- Thù Hận Vô Tận 1


Người đăng: throne0

LƯU Ý: Mình bỏ đi chi tiết của ba vị cường giả ở Chương 7. Mình đã bỏ đi lượng
lớn chi tiết ở Chương 19 để đưa sang các chương khác. Các cảnh giới từ nay về
sau cũng không có chữ “Chi” nữa.

Công Hạ Quận.

Một trong nhiều quận lớn nằm ở phía Đông biên giới của Thiên Minh, diện tích
quận trải dài bảy ngàn vạn dặm, vị trí không mấy quan trọng bởi điều kiện phát
triển nơi đây rất bình thường, việc di chuyển qua lại khó khăn bởi một vùng sa
mạc lớn và tranh chấp giữa quận với các thế lực nhỏ xung quanh.

Công Hạ Quận tuy không phải giàu có gì, nhưng ít nhiều cũng có chút danh tiếng
bởi Thú Viên Sơn Mạch – một sơn mạch khổng lồ trải dài hơn ba ức dặm, đi xuyên
qua biên giới nhiều quốc gia nổi tiếng là nơi cú trú các bộ tộc hoang dã,
nhiều chủng loại yêu thú mạnh mẽ và tràn đầy linh dược, trân bảo và kỳ ngộ.

Công Hạ Quận thường xuyên xảy ra xung đột với các thế lực nhỏ xung quanh bởi
Thú Viên Sơn Mạch, vì quận này vừa vặn có một khoảng địa vực lớn rất an toàn
và màu mỡ của Thú Viên Sơn Mạch nằm trong đó.

Thành ra mặc dù Thiên Minh Quốc rất coi trọng quận này khi cử tới một cường
giả Địa Cảnh đến trấn thủ, khiến cho cao tầng các thế lực xung quanh không dám
làm chuyện gì ngu dốt, nhưng giữ tầng dưới vẫn thường xuyên xảy ra các vụ chém
giết tàn sát khủng khiếp.

Việc này làm người Công Hạ Quận rất quật cường và mạnh mẽ bởi sự mài dũa và
giao chiến thường, dẫn tới các ải quan trấn giữ biên giới binh lính nào cũng
đằng đằng sát khí và có nhiều công cụ chiến tranh mạnh mẽ.

Những cuộc giao tranh và chiến đấu thường xuyên giữa tầng dưới và ở Thú Viên
Sơn Mạch dẫn tới mỗi ngày đều có chục vạn người chết đi, thậm chí có lúc ở Thú
Viên Sơn Mạch từng xảy ra thú triều khiến cho mấy trăm vạn người tại Công Hạ
Quận chết đi, thậm chí các thế lực nhỏ yếu xung quanh Công Hạ Quận cũng xảy ra
tổn thất thảm trọng chẳng kém.

Nhưng với dân cư mười ức người thì lượng người chết mỗi ngày đều không đáng
bao nhiêu, vả lại Công Hạ Quận vẫn có những nơi hẻo lánh tương đối bình thường
và hòa bình, không bị chiến hỏa từ Thú Viên Sơn Mạch lan đến.

Mộc Vũ Thành – một thành trì dài rộng hơn trăm dặm, đây là trung tâm chính
trị, kinh tế và tu luyện của mọi thị trấn khác trong năm vạn dặm, cũng là một
trong số ít nơi không bị chiến hỏa tại Công Hạ Quận lan tới.

Trong số những thị trấn thống trị bởi Mộc Vũ Thành có một thị trấn cách Mộc Vũ
Thành gần ba vạn dặm là Tử Tiêu Trấn.

Khoảng cách ba vạn dặm có thể là hơi xa với người bình thường chưa bao giờ
trải qua tu luyện, nhưng với các loại thú cưỡi một ngày đi được mấy ngàn dặm
hoặc hơn thì khoảng cách này không phải là vấn đề lớn lao gì lắm, càng không
nói những người cảnh giới Tiểu Thể.

Tại Tử Tiêu Trấn có bốn thế lực xưng bá tại đây, theo thứ tự thực lực là Tần
Gia, Hộ Phong Đường, Hắc Gia, Thanh Gia.

Bốn thế lực tại Tử Tiêu Trấn không ngừng ám đấu với nhau kịch liệt, đặc biệt
là Tần Gia tuy mạnh nhất nhưng cũng có quan hệ xấu nhất với ba thế lực này,
bởi ba thế lực kia là dân bản địa còn Tần Gia là từ bên ngoài vào.

Tần Gia tuy xưng bá ở đây nhưng họ cũng chẳng phải vẻ vang, họ thường xuyên bị
nhiều người ở sau trào phúng và châm chọc, bởi một nhà ba người từng ngu ngốc
dám cương liệt trước mặt vị siêu thiên tài kia của Long thị gia tộc, kết quả
là cả gia tộc bị đánh đuổi về nơi hẻo lánh này.

Phải.

Tần Gia chính là gia tộc ngày xưa có vị thiếu nữ kia hứa hôn với Long Bá
Thiên, nhưng kết cục lại chẳng ra làm sao.

Đối với họ đây chẳng phải việc vẻ vang, bởi sự kiện đó mà gia tộc họ rơi xuống
nông nổi vào một cái thị trấn nhỏ bé thế này, phải đấu tranh với mấy thế lực
chỉ có cường giả Tiểu Thể đỉnh cao.

Không cần nói thì ai cũng hiểu nhà vị thiếu nữ kia chịu cảnh đối xử như thế
nào, nếu không có sự niệm tình vài vị trưởng lão thì e rằng nhà cô ta số còn
thảm hơn.

Thế nhưng… đó là chuyện của ngày xưa, bởi vị thiếu nữ này đột ngột quật khởi
trở lại trong nhiều năm gần đây, dù là tộc độ hay căn cơ tu luyện đều vô cùng
mạnh mẽ, thực lực còn cao đến dọa người, uy danh trấn nhiếp tới Mộc Vũ Thành
và các thị trấn xung quanh.

Nhờ sự quật khởi đột ngột đầy khó hiểu này mà Tần Gia rốt cuộc làm chủ cả Tử
Tiêu Trấn, còn những nhà kia hoặc bị tiêu diệt hoặc bị đánh đuổi phải tha
hương, nhờ đó mà Tần Gia bắt đầu có dấu hiệu đi lên lần nữa.

Cũng chính lúc này vào ban đêm, trên một vách đá cách Tử Tiêu Trấn một trăm
dặm có một nữ nhân ngoài hai mươi tuổi, khuôn mặt trẻ trung non nớt nhưng con
ngươi màu tím lại thể hiện một con người trưởng thành, mái tóc hồng nhạt dài
qua eo mượt mà lơ lửng theo làn gió, y phục màu hồng phấn có những hình thêu
các hoa anh đào tung bay đẹp đẽ.

Cô gái dường như hợp một thể với vách núi có những cây anh đào đang đong đưa
này, từng chuyển động đều mang vẻ siêu phàm thoát tục, đường cong hoàn mỹ gợi
lên tà hỏa, đôi chân dài trắng trẻo để lại từng bước đi động lòng.

Cô gái ánh mắt sâu xa nhìn về bầu trời đêm đầy tinh tú, nhìn về phương hướng
xa xa như thể nhìn thấu qua nhiều ức dặm, cũng cách đây nhiều ức dặm có Long
Thành vô cùng phồn hoa của Long thị gia tộc, cũng tại đó có một người như ánh
sáng ban mai được người xung quanh ngưỡng mộ.

- Long Bá Thiên…

Nhắc tới cái tên này, cô gái không khỏi nghiến răng, thân thể run rẩy bởi cơn
cuồng nộ vô tận, con người màu tìm lộ ra từng tia sát khí, xung quanh cô gái
không ngừng nổi lên những cơn gió lớn đầy sắt bén cắt đứt mọi thứ xung quanh
trong phạm vi lớn, ngay cả thú vật, cây cối, rừng rậm các loại đều không thoát
được.

Cảnh tượng như thể Phong Thần giáng thế vậy.

- Con hết giận được chưa, Tần Anh!?

Một âm thanh trẻ trung nhưng lại mang đầy tang thương trong đó thốt lên từ
phía sau cô gái tên Tần Anh, làm cho cô gái lập tức bình tĩnh lại, nhưng cơn
gió sắc bén cũng biến mất theo đó.

Tần Anh nhìn lại phía sau, thấy được một nam nhân trung niên tóc dài màu bạc
đang đứng đó, nhưng kỳ lạ thay là khi nhìn xuống dưới có thể thấy rõ hắn không
hề có chân, mà lại lơ lưng như một hồn ma.

Càng kỳ lạ hơn nếu từ ngoài nhìn vào thì ai nấy cũng chỉ thấy Tần Anh đứng đó
một mình, còn nam nhân kia lại như không tồn tại, bởi chỉ có Tần Anh mới có
thể thấy được người này.

- Nguyễn lão...

- Gọi là sư phụ, sao cứ xưng hô xa lạ với ta sau từng ấy năm chứ? Lẽ nào con
không hề quan tâm những gì ta làm cho con nhiều năm qua sao?

Nguyễn lão với giọng bất mãn, nhưng trong lòng hắn cũng thở dài, dù sao thì
tao ngộ năm đó của Tần Anh có liên quan rất lớn với hắn, nhiều năm chịu khổ sở
và sự ghẻ lạnh của gia tộc cũng là từ hắn, những cố gắng của hắn nhiều năm nay
còn lâu lắm mới chữa trị được vết thương tâm lý.

- Con xin lỗi…

Tần Anh lúng túng xin lỗi.

- Không sao, nếu thời gian có thể quay lại thì ta cũng không muốn việc này,
ta thực sự xin lỗi cho bao thiệt thòi con phải chịu nhiều năm nay.

Nghe vậy, Tần Anh có chút nước mắt chảy ra khi nghĩ lại nhiều năm qua.

Tuy bây giờ cô đã được gia tộc mình tôn trọng, cha mẹ khôi phục lại địa vị,
hào quang trước đó cũng trở lại với mình, nhưng Tần Anh biết trong tim mình
vẫn luôn có một vết rạn không bao giờ chữa được, cũng chính người kia là căn
nguyên của vết rạn này.

- Không, không phải lỗi của… sư phụ, tất cả đều là do con bồng bột, nhưng kẻ
đáng hận nhất vẫn là tên khốn vô lương tâm đó!!!

- Rốt cuộc cũng chịu nói tiếng sư phụ… nhưng giờ kẻ đó không còn quan tâm tới
con nữa, con vẫn có thể sống ở đây với gia tộc mình đến cuối đời trong an
bình, không nhất thiết phải mạo hiểm ra thế giới nguy hiểm ngoài kia đâu…

Nguyên lão an ủi, nhưng ông cũng thấy rõ sự quật cường và ý chí sắt thép trong
con mắt của Tần Anh, lão biết cô gái sẽ làm gì.

- Không! Con cần phải trở nên mạnh hơn nữa, con phải khiến kẻ đó nhận lấy
những gì hắn gây ra cho con nhiều năm trước… vả lại, sư phụ còn có tâm nguyện
muốn hoàn thành, con cũng muốn giúp sư phụ.

Tần Anh đỏ mắt, tuy nhiều năm đã trôi qua, cô gái bồng bột ngày đó cũng trưởng
thành nhiều, nhưng vẫn có những chuyện không thể không kết thúc.

Tần Anh cũng tràn đầy nhiệt huyết, cô không chỉ muốn co rút trong thị trấn bé
nhỏ này, cô muốn bản thân phải mạnh hơn nữa, để nắm giữ được vận mệnh trong
tay, để thủ hộ vĩnh viễn được nhân thân trên đời và quan trọng hơn hết là đoạn
tuyệt nhân quả với kẻ kia một lần và mãi mãi.

- Được, có ý chí… nhưng ta cảnh báo con là việc này sẽ rất hung hiểm và đầy
rủi ro, tuy con có thiên phú và sắp bước qua bước kia rồi nhưng dù sao thời
gian cũng quá ngắn, nếu có thêm mười năm nữa tốt biết mấy.

- Con chấp nhận được, không có gì là miễn phí cả, con chỉ có ba năm thời gian
thì không có cách này phải chấp nhận hung hiểm nếu muốn rút ngắn thời gian,
thế nên… xin sư phụ chỉ điểm cho con!

Tần Anh tính cúi người và đập đầu xuống, nhưng bị một luồng sức mạnh kỳ lạ
ngăn cản lại.

- Được rồi, con không cần phản ứng kịch liệt thế đâu… Ha ha, ta là ai chứ?
Tuy giờ đi xuống tới bước này nhưng nếu không làm được việc trên thì một đời
bước lên Tu Luyện Chi Lộ đầy gian nan của ta vứt cho chó ăn rồi…

- Xin sư phụ chỉ điểm.

Tần Anh chắp tay hướng về Nguyễn lão.

- Tốt, vạn sự khởi đầu nan nhưng ta tin con sẽ làm được, một tháng nay ta đã
suy nghĩ cặn kẽ, cũng đưa ra được một lịch trình huấn luyện và danh sách tài
nguyên giúp con tăng tiến nhanh nhất có thể trong ba năm…

- Trước tiên, chúng ta cần đến Thú Viên Sơn Mạch!

Nguyễn lão quả quyết nói.

Tần Anh gật đầu, trong nội tâm mừng rỡ, cảm xúc vừa phức tạp vừa kích động,
bởi tất cả đã đến lúc rồi, trong lòng lúc này của cô đều rất sôi trào.

- Ngươi từng nói là thứ phế vật như ta mà dám đòi so với Thiên Long như
người… Nhưng ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy rằng con người cũng có thể phát
triển và người cũng chỉ là con kiến hôi trong mắt cường giả thực sự thôi!!


Đại Hoang Chí Tôn - Chương #20