Vô Ưu Thần Giáo


Người đăng: tudt

Đi về phía đông bắc Hoàng thành Trung Địa đế quốc hơn ba nghìn dặm, nơi đây có
một tòa sơn phong cao ngút. Từ phía dưới nhìn lên, đỉnh sơn phong dường như có
thể chạm đến bầu trời Thiên Trọng.

Sơn phong này gọi là Vô Ưu sơn. Tương truyền, ngọn sơn phong này là không phải
do thiên địa khai sinh, mà là một bậc đại năng đã phi thăng Thiên Trọng dùng
pháp lực cao cường, trong một ý niệm, biến không thành có, tạo ra Vô Ưu sơn
này.

Mao Tây, một nông dân xuất thân bần hàn, trong một lần tình cờ mà đạt được cơ
duyên. Tiến nhập vào bên trong huyễn cảnh của Vô Ưu sơn, tại đây, Mao Tây đã
đạt được truyền thừa Vô Ưu đạo. Từ đó một thân tu vi cường hãn, Mao Tây dùng
đạo của mình ban phát tứ phương, thành lập ra Vô Ưu giáo, trở thành đệ nhất
Giáo chủ.

Trải qua bao biến cố thăng trầm, Vô Ưu giáo truyền cho đến đời thứ sáu thì rơi
vào cuộc chiến giữa Trung Châu và Đông Châu. Giáo chủ lúc bấy giờ của Vô Ưu
Giáo Hồ Lê, là một người thức thời. Ông ta đã tìm cách đoàn kết giới tu chân
Đông Châu, cùng đúng lên chống lại thế lực đến từ Trung Châu, từ đó khuếch
trương sức ảnh hưởng của Vô Ưu giáo, trở thành Minh Chủ tu chân giới Đông
Châu.

Nhưng đến cuối cùng, bao công sức của Hồ Lê bỏ ra, khi sắp gặt hái quả ngọt,
thì bỗng nhiên xuất hiện một Tập Viễn Bình mưu mô xảo quyệt. Hắn dùng mọi thủ
đoạn phân tán sức mạnh của Hồ Lê, kéo bè kết cánh, cho đến khi đoạt ngôi soán
vị, trở thành đệ thất Giáo chủ của Vô Ưu thần giáo.

Sau khi bước lên vị trí Giáo chủ, Tập Viễn Bình còn thể hiển tham vọng của hắn
không dừng lại ở đó. Hắn tuyên bố thành lập đế quốc Trung Địa, tự xưng mình là
Tập Đại Đế. Với một thân tu vi đã đạt đến Vấn Đỉnh trung kỳ cảnh giới, cùng
hầu hết sức mạnh đạt được từ Vô Ưu giáo, hắn ra sức mở rộng lãnh thỗ, chèn ép
chư hầu.

Vô Ưu giáo kể từ đó cũng dần thay đổi bản chất, trở thành công cụ trong tay
của Tập Đại Đế dùng để dẹp yên phản loạn cùng ngoại bang. Tuy vậy không thể
không nói rằng, đây cũng là thời điểm Vô Ưu giáo cường thịnh nhất, gần như đã
đạt đến đỉnh phong tại Đông Châu tu chân giới.

Sau khi trở thành quốc giáo của Trung Địa đế quốc, Tập Đại Đế ra lệnh xây dựng
lại toàn bộ sơn môn của Vô Ưu giáo. Kiến trúc sơn môn vô cùng tinh xảo và hùng
vĩ, hội tụ tất cả tinh hoa của Đông Châu. Xứng đáng trở thành thánh địa của
Trung Địa đế quốc cũng như toàn cõi Đông Châu. Vô Ưu giáo - ĐÔng Châu Nhân
Trọng đệ nhất giáo phái.

Sơn môn Vô Ưu giáo trên Vô Ưu sơn, kiến trúc chia làm cửu tầng. Đệ cửu tầng là
thấp nhất, nằm dưới chân Vô Ưu sơn, nơi đây là nơi ở dành cho tạp dịch, khu
vực vô cùng rộng lớn. Đây cũng là nơi Vô Ưu giáo mở ra các phường thị, dùng để
trao đổi tài nguyên tu luyện với bên ngoài.

Tạp dịch ở Vô Ưu giáo hàng năm sẽ có một đợt tuyển chọn từ bên ngoài, người
muốn gia nhập ít nhất phải có Địa căn linh mạch trở lên và phải là tiểu hài
nhỏ hơn năm tuổi. Sau khi ở đệ cửu tầng làm tạp dịch năm năm, mới được chính
thức bắt đầu tu luyện công pháp. Nếu hài tử nào có thể tiến vào Luyện Khí
trước mười hai tuổi thì sẽ được chính thức gia nhập hàng ngũ ngoại môn đệ tử,
tiến vào đệ bát tầng.

Nhưng đôi khi cũng xuất hiện một số ít yêu nghiệt, thí dụ mang trong mình
Thiên Căn Linh Thể, Tiên Thiên Linh Mạch,... thì có thể ngay lập tức được
tuyển chọn vào tu tập, và được đưa đến đệ thất tầng. Gọi là hạt giống.

Tại Vô Ưu giáo, cứ mười năm một lần, các ngoại môn đệ tử và hạt giống, sẽ có
một đại hội tỷ thí để tiến lên Vô Ưu Tinh Anh bảng. Những đệ tử có thể tiến
vào một trăm vị trí đầu, có thể gia nhập đệ lục tầng, được cơ hội ở trong Vô
Ưu bí cảnh, tham ngộ Vô Ưu đại đạo.

Đệ tử tiến vào Kết đan kỳ, sẽ được thăng cấp lên làm nội môn đệ tử, có động
phủ riêng ở đệ ngũ tầng. Đệ tử ưu tú, có nhiều cống hiến cho sơn môn, sẽ thăng
cấp lên làm Chấp sự, chưởng quản sự vụ trong bổn giáo, tiến nhập vào động phủ
ở đệ tứ tầng.

Kể từ đệ tam tầng trở lên, là nơi sâm nghiêm nhất của Vô Ưu sơn. Trong đó, đệ
tam tầng, là nơi ở của các sơn môn Trưởng lão. Đệ nhị tầng có kiến trúc độc
đáo, không nằm ngay trên Vô Ưu sơn mà là tám linh đài phân thành bát phương
phiêu phù giữa không trung bên dưới đệ nhất tầng, bốn cao, bốn thấp đại diện
cho bốn Phó Giáo chủ và Tứ đại Hộ Pháp.

Đệ nhất tầng - Vô Ưu sơn.

Nơi đây có một cung điện nguy nga tráng lệnh, trên nóc cung điện này có chạm
một hoàng long vô cùng tinh xảo, sống động, cứ như là ẩn chứa sinh mạng. Bên
dưới một đình viện thuộc kiến trúc của cung điện, hiện có hai nam tử đang ngồi
đối diện với nhau. Ở giữa họ đang bày ra một trận pháp ba động linh lực đầy kỳ
diệu, trên trận pháp ấy, lại có những điểm sáng nhấp nháy như tinh tú phân
thành hai màu đen trắng.

Cứ đôi lúc, lại có một người nam tử, đưa tay lên kết thành chỉ, hướng về trận
pháp điểm ra. Trên trận pháp ầm ầm chấn động, lại thêm một điểm sáng xuất
hiện. Thì ra, hai nam tử này đang dùng trận pháp kia để so kỳ nghệ.

Một trong hai nam tử, dáng người mãnh khảnh, gương mặt thư sinh. Cử chỉ thanh
cao thoát tục, dường như mỗi nước cờ hạ xuống đều mang theo khí khái siêu
phàm, ẩn chứa đại đạo vô biên. Dù luôn bị người đối diện áp đảo, nhưng mỗi
đường đi, nước bước đề ẩn chứa huyền cơ, không vội vàng hấp tấp. Gương mặt nam
tử, luôn mang theo một nét cười thư thái, như xem thường tất cả chúng sinh.
Nam tử này chính là Hiệu Sự phủ, Cảnh Cúc Xương.

Mà người đang ngồi đối diện hắn, thân hình mập mạp, cao lớn. Gương mặt luôn
mang theo một nét tiếu ý, như là tự tiếu phi tiếu. Nhưng vẫn không thể che đậy
được bá khí trong từng nước cờ. Mỗi một quân cờ khi đánh ra tràn ngập uy áp,
mang đến cảm giác bức bách cho người đối diện. Tuy nhiên, nếu xem xét kỹ, lại
thấy nam tử này mang dáng vẻ tiểu nhân, thế của hắn là dùng mưu hèn chước mọn,
âm trầm đủ độc. Nam tử này có gương mặt giống hệt với gương mặt đã xuất hiện
trên đài cao đại điện trong hoàng cung Trung Địa đế quốc. Hắn chính là Tập
Viễn Bình - Tập Đại Đế.

Kỳ cuộc tàn.

- "Đại Đế, ngài la đang có điều lo nghĩ?"

Tập Viễn Bình thẳng lưng hít thở, tay phải vươn ra, động tác nhẹ nhàng hướng
về lọ trầm đặt gần đấy. Lọ trẫm phút chốc lóe sáng, toát ra một làn khói màu
bích lục rồi theo hướng tay của Tập Viễn Bình, phiêu phù tỏa ra khắp nơi.

- "Là Thanh Tâm hương. Cúc Xương dụng tâm rồi".

Nghe Tập Viễn Bình nói thế, Cảnh Cúc Xương cũng nở một nụ cười khổ, rồi học
theo động tác của Tập Viễn Bình, hít thở một hơi. - "Tâm không tĩnh, sao gọi
là 'thanh'?"

- "Ngươi thử nói xem. Vì sao tâm không tĩnh?". Tập Viễn Bình vừa nói vừa ung
dung chuyển người đứng dậy, tay phải nắm thành quyền, di động ra phía sau
lưng, tay trái từ từ nâng lên đưa hướng bầu trời. - "Là thiên to lớn, hay nhân
tâm quá bé nhỏ?"

- "Ngu Việt Vương là tu Hữu Tình Đạo". Dường như là không chú ý đến điều Tập
Viễn Bình vữa nói, Cảnh Cúc Xương chỉ chăm chú vào kỳ cục đã tàn kia. Vẫn điệu
bộ ung dung, hắn đưa tay lại chỉ về phía trận pháp. Trận pháp bỗng nhiên phát
sáng, rồi lại thêm một điểm sáng xuất hiện, nhưng không như lúc trước, ngay
sau khi xuất hiện điểm sáng này, toàn bộ trận pháp bỗng nhiên chấn động mãnh
liệt rồi sau đó dần dần tan vỡ. - "Nhân tâm không thể nghịch thiên".

Tập Viễn Bình quay người nhìn về phía trận pháp kỳ cục đã tán loạn kia, nét
tiếu ý trên gương mặt càng nồng đậm. Hắn hạ tay thành trảo rồi hấp một cái,
trong lòng bán tay hắn đột nhiên xuất hiện thêm một điểm sáng.

- "Đời người như kỳ cục, quân cờ quả nhân hạ năm nào, cũng đã đến lúc phát
huy tác dụng".

- "Đại Đế, ngài vẫn là không chờ được?". Lúc này Cảnh Cúc Xương mới ngẩng đầu
nhìn về phía Tập Viễn Bình và nói.

- "Ngươi thấy giờ vẫn là chưa phải lúc?". Tập Viễn Bình ý tứ rõ rệt muốn là
dò hỏi Cảnh Cúc Xương.

Cảnh Cúc Xương lại cũng chỉ lắc đầu mĩm cười. - "Liệu bây giờ thần khuyên ngăn
Đại Đế thì còn kịp sao? Kỳ cục của ngài, đối thủ không phải là thần. Đại Đế
ngài đã là đi nước tiếp theo".

- "Nếu đã không thể cứu vãn, thì cũng không cần đắn đó. Quả nhân không tin kỳ
cục này quả nhân sẽ bại".

- "Nhưng cũng không nhất định Đại Đế ngài sẽ thắng". Cảnh Cúc Xương nhẹ nhàng
đứng dậy, cúi người hướng Tập Viễn Bình rồi lui về phía sau, cho đến khi thân
ảnh hắn biến mất khỏi nơi này.

Tập Viễn Bình tầm mắt quay hướng hư không, rồi thở ra một hơi. "Hữu Tình Đạo,
nếu đã là thế quả nhân sẽ dùng tình chủng đối phó với ngươi. Ngươi đừng tưởng
sau khi bước chân vào Vấn Đỉnh, ngươi không còn để quả nhân vào mắt. Ta thật
muốn xem xem, sau khi ngươi Vấn Đỉnh, phát hiện ra vẫn chỉ là con kiến dưới
chân quả nhân. Ngươi lúc ấy sẽ có tư vị như thế nào?".

Thân ảnh Tập Viễn Bình vừa động đã tiêu thất khỏi đình viện. Trong đại sảnh
cung điện tại đệ nhất tầng Vô Ưu sơn, phía trên thượng vị có chạm khắc một bảo
tọa Hoàng long đang há miệng, không gian xung quanh ba động, Tập Viễn Bình lần
nữa xuất hiện trên long ngai.

- "Dạ Ảnh".

Sau tiếng gọi, phía bên dưới sảnh bỗng nhiên xuất hiện một đoàn hắc khí mờ ảo.
Hắc khí nay ba động một lúc thì yên lặng, như đang chờ Tập Viễn Bình phía trên
phân phó.

Tập Viễn Bình vung tay, từ trong nhẫn trữ vật của hắn bay ra một túi gấm cùng
một hộp ngọc hướng về đoàn hắc khí. Khi tới gần tiếp xúc với đoàn hắc khí thì
biến mất không thấy đâu. - "Mang hai vật này giao cho người bên cạnh 'Tình
Chủng', phân phó hắn làm theo những gì đã được ghi trong túi gấm. Bảo hắn cứ
theo đó mà làm, mọi việc tự hắn chủ ý. Ta chỉ xem kết quả không xét quá trình.
Hắn không cần phải truyền âm hồi đáp, tránh để người khác phát hiện".

Lời vừa nói xong, đoàn hắc khí lần nữa ba động rôi biến mất không thấy đâu.
Tập Viễn Bình lại lâm vào trầm tư, hắn đứng dậy rời khỏi long ngai. Bước xuống
bên dưới đại sảnh.

- "Tuyệt Tình không phải đại đạo. Thiên Địa cản ta thành Tiên. Thời gian
không còn nhiều, ta không thể không đi nước này. Đỉnh Vô Ưu sơn, thật ra ngươi
đang cất giấu bí mật gì? Ta không tin, ngươi có thế cản đi một bước này của
ta".


Đỉnh Vô Ưu sơn.

Thật ra đệ nhất tầng của Vô Ưu sơn không phải là cao nhất, trên đệ nhất tầng,
còn có một khu vực bị phong bế, ngay cả Tập Viễn Bình cũng không thể phá vỡ
được trận pháp phong bế này để tiến lên trên.

Các đời giáo chủ trước của Vô Ưu giáo cho rằng, đây là nơi vị đại năng tạo nên
Vô Ưu sơn từng lưu lại làm động phủ. Cũng có người cho rằng, nơi này thuộc về
Giáo chủ đầu tiên của Vô Ưu giáo lựa chọn tọa hạ. Nhưng dù là gì đi chăng nữa,
nơi đây dường như đang ẩn chứa một bí mật kinh thiên, đang chờ người hữu duyên
phát hiện.

Trong một sơn cốc phía trên đỉnh Vô Ưu, bầu không khí tanh tưởi sốc thẳng lên
thiên không. Nơi đây xung quang không chút cỏ cây, hay tồn tại bất kỳ sự sống
nào. Chỉ có lăn lốc những thú cốt vương vãi khắp nơi.

Từng âm thành ồ ồ đều đặn vang lên từ phía bên trong sơn cốc. Như tiếng thở
của một hung thú nào đó từ thời viễn cổ. Trong không giản, bỗng chốc xuất hiện
một cánh hồ điệp màu đen, lượn lờ bay thẳng vào phía sâu trong sơn cốc.

Càng vào sâu bên trong, không gian càng trở nên u tối đến đáng sợ. Cánh hồ
điệp vẫn chập chờn trong bóng tối, cho đến lúc dừng lại trước một bức màn
huyết tinh khổng lồ. Bức huyết tinh ấy dị động không ngừng, như là đang ngăn
cách thứ gì đó bên trong.

- "Xoạt". Đột ngột từ trong bức huyết tinh, một cánh tay phủ đầy những sợi
huyết sắc từ từ tiến ra ngoài rồi vung ra bắt lấy cánh hồ điệp kia. Sau hồi
lâu, từ sau bức huyết tinh xuất hiện một giọng nói như ma như quỷ: - "Tuyệt
Tình, Hữu Tình, lại gieo 'Tình chủng'. Thú vị! Thú vị!"


Đại Địa Phá Tinh Không - Chương #4