Người đăng: throne0
Cách ba mươi ức dặm từ biên giới phía Nam của Thiên Minh Quốc.
Nhiều năm trước, ở nơi này từng tồn tại một quốc gia nhỏ yếu thống lĩnh cương
vực trải dài tám ngàn vạn dặm, quốc gia nhỏ yếu này là một trong nhiều nước
chư hầu của Thiên Minh Quốc.
Một quốc gia chỉ có mười cường giả Phàm Cảnh quả thật nhỏ yếu làm sao, những
quốc gia như vậy xung quanh Thiên Minh Quốc quả thật nhiều sao trên trời, nếu
không có phụ thuộc vào một nước mạnh thì e rằng họ khó tồn tại được hơn trăm
năm.
Nhưng dù quốc gia nhỏ yếu thế nào đi nữa, với những người sinh sống trong đó
thì quốc gia đó chính là tất cả của họ, nơi họ sinh ra, lớn lên và chết đi, đó
chính là cây trụ tinh thần, nơi họ có thể nương tựa vào.
Dù vậy thì không có gì tồn tại vĩnh hằng, một con kiến có thể bất cứ lúc nào
bị đạp chết, những quốc gia nhỏ yếu này cũng vậy.
Nói họ là nước chư hầu, nhưng thực ra họ chỉ có thể nấp trong ô dù quốc gia đó
để ráng kéo dài thời gian tồn tại bản thân thôi, nhưng đối mắt với một thế lực
mạnh mẽ thì cái ô dù đó khó có thể bảo vệ được họ, thậm chí bản thân quốc gia
họ phụ thuộc vào có đến hủy diệt họ đi nữa thì họ cũng chẳng thể làm gì được.
Dù ở thế giới nào đi nữa thì kẻ yếu vĩnh viễn luôn bị dẫm đạp vô tình, cho tới
lúc chết họ thậm chí chỉ có thể oán hận mà không biết tại sao.
Quốc gia nhỏ yếu này cũng tương tự vậy, họ chiếm được cơ duyên lớn, họ làm mọi
cách để che dấu, bởi họ cũng có dã tâm trở nên lớn mạnh không phụ thuộc vào ai
cả.
Đáng tiếc là họ không có sức mạnh để làm được điều đó.
Họ chiếm được toàn bộ kho tàng và truyền thừa của một cường giả Thiên Cảnh đã
chết trong xa xưa, thậm chí họ đã chuẩn bị rất nhiều thứ để che dấu.
Nhưng ý trời vô tình, cơ duyên này lại bị Long Bá Thiên phát hiện và bẩm báo
lên trên với nhất mạch nhà hắn kéo đại quân đến quốc gia này.
Bởi vì yếu tố bất ngờ nên nhất mạch nhà Long Bá Thiên hủy diệt toàn bộ hoàng
đô và mọi cư dân trong đó, những thành viên bên ngoài bị truy sát không còn
ai, những đội ngũ trốn thoát cũng bị truy sát đến tận cùng.
Đội ngũ cuối cùng tuy chạy thoát đến tổ địa, nhưng vẫn không thoát khỏi Long
Bá Thiên và đội ngũ của hắn, kết quả họ bi thảm thế nào cũng không cần nói.
Kết quả, quốc gia này biến mất khỏi trần thế, các thế lực từ ngoài xông vào
chém giết khắp nơi, khiến cho toàn bộ khu vực mấy ngàn vạn dặm này vô cùng hỗn
loạn, mưa máu đầy trời.
Cả hoàng đô xa xưa cũng chỉ là phế tích bị một vài băng đạo tặc chiếm đóng,
lãnh thổ bị chia cắt thành nhiều vùng thống trị bởi các thế lực khác nhau.
Chỉ có tổ địa bí ẩn kia vẫn an toàn, nơi đó không bị ai phát hiện hay phá hủy…
nhưng nơi đó cũng chả còn sự sống nào nữa, có chăng chỉ là một nhà giam bên
dưới lòng đất không biết chứa gì trong đó.
Tổ địa của quốc gia này giờ đây chỉ còn một mảnh phế tích, xác chết hầu như đã
phân hủy hết, xương cốt rải đầy khắp nơi, tất cả kiến trúc chỉ còn lại một
mảnh hoang vu tràn đầy tử khí không ai qua lại.
Cũng tại nơi xuất hiện một bóng người cao lớn khoác áo choàng đen che dấu toàn
bộ khuôn mặt và thân thể.
Từng động tác hắn như mang theo một cơn thịnh nộ không bao giờ có thể dập tắt,
trên người chỉ tồn tại một luồng sát khí khủng bố khiến cho vùng tổ địa này bị
rung động.
Đây là khí thế của một cường giả Phàm Cảnh, dù là Sơ Nhập thì uy thế người này
vẫn không thể khinh thường được.
- Ở đây…
Hắn dừng lại trước một mảnh đất trống chỉ vài cây lớn xung quanh.
Tuy giọng nói của hắn hơi khan, nhưng vẫn có thể nhận ra đây giọng nói của một
nam nhân trẻ tuổi, chỉ là giọng nói này đầy sự lạnh lùng và cay nghiệt, bởi vì
đây chính là nơi hắn phải chứng kiến những gì mình thân thương nhất bị tước
đoạt đi một cách vô tình nhất.
Hắn quỳ xuống đặt tay lên mặt đất, để cho thần thức của mình đi vào sâu bên
trong lòng đất, dò xét từng mảnh đất cho tới độ sâu mười dặm.
Tại đó thần thức hắn thấy được một khối tòa ngục giam màu đen lớn, trong đó ẩn
chứa linh khí nồng đậm có thể làm cho người thường không cần ăn uống hay ngủ
mà vẫn phát triển và khỏe mạnh bình thường.
Đồng thời, hắn phát hiện được trong từng luồng linh khí đầy sức sống này… là
những luồng linh khí kỳ lạ có thể khiến người bình thường chìm đắm trong lục
dục không bao giờ biết mệt mỏi, vĩnh viễn biến thành một thứ sinh vật hình
người sống theo bản năng.
Trong con mắt người trẻ tuổi này không ngừng lóe lên những tia sáng lạnh
người, bởi vì thứ này mà hắn một thời gian như chìm đắm trong mộng ảo, không
hề biết rằng đó là một địa ngục thực sự.
Hắn thu hồi thần thức bản thân trở về khi biết được vị trí nhà ngục đó.
Trên tay hắn lóe lên những tia điện nhỏ, từng luồng điện ra nhỏ đi thẳng vào
nền đất, làm từng mảnh đất nhanh chóng hóa thành tro bụi.
Cho tới khi những gì còn lại là một vực sâu đường kính hàng trăm trượng đủ sâu
để chạm tới nhà ngục màu đen chôn dưới lòng đất, đồng thời trên vách vực sâu
đó còn hình thành một cầu thang vòng đi thẳng xuống đó nữa.
Nam nhân trẻ tuổi này bước về vực sâu ở trước mặt mình và nhanh chóng đi thẳng
sâu xuống dưới.
Là một cường giả Phàm Cảnh Sơ Nhập nắm giữ Thuộc Tính Lôi Điện – một trong ít
loại lực lượng mạnh nhất của thiên địa, người nắm giữ loại lực lượng không chỉ
mang sức mạnh chí cương chí dương, mà còn nắm giữ tốc độ cực hạn vượt qua được
ngăn cản vật chất, thời gian và không gian.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn đã bước tới chỗ sâu nhất.
Trước mặt hắn là một cánh cửa màu đen cao năm mét, nguyên liệu làm cánh cửa
rất cứng rắn và bền chắc, ngay cả khi không còn được cung cấp linh khí để duy
trì, thì e rằng cũng phải vài chục năm bị ăn mòn mãnh liệt mới có thể khiến
một mảnh nhỏ nào của cánh cửa đen tróc ra.
Người trẻ tuổi vẫn đeo áo choàng đen che kín thân thể đưa tay về phía trước,
từng luồng lôi điện bắt đầu tụ tập trên bàn tay hắn, hình thành nên một tia
sét giống như một cây lao.
Hắn cầm tia sét và ném mạnh vào cánh cổng màu đen.
[ẦM]
Tiếng nổ vang lên kèm theo mảnh vỡ của cánh cổng bay tung tóe khắp nơi, những
mảnh bay về hướng người trẻ tuổi đều hóa thành bụi trong phạm vi một trượng
quanh hắn, như thể có một lớp bảo vệ đang che chắn hắn vậy.
Không đợi khói bụi tan đi, hắn đã bước vào bên trong, từng bước đi đều rất
chậm rãi, cứ như thể hắn đang chìm đắm trong hồi ức.
Trên đường đi hắn thấy được từng mảnh xương kích cỡ khác nhau rải rác khắp
nơi, trên sàn hay trên tường có rất nhiều vũng máu đã khô cạn.
Lại thêm nơi này chỉ có ánh đèn màu xanh lúc tắt lúc mở, những nơi khác đều
bao phủ trong bóng tối và che phủ bởi tử khí và mùi tanh hôi dày đặc, lại
không hề có một âm thành nào tiếng bước chân của hắn làm cho nơi đây rất dễ
làm người khác sởn gáy tóc.
Hắn cứ tiếp tục di chuyển từ hành lang này sang hàng lang khác, đi qua nhiều
nhà giam trống không mở cửa, dần dần hắn đi vào chỗ sâu nhất của nhà giam.
- Ở đây…
Trước mặt hắn là một nơi trống trải có một hố sâu ở giữa.
Từ trong đó tràn ra những luồng linh khí dày đặc vừa tràn đầy sinh mệnh lực
lượng, nhưng vừa tràn đày lực lượng quỷ dị có khiến những ai dưới cảnh giới
Đại Thể phát điên, chìm đắm trong bản năng và dục vọng.
Hắn lập tức nhảy xuống nhảy xuống dưới hố sâu đen tối không một chút do dự.
Rơi xuống được hơn ba mươi mét thì chân hắn nhẹ nhàng chạm vào mặt đất, loại
thủ đoạn khống chế thân thể như thế này ngay cả ở cảnh giới Tiểu Thể không
phải là khó khăn gì lắm.
- Aaa…
- Hà hà…
Cái đầu tiên đến với hắn là những tiếng la, tiếng thở dốc và tiếng cử động đầy
ám muội.
Tuy trong khuôn mặt hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng vừa phẫn nộ
nhưng cũng đầy bất lực, uất ức và khổ sở.
Mặc dù dưới đây tối như vậy, nhưng với một cường giả Phàm Cảnh như hắn thì độ
tối cỡ này chả khác gì ban ngày cả. Chỉ là lúc này con mắt hắn lại như trở nên
mờ ảo, thấm thoáng có chút nước mắt khi hắn thấy cảnh tượng ở trước mặt mình.
- Tất cả vẫn như nhiều năm về trước…
Hắn từng một thời gian chìm đắm trong cơn ác mộng này, không hề có một chút ý
thức nào, nếu không phải hắn được vị trưởng lão hiền từ kia bán mạng cứu sống
ra thì giờ này hắn vẫn cứ tiếp tục chìm đắm, vĩnh viễn không bao giờ tỉnh, cho
đến tận lúc chết hắn vẫn không thể thoát ra được.
Trước mặt hắn là một cảnh tượng trần trụi tới cực hạn, con người như thể trở
về lúc họ còn sơ khai khi chưa có tự ý thức được bản thân, họ giao hòa với
nhau, hưởng thụ dục ái với nhau và không hề có chút giới hạn nào.
Người lớn, già, trẻ, trai và gái đều cùng nhau hưởng lạc không phân biệt tuổi
tác hay giới tính, họ đầm thắm, họ thưởng thức và đi theo bản năng nguyên thủy
để đạt tới đỉnh điểm hoàn mỹ nhất.
Cũng có những đứa nhỏ sinh ra trong thế giới trụy lạc này trong mấy năm qua,
nhưng chúng nó phát triển đầy đặn bởi linh khí sinh mệnh nơi đây nuôi dưỡng, ý
thức bị thay thế bằng bản năng bởi linh khí quỷ dị nuôi dưỡng.
Chúng cũng tham gia trong cảnh tượng trụy lạc đó, không hề biết ngày đêm hay
mệt mỏi, cứ như vậy qua nhiều năm chìm đắm trong mơ hồ.
Người trẻ tuổi nắm chặt bàn tay mình, nhưng cũng phải thở dài và thả lỏng ra,
bởi hắn biết càng không nói những đứa trẻ sinh ra ở đây, mà những người ngày
xưa bị đưa vào đây cũng không thể nào cứu vãn được nữa.
Họ sẽ tiếp tục như vậy cho đến lúc chết, rồi thế hệ sau cũng sẽ chìm đắm tiếp
theo họ, rồi những đứa con, những đứa cháu của chúng…
Tất cả đều sẽ tiếp tục như vậy qua nhiều thế kỷ, cho đến khi toàn bộ linh khí
ở đây mất hết hoặc là khi nhà ngục đen bị năm tháng hủy diệt, rồi tất cả đều
bị xóa sổ và biến mất trong dòng chảy thời gian.
Thậm chí không có ai từng biết rằng từng có một địa ngục ở đây.
- Cha, mẹ, anh, chị, em gái của anh, mọi người…
Hắn nói chậm rãi rồi nhìn vào những người này, hắn thấy được những người thân
và người bạn của mình trong quá khứ, hắn vẫn nhớ từng điệu cười, từng dáng
điệu của họ trong những ký ức tươi đẹp kia.
Cho dù nhiều người trong những ký ức tươi đẹp đã không còn tồn tại trên đời
nữa, cho dù những ai còn sống đã đánh mất bản thân họ trong này đi nữa, thì
hắn vĩnh viễn không bao giờ quên bản thân họ là ai.
Hắn vừa nhìn những người mình biết trước đó, vừa nhìn những đứa trẻ mới được
sinh ra trong mấy năm qua…
Hắn rồi nhắm mắt lại, hàng lệ trên mắt rơi xuống.
Trong khoảng khắc đó, quanh người hắn nổi lên một luồng khí thế mạnh mẽ tới
cực điểm, thân người hắn phát ra từng tia lôi điện mạnh mẽ như thể hắn là hóa
thân của Thiên Phạt vậy.
Trong phút chốc, cả hố sâu này bị tia lôi điện chiếu sáng, từng viên đan dược
được đặt trong này bị đánh vỡ, từng luồng linh khí bị thiêu đốt kịch liệt.
Hắn giơ tay trái của mình lên cao, hướng về trời cao gọi đến lực lượng tự
nhiên mạnh nhất để hủy diệt vạn vật.
Thay vì để họ tiếp tục chìm đắm trong một địa ngục không lối thoát thế này,
hắn sẽ tự tay kết thúc tất cả trong khoảng khắc này một lần và mãi mãi.
Hắn một lần nữa nhìn những con người có ánh mắt mơ hồ bị kinh động kia, trong
con ngươi thấp thoáng một tia ý thức rồi biến mất.
Hắn biết họ muốn nói gì qua ánh mắt đó.
- Con xin lỗi…
Hàng lệ của những con người có ánh mắt mơ hồ kia cũng chảy xuống hàng lệ, như
để đối đáp, để an ui và… để cảm ơn…
- Giáng xuống lực lượng mạnh nhất của ngươi đi… Lôi Phạt Trụ!!!
Bầu trời đêm đầy tinh tú bên ngoài tổ địa lúc này đang bị mây đen dày đặc bao
phủ, từ trong đám mây đen đó một đạo lôi điện khổng lồ như một con rồng gào
thét đánh xuống vùng tổ địa.
Trong tích tắc, mọi thứ trong hàng chục dặm từ mặt đất cho đến toàn bộ tòa
ngục giam màu đen đều bị hủy diệt sạch sẽ, không còn lại chút hạt bụi nào.
Trong khoảng khắc trước khi toàn bộ hố sâu này bị hủy diệt, người trẻ tuổi này
đã chứng kiến một cảnh tượng đau lòng.
Hắn thấy được mọi người trong này như lấy lại được ý thức của mình ở cuối cuộc
đời, họ nhìn về phía người trẻ tuổi và mở miệng nói với hắn.
Tuy rằng mọi âm thanh đã bị đạo lôi điện nhấn chìm, nhưng hắn lại như không bị
ảnh hưởng gì mà vẫn nghe được từng lời cuối cùng của họ.
- Cảm ơn…
…
Những gì còn lại là một hố sâu không thấy đáy, mọi thứ đều bị thiêu rụi không
còn tí lại bụi nào, duy nhất chỉ có người trẻ tuổi khoác áo choàng màu đen che
hết người còn đứng vững ở đó, không hề có tí thương tích nào.
Hắn nhìn lên bầu trời không còn mây, rồi nhìn xuống hố sâu xung quanh.
- Aaaaaaaaaaaa…!!!
Hắn la hét, những giọt nước mắt cứ chảy xuống, từng đột tiếng la bi thương cứ
vang vọng mọi nơi trong mấy chục dặm, làm những ai ở xung quanh có chút giật
mình và… thương tiếc.
Cũng không biết sau bao lâu thì người trẻ tuổi kia đứng lên, một cơn gió ngẫu
nhiên đi qua đẩy mũ áo choàng xuống.
Để lộ ra một khuôn mặt trẻ trung nhìn có vẻ hai mươi tuổi, nhưng lại có ánh
mắt màu vàng sáng đầy bi thương, mái tóc màu vàng đậm dài qua vài thi thoảng
lóe lên những tia lôi điện nhỏ.
Hắn nhìn về phía Bắc xa xôi, cách nơi này không biết bao nhiêu trăm ức dặm,
tại đó có Long Thành, đó là tổng bộ của Long thị gia tộc và nơi Long Bá Thiên
– kẻ đoạt đi tất cả của hắn đang ở.
- Long thị gia tộc… Long Bá Thiên… hãy chờ đấy, bởi sẽ sớm có ngày các ngươi
phải trả giá cho sự tàn độc và tham lam của mình… Ta, hậu nhân duy nhất còn
lại của hoàng tộc Triệu Quốc – Triệu Dương sẽ cho các người nếm qua những gì
các người gây ra!!!!
Hắn rống lên một tiếng, làm rung chuyển mọi thứ trong chu vi mười dặm, rồi hắn
khoác lại áo choàng và lập tức biến mất khỏi nơi đây mà tiến về Thiên Minh
Quốc.
Hắn sẽ làm mọi cách tăng tiến thực lực của mình để khi Tộc Hội kế tiếp của
Long thị gia tộc diễn ra vào ba nam tới, thì lúc đó hắn phải có được đủ sức
mạnh để chém giết được Long Bá Thiên.
- Ba năm… Không ngắn, cũng không dài, ta đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy thì
nhịn ba năm nữa cũng không phải vấn đề!!!