- Thiên Kiêu Chi Tử


Người đăng: throne0

Long Bá Thiên đứng ngạo nghễ nhìn cường giả Phàm Cảnh Đại Thành bị hắn đánh
bại xong thì lập tức quay đầu về cửa ra võ trường.

Lúc này những tiếng tung hô vang lên bởi mấy ngàn người trên khán đài.

- Long Bá Thiên!!

- Long Bá Thiên!!

- Long Bá Thiên!!

Cường giả Phàm Cảnh Đại Thành bị đánh bất tỉnh kia được một số người chạy ra
kéo theo vài thứ cần thiết để nâng người này lên để đưa đi chữa trị.

Trên khán đài, ở một phòng quan khán đặc biệt tụ tập một số cao tầng của Long
thị gia tộc đang ngồi thưởng thức trà nóng thơm ngắt được sản xuất bởi một trà
quán nổi tiếng trong Long Thành.

- Long Bá Thiên không hổ là siêu thiên tài của gia tộc ta, chỉ một chiêu đơn
giản đã đánh bại cường giả hơn một cảnh giới lâu năm.

Một vị mỹ phụ khuôn mặt tuy nhìn như mới ở độ tuổi ba mươi nhưng tóc đã bạc
phơ, ánh mắt chứa đựng tang thương của năm tháng.

- Tuy nhìn từ bên ngoài Bá Thiên đột phá hơi muộn so với mấy thiên tài của
mấy thế lực kia, nhưng căn cơ lại vững chắc hơn so với họ nhiều.

Một ông lão mặc trang phục màu xám lên tiếng.

- Đúng, nhân diệp này chúng ta nên thưởng thêm một chút tài vật và cho thêm
Bá Thiên cơ hội được đi đến chỗ sâu nhất trong Tàng Kinh Các.

Một bà lão mặc trang phục màu vàng nhạt lên tiếng.

- Đồng ý. Ngài thấy vậy được không, thưa tộc trưởng?

Một nam nhân hơi già trên tóc đen có nhiều sợi đã bạc hỏi về phía người trung
niên tuấn lãng mặc trang phục màu hoàng kim sáng chói đang ngồi trầm tư nhìn
vào thân ảnh Long Bá Thiên.

Người này là tộc trưởng hiện tại của Long thị gia tộc, một cường giả siêu
cường sâu không lường được, tuy ông đã lâu rồi không ra tay nhưng bên ngoài
vẫn lưu truyền một số truyền kỳ đáng sợ của vị tộc trưởng này khi còn trẻ,
thậm chí có tin đồn ông đã nửa bước chạm tới Thiên Cảnh.

Vị tộc trưởng tên là Long Huyền Thương.

- Chấp thuận!

Long Huyền Thương đưa ra trả lời một cách ngắn gọn và quyết đoán.

Mấy vị cao tầng kia mỉm cười, bởi Long Bá Thiên thực sự đáng để họ coi trọng
như vậy.

Trong võ trường vẫn tràn đầy náo nhiệt và tiếng bình luận của những thành viên
khác của Long thị gia tộc.

- Long Bá Thiên đại ca thực đáng sợ, lại đánh bại cường giả Phàm Cảnh Đại
Thành lâu năm dễ dàng ngay khi vừa tấn cấp như vậy.

- Tất nhiên, người là siêu thiên tài của gia tộc ta, từng mấy lần khiêu chiến
vượt cấp bất bại thì cũng dễ hiểu.

- Cùng tuổi mà Long Bá Thiên đại ca lại vượt quá xa chúng ta, thật ngưỡng mộ
làm sao, nếu ta có được một phần mười thì…

- Nói giỗn gì đây, Long Bá Thiên đại ca thiên phú siêu tuyệt, lại thừa hưởng
tài nguyên vật tư vô tận từ gia tộc, không khác nào hổ mọc cánh, chúng ta e
rằng cả đời cũng không đuổi kịp...

Rất nhiều kiểu bình luận nội dung tương tự được thảo luận sôi nổi giữa các đệ
tử của Long thị gia tộc.

Chỉ bằng nội dung lời bình luận có thể thấy Long Bá Thiên đáng sợ ra sao,
dường như cả thế giới lấy hắn làm nhân vật chính vậy.

Nhưng Long Bá Thiên nhạy bén tới mức nào chứ, hắn nghe rõ những lời bình luận
ấy mặc dù sắp bước ra khỏi võ trường.

- Ài, các ngươi càng khen ngợi tung hô ta thì có ngày ta suy sụp thì có…

Nếu có ai ở đây thì chắc sẽ rớt hàm bởi vị thiên tài Long Bá Thiên đầy ngạo
nghễ và tự tin của họ đang… thở dài và đôi mắt có phần mệt mỏi, thậm chí giờ
này hắn đang đau đầu suy nghĩ một số chuyện.

Có điều Long Bá Thiên nhanh chóng vực dậy tinh thần mà bước ra khỏi cổng vào
võ trường, rồi đi ra khỏi khu vực chuẩn bị cho những ai lên thi đấu kế tiếp,
tại khu vực chuẩn bị có hành lang rộng rãi có một số phòng ốc tĩnh thất để
chuẩn bị và vài nhóm người trẻ tuổi đi qua lại hoặc đang nói chuyện qua lại.

Thấy được Long Bá Thiên ngoại hình như một thiếu nữ đang đi qua, họ đều khẩn
trương cung kính cúi đầu đáp lễ với Long Bá Thiên.

- Bái kiến Long Bá Thiên đại ca!

- Bái kiến Long Bá Thiên đại ca!

Long Bá Thiên vừa đi vừa nhìn vào những người này, trong mắt họ đều toát ra
một tia ngưỡng mộ đầy tôn kính trước vị đệ nhất thiên tài của gia tộc.

Long Bá Thiên không chỉ vừa mạnh mẽ vừa thiên phú, mà bản thân nhìn không khác
gì một thiếu nữ xinh đẹp làm cả nam lẫn nữ dễ xiêu lòng.

Có thể nói Long Bá Thiên một phần nào đó rất hoàn mỹ.

Hắn không nói gì mà một đường cường thế đi thẳng ra khỏi chỗ này.

Sau đó những người ở đây mới hết khẩn trương, rồi họ thả lỏng bắt đầu nói
chuyện thảo luận đủ thứ về Long Bá Thiên, nội dung những lời họ không khác
biết lắm so với những người ở võ trường.

- Long Bá Thiên đại ca không thèm nói gì đi thẳng qua chúng ta, chúng ta quá
kém cỏi so với người mà…

- Cậu nói vậy là sao đây, chúng ta là mấy đệ tử bình thường của gia tộc, sao
mà so sánh được với siêu thiên tài của gia tộc.

- Thiên tài họ có vốn để kiêu ngạo nhìn xuống người khác, mấy kẻ tầm thường
như chúng ta được họ nhìn qua một lần cũng để nở mày nở mặt rồi.

Những tiếng khen ngợi tung hô vẫn tiếp tục trong khu vực chuẩn bị.

Còn chính chủ lại rất không hề thoải mái chút nào, hắn biết rõ chuyện này thế
nào cũng xảy ra nữa vận dụng chút lực lượng tự nhiên che hết đôi tai mình, bởi
hắn rốt cuộc phải đại qua đại sảnh lớn có nhiều đệ tử và thành viên gia tộc đi
ra vào võ trường để xem các cuộc thi đấu.

Vẫn là những lời khen ngợi, ánh mắt hâm mộ và thái độ kính ngưỡng như thường
thấy, có điều nội tâm hắn lại không hề có chút vui vẻ nào.

Hắn vẫn một đường bước đi ra khỏi võ trường, các đệ tử gia tộc kia tự ý thức
tạo ra một đường đi riêng cho hắn, đây chính là biểu thị thành ý của họ cho
đặc quyền chỉ có thiên tài mới được hưởng thụ.

Long Bá Thiên một đường bước ra võ trường, khi ra ngoài hắn liền bỏ lực lượng
che tai nghe của mình, ngước nhìn võ trường đầy ánh đèn náo nhiệt rồi lại lên
bầu trời đêm có ngân hà rực rỡ.

Trầm tư ngắm nhìn ngân hà rực rỡ một hồi thì hắn đi qua dòng người hướng đến
một cỗ xe bốn ngựa cổ xưa thiết kế đẹp mắt có màu đỏ cam co một khôi lỗi ngồi
trên đó đánh ngựa.

Cỗ xe ngựa tên Xích Hỏa, một phương tiện di chuyển phi hành hắn nhận được từ
gia tộc khi một tay đánh tàn phế một cường giả nửa bước Phàm Cảnh bằng thực
lực Đại Thể viên mãn, làm chấn động gia tộc một hồi khiến cho thanh danh lan
xa nhiều nơi trên Thiên Minh Quốc.

Xích Hỏa Mã Xa vừa kiêm việc di chuyển vừa kiêm chiến đấu, tuy không phải là
trân quý gì trong kho bảo vật của Long thị gia tộc nhưng nó lại có lực lượng
đánh chết được cường giả Phàm Cảnh Viên Mãn, bảo vật thế này đủ làm nhiều thế
lực bên ngoài thèm khát bởi thế lực có cường giả Địa Cảnh rất hiếm thấy ngay
cả trên phạm vi Thiên Minh Quốc.

Dòng người ở ngoài võ trường đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ trước cỗ xe ngựa,
đặc biệt chủ sỡ hữu của nó là việc đệ nhất thiên tài của gia tộc, ai nấy cũng
đều thầm cảm thán đây chính là lợi ích của việc có thực lực và tài năng.

Có cỗ xe này thì e rằng trừ khi mấy vị bá chủ Địa Cảnh ra mặt, còn không thì
những người khác chỉ có nước nuốt hận.

Nhưng cường giả Địa Cảnh bao nhiêu người chứ? Ngày thường họ khinh thường làm
mấy chuyện ám sát xấu hổ thế này, chưa kể Long Bá Thiên vô cùng khó giết bởi
hắn cũng có thủ đoạn riêng trừ cỗ xe này, nếu ra tay không thành thì dù là
cường giả Địa Cảnh Viên Mãn vẫn bị Long thị gia tộc xóa sổ.

Cỗ xe ngựa này tuy không phải lớn lắm, nhưng khi vừa mở cửa ra thì có thể thấy
bên trong lại rộng lớn hơn hẳn, trong này là một không gian rộng ba mươi mét
chia thành một gian nhỏ để tiếp khách và một gian lớn nghỉ ngơi chỉ có người
sỡ hữu đi vào được hoặc cho phép người khác.

Long Bá Thiên đi vào gian nghỉ ngơi mát mẻ, cởi bỏ quần áo để lộ thân hình
mảnh khảnh, làn da trắng trẻo hồng hào động lòng người nằm xuống giường.

Long Bá Thiên mệt mỏi không phải vì mấy trận đấu diễn ra hôm nay tại võ
trường, mà là bởi những chuyện khác nữa cơ.


Đại Hoang Chí Tôn - Chương #18