Đồ Sát!


Người đăng: acma11

Tuy Vương Thiên Sư đám người có ý đồ muốn cho binh lính rút lui, nhưng Vương
Bá Ngưu há có thể cho bọn hắn rút lui, hắn ngồi trong Hoàng Kiệu, thanh âm
lãnh đạm vang lên khắp chiến trường:

''Không cho bọn hắn lui, các ngươi cứ xông vào giết sạch bọn hắn, phàm là
Vương gia Phủ Thành Chủ người, cho dù một con chó cũng phải giết, trong thành
phủ này sinh linh rất nhiều, người phàm cũng rất nhiều, cứ sát hết cho ta!"'

''Vâng Tông Chủ!" Đám đệ tử sát ý nghiêm nghị rống to, bắt đầu tràn vào mỗi
kiến trúc tàn sát sinh linh sống trong phủ thành chủ.

''Đáng chết!" Tam trưởng lão Vương Hoang phẫn nộ bay đến ra tay ngăn cản đám
võ giả, lão thật không ngờ Vương Bá Ngưu có thể tàn nhẫn như vậy, ngay cả
người phàm cũng muốn tàn sát, quả thật là súc sinh không có nhân tính.

Vương Hoang thân là Cửu Thiên Huyền Tiên hậu kỳ, cho nên mỗi lần ra tay liền
có mấy ngàn võ giả cấp thấp ngã xuống, đơn giản nghiền áp giống như chụp con
ruồi, nếu Vương Bá Ngưu đám người không ra tay ngăn cản thì mươi hai vạn võ
giả này sẽ bị Vương Hoang tàn sát hết.

Đây là một thế giới mà cá nhân thực lực có thể nghiền ép tập thể, cường giả
càng mạnh thì một đối vạn hay một đối trăm vạn sinh mệnh cấp thấp là chuyện
bình thường.

Từ trong đám trưởng lão Sát lục Ma Tông, một trung niên nam tử cầm kiếm nhảy
ra, hắn chính là Phạm Tuấn, đã từng là Thiên Kiếm Tông tông chủ, bị Diệp Minh
tính kế liền trở thành thuộc hạ của Diệp Minh, nay là một trong trưởng lão của
Sát Lục Ma Tông.

Hắn được Vương Bá Ngưu từ hệ thống hối đoái Đại Hư Không Kiếm Trận cùng Kiếm
Chi Pháp Tắc cảm ngộ. khiến chiến lực của Phạm Tuấn giờ đây cấp tốc tiêu
thăng, có thể giải quyết Cái Thế Võ Hoàng đỉnh phong!

Phạm Tuấn sát ý cường thịnh nhắm vào Tam trưởng lão Vương Hoang, bên thân thể
vô số kiếm ý quanh quẩn tạo thành Hư Không Kiếm Trận, đây là Đại Hư Không chi
Kiếm trận, tổng cộng hơn ba ngàn biến hóa, tu luyện môn kiếm quyết này tới cực
hạn, Thiên Địa Vạn Vật cũng thành kiếm! Đồ Thần Diệt Thánh không phải nói
chơi.

Tuy là Man Tộc, nhưng Tam Trưởng Lão lại tu luyện Đao Đạo, đã ngưng ra Đao chi
pháp tắc, Vương Hoang thiên hướng Bá Đạo chi đao, cho nên Đao ý mười phần bá
đạo cùng mãnh liệt, lúc này đây Tam trưởng lão Vương Hoang cả người dường như
biến thành tuyệt thế bảo đao, Đao khí trùng tiêu bay thẳng tới cứng đối cứng
với Phạm Tuấn.

"Oanh!"

Hai người quanh thân khí thế phóng đãng tông thẳng vào nhau, Đao chi pháp tắc
cùng Kiếm chi pháp tắc ngạnh kháng nhau khiến không gian bên cạnh hai người
liên tiếp nổ tung, vô số Đao ý cùng Kiếm ý càn quét bốn phía, vô số kiến trúc
cao tầng bị dư uy mạt sát thành phấn.

"Thần Ma chi Đao, Đồ Thần Thức!!" Vương Hoang gầm nhẹ một tiếng, Đao chi pháp
tắc biến thành Đao ảnh hư ảo dài năm mét, đao ảnh tỏa ra khí tức đồ thần diệt
thánh quét ngang một cái.

"Lực Lượng Kiếm Trận, hiện!" Cùng thời khắc đó Phạm Tuấn cũng xuất thủ, Kiếm
chi pháp tắc bắt đầu tập kết lại, theo một cái đồ án áo nghĩa khó hiểu cấu kết
thành trận pháp, cứng đối cứng với Đồ Thần Thức của Vương Hoang.

''Oanh!"'

Phạm Tuấn không chút sức mẻ nào ngạo nghễ đứng thẳng, mà ở cùng thời khắc đó,
Vương Hoang đã bị một lực lượng tuyệt đối trùng kích bay ngược ra đằng sau,
thân thể phá tan vô số nhà cửa quán xá mới ngừng lại.

"Tam đệ! " Vương Thần ánh mắt run lên, cả kinh quát lên một tiếng, thân ảnh
nhanh chóng bay tới đỡ lấy thân thể Vương Hoang, lúc này toàn thân Vương Hoang
máu tươi chảy đầm đìa, xương sườn gãy vài khúc, Kiếm Trận chi uy hiển lộ
không thể nghi ngờ, thấy vậy sắc mặt Vương Thần khẽ vặn vẹo, nhanh chóng đút
vào miệng Vương Hoang vài khỏa chữa thương thánh Đan.

"Ta không sao." Vương Hoang hít sâu một hơi, khí tức suy yếu cực kỳ, ánh mắt
hắn vẫn bá đạo, vẫn lăng lệ ác liệt như trước, nhưng là sắc mặt lại có chút
tái nhợt.

"Đại ca, ta thực xin lỗi, ta quá yếu." Dưới mấy viên thánh đan chữa thương
chữa trị, khí tức Vương Hoang dần bình ổn, hắn hít sâu một hơi, vẻ mặt áy náy
nói.

"Là chúng ta quá yếu." Vương Thần vẻ mặt bất đắc dĩ, ánh mắt nặng nề địa nhìn
qua Vương Bá Ngưu trận tuyến.

"Tộc trưởng đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?" Nhị trưởng lão cùng đám
trưởng lão khác vội vàng chạy tới bên người Vương Thần, ánh mắt phẫn nộ nhìn
về phía chúng trưởng lão bên phe Vương Bá Ngưu, thấp giọng hỏi.

"'Ngoại trừ liều mạng ra, chúng ta không còn cách nào khác, bốn phía xung
quanh đều bị trận pháp của kẻ địch bao vây, nơi đây là tử cục, chỉ có vào chứ
không có ra, mà nghe ngữ khí của bọn hắn thì cho dù đầu hàng cũng bị tàn sát,
cho nên chúng ta chỉ có liều chết nhất bác cầu đường sinh lộ mà thôi." Vương
Thần trầm mặc suy tư một hồi mới lạnh lùng nói ra.

"Tiếp tục, bát trưởng lão cùng cửu trưởng lão ngăn chặn bọn chúng đồ sát dân
chúng, các trưởng lão còn lại cùng ta nghênh địch!" Vương cắn răng quyết đoán
nói, thân ảnh khẽ động liều mạng xông tới bên phe Vương Bá Ngưu.

Giờ khắc này không có động thủ chỉ có Vương Bá Ngưu, Tàng Thiên Cơ cùng với
Lão tổ tông Vương gia Vương Thiên Sư.

Vương Bá Ngưu hai người không có động tác, Vương Thiên Sư cũng không dám có
động tác, bọn họ thân là cường giả tối đỉnh ở nơi đây, chính là giống như vũ
khí hạt nhân, tồn tại để uy hiếp kẻ địch, thuộc hạ dưới trướng có thể chết,
duy nhất bọn họ là không thể chết.

Trong phủ thành chủ, đồ sát vẫn còn tiếp tục.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết liên tiếp vang lên, phàm nhân hay tu sĩ cấp
thấp bọn họ cả đời sống ở Thành Phủ Chủ, có bao giờ thấy được tràng cảnh đồ
sát như thế này, chỉ liều mạng chạy trốn không dám chống lại, nhưng cả Thành
Phủ chủ đều bị bao vây, bọn hắn có thể chạy đến nơi nào?

"Mẹ! Cứu Ta." Trong đám người, một gã tiểu nữ hài khoảng sáu bảy tuổi sợ hãi
kêu to, bối rối chạy trốn.

Nhưng là ngay tại lúc này sẽ còn ai quan tâm một đứa trẻ như nàng chết hay
sống, bọn họ còn hận không mọc ra thêm hai cái chân để chạy trốn đâu?

"Chết đi!" Mà ở thời điểm này, một gã võ giả cấp thấp tuổi tác chừng ba
mươi vẻ mặt khát máu rống to một tiếng, bàn tay nắm lấy cổ tiểu nữ hài, vặn
mạnh một cái, đầu của tiểu nữ hài liền tách ra khỏi cổ.

Gã võ giả này vẻ mặt biến thái ngửa mặt lên trời, đưa đầu lâu lên trên cao,
tùy ý để máu tươi chảy thẳng vào cổ họng.

''Sảng khoái, đúng là chỉ có máu tươi xử nữ mới có thể khiến Ma Công của ta
tiến bộ.'' Gã võ giả cười sảng khoái, giống như giết chết hài nhi chỉ là việc
nhỏ.

Đám người thấy đội quân này có người biến thái cầm thú như vậy liền kinh hãi
liều mạng chạy trốn, những người này cuồng nhiệt được tựa như tên điên, liền
bảy tám tuổi tiểu nữ hài đều không buông tha.

''Ba ba, đừng bỏ tiểu Lưu mà ba ba..'' Một tiểu nam hài khoảng bốn năm tuổi vẻ
mặt lo lắng ôm lấy thi thể bị chặt ra thành hai nữa của phụ thân mình, liên
tục đẩy, tiểu nam hài này còn quá nhỏ, không biết rằng phụ thân mình đã chết.

"Hắc hắc, ba ba ngươi đã chết rồi, để thúc thúc tiễn ngươi đi gặp ba ba nhé!"
Một trung niên đại thúc tà tà cười, cầm trong tay đồ đao vung xuống tiểu nam
hài đang ngơ ngác.

"Dừng tay!" Ngay tại lúc tiểu hài tử gặp nguy cơ sinh tử, một tiếng rống giận
vang lên, ngay lập tức một cổ cuồng lực gào thét mà đến, trung niên đại thúc
ngay cả kêu cũng không có, lập tức biến thành bãi thịt nát.

Sau đó một đạo thân ảnh to lớn đáp xuống chắn trước người tiểu hài tử, thoáng
còng xuống thân hình bế tiểu nam hài lên, ánh mắt hiền lành xoa lấy đầu của
tiểu nam hài.

"Lão Tổ!" Vương Thần đang cùng đám trưởng lão của Vương Bá Ngưu liều mệnh giao
chiến, chứng kiến lão tổ tông không nhịn được ra tay, ánh mắt hắn không khỏi
run lên, cả kinh kêu một tiếng.

Hắn làm sao có thể nghĩ đến lão tổ tông lại ra tay vào lúc này.

Bọn hắn muốn liều mạng giết địch để lão tổ tông có thể kéo đường máu đi ra kéo
dài hương hỏa cho Vương gia, nhưng bọn hắn không ngờ Lão Tổ Tông lại ra tay,
không phải bên phe kẻ địch còn hai người chưa ra tay hay sao, lão tổ ra tay
không khác gì khiến bọn hắn phải ra tay.

"Súc sinh! Để lão già họm hẹm như ta chứng kiến con cháu, gia tộc của mình
từng người bị địch nhân tàn sát, từng người ngã xuống vũng máu, ngay cả toàn
thây cũng không thể lưu,tuy lão tổ ta....sống mấy vạn năm, thất tình lục dục
cũng phai nhạt đi, nhưng dù sao ta cũng là con người, mà các ngươi chính là
mang huyết mạch của ta, nhìn các ngươi chết.... ta lại không thể nhìn được a!"

Vương Thiên Sư phẫn hận rống to một tiếng, gân xanh nổi khắp mặt, hai mắt sung
huyết, hiển nhiên là thịnh nộ tới cực điểm.

"Lão Tổ Tông, không cần....!" Chúng trưởng lão hai mắt huyết lệ nhìn Vương
Thiên Sư, liều mạng lắc đầu.

Lão Tổ Tông chính là chỗ dựa tinh thần của bọn hắn, nếu lão tổ tông gặp mệnh
hệ gì, Vương gia các sinh linh lúc nãy chết đi chẳng lẽ uổng công?

"Ta sống đủ lâu rồi, thà oanh oanh liệt liệt chết còn hơn cẩu thả sống tạm,
các ngươi không để ý hay sao, đại trận này miễn là càng có người chết thì vẫn
tiếp tục vận chuyển, dù các ngươi chết hết, ta cũng không tránh khỏi cái chết,
như vậy thì trốn tránh làm gì, chỉ cần ta Vương Thiên Sư còn thừa một hơi tựu
cũng không lại cho các ngươi mặc người tàn sát!" Vương Thiên Sư nổi giận gầm
lên một tiếng, toàn thân khí thế điên cuồng bộc phát, giống như là một tòa núi
cao, khí thế đỉnh thiên lập địa.

''Nga, lão súc sinh không nhịn được ra tay rồi sao, Tàng Thiên Cơ, cho ta chơi
chết hắn!'' Ánh mắt Vương Bá Ngưu toát ra vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng nói.

Tàng Thiên Cơ lạnh lùng gật đầu, thân thể lập tức hòa tan trong không khí biến
mất.

.


Đại Ma Đầu Hệ Thống - Chương #117