Người đăng: throne0
Một tuần sau.
Buổi mừng thọ sáu tuổi của Hồn Bá Luân kết thúc một cách bình đạm, buổi tiệc
biến thành một chỗ nhàm chán cho những cuộc đấu đá chính trị, một vài thế lực
kết minh hoặc kết oán với nhau hoặc cùng bàn bạc những sự kiện đáng chú ý gần
đây của Càn Thiên Đại Lục và Chí Cực Đại Thế Giới.
Tuy vậy thì Hồn Bá Luân cũng không để ý gì mấy chuyện này, dù sao thì gặp lại
những người quen và nói chuyện hỏi thăm họ cũng đã đủ làm nó thỏa mãn rồi,
những người khác thì nó lại không quan tâm đến vậy lắm.
Tất cả những người dự buổi lễ này đểu đi ra mang theo cảm xúc khác nhau mà
được người của U Minh Thiên Điện tự tay đưa ra khỏi U Minh Vực. Chỉ có những
cường giả tuyệt đỉnh có quan hệ tốt với hai vị Điện Chủ mới tùy ý ở lại bao
lâu thì tùy, nhưng dù sao họ cũng có công việc riêng của mình nên sau một tuần
thì vài người đi ra khỏi đây trừ Tu La Thiên Vương, Diệp Kim Thần Chủ và Thái
Tinh Thiên Hoàng ở lại vì lý do nào đó.
Cũng vào đúng 9 giờ đêm hôm nay cả nhà ba người Hồn Bá Luân đã ở trước Thiên
Môn Uổng Tử Minh Sơn.
Uổng Tử Minh Sơn.
Ngọn núi thiêng liêng được bao quanh bởi một trăm dãy núi nằm ở trung tâm của
U Minh Vực.
Nguyên nhân U MinhVực từng là một trong các Cấm Địa Thế Giới cũng bắt nguồn từ
đây khi nơi này từng là nơi cư trú của các tồn tại vô thượng mạnh mẽ không kém
gì Chí Tôn cư trú.
Mặc dù U Minh Vực hiện tại tràn đầy nguy hiểm và tử vong với bất cứ kẻ xâm
nhập nào, nhưng so ra trong quá khứ thì vẫn còn kém quá xa, dù sao sau khi cả
Cấm Địa Thế Giới này bị hủy diệt hoàn toàn thì đã được các siêu cường giả của
thế lực cổ xưa kia cải tạo hoàn toàn theo chiều hướng khác.
Nhưng cũng chỉ có U Minh Thiên Điện và các thế lực trực thuộc dưới quyền của
họ mới có thể sinh sống thoải mái ở đây.
Còn các nguy hiểm tuyệt địa ngày xửa thì trừ những nơi chết chóc nhất hoặc
sinh ra nhiều loại bảo vật ra thì tất cả ngày nay đều biến thành những nơi thí
luyện cho các đệ tử sinh sống trong này.
Ngắn gọn mà nói thì cội nguồn cho việc U Minh Vực là Cấm Địa Thế Giới đều được
tụ lại thành làn khói đen kinh phách bao phủ quanh Uổng Tử Minh Sơn, thậm chí
bản thân đường lên đó cũng chỉ còn lại bậc thang đá xa xưa được cải tạo thành
một Tiểu Thế Giới dị thường không kém gì cả Đại Thế Giới ngăn chặn kẻ nào lớn
gan dám xâm nhập lên đây.
Chính vì mảnh đất này là nơi U Minh Thiên Điện được thành lập nên Uổng Tử Minh
Sơn luôn luôn được các đời U Minh Thiên Điện thờ phụng và cúng bái, không chỉ
bởi vì nó là nguyên nhân hình thành nên U Minh Vực, hay chỉ là nơi ở các tồn
tại vô thượng thời xa xưa mà còn do truyền thuyết nói rằng người sáng lập U
Minh Thiên Điện và những ai lập công lao lớn vô tận với U Minh Thiên Điện đều
sẽ được tiến nhập vào Uổng Tử Minh Sơn mà thụ hưởng vinh quanh và sức mạnh
không lường được.
Còn chi tiết ra sao thì có lẽ cũng chỉ rất ít đời cao tầng hạch tâm của U Minh
Thiên Điện biết được.
Phong Đô Đại Đế và Minh Hải Vương Mẫu thì biết rõ hơn nơi này như thế nào do
hai người là con nuôi của chủ nhân đương nhiệm thế lực cổ xưa kia, với thực
lực và công tích hai người hiện giờ thì bất cứ lúc nào họ cũng đều có thể tiến
nhập qua Thiên Môn để trở thành cao tầng hạch tâm của chính thế lực cổ xưa đó.
Hồn Bá Luân tuy rằng còn nhỏ tuổi như vậy, đáng lẽ xét nghiêm ngặt thì nó
không có tư cách để lên đây, nhưng Phổ Độ Thiên Tôn vừa ra lời thì lẽ nào thứ
luật lệ đó làm khó được hắn? Càng không nói Hồn Bá Luân là một kỳ nhân sinh ra
loại thể chất vạn thời đại cũng khó gặp được tương tự như Phổ Độ Thiên Tôn.
Thể chất Chuyển Thế Luân Hồi ở đẳng cấp bình thường không thì thôi nhưng nếu
là cấp Bá Chủ thì lại càng nghịch thiên nữa, nếu có những tồn tại xa xưa ở các
Cấm Địa Thế Giới kia mà phá giải được thiên cơ mà biết về sự tồn tại của Hồn
Bá Luân thì họ sẽ không tiếc rẻ liên kết với nhau xông thẳng chém giết đến đây
để diệt trừ đứa trẻ này cho bằng được.
Sự tồn tại của một Bá Chủ Chuyển Thế Luân Hồi đã khắc lại cho họ không biết
bao nhiêu ác mộng rồi, nếu thêm một kẻ như vậy nữa thì chẳng phải khiến họ lúc
nào cũng sống trong lo sợ rằng bất cứ lúc nào cũng sẽ bị tiêu diệt ư? Thế
nhưng tiếc rằng lúc Hồn Bá Luân sinh ra thì U Minh Thiên Điện và thế lực cổ
xưa kia đã chuẩn bị đầy đủ che dấu đi thiên cơ và nhân quả khiến họ không thể
nào lần ra được.
Hiện tại thì đứa trẻ này đã tới trước Thiên Môn, nếu họ biết được mà có tới
kịp đi nữa thì cũng chả thể nào giết nổi đứa trẻ nếu hai tồn tại đủ sức cầm
chân họ ra sức bảo vệ nó, nếu mấy tồn tại vô thượng từ thế lực cổ xưa kia nhảy
ra từ Uổng Tử Minh Sơn thì phân nửa sẽ có một, hai người phải chết trong sự
không cam lòng.
Có thể nói là kết cục đã được định trước rồi.
…
“Vào đi.”
Từ trong Thiên Môn truyền ra giọng núi trong trẻo đầy nữ tính của Phổ Độ Thiên
Tôn.
Nhà ba người Hồn Bá Luân nghe được cũng nhanh chóng tiến vào Thiên Môn. Tuy
rằng Thiên Môn nhìn như không có gì lạ thường, nhưng khi vừa bước qua thì
giống như đang đi một thông đạo xuyên thẳng qua vô tận thời không, xung quanh
đường thông đạo có thể thấy vô số tinh tú kỳ lạ, vô số Tiểu Thế Giới và vô số
Đại Thế Giới “trôi nổi” trong Vô Tận Hư Vô rẹt qua nhanh chóng chỉ để lại
những đường sáng dài.
Sau một hồi thì quang cảnh xung quanh lại chuyển sang một khung cảnh khác, đó
là khung cảnh của một thế giới có bề mặt đen tối và đây cũng chính là điểm
dừng của ba người.
Ngay sau khi vừa rời khỏi đây thì nhà ba người Hồn Bá Luân lại có cảm giác như
đi xuyên màn bích bảo vệ một thế giới.
Khi vừa xuống đây thì Hồn Bá Luân nhìn xung quanh thì thấy được bên ngoài màng
bích vô sắc là một nơi tràn ngập vô tận Hỗn Độn đang diễn biến ra vô tận huyền
ảo.
Vô tận vô cùng lực lượng, thứ nguyên, vị diện, thế giới, thời - không các loại
như bong bóng lặp đi lặp lại một chu kỳ - hình thành, vỡ ra, phân tách và biến
mất trong “đại dương” Hỗn Độn từng khoảng khắc một ở từng điểm một trên “đại
dương” vô tận này.
Thật hi hữu làm sao nếu xuất hiện bất cứ thứ nào trong số này có thể tồn tại
lâu hơn trong hải dương Hỗn Độn, càng có thể tồn tại càng lâu thì “kích cỡ”
của chúng lại càng lớn trong tâm mắt người khác nhưng liệu sẽ có bao nhiêu
chứ? Có điều Thiên Đạo luôn cho phép một đường sinh cơ, tuy rằng trong hải
dương Hỗn Độn này hiếm khi sinh ra bất cứ thứ gì tồn tại được lâu trong này,
nhưng nếu là trải qua vô số kỷ nguyên tích lũy dần dần thì vẫn không phải là
không sinh ra một lượng lớn những thứ như vậy.
Tỷ như hằng hà sa số Hỗn Độn Thiên Thể khổng lồ vô tận đang trôi nổi giữa hải
dương Hỗn Độn này chẳng hạn? Có thể những tồn tại như chúng chỉ là một hạt bụi
nhỏ bé không đáng kể, nhưng chúng lại sống sót và tồn tại không biết bao kỷ
nguyên trôi nổi ở đây, chứng minh cho sự bất phàm của bản thân.
Hải dương Hỗn Độn này chính là một khối Hỗn Độn bị các cường giả đỉnh cao của
thế lực cổ xưa kia cắt ra để bọc xung quanh mà che dấu nó khỏi thiên cơ, làm
cho ngay cả Chí Tôn trừ khi tự thân đến đây thâm nhập vào tận trung tâm hải
dương này chứ nếu dựa vào phương pháp khác thì gần như không thể nào tìm được
thế giới này.
Hồn Bá Luân chỉ thấy được hải dương bên ngoài màng bích một hồi thì thế giới
bên ngoài đó biến mất khi màng bích trở nên trong suốt hơn che đi tất cả.
Hồn Bá Luân không hiểu ý nghĩa việc mình chứng kiến hải dương bên ngoài, dù
sao thì nó còn chưa đạt tới trình độ đó nhưng nếu là ngoại giới thì e rằng các
cường giả đã siêu việt rất xa Lưỡng Nghi và thèm khát chạm vào Chí Cao đều sẽ
điên cuồng đỏ mắt không thôi rồi.
Bởi Hỗn Độn – Thái Sơ chính là trạng thái nguyên thủy của Thái Cực, nếu bất cứ
ai chỉ dựa vào bản thân để đột phá đến Chí Cao thì quả thật gần như là việc
không tưởng. Bởi Thái Cực là thứ gì đó rất mờ ảo và trừu tượng, có thể tiếp
xúc được với trạng thái nguyên thủy của nó không khác nào một đại kỳ ngộ cho
họ những hiểu biết cơ bản về Thái Cực, từ chính bước này thì họ hoàn toàn
không ngừng lĩnh ngộ những hiểu biết này để chạm đến Chí Cao.
Đáng tiếc là cơ duyên bực này mấy ai có được, Hỗn Độn khó gặp thế nào chứ, mà
lại xa xỉ như biến một khối thành “hỏa mù” bảo vệ cả một thế giới?
Càng không nói dù họ biết được hình thức nguyên thủy Chí Cao đi nữa thì cũng
chưa chắc họ có thể chạm đến được Chí Cao.
Bởi hiểu biết và lĩnh ngộ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Nếu thì làm sao phóng mắt khắp thiên địa tại sao số cường giả có thể chạm được
vào Chí Cao còn hiếm hơn phượng mao lân giác không biết bao nhiêu lần chứ?
…
Nhà ba người Hồn Bá Luân lập cũng không dừng lại lâu mà lập tức bay qua thế
giới vô tận như cả một Đại Nguyên Vũ Trụ khác.
Cũng may là âm thanh hay hình ảnh bên ngoài bị ngăn cách, bởi cảnh tượng bên
ngoài thế giới này vẫn không phải là cái mà một đứa trẻ có thể chịu được. Dù
sao hình ảnh chân chính của thế giới Địa Ngục Âm Phủ này ngoài kia cũng có thể
khiến cho những cường giả lão thành nội tâm mạnh mẽ cũng phải rét run không
thôi…
Qủa những cảnh tượng chết chóc kinh hoàng đó thì miêu tả về thế giới này chỉ
có thể là vô tận vô cùng, ban ngày chỉ có mây đen xám đi mọi ánh nắng, ban đêm
không thấy được bất cứ tinh tú nào, không biết hố sâu không thấy đáy ẩn chứa
các Tiểu Thế Giới độc lập không thể đếm hết chất đầy xương cốt.
Trên phiến thế giới vô tận này cũng không thiếu thành trì cổ xưa, di tích của
các thời đại bị lãng quên, các loại địa hình và kiến trúc đáng lý chỉ tồn tại
ở vô tận năm tháng trước kia vẫn còn giữ được hình dạng và pháp tắc vốn có của
chúng, càng không thiếu mảnh thần thổ và trân dược cổ đại có các tấm bia đá to
lớn rải rác khắp thế giới khắc trên chúng vô số cổ tự kể về lịch sử lâu dài
đến đáng sợ của thế lực cổ xưa này, càng không thể thiếu những thành tựu hiếm
có, chiến tích huy hoàng và các đời chủ nhân sỡ hữu chiến lực vô thượng không
kém gì Chí Tôn nối tiếp nhau thống trị làm nó ngày càng phát triển hơn.
Thế giới tràn đầy âm khí và tử vong này cũng chính là một Đại Cấm Địa Thế Giới
trong thời kỳ cực độ huy hoàng.
Vô số âm binh âm tướng không ngừng vượt qua các thông đạo nối liền đến vô số
thế giới mượn đường chinh chiến, quỷ thần như đầu trâu mặt ngựa cao không thấy
điểm cuối tạo ra uy thế vô địch chấn nhiếp vạn linh, thi thể đã chết của các
cường giả không ngừng trèo lên sống lại từ các vực sâu tạo thành quân đoàn vô
tận, lại thêm những Thi Nô sỡ hữu chiến lực cường đại có thể chạy thoát khỏi
những ai mới chạm vào Thái Cực trấn giữ trọng địa của phiến thế giới này,…
Thế giới này là Minh Giới.
Thế lực sỡ hữu là Địa Ngục.
Một thế lực cổ xưa đáng sợ sỡ hữu lực lượng đáng sợ ngoài tưởng tượng, nơi an
nghỉ cuối cùng của vạn linh, cho dù có chúng sinh nằm trong luân hồi hay cường
giả vô thượng siêu thoát Lưỡng Nghi đi nữa thì một khi đã chết thì chỉ có quay
về Địa Ngục.
Minh Giới tuy là tổ địa của Địa Ngục nhưng càng quan trọng hơn là ngoài Minh
Giới thì bản thân Địa Ngục sỡ hữu và kiến tạo nhiều cổ địa như Cõi U Minh, Âm
Tào Địa Phủ (Âm Phủ), Mười Tám Tầng Địa Ngục, Lục Đạo Luân Hồi các loại và
nhiều thế lực như U Minh Thiên Điên, Tam Sinh Thạch Tộc, Cực Lạc Thánh Địa các
loại.
Qua đó có thể thấy thế lực cổ xưa này kinh khủng tới đâu.
…
Nhà ba người Hồn Bá Luân bay qua không biết bao vô tận khoảng cách, xuyên qua
không biết bao tầng thế giới, lớp lớp các tầng bảo vệ để rồi đến được một khu
vực hư vô.
Trong khu vực hư vô này có một khối đại lục to lớn vô hạn lơ lửng trong hư vô
được bao quanh bởi các các hạt bụi là những Hỗn Độn Thiên Thể khổng lồ, cũng
trên đại lục lại đi qua các đại dương, ao ngòi, sông hồ và núi đồi rộng lớn
không đồng đều để rồi ngừng lại trước Thúy Vân Cung ở trên thiên không nguy
nga rực rỡ bao phủ trong mây mù mờ ảo.
Trên đường đến cổng chính có thể thấy được từng quân đoàn âm binh âm tướng đủ
loại chủng tộc và hình dạng cường đại và tinh nhuệ nhất không ngừng xếp thành
hàng bảo vệ ngoại vi của Thúy Vân Cung. Bầu trời không ngừng có phi thuyền
chiến hạm có các quỷ vương trấn giữ xếp thành đội hình trên thiên không, những
siêu cấp cường giả đã chết từ năm tháng vô tận nào lại ngồi trên chiến xa
hoàng giả hoặc kiệu lớn thiêng liêng được các Thi Nô, yêu thú vương giả thuần
huyết và nhân tộc cường đại kéo và rước đi.
Trên đại môn của Thúy Vân Cung có khắc hình Lục Đạo Luân Hồi huyền diệu có thể
bày ra cho chúng sinh mọi thứ về sáu cảnh giới họ phải không ngừng đầu thai và
trải nghiệm xuyên suốt thời gian vô tận.
Vào giờ khắc này toàn bộ âm binh âm tướng, quỷ vương hay siêu cường giả dưới
trướng Địa Ngục đều hướng về phía nhà ba người Hồn Bá Luân.
Vô số thủ hộ giả của Thúy Vân Cung đều quỳ rạp xuống và đồng thanh hô.
- Cung nghênh hai vị Điện Chủ và thiếu Điện Chủ giá lâm!!!!
Từng luồng uy áp biến thành hào quang trang nghiêm hướng về ba người, tựa như
giờ khắc này họ chính là trung tâm vũ trụ vậy.
Minh Giới không ngừng rung chuyển giáng xuống các loại dị tượng mỹ lệ cao cấp
nhất để chào đón sự có mặt của ba người trước Thúy Vân Cung.
Đây quả thật là một cuộc nghênh đón rầm rộ hoàng tráng nhất.
Tuy rằng trong một tuần qua Hồn Bá Luân có được cha mẹ mình giảng giải một
chút về mấy điều cơ bản của Địa Ngục nhưng khi tới nơi nó lại không thể không
kinh ngạc trước cảnh tượng thật được.
Cũng phải mất một hồi nó mới bình tĩnh lại trước sự hoàng tráng này, và cũng
trong lúc đó thì Phong Đô Đại Đế và Minh Hải Vương Mẫu đã dắt nó đến đại môn
của Thúy Vân Cung rồi.
Khi Hồn Bá Luân thấy hình khắc Lục Đạo Luân Hồi trên đại môn thì thể chất đang
ngủ say trong cơ thể nó đột nhiên như thức dậy từ giấc ngủ sâu mà không ngừng
phản ứng sôi sục trước hình vẽ này.
Nó cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc của chính Phổ Độ Thiên Tôn, hai
con người sỡ hữu cùng loại thể chất. Tuy rằng của Phổ Độ Thiên Tôn đã tiến vào
cảnh giới Cực Thành Viên Mãn từ lâu, nhưng hình khắc này do ông để lại khi còn
trẻ vẫn còn mang khí tức của thể chất Bá Chủ Chuyển Thế Luân Hồi khi vừa mới
lên cảnh giới Đại Thành nên gặp thể chất cùng loại vẫn phản ứng với nhau được.
Đại môn cao mấy ngàn dặm của Thúy Vân Cung phát ra âm thành to lớn và dần được
mở rộng ra nghênh đón ba người.
Đằng sau đại môn bị che phủ bởi những luồng Hỗn Độn được cải tạo như những làn
khói sương mù che phủ thế giới mờ mịt sau đại môn.
Khi nhà ba người Hồn Bá Luân bước qua đại môn thì lập tức cả ba đều tiến nhập
vào một mảnh đất tường hòa, thanh khiết và hòa bình trái ngược với Minh Giới
bên ngoài kia.
Trong mảnh thần thổ này tràn ngập tiên cảnh, ao hồ nước rộng lớn, núi non
trùng trùng, rừng cây nguyên thủy không thấy cuối, và các loại động thực vật
sỉnh trưởng nhiều nơi trong mảnh thần thổ này.
Ở nơi này có một số thế hệ trẻ tuổi và cao tầng hạch tâm tụ tập thành một cộng
đồng sinh sống trong một thôn làng nhỏ giản dị.
Thôn làng nhỏ này được xây giáp núi cao phía trước và biển rộng phía sau, hình
ảnh một ít thế hệ trẻ tuổi địa vị cực cao đang chơi đùa quanh đây hoặc một số
người lớn và người già sinh sống tại đây tạo ra quang cảnh không khác gì một
làng thôn bình thường lắm.
Ở đây không có bất cứ người bảo vệ rầm rộ như ngoài kia, bởi nơi này đã có
những tồn tại vô thượng có chiến lực ngang Chí Tôn trấn thủ, làm cho nơi này
còn vững chắc hơn bất cứ trọng địa nào ngoài kia. Những tồn tại này đều xây
dựng động phủ của mình trên vài ngọn núi cao không biết bao nhiêu vạn trượng
che phủ trong mây mù mờ ảo cách không xa thôn làng nhỏ này.
Nhà ba người Hồn Bá Luân cũng chỉ đi qua thôn làng nhỏ này một chút, ngoài một
ít thời gian trò chuyện và chào hỏi sơ qua thì sau đó họ lại nhanh chóng tiến
về ngọn núi cao nhất mười vạn tám nghìn trượng bao phủ trong mây mù.
Đi vào bên trong là cả tiên cảnh bao bọc quanh ngọn núi này, rồi ba người cũng
nhanh chóng bước lên đường núi nhẹ nhàng, Trận Linh nơi này nhận ra thân phận
ba người nên mở ra toàn bộ những tầng bảo hộ để họ đi lên thoải mái cho tới
khi họ tới đỉnh núi dài rộng chín ngàn trượng.
Trên đỉnh núi có một ngôi nhà đá nhỏ cùng một cái đình gần vách núi có hai bên
là hoa cỏ cây xanh tươi tốt và một hồ nước nhỏ chục trượng có hòn giả sơn và
một ít cá cảnh bơi trong đó. Cũng gần hồ nước này nhà ba người Hồn Bá Luân
thấy được Phổ Độ Thiên Tôn như một đại mỹ nhân mang y phục màu tím đang ngồi
gần đó thả đồ ăn vào hồ nước này.