Người đăng: tudt
Hà Ngân Ngọc cảm giác được uy áp đột nhiên bạo tăng, tâm thần càng
lúc càng chấn động, mặc cho tu vi vận chuyển cùng áp chế. Ngọc
lệnh trên tay cũng run lên bần bật một cách rõ rệt. Mặc cho đầu óc
hắn xoay chuyển, tính toán thiệt hơn, hòng tìm cho mình một đường
lui an toàn nhất.
Đối với Ngu Việt, Hà Ngân Ngọc thật sự không dám làm phản, gia đình
thê nhi của hắn đang còn ở cố quốc, nếu chuyến đi sứ này quả thật
có điều gì sai xót, hắn là không đảm đương nổi cũng chả còn đường mà
quay trở về.
Mặt khác, nếu bây giờ trực tiếp cự tuyệt ý chỉ này của Tập Đại Đế,
hắn chả phải chính là tự tìm chết. Hắn còn không biết ý nghĩa của việc
này hay sao, đây chính là Đại Đế muốn ép Ngu Việt quốc thuần phục, muồn hoàn
toàn khống chế Ngu Việt quốc trong tay.
Nhưng tâm cơ linh hoạt, hắn bỗng phát hiện có điều không đúng. Từ
trước đến nay, hắn biết Tập Đại Đế không phải là người lỗ mãng như
vậy. Nếu quả thực hôm nay ông ta ép hắn phải tiếp nhận ý chỉ, không
bằng nói chính là ép Sứ thần nước khác vào tử lộ. Một khi tin
tức này truyền ra ngoài, đủ để chấn động bốn phương. Các chư hầu tuy
sẽ không dám ra mặt, nhưng cũng không thể nào dễ dàng cho qua chuyện như vậy,
vì biết đâu được hôm nay là Ngu Việt quốc, nhưng ngày mai lại tới phiên của
mình. Chắc chắn lúc đó sóng gió nhất định sẽ nổi lên.
Tuy Ngu Việt quả thật nhỏ bé không đáng kể, nhưng Ngu Việt Vương cũng
không phải là hổ giấy, một thân tu vi đã bước vào nửa bước Vấn
Đỉnh gần như sánh ngang với Tứ Hoàng. Đồng thời, ở thời điểm hiện tại,
phía nam Trung Địa đế quốc đang dần hình thành nên một thế lực là
Đông Nam Thần Thánh Liên Minh, Ngu Việt cũng là một trong số những
quốc gia tham gia vào liên minh này. Mà đăng sau chống lưng cho Đông Nam
Thần Thành Liên Minh càng là một bức màn còn chưa thể vén lên.
Nếu thực sự như phải khai chiến với Ngu Việt, Trung Địa sẽ lâm vào
thế khó, một mặt phải chống lại nhóm Man tộc nguy hiểm bí ẩn từ
Yêu Hải đánh lên, mặt khác sẽ phải dè chừng các thế lực trong bóng
tối đang chống lưng cho Đông Nam Thần Thánh Liên Minh kia.
Quả là nếu Tập Đại Đế quyết định như vậy, chỉ là cái lợi trước
mặt nhưng nguy hại khôn cùng, đó hẳn sẽ là một quyết định vô cùng thiếu
sót, thiển cận. Thế nên, Hà Ngân Ngọc suy xét đến đây, cũng dần ổn định
tâm thần, quyết định lựa chọn im lặng, chịu đựng uy áp từ Tập Đại
Đế phủ xuống. Nội tâm cũng dần trở nên bình tĩnh hơn, hắn biết đây
là lựa chọn duy nhất hắn có bây giờ. Hắn quyết định đánh cược cả
sinh mạng mình vào thử thách lần này của Tập Đại Đế. Mà hắn tin
tưởng lần đánh cược này, hắn sẽ không thua.
Không khí trong đại điện mỗi lúc một căng thẳng, đúng ngay lúc này,
một hạc hình bình đại bỗng nhiên chấn động, tiến ra phía giữa đại
điện.
- "Thần, Cảnh Cúc Xương. Xin dâng tấu".
Cảnh Cúc Xương, hiện tại đang nắm giữ vị trí đứng đầu Hiệu Sự phủ
của Trung Địa đế quốc. Trong tay hắn khống chế tất cả các tin tức
tình báo khắp mọi nơi trên cả đế quốc. Được xem là một trong những
tâm phúc của Tập Đại đế, là cánh tay đắc lực khống chế toàn bộ
chính trường Trung Địa đế quốc.
- "Cảnh ái khanh, có việc gì, cứ nói". Gương mặt trên đài cao buông
lỏng uy áp, di chuyển ánh nhìn rời khỏi Hà Ngân Ngọc. Lúc này, Hà
Ngân Ngọc cũng biết rằng, cửa ải này, hắn đã sơ bộ vượt qua. Chỉ
còn xem xem màn kịch này diễn tiếp như thế nào, kết quả cuối cùng
đã không còn liên quan tới hắn nữa.
- "Bẩm Đại Đế. Thứ cho hạ thần nói thẳng, ý chỉ vừa rồi của Đại
Để. Quả thật, không ổn".
Cảnh Cúc Xương vừa nói xong, làm cho bên dưới đại điện huyên náo một
hồi. Hoàng Công Dự, Giám sát sứ, giám sát sự vụ quan thần Trung
Địa đế quốc, huy động bình đại tiến nhập giữa điện, đưa tay lên chỉ
thẳng vào Cảnh Cúc Xương và mắng:
- "To gan. Cảnh Cúc Xương, hôm nay ngươi lại dám sỉ nhục thánh ý của
Đại Đế. Ngươi còn không biết tội".
- "Hoàng đại nhân. Ngài là quá lời rồi, Cảnh mỗ nào dám xúc phạm
long nhan, xem thường thánh ý của Đại Đế". Cảnh Cúc Xương chắp tay
hướng về phía Hoàng Công Dự mà nói. Sau đó xoay người cúi mình
thật sâu hướng đài cao rồi nói tiếp: "Đại Đế, ý định của Đại Đế,
hạ thần thật sự rõ ràng. Ngài là muốn tốt cho Minh Trạch công chúa
cũng như là tôn tử của ngài. Nhưng Đại Đế có từng nghĩ, những năm
tháng qua, Ngu Việt Vương đã tôn tôn kính kính đối với Trung Địa ta,
cũng là tận tâm tận lực phò tá Đại Đế dẹp loạn nam cương, ngăn
chặn Man tộc xâm lấn. Đại Đế trước nay công tư phân minh, đâu thể lần
này chỉ vì tình cảm với nhi nữ mà mạnh mẽ can dự vào chuyện
thiết lập trữ vương cho Ngu Việt quốc. Xin Đại Đế hãy thu hồi thánh
mệnh, đừng nên tiếp tục hồ đồ".
Lúc này đại điện càng chấn động mạnh mẽ, bầu không khí trở nên huyên náo vô
cùng. Gương mặt của Hà Ngân Ngọc cũng trở nên kỳ quái, hắn là đang nghĩ, cái
tên Cảnh Cúc Xương này có hay chăng là bị ấm đầu. Dù là có khuyên ngăn đi nữa,
cũng không thể nào dùng lời lẽ cứng rắn trực tiếp như thế nói với Đại Đế. Cái
người trên đài cao kia là ai chứ? Là Tập Viễn Bình - Tập Đại Đế, hung danh
vang xa, khắp bốn bể của Đông Châu, được xem là Thần Nhân ở Nhân Trọng Đông
Châu đó. Người là đang không cần mạng hay sao?
- "Cảnh Cúc Xương, hôm nay ngươi thật sự quá là ngông cuồng rồi. Ngươi còn
muốn thế nào hả? Ngươi dám mắng Đại Đế là hồ đồ sao? Khi quân phạm thương,
ngươi là ngại sống lâu?" Hoàng Công Dự, mặt nổi đầy gân xanh, gầm thét về phía
Cảnh Cúc Xương đang đứng, hắn là như kiểu hận mình không thể ngay lập tức đánh
văng Cảnh Cúc Xương ra khỏi đại điện.
Cùng với Hoàng Công Dự như thế, các văn võ quần thần khác đều ầm ầm, chỉ trỏ
mắng nhiếc hết lời về phía Cảnh Cúc Xương. Trong khi đó, trên đài cao, khuôn
mặt to lớn của Tập Đại Đế vẫn âm trầm không lên tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn
xuống bên dưới một đoàn hỗn độn.
Cảnh tượng như thế này diễn ra, càng làm cho nội tâm Hà Ngân Ngọc nghi hoặc
không thôi? Hắn cũng là không ngờ tới, tưởng chừng chỉ cần ai đó đứng ra
khuyên ngăn, Tập Đại Đế coi như sẽ rút lại thánh lệnh. Mọi chuyện sẽ kết thúc,
Tập Đai Đế sẽ cho thấy hắn là người thông tình đạt lý, biết suy xét thiệt hơn.
Từ đó, hắn ban phát ân uy, chấn nhiếp Sứ thần Ngu Việt quốc, cũng phần nào khi
về nước, Sứ thần sẽ truyền đạt tâm ý này cho Ngu Việt Vương, khiến cho Ngu
Việt Vương biết khó mà lui, hành động càng phải cẩn thận trước sau.
Nhưng lúc này, lại xuất hiện một tên Cảnh Cúc Xương ngang tàng bá đạo, lại dám
mắng Đại Đế là hồ đồ, đây không phải là đang chọc giận Đại Đế hay sao. Lỡ như
trong lúc nóng giận nhất thời, tự trọng của một vị Đế vương dâng cao, Tập Đại
Đế sẽ cương quyết không thu hồi thánh ý mà còn gia tăng thêm sức ép, thì Hà
Ngân Ngọc hắn chẳng phải lần nữa rơi vào tuyệt lộ.
Hà Ngân Ngọc lúc này thật sự là muốn điên rồi, nội tâm mắng chửi Cảnh Cúc
Xương không thôi. Bao nhiêu bình tĩnh thì lúc này gần như mất sạch, dù cho cố
gắng dùng tu vi để áp chế xuống cũng vô dụng. 'Cảnh Cúc Xương lần này người
đùa chết lão tử rồi'.
- "Các ngươi huyên náo đã đủ chưa? Còn muốn như thế này đến bao giờ?" Thanh
âm uy áp từ trên đài cao bất ngờ phủ xuống, làm cho một hồi cải vã dưới đại
điện bỗng im bặt. "Cảnh Cúc Xương, người dám sỉ nhục thánh ý, mắng chửi quả
nhân là hồ đồ. Ngươi có biết tội?"
- "Thần biết tội". Cảnh Cúc Xương khoan thai, chắp tay, cúi người, hướng về
phía đài cao thỉnh tội.
- "Nếu như đã biết tội. Còn không mau lùi sang một bên?"
'Thế này là ý gì cơ chứ? Mạo phạm thánh ý, sỉ nhục Đại Đế. Mà chỉ đơn giản một
câu vấn tội rồi lùi sang một bên. Đây không phải là tử tội sao? Không phải là
tội tru di cả họ sao?' Hà Ngân Ngọc nội tâm giật mình nhảy thót, hắn là thực
sự không hiểu cảnh tượng này là ý gì? Bao nhiêu kinh nghiệm nữa đời này của
hắn gần như là sụp đổ, hắn không thể nào giải thích được nữa rồi.
Hà Ngân Ngọc lúc này cúi người thật sâu, cố che đi gương mặt càng lúc càng
nhợt nhạt của hắn. Là hai lần dạo bước quỷ môn quan nha, hôm nay nếu mà thêm
một lần như thế nữa, hắn chắc là chẳng chịu đựng được.
- "Hà Sứ, vừa rồi quả nhân cũng cảm thấy có chút lỗ mãng. Cũng may nhờ quần
thần có ý khuyên can khiến quả nhân nhìn ra thiếu sót. Đúng là làm khó Hà Sứ
rồi". Tập Đại Đế chầm chậm mở lời, ánh mắt khép hờ nhìn về phía Hà Ngân Ngọc
mà nói.
- "Thần, không dám". Hà Ngân Ngọc gần như là sắp hỏng mất.
- "Nhưng lời lúc nãy quả nhân nói, có thể rút lại không xem là thánh ý, chỉ
mong Hà Sứ chuyển lời với tiểu tử Lâm Trọng, coi như là quả nhân nhờ vả hắn
chiếu cố thê nhi Minh Trạch hai người. Hà Sứ cảm thấy thế nào?"
- "Cảm tạ Đại Đế tin tưởng. Thần nhận thiên ân mà lòng cảm thấy lo sợ. Đại Đế
xin cứ yên tâm, lời này thần sẽ đích thân chuyển cáo đến Ngu Việt Vương".
- "Được rồi, Hà Sứ hiện tại có thể lui về Sứ quán". Lời Tập Đại Đế vừa nói
xong, bình đài dưới chân Hà Ngân Ngọc chậm rãi di động lùi về phía cửa đại
điện. Thân ảnh Hà Ngân Ngọc trên bình đài cũng dần dần biến mất.
Bầu không khí trong đại điện cũng yên tĩnh trở lại, các bình đài phía dưới của
quần thần ngay ngắn về lại vị trí cũ. Dường như trước đó mọi chuyện chưa hề
xảy ra.
- "Cảnh Cúc Xương". Gương mặt Tập Đại Đế trên đài cao lại mở miệng.
- "Có hạ thần". Cảnh Cúc Xương lần nữa khom người hướng phía đài cao chờ nghe
ý chỉ.
- "Ngươi thật cho rằng quả nhân là hồ đồ?" Tập Đại Đế ánh mắt thâm thúy nhìn
về phái Cảnh Cúc Xương hỏi.
Nhưng lúc này, Cảnh Cúc Xương không tỏ ra một chút sợ hãi, chỉ ngước nhìn về
phía đài cao, cũng nở một nụ cười rồi nhẹ nhàng lắc đầu đáp: "Đại Đế, vỡ kịch
này đã không còn khán giả".
Gương mặt Tập Đại Đế lại im lặng hồi lâu, sau đó ánh mắt di chuyển sang phía
Hoàng Công Dự: "Thế còn Hoàng ái khanh. Ngươi có cho là quả nhân hồ đồ?"
Hoàng Công Dự cũng mau mắn khom người rồi lớn tiếng đáp: "Đại Đế, nếu như là
người hồ đồ. Thử hỏi thế gian này còn có người nào sáng suốt?"
Gương mặt trên đài cao của Tập Đại Đế sau khi nghe xong lời của Hoàng Công Dự
cũng là phá lên cười thành tiếng. Hắn này là vừa mới chơi một trò chơi, vừa
mới diễn một vỡ kịch.
Mà đối với trò chơi hay là vỡ kịch vừa rồi, Tập Đại Đế cũng cảm thấy vô cùng
hứng thú. Hắn không ngờ phải sử dụng quyền mưu như thế này để đối phó với một
Vương hầu phụ thuộc, một nhân vật mà hắn chỉ xem như là cỏ kiến.
Tập Đại Đế là nghĩ không ra, một Ngu Việt Vương nhỏ bé, như thế nào lại dám dở
trò dò xét hắn. Điều này chả khác nào là đang đùa với lửa, muốn đeo lục lạc
vào cổ của đại miêu.
Những điều mà nội tâm Hà Ngân Ngọc suy nghĩ khi trên đại điện, Tập Đại Đế hắn
gần như là nắm rõ, hắn gần như đoán biết mọi thứ. 'Ngu Việt Vương, ngươi như
thế này cũng cho quả nhân chút hứng thú. Hi vọng trò chơi này ngươi dám tiếp
tục chơi. Để quả nhân nhìn xem, ngươi có thể chơi đến khi nào?'