Toàn Cầu Sục Sôi


Người đăng: hanekawa

-Thiên Ngưu, đây là tiền lương tháng này của cậu.Chăm chỉ như vậy, thật hiếm có a.

Tại một công trường, người trung niên hướng về thanh niên trước mặt nói.

-Cảm ơn.

Người thanh niên hời hợt đáp.

Đã quen với tính khí thanh niên, trung niên nhân cũng không không tỏ thái độ
gì.

Trung niên khách xáo, thanh niên ứng phó vài câu xã giao, sau đó rời khỏi.

Hắn, Thiên Ngưu, hai mươi ba tuổi hay chí ít thì hắn cũng nghĩ vậy, một kẻ
không gia đình thân thích, thậm chí không có trí nhớ.Cái tên Thiên Ngưu là hắn
tự đặt cho mình.Còn vì sao là Thiên Ngưu, có lẽ hắn cũng đã quên từ lâu.

Tại bảy tháng trước, ngay khi vừa tỉnh lại và có ý thức điều đầu tiên hắn cảm
nhận là đói và rét.Ngày hôm đó nếu không may mắn nhặt được một phần bỏ đi bánh
mì có lẽ đã không có hắn hiện giờ.

Muốn ăn, muốn sống, muốn sinh tồn nhất định phải có tiền, học được cách kiếm
tiền.

Một cái tướng mạo bình thường, không bằng cấp, lại không có thông tin chứng
thực bản thân muốn tìm một công việc trong thời bấy giờ nói ra biết bao khó
khăn có thể nghĩ.Chắc chắn là công việc bán sức và thời gian mà cũng không tốt
đến đâu. Làm việc hắc ám hắn khinh thường nghĩ đến.

Ngẫm lại hắn không biết bản thân sống vì điều gì, không biết mục đích sống là
gì, không quan tâm đến bất kì người nào khác, bởi cứ thờ ơ như vậy... hắn cảm
thấy sẽ dễ sống hơn.Làm việc để ăn để trang trải việc hằng ngày. Đó là tất cả
những gì hắn cần.

Hắn cũng chưa từng làm những việc như giao lưu hay kết bạn. Theo cách nhìn của
hắn bị kéo vào mấy cái sở thích vớ vẩn của người khác rồi cố mà cười với nhau
theo một cách nhạt nhẽo, thật sự chẳng thú vị gì cả. Vì thế hắn không có bạn.

Cái hắn cần là làm việc để kiếm tiền, như là một cái máy.Dù cho thân thể nhiều
lần gục ngã, hắn vẫn cố làm để tiếp tục sống.

''sống''?Để làm gì nhỉ?

-Có lẽ là du lịch toàn thế giới đi.

Với kẻ như hắn mà nói, thì thật kì quặc...

Địa cầu hiện tại mang bộ mặt khác xa so với chính nó vài thập kỉ trước. Nhân
khẩu đã vượt qua mười ba tỉ, tổng số quốc gia đã giảm xuống còn 96 quốc gia.
Dân số tăng đột biến dẫn đến bao nan đề hệ lụy nhất là đất đai. Vì tăng diện
tích đất sinh hoạt mà đẩy dần ra biển và rừng.Hiện tại đại dương đã chỉ còn
lại ba phần tư so với trước đây.Vấn đề đất sinh hoạt đã được giải quyết nhưng
Thiên nhiên đã phần nào bị hủy hoại.

Kĩ thuật khoa học không ngừng phát triển, nhất là năng lượng. Hạt nhân nguyên
tử cũng được khai thác triệt để, rất nhiều công trình sáng kiến ra đời thúc
đẩy thế giới mạnh mẽ phát triển...Nhưng dù sao đây cũng là những điều có thể
dự đoán từ trước.

8/5/2046

Một tinh cầu vô danh bất ngờ bị phát hiện bởi một vệ tinh của NaSa.Cái đáng
nói là nó nằm sát với quỹ tích Hệ Mặt Trời, hơn nữa lại xuất hiện một cách vô
cùng quỷ dị, cứ như vốn dĩ đã tại vị trí đó vậy.

Ngay lập tức gây oanh động và thu hút sự chú ý của toàn thế giới. Liên tiếp
các vệ tinh, tàu không gian được đưa ra tìm hiểu.

Thái An, được bổ nhiệm làm trưởng quản nhóm nghiên cứu phi thuyền VNSAT-1. Đối
với nhiệm vụ lần này hắn tâm trạng vẫn là hảo hảo đây. Tuổi trẻ hắn được
chưởng quản một phi thuyền khiến hắn vô cùng đắc ý, không hkori có chút tiểu
nhân đắc chí. Đắc trí thì đắc trí, dù thế hắn cũng không quên làm tốt công
việc của mình.

Thông tin được ngay lập tức được truyền về và được trực tiếp trên toàn thế
giới ...

Có thể nhận ra đây là một tinh cầu không có tầng khí quyển bao quanh nên có
thể là không tồn tại sinh mạng thể, một hắc tinh khổng lồ có phần ''rách
rưới'' không tồn tại sinh mệnh thể.

Đi gần hơn có thể thấy bề mặt bị phá hủy nghiêm trọng, địa hình lồi lõm không
bằng phẳng. Thậm chí nhiều nơi có dấu hiệu sụp đổ.

-Vật gì?VNSAT-1 hướng Tây 20 độ.

Nam nhân mệnh lệnh.Máy quét tăng cao phân giải,phi thuyền cũng hướng lại gần
hơn.Cảnh vật cũng dần hiện nhưng là ngay sau đó hắn hối hận rồi

-Là ta nhìn lầm? Sao mà trông giống...một bộ xương?

Nam nhân vô ý dụi dụi mắt,đồng thời quay sang hỏi

-Không nhầm! Thật sự là một bộ xương.Không phải nói là bô xương thú khổng lồ mới đúng.Nhìn kích thước của nó kìa, thiên a, quá giả đi.

Hình ảnh truyền về đúng là một bộ xương thú cự vĩ.Còn vì sao nói thế thì chỉ
cần làm một phép tính đơn giản tỉ lệ có thể tính ra được bộ xương này tính ít
cũng có chiều dài khoảng ba mươi vạn mét. Phép tính thì đơn giản nhưng cho kết
quả khiến người quá khó chấp nhận đi

-Chụp kĩ nó.

Thái An run rẩy nói.

Bước đầu có thể xác định là một con thú có bốn chi và đuôi.

-Bò sát?Khủng long?

Cái ý nghĩ này vừa toát lên trong đầu đã bị hắn ngay lập tức gạt bỏ. Không
trách hắn nghĩ vậy vì khủng long có phần tương đồng. Cùng đặc điểm là ''bò
sát'', và ''khổng lồ'' khiến người dễ liên tưởng nhưng nhìn lại kích thước
thực thì huyền thoại Godzilla cũng xách dép chứ khủng long.

-Thân đây,còn hộp sọ?

Thái An nhìn tới nhìn lui vì hắn thực sự chỉ nhìn phần cổ của bộ xương trở
xuống, phần đầu rõ ràng đã bị khuyết thiếu.

-Bị ăn mất, bị thời gian phong hóa, bị người kéo rơi?

Một cái ý nghĩ có phần quá phi logic toát lên.Tìm, nhất định phải tim ra
nguyên nhân. Tâm thức làm hắn có chút ngứa ngáy, đứng ngồi không yên

-Thật là bị người kéo rớt?

Như là xác nhận cho hắn, ảnh gửi về phần đầu của bộ xương.Thực chất khoảng
cách cũng không quá xa, tuy nhiên lại thêm một vật như ''đồ tặng thêm'', phải
nói là ''người tặng thêm'' mới đúng.

Lần này Thái An triệt để ''quỳ'' rồi.Một nam nhân tuổi độ ngoài đôi mươi, hai
mắt nhắm nghiền,một phần trang phục có phần không đầy đủ, ngồi xếp bằng trên
phần giữa bộ sọ, miệng cười như không cười về phía hắn, dọa hắn gần tiểu.

-Chết tiệt, lỗi kĩ thuật.

Hắn bây giờ mới ý thức được sai lầm của mình.Cái hôm nay hắn thu được thực sự
quá kinh thế hãi tục, phần thông tin này lẽ ra vốn nên bảo mật, ít nhất cũng
phải tránh tới được tới dân thường, bây giờ triệt để xong trực tiếp toàn thế
giới, ảnh hưởng của nó phần nào có thể nghĩ.

Không ngoài dự đoán của hắn, toàn cầu sục sôi,thập phương bão...


Đại Hủy Diệt - Chương #2