13:phát Hiện Mới


Người đăng: Duboo

"Cho một phòng đơn thường"

"Vâng,chìa khóa phòng của ngài đây thưa ngài"

Vứt đồ qua 1 bên Tống Đán ngả lưng lên ghế bắt đầu suy ngẫm:"Thành phố Q quá
xa mình lại không có phương tiện di chuyển mà rất có khả năng con đường đến đó
nhiều chỗ đã bị chặn chưa kể bây giờ bọn quái vật hoạt động thời gian ngày
càng dài.Ài không biết khi nào mới đến được đó đây,mong rằng ông ấy không có
việc gì" hắn thở dài

Nhìn đôi tay của mình Tống Đán chợt nghĩ:"Ngọn lửa đỏ lúc trước không biết là
thứ gì,mình chưa từng thấy thứ gì như thế trước đây.Phải chăng đó là năng lực
mới,nếu vậy mình có thể sử dụng nó lần nữa?"

Nhắm mắt cảm nhận từng bộ phận trên cơ thể để tìm dấu hiệu bất thường,Tống Đán
còn nhớ trước khi tay hắn bốc lửa thì một dòng khí ấm bí ẩn chảy xuôi khắp
người hắn.Tìm tòi hồi lâu nhưng không có kết quả hắn lắc đầu:"Có lẽ phải đợi
nó xuất hiện lần nữa mới biết được,nếu có nó mình có lẽ sẽ giết được bọn quái
vật?"

Nhắc tới lũ quái vật Tống Đán nghĩ đến người em gái và người mẹ của mình.Hận
ý,giận dữ chợt lóe lên trong mắt hắn bỗng một dòng khí ấm từ ngực chảy xuôi tụ
đến 2 cánh tay "Xì..xì" hai tay hắn bỗng nhiên bốc khói những ánh lửa đỏ bắt
đầu chớm lóe,Tống Đán giật mình bình tĩnh lại làn khói theo đó cũng tản dần
mọi thứ trở lại bình thường.

"Không lẽ ngọn lửa xuất hiện hay không là tùy theo cảm xúc của mình? Có lẽ
mình nên thử" Hắn suy nghĩ

Tống Đán nhắm mắt lại một lần nữa hắn nhớ đến cái đêm định mệnh làm thay đổi
cuộc đời hắn những hình ảnh không ngừng hiện lên,cảnh quái vật đang ngậm Tống
Mẫu ,hình ảnh em gái hắn ôm đầu run rẩy trong góc tường.Khung cảnh quen thuôc
hiện lên hắn thấy mình ở đó,đứng giữa đống đổ nát hoang tàn ở đó một thân ảnh
gầy guộc đơn bạc đang bị thống,tuyệt vọng ôm lấy xác một cô bé,bước lại gần
hắn muốn đưa tay sờ lên khuôn mặt đang mỉm cười ấy nhưng không thể bởi vì Tống
Đán biết đây chỉ là tiềm thức mà mình cố giấu kín trong lòng.

Có tự trách mình không? Có,hắn luôn tự tránh bản thân mình,nếu mình không đi
ra khỏi nhà có lẽ Tống mẫu đã sống,nếu mình không lại gần đống đổ nát có lẽ
Tuyết Anh sẽ không phải chết.Suốt những ngày tiếp đó hắn không dám ngủ vì mỗi
lần nhắm mắt Tống Đán lại thấy cảnh tượng đêm đó,có lẽ giấc ngủ ngon nhất cuộc
đời hắn là ở biệt thự của Lâm Thi Hà tưởng chừng như mọi thứ rồi cũng sẽ kết
thúc nhưng lại một lần nữa những hình ảnh đó hiện lên.Đau khổ không? Tống Đán
luôn hỏi bản thân mình nhưng hắn lại không rơi nổi một giọt nước mắt từ sau
cái đêm đó.Vì sao? Tống Đán cũng không biết nữa nhưng hắn biết mình đã mất đi
1 thứ gì đó rất quan trọng nhưng lại không nghĩ ra,từ một kẻ đến còn gà cũng
không dám giết hắn bắt đầu trở nên vô cảm với sinh mạng và cảm xúc mọi thứ
xung quanh,mọi việc hắn làm bây giờ đơn giản là theo bản năng và lý trí.

Cảnh vật lại thay đổi,xung quanh hắn lúc này đang đứng trên một biển máu.Không
gió,không tiếng sóng chỉ có một sự im lặng và màu đỏ kéo dài đến vô tận.Bỗng
một ánh sáng trắng chớp lóe nơi cuối chân trời.Như bị thứ gì đó kêu gọi "Bì
bõm" Tống Đán hướng theo nguốn sáng đi tới,đi mãi không biết đến bao lâu nguồn
sáng dần hiện ra ngay trước mắt hắn,nó cách mặt biển chừng trăm mét tỏa ra ánh
sáng chói lóa.Tống Đán đi lại gần nheo mắt nhìn,giữa nguồn sáng là một khối
thủy tinh rất lớn.

"Khoan đã" Tống Đán dường như nhìn thấy thứ vật thể gì đó trong khối thủy tinh
kia,một thân ảnh con người xuất hiện mông lung sau ánh hào quang rực rỡ,gượng
mở đôi mắt đang nhức mỏi vì bị lóa Tống Đán cố gắng nhìn lên để xem kĩ con
người kia.

"Đó là ai,vì sao lại ở đó,nó có liên quan gì tới mình?" Những câu hỏi không
ngừng hiện lên trong đầu hắn,hắn bắt đầu mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt người
kia,quá quen.

"Không thể nào,đó chẳng phải là mình sao?" Tống Đán bật thốt lên.Trong khối
thủy tinh đấy hắn nhìn thấy chính mình,không phải chính hắn mà đã từng là hắn
đúng hơn là Tống Đán trước khi tai họa giáng lâm.Sau nguồn sáng đó là hắn với
cái thân hình thư sinh,yếu nhược đang trần như nhộng,đôi mắt nhắm lại khuôn
mặt gầy gò thiếu sức sống nhưng vẫn đọng lại một nụ cười vô cùng vui vẻ trên
môi.

"Cười ư? Không biết đã bao nhiêu lâu mình không cười rồi.Khóc còn không được
thì cười để làm gì" Tống Đán nhắm mắt lẩm bẩm:"Có lẽ đó là mình trước kia,khi
còn có thể khóc có thể cười.Chả nhẽ thứ mình đánh mất là cảm xúc nhưng mình
vẫn biết giận dữ vẫn biết lo lắng biết sợ hãi,không mình không đánh mất cảm
xúc đơn giản mình chỉ đánh mất cản nhận về yêu thương về sự mất mát.Đánh mất
gia đình ta còn cướp của ta cảm xúc...Hahaha không cho ta cười ư ta sẽ cười
cho thiên hạ xem" Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn nhưng nụ cười lại chứa đầy sự
bi phẫn,tức giận tiếng cười xé toang sự yên lặng chết chóc.

Nếu như trước đó ai đó hỏi Tống Đán là hắn sống vì cái gì? Hắn sẽ không do dự
đáp:"Vì thực hiện lời lứa với Tuyết Anh" nhưng giờ đây hắn đã tìm thêm được
mục đích sống,hắn muốn sống muốn đi tìm lại cảm xúc còn thiếu của mình "Lấy đi
của ta ư?Ta rồi cũng sẽ tìm lại" đó là ý nghĩ của hắn bây giờ.

Bỗng Tống Đán cảm thấy ngực nhói đau,cúi nhìn hắn thấy một ngọn lửa màu đỏ từ
ngực trái bốc lên nó nhanh chóng lan khắp toàn thân,đau đớn không cam lòng hắn
hét lên:"Không"

"Không" Tống Đán lúc này đang tựa lên ghế chợt mở mắt ngồi dậy,quần áo xộc
xệch mồ hôi chảy ra ướt đãm chiếc áo,hắn ngơ ngác nhìn xung quanh rồi thở phào
may mắn mọi thứ chỉ là giấc mơ.

"Cái này là...?" Hắn giật mình,kinh ngạc nhìn đôi tay mình,hai tay hắn lúc này
đang rực cháy như hai ngọn đuốc.

"Ánh lửa đỏ đây chính là ánh lửa đỏ" hắn chăm chú quan sát

"Ngọn lựa không biết có thể làm gì được nhỉ?" Tống Đán nghĩ,đưa tay chạm vào
cái cốc gần đó ngọn lửa lập tức bao phủ toàn bộ chiếc cốc,chiếc cốc nhanh
chóng hóa thành bụi theo đó ngọn lửa cũng lụi dần.Thử nghiệm liên tục với
giấy,thanh sắt,gạch...Tống Đán tạm thời có thể đưa ra một kết luận ngọn lửa
chỉ có khả năng đốt một mục tiêu đã được xác định cho đến khi thành tro không
có khả năng cháy lan.Tùy vào cấu trúc và độ bền chắc của vật liệu mà thời gian
đốt cháy cũng khác nhau với vật liệu cấu trúc càng vững chắc thời gian chuyển
hóa càng lâu,hắn cũng không biết có nên gọi thứ này là lửa hay không vì Tống
Đán không cảm nhận được nhiệt độ từ nó và nó cũng không gây ảnh hưởng nhiệt độ
với những vật xung quanh đồng thời nó không có khả năng bị nước dập tắt còn
các chất chữa cháy khác thì hắn chưa thử,theo đó hắn phát hiện ngọn lửa có khả
năng thu phóng nhờ vào việc tinh chỉnh dòng nước ấm từ ngực trái đến 2 cánh
tay,hắn gọi luồng khí ấm đó là" Linh lực " và ngọ lửa đỏ kia là Xích Viêm.

Tống Đán thỏa mãn:"Có thứ này mình có thể giết được bọn quái vật rồi".Đang
định ra ngoài hắn bỗng cảm luồng hơi ấm dần yếu đi theo đó là cảm giác hoa
mắt,chóng mặt tay chân rã rời bất thình lình hắn gục xuống ngất đi.

2 tiếng sau "Ui" Tống Đán từ từ tỉnh dậy xoa đầu:"Có vẻ Linh lực cũng chỉ có
một giới hạn nào đó nếu mình hao hết nó thì có khả năng rơi vào trạng thái ngủ
say,may mắn thật nếu không phải lần này ngất có lẽ mình sẽ không phát hiện
ra.Cần nhanh chóng xác định giới hạn của Linh lực mới được".

Bò lên giường ngồi tĩnh tọa hắn có thể cảm nhận được Linh lực không ngừng khôi
phục từng chút một thông qua hít thở và điều khí

Cốc cốc "Thưa quý khách,bữa tối của quý khách đã được mang đến" tiếng gõ cửa
cùng tiếng nhân viên phục vụ vang lên.

"Được rồi đợi tôi chút"

"Bây giờ là 18h rồi à?Nhanh thật",thật ra không phải thời gian trôi nhanh mà
là do hắn ở trong trạng thái tiềm thức quá lâu cùng 2 tiếng ngất xỉu nên hắn
mới cảm giác thời gian trôi thật nhanh

Mở cửa lấy đồ ăn,Tống Đán nhanh chóng hoàn thành bữa tối nhưng vẫn chưa thỏa
mãn mặc dù suất ăn hắn đăng ký có thể đủ cho 3 người ăn no,hắn phải gọi thêm 1
suất nữa mới cảm thấy tương đối vừa bụng.

"Khẩu phần ăn của mình lại tăng lên rồi,có thể là do vừa mới khai mở kĩ năng
mới chăng?"

Leo lên giường ngồi đả tọa,tầm 1 tiếng sau Tống Đán cảm thấy Linh lực đã hồi
phục như cũ nên dừng lại,hắn bắt đầu vận dụng Xích Viêm.

"Xích Viêm khi sử dụng cả 2 tay có khả năng duy trì được 20 phút còn 1 tay thì
duy trì được 40 phút đó là với ngọn lửa nhỏ bao quanh tay thôi còn nếu phóng
ngọn lửa lớn có khả năng tấn công trong bán kinh 2m thì chỉ được bất quá
1p.Ài,không biết có cách nào để nới rộng giới hạn Linh lực không nhỉ?" Tống
Đán đưa ra kết luận rồi đặt câu hỏi sau 1 lúc nghiên cứu

"Muốn ra ngoài săn quái vật thì phải ra khỏi thành từ chiều đến sáng hôm sau
cửa thành mở mới vào được.Có lẽ mình nên chuẩn bị vài ngày làm quen dần với
năng lực mới cùng đồ đạc để đi săn hoặc ít nhất là có thể sống sót" hắn suy
nghĩ

"Mà thôi có gì mai tính tiếp" Tống Đán tắt đèn ngả lên giường nhập tọa rồi
thiếp đi lúc nào không hay.


Đại Kỷ Nguyên - Chương #13