Người đăng: acma11
Giờ khắc này Diệp Bắc sắc mặt hơi tái nhợt nhanh chóng rải bước mà đi, hắn đi
một đoạn đường dài ngoằng nghèo, cuối cùng dừng chân ở phòng riêng của mẫu
thân.
Hắn hít sâu một hơi, bàn tay run rẩy giơ lên, cuối cùng dường như hạ quyết
tâm, hắn đập cửa, miệng nói:
''Mẫu thân..''
Một lúc sau, một giọng nói trong trẻo, ôn nhu vang lên:
''Tiểu Bắc à, vào đi..''
Diệp Bắc đẩy cửa đi vào, xuất hiện trước mặt hắn là một vị trung niên mỹ phụ
mặc cung trang trang phục, đang ngồi cạnh bàn phấn ngắm mình trong gương.
Qua tấm gương phản chiếu lại một dung nhan thanh tú thoát tục, mái tóc đen dài
của nàng được cột theo kiểu tóc mái đuôi ngựa, trên đầu cài một cây trâm
Phượng ngậm ngọc (hàm châu Phượng Thoa).
Bởi vì thời tiết đang là đầu hạ, trên người nàng chỉ mặc một chiếc váy màu
xanh nhạt, cùng quần lụa mỏng màu trắng. Trên mặt không trang điểm, một chút
trang sức dư thừa cũng không có, nhưng dung nhan lại càng thêm thanh nhã.
Trung niên mỹ phụ nhìn bóng mình trong gương rồi mỉm cười, ngay cả trong lúc
cười, cả người vẫn không mất vẻ cao quý, nghiêm cẩn, lộ ra vài phần thanh tao
của một người đã nhiều năm đứng ở địa vị cao.
“ Huyên Tỷ Tỷ..” Giọng nói kính cẩn của Diệp Bắc vang lên đánh gãy sự trầm tư
của Tiêu Huyên, nàng hơi hơi quay đầu, ánh mắt sắc xảo kèm theo vẻ cưng chìu
nhìn Diệp Bắc, ôn nhu nói:''Tiểu bắc, mẫu thân à không, tỷ tỷ nhớ ngươi.''
Diệp Bắc kha khá nhiều lần nhìn dung mạo của mẫu thân, nhưng lần này hắn đến
gặp mẫu thân với ý đồ xấu, cho nên cái nhìn của hắn lúc này đột nhiên thay
đỗi, không còn cái nhìn của một đứa con trai nhìn mẫu thân mình, mà dùng cái
nhìn của một thanh niên nhìn nữ tử xinh đẹp khác, giờ khắc này nhìn mẫu thân
dung mạo nghiên nước nghiêng thành, một cỗ cảm xúc khác lạ nảy sinh trong lòng
hắn, hắn ngơ ngác nhìn mẫu thân, quên mất đi thực tại, hắn cứ nhìn vậy cho đến
khi giọng nói mẫu thân vang lên bên tai hắn.
''Tiểu Bắc, làm sao? tỷ tỷ xinh đẹp quá hả?'' Tiêu Huyên thấy ánh mắt kinh
diễm cùng say mê của Diệp Bắc khi nhìn nàng, khiến nàng hơi đỏ mặt.
''Hì hì, Huyên tỷ tỷ, ngài thật sự quá xinh đẹp, ở ngoài kia những nữ tử được
thiên hạ tôn sùng gọi là thiên chi kiêu nữ cũng không hơn gì mẫu thân ngươi.''
Diệp Bắc hung hăng gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt của mẫu thân,
trầm mê nhìn.
Những lúc chỉ có hai người, Diệp Minh cùng Tiêu Huyên đều xưng hô với nhau là
tỷ đệ, bởi vì dung mạo hai người quá giống nhau, Diệp Huyên dung mạo càng
giống nữ tử đôi mươi, nên khi ra ngoài đường đều bị nhầm là tỷ muội, đây là lý
do Hoa Nhật Quỳnh tưởng Diệp Bắc cũng là Nam giả nữ giống như mình, có sở
thích nhân yêu, nên Hoa Nhật Quỳnh hanh niên luôn tìm cơ hội đuổi theo tán
tỉnh Diệp Bắc, khiến Diệp Bắc khóc không ra nước mắt.
Nghe Diệp Bắc nói vậy, Tiêu Huyên có chút ngại ngùng, nhưng trong lòng cũng
nổi lên cảm giác ngọt ngào, phụ nữ mà, ai không thích người khác khen mình
đẹp, mà đây lại là con trai bảo bối của nàng khen nàng, khiến nàng cảm giác tự
hào.
Giờ khắc này nàng mới cẩn thận nhìn nhi tử, Diệp Bắc chỉ mới hai mươi hai
tuổi, nhưng trời sinh tuấn mỹ phong lưu, nhất là đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên
kia, không biết đã quyến rũ biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ đang hoài xuân
trong gia tộc cũng với các nữ tử trong Cổ Tôn Quận.
Ở Cổ Tôn Quận, Diệp Bắc chính là tuấn mỹ thanh niên đệ nhất, tu vi cũng đứng
hàng đầu trong hàng thanh niên tài tuấn, lại là Diệp Gia thiếu chủ, nên hắn
được khá nhiều hoài xuân nữ tử theo đuổi, thầm mến.
Dung mạo của Diệp Bắc bảy phần tương tự Tiêu Huyên, chỉ có ba phần nam tính
của Diệp Sơ Thần, cho nên Diệp Bắc dung mạo không khác gì Tiêu Huyên là mấy,
bảy phần nữ tính, ba phần nam tính, một cái mỹ thanh niên.
Càng nhìn, nàng càng cảm thấy Diệp Bắc dung nhang xinh đẹp, trong lòng đột
nhiên cảm giác hơi khác lạ.
“Sắc mặt nương nương có chút không tốt.” Diệp Bắc vươn tay, đem ly trà trong
tay Tiêu Huyên đặt xuống bàn. Nước trà sánh ra ngoài đổ lên tay Tiêu Huyên,
hắn lấy khăn lụa, cẩn thận giúp Tiêu Huyên lau sạch. Ngón tay thon dài của
Diệp Bắc xẹt qua mu bàn tay Tiêu Huyên, đầu ngón tay có một vết chai mỏng, cảm
giác thô ráp lại nóng rực khiến trên mu bàn tay, khiến Tiêu Huyên cảm thấy một
trận tê dại.
Cảm giác mặt mình bắt đầu nóng, Tiêu Huyên xấu hổ, nhưng trên mặt vẫn không có
một tia khác thường, chỉ thản nhiên nói: “Ta hơi mệt.”
''Nương ngươi mệt ở đâu, ta có học được thủ pháp trị mệt mỏi, để ta xoa bóp
cho ngươi!'' Diệp Bắc ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn, vội vàng nói.
Ánh mắt Tiêu Huyên lóe lên vẻ bất ngờ, vốn dĩ bình thường khi hắn đến thăm
nàng, nàng nói nàng mệt, Diệp Bắc sẽ không chút do dự rời đi, nhưng hôm nay
biểu hiện của Diệp Bắc khá khác lạ, nhất là đôi mắt của hắn nhìn nàng quá kỳ
dị, giống như....ánh mắt thèm muốn của nam nhân nhìn nữ nhân khác phái.
Nhưng nàng cũng không từ chối, thuận miệng nói:
''Nương đau đằng sau gáy với bả vai, khổ, hồi trước nương cùng địch nhân chiến
đấu lưu lại ám thương, cũng không thể chữa khỏi, nên cứ một thời gian là nó
đau nhức.''
Diệp Bắc nghe vậy ánh mắt lóe lên vẻ kinh hỷ, vội vàng chạy tới đằng sau lưng
Tiêu Huyền, bàn tay run rẩy chạm nhẹ vào cổ nàng, cảm giác đầu tiên của Diệp
Bắc chính là...mềm mại.
Hắn hít nhẹ mùi hương trên người của Tiêu Huyên, ánh mắt lóe lên vẻ say mê,
bàn tay hắn đột nhiên hiên lên lên Mộc chi sinh khí, sau đó hắn chạm vào cổ và
vai nàng, nhẹ nhàng xoa bóp.
Tiêu Huyền cũng không trông mong gì lắm thủ pháp của Diệp Bắc hiệu quả đối với
nàng, đột nhiên nàng cảm giác một cỗ mát lạnh khí tức chạm vào vai và cổ nàng,
cỗ khí tức này thấm vào da thịt, khiến cỗ đau đớn do ám thương liền biến mất,
thay vào đó là cảm giác thoải mái và thư sướng lạ kỳ, nàng hoàn toàn thả lỏng
người hưởng thụ, giờ khắc này nàng hoàn toàn buông đi đề phòng.
Đợi đến lúc này, Diệp Bắc mới lộ ra chân diện mục thực sự, hắn đột ngột khống
chế Tiêu Huyền, vứt ra Định Thân Thuật tù Vương Bá Ngưu dạy cho hắn giam cầm
thân thể Tiêu Huyền, Tiêu Huyền đột nhiên cảm nhận thân thể mình bị giam cầm
không thể vận dụng một tia lực lượng, nàng kinh hãi hét:''Tiểu Bắc..ngươi...''
Nhưng nàng chưa kịp nói xong, cái miệng Diệp Bắc liền ngậm lên môi nàng, chặn
lại tiếng hét của nàng.
''Ưm...ưm...'' Tiêu Huyên liền mạng vùng vẫy dãy dụa nhưng nàng bị Định Thân
Thuật khống chế không có một tia sức lực, làm sao tránh được ma trảo của Diệp
Bắc, Diệp Bắc bá đạo hôn môi nàng, đầu lưỡi cạy ra hàm răng ngọc ngà của nàng,
luồn đầu lưỡi vào cuốn lấy lưỡi Tiêu Huyên.
Tiêu Huyên mạnh mẽ cắn một cái, nhưng cho dù nàng liều mạng cắn vẫn không tổn
thương được đầu lưỡi của Diệp Bắc, Quân cảnh thể chất không phải một vị nữ tử
bị giam cầm hết thảy lực lượng
có thể tổn thương được.
Tiêu Huyên chảy nước mắt, rốt cuộc từ bỏ phản kháng, mặc cho lưỡi của Diệp Bắc
càn quét vòm họng của nàng.
Hôn chán hôn chê một lúc lâu, Diệp Bắc mới buông ra đôi môi của Tiêu Huyên, cả
hai đều đồng thời thở hồng hộc.
''Ngươi...ngươi..sao ngươi lại dám làm chuyện loạn luân như thế
này...ngươi....'' Giọng nói của Tiêu Huyên run rẩy kịch liệt, nói xong, từng
hạt nước mắt như hạt mưa chảy xuống như vỡ đê, giờ khắc này Diệp Bắc có thể dễ
dàng thấy được của mẫu thân thật sự đang thương tâm đến cực điểm.
''Ta....mẫu thân, thật sự từ rất lâu rồi ta đã thích ngươi, từ lúc nhỏ cũng
thế, càng lớn, ta càng cảm giác tình cảm của ta dành cho ngươi khác với tình
cảm mẹ con, ngươi mỹ lệ, ngươi ôn nhu, ngươi dịu dàng, ngươi hào hoa phong
nhã, ngươi phong hoa tuyết nguyệt khiến ta rung động....mẫu thân, khi ta biết
ta yêu ngươi, ta rất đau khổ, ta cố ý đi thật xa để mình quên đi tình cảm sai
trái này, nhưng càng xa ngươi, ta càng đau khổ, ta không chịu nổi nữa, lần này
gặp lại ngươi, ta nhận ra ta không thể nào kiềm nén được thứ tình cảm này nữa,
ta muốn ngươi, mẫu thân xinh đẹp của ta.''
Ngươi mê sảng rồi!! " Tiêu Huyên kích động cả giận, nàng không thể tin được
Diệp Bắc lại luyến ái mình, mà mình lại là mẫu thân của hắn.
Diệp Bắc tiếp tục nói:
Ta không có mê sảng, ngươi nghĩ đi, vì sao khi không ai ta không gọi ngươi
là mẫu thân, mà là tỷ tỷ. Bởi vì trong đáy lòng ta luôn coi tỷ là thê tử của
ta, ta luôn yêu tỷ.''
Ngươi im miệng!! Ngươi không phải người, là ma quỷ!! "Con mắt Tiêu Huyền
bao hàm nước mắt, biểu tình phẫn nộ tiến lên mắng Diệp Bắc:
Ngươi không thể có suy nghĩ điên cuồng như thế, ta là mẫu thân ngươi, là
người sinh ra ngươi..."
Đôi mắt của Diệp Bắc lúc này cũng rưng rưng, hắn nghẹn ngào nói:
Thân thể của Tiêu Huyên khi nghe Diệp Bắc nói vậy đột nhiên run lên, cả người
cũng như choáng váng, run giọng nói:
"Ta đối với ngươi, hết thảy đều là tình mẫu tử, ngươi hiểu không?''
''Tùy ngươi nghĩ thế nào, vì ta yêu ngươi nên ta chưa có xxx với ai bao giờ,
ta vẫn còn trinh trắng, cho nên hôm nay hôm nay ta muốn động phòng với ngươi,
ta cho ngươi lần đầu của ta, mẫu thân tỷ tỷ.'' Diệp Bắc lắc đầu, ôm lên thân
thể của Diệp Huyên để lên giường, bắt đầu loạn luân chinh phạt.
Hắn đây là thật bất đắc dĩ, mặc dù bản thân hắn khi dậy thì từng thầm mến mẫu
thân, nhưng cũng không dám làm cái chuyện động trời trái với luân thường đạo
lý này, nhưng.....
Tối hôm qua...
Vương Bá Ngưu ánh mắt lập lòe quang mang khác thường nhìn Diệp Bắc, nói:
''Nhiệm vụ đầu tiên của ngươi ngày mai chính là đến phòng ngủ mẫu thân ngươi,
xxx nàng, ta sẽ dạy ngươi Định Thân Thuật khiến ngươi hoàn thành mỹ mãn nhiệm
vụ.''
Nghe Vương Bá Ngưu nói vậy, sắc mặt Diệp Bắc liền biến đỗi, thất thanh hô to:
''Không thể, nàng là mẫu thân ta, ta không thể làm vậy với nàng!''
''Haha, là nô bộc của ta, mệnh lệnh của ta ngươi không làm cũng không thể,
thân thể ngươi, linh hồn ngươi sẽ thay lòng ngươi làm việc, nhưng nếu ngươi
không muốn, ta sẽ lập ra kế hoạch khác, tỷ như....ta sẽ sai ngươi bắt cóc
nàng, và ta chính tay xxx nàng để kích thích lửa giận của Diệp Sơ Thần, dù sao
ngươi làm hay ta làm cũng như nhau, ta vẫn đạt được mục đích cuối cùng.''
Vương Bá Ngưu khinh thường cười lạnh, nói.
''Để ta..chủ nhân không cần!" Diệp Bắc một hồi đấu tranh tư tưởng, nghĩ đến
mẫu thân xinh đẹp của mình bị mình chà đạp còn hơn tiện nghi Vương Bá Ngưu,
với lại hắn cũng thầm mến mẫu thân từ rất lâu, liền liều mạng nhận nhiệm vụ.
''Hắc hắc, đây là khẩu quyết Định Thân Thuật.'' Vương Bá Ngưu vẻ mặt như biết
chắc hắn sẽ lựa chọn cái đó, liền lấy ngón tay điểm vào đầu Diệp Bắc.
.........