể
lui.
''Hẳn nên mặc Superman trang phục!'' Diệp Thiên Lý thầm nghĩ.
Nói rồi hắn mặc lên superman trang phục, một cỗ cường đại khí tức từ trên
nguời Diệp Thiên Lý phát ra.
Superman trang phục tăng phúc chiến lực một ngàn lần, cộng thêm bản thân hắn
cũng có hai ngàn chiến lực, hiện tại bản thân hắn mang hai triệu chiến
lực,Diệp Thiên lý cảm giác bản thân gặp chân chính Cái Thế Hoàng giả cũng
chiến thắng, nói gì một lão già thân sắp xuống lỗ phía trước.
Lão già sắc mặt hoảng hốt, từ trên người Diệp Thiên Lý phát ra khí tức khiến
lão cảm giác tử vong uy hiếp, cũng không dám ngạnh kháng, vội vã bay về cấm
chế.
Nhưng Diệp Thiên Lý há sẽ cho lão giả cơ hội?
Superman trang phục có áo choàng siêu anh hùng, tăng phúc tốc độ hắn lên một
ngàn lần, thoáng chốc hắn đột phá tốc độ giới hạn âm thanh gấp ngàn lần, đuổi
kịp lão giả.
''Siêu Anh Hùng kỹ năng-Bàn Sơn!'' Diệp Thiên Lý thân mang bao tay siêu anh
hùng tự mang thiên phú Bàn Sơn, thân phụ thần lực khẽ vung tay, lão giả bị một
đấm của Diệp Thiên lý đấm thủng thân thể, may mắn Diệp Sinh dời phạm vi cú đấm
ở dưới lưng cho nên không đấm thủng phổi, tim của hắn mà đấm nát ngũ tạng, lão
giả như sao băng vẫn lạc bay thẳng vào phần mộ, thân thể đập nát hàng loạt dãy
mộ lớn nhỏ mới ngừng lại.
Lúc này lão giả trọng thương hấp hối, nhưng vẫn không tử vong, không ngừng Lôi
chi lực dung nhập vào cơ thể, chế trụ vết thương tái phát.
Võ Hoàng đã cải tạo thành Hoàng Cực chi thể, cho dù đứt chân đứt tay cũng dùng
thiên địa pháp tắc mọc lại chân tay, huống chi ngũ tạng lục phủ, tuy nhiên Hủy
Diệt lực lượng đang không ngừng bên trong cơ thể lão giả du tẩu, hiển nhiên
không thể một sớm một chiều hồi phục.
Diệp Thiên Lý càn rỡ cười to, phất tay bỏ đi.
Lão giả cảm giác Diệp Thiên Lý hẳn đã đi, mới dùng một chút sức lực theo mật
đạo chạy gấp về Diệp gia.
Giờ khắc này ngay cả không gian truyền tống thuật lão cũng không thể thực
hiện, phi hành cũng không thể, chỉ có thể ôm thân trọng thương như chó nhà có
tang cúp đuôi chạy về.
Giờ khắc này Vương Bá Ngưu đang làm gì?
Khi Diệp Thiên Lý ở ngoài đang chiến đấu, Vương Bá Ngưu rút ra Chí Tôn cuốc,
ngay sau đó hắn hung hăng bổ một cuốc vào mộ bia trước cửa lăng mộ.
Không một tiếng động, mộ bia ẩn chứa cấm chế lại vỡ tan nát, Vương Bá Ngưu
cười hắc hắc, thong thả đi vào.
“Không hổ là đào mồ Chung Cực Chí Tôn khí, quả nhiên ngưu bức đến cực điểm!”
Nhìn Chí Tôn cuốc tạo ra hang động, Vương Bá Ngưu cũng thật sự kinh ngạc, hắn
không nghĩ tới cái cuốc này khủng bố như vậy, chỉ nhẹ nhàng một bổ, mộ bia ẩn
chứa cấm chế cho dù Võ Tôn cũng không thể phá cũng tan nát.
Nhìn tình cảnh này Vương Bá Ngưu thập phần hài lòng.
Diệp Phá Thiên là Ngàn năm trước thanh niên Chí Tôn, càng tự tay chế tạo lăng
mộ cho riêng mình cho nên bên trong lăng mộ thập phần rộng rãi, trang trí cảnh
sắc như một cung điện, bức tường hoàn toàn dát vàng, nền đất hoàn toàn là lưu
ly, giống như ở nhân gian Hoàng Cung.
“Diệp Phá Thiên cho dù chết cũng xây dựng lăng mộ mình xa hoa như vậy, xem ra
sinh thời cũng là một tên thích trang bức, ái mộ hư vinh, ham hưởng lạc.''
Đi dạo một vòng lăng mộ, Vương Bá Ngưu khinh miệt, nói.
Cường giả tâm cảnh tu vi càng cao càng kiên định, một lòng hướng đạo, dù chết
cũng chỉ để lại truyền thừa trong hang động hay chỗ nào đó, hiếm ai tự động
xây lăng mộ cho mình lại xa hoa như vậy.
Đặc biệt làm hắn không thể chịu đựng chính là lăng mộ tuy được xây dựng xa hoa
như vậy nhưng bên trong hắn cũng không tìm thấy được bảo vật hay truyền thừa
gì, ngay cả quan tài cũng không thấy.
''Chẳng lẽ lão già này chưa chết, xây lăng mộ chỉ để che mắt người khác?''
Cái này làm cho Vương Bá Ngưu thập phần tức giận, mục đích chủ yếu là tầm bảo,
thứ hai là cướp đi xác của Diệp Phá Thiên làm 'quà' tặng cho Diệp Gia ngày mai
khi Diệp gia tổ tức tang lễ, thế nhưng ngay cả một chút thứ tốt đều không
thấy.
“Cmn, lão tử thế nhưng tay không quay về...trời đánh Diệp Phá Thiên lão cẩu.”
Dưới sự giận dữ, hắn điên cuồng vung vẩy Chí Tôn cuốc phá hủy hết kiến trúc
lăng mộ.
Không một tiếng động phát ra, cả tòa lăng mộ bỗng chốc sụp đổ.
“Cmn, lão tử phá hủy mộ của ngươi cho bỏ ghét! Súc sinh, chết không để lại gì
cho hậu bối, hèn gì Diệp gia ngày càng xuống dốc là do ngươi!”
Mất công chạy đến lại không mò được thứ tốt gì, sắc mặt Vương Bá Ngưu mười
phần khó coi.
“Thời gian có hạn, hẳn là Diệp Thiên Lý đã thu thập xong lão cẩu giữ mộ, ta
hẳn đi chỗ khác phá hủy, tiện thể thu chút lợi tức.'' Nghĩ nghĩ, Vương Bá Ngưu
ưu sầu chuẩn bị rời đi.
''Hửm?''
Nhưng mà ngay lúc Vương Bá Ngưu xoay người rời đi thì đột nhiên Chí Tôn Cuốc
nổi lên ngũ thải ánh sáng lấp lánh, rồi sau đó Chí Tôn cuốc như nhận được cái
gì hấp dẫn, hung hăng lôi Vương Bá Ngưu đi.
Cuối cùng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vương Bá Ngưu, Chí Tôn cuốc dừng lại ở
trung ương đại điện, đầu cuốc như có linh tính gõ gõ dưới nền đất, ý bảo hắn
đào lỗ dưới đất.
''Bảo tàng chôn dưới đất sao?'' Ánh mắt Vương Bá Ngưu nghiền ngẫm, hắn biết
Chí Tôn Cuốc có kỹ năng tầm bảo, cho nên Vương Bá Ngưu không chút do dự cầm
Chí Tôn cốt đào xuống.
Trong nháy mắt, một hố sâu mười mét được Vương Bá Ngưu đào xong, dưới đống lưu
ly vỡ vụn chính là một cỗ quan tài làm bằng Hàn Băng vạn năm, tỏa ra hàn khí
bức người.
"'Móa, không ngờ Diệp Phá Thiên cẩu vật dấu diếm quan tài của mình sâu thế
này, xém nữa lão tử bị lừa.'' Vương Bá Ngưu khó chịu nói, giơ lên Chí Tôn
Cuốc, hung hăng bổ xuống.
“Nữ nhân nào đây?” Vương Bá Ngưu sửng sốt.
Hắn không nghĩ tới rằng bên trong quan tài không phải là xác của Diệp Phá
Thiên, mà là xác của một nữ nhân.
"Chẳng lẽ Phá Thiên lão cẩu giả chết?''
Vương Bá Thiên giờ khắc này mới cẩn thận quan sát xung quanh hang động nơi
chôn quan tài, nơi đây bài trí thập phần tinh mỹ, giống như khuê phòng của con
gái, xung quanh đầy bức tranh vẽ khuôn mặt nữ tử, cùng nhiều bài tình thơ.
Vương Bá Ngưu đi đến chiếc kệ đựng nhiều giá sách, toàn là thơ văn dị chí,
nhưng một quyển nhật ký khiến Vương Bá Ngưu chú ý.
''Diệp Phá Thiên bút ký ?'' Vương Bá Ngưu lấy làm lạ, bắt đầu lật ra bút ký.
P/S: Hôm qua bệnh quá không có chương, sr mọi người.