Người đăng: tudt
Đông Châu - Nhân Trọng
Đông Châu là vùng đất có lãnh thổ lớn nhất Đại Địa, phía bắc giáp
với Băng Nguyên, phía tây giáp với Trung Châu, phía nam giáp với Yêu
Hải, phía đông là Thái Bình Hải. Lãnh thổ Đông Châu bao la vô tận,
thiên tài địa bảo vô cùng phong phú, linh khí ở đây cũng rất là
nồng đậm.
Đông Châu - Nhân tộc tu là tu Đại Đạo, dưỡng Nhân Tâm hướng đến thành
Tiên siêu phàm thoát tục. Cùng đó là tranh đoạt khí vận với thiên
địa, tự thành thần thông. Đại Đạo là con đường nghịch thiên cải
mệnh vô cùng gian khó, từ xưa đến nay biết bao tu sĩ ở Đông Châu đã
bước lên con đường này, nhưng cũng chẳng mấy ai có thể đi đến cuối
cùng để đạp lên Siêu Thoát bước ra khỏi sự khống chế của Thiên
Mệnh.
Con đường Đại Đạo này, sau mấy vạn năm nhật nguyệt thăng trầm, cũng
được các bậc tiền nhân đúc kết thành một hệ thống tu luyện tại
Đông Châu. Phàm nhân là thiên địa khai sinh, khi đặt chân vào Luyện Khí
là bước đầu tranh đoạt linh khí với đất trời, sau đó dùng linh khí
tự hành trong thân thể để Trúc Cơ, Kết Đan rồi Kết Anh. Đến lúc tìm
ra được Đạo của bản thân thì như một lần nữa tân sinh nguyên anh Hóa
Thần. Sau đó lại đối chứng với thiên địa, so Đạo cao thấp là Vấn
Đỉnh. Một bước đạp lên tiên lộ tiến gần đến siêu thoát là Bán Tiên.
Cải mệnh nghịch thiên, tranh đoạt số kiếp, phi thăng Thiên Trọng lấy
cho mình Tiên Vị. Nắm giữ trong tay mệnh cách bản thân, chưởng khống
Thiên điều trở thành Tiên Tôn. Dung Đạo của mình vào thiên địa, thiên
địa còn thì Đạo ta còn, Đạo ta còn thì ta vĩnh viễn bất diệt, đó
là bước lên Siêu Thoát lộ. Đại Đạo đã thành, trường sinh bất tử.
Nhân tộc ở Đông Châu lợi dụng địa thế, tụ tập ở các vùng linh
nhưỡng nồng đậm, nơi được xem là kết tụ nhật nguyệt tinh hoa, linh
khí sung túc. Dần dần họ bắt đầu thành gia lập quốc, lấy địa vị
cai trị là Vương - Hoàng - Đế.
Cùng đó còn có vô số các môn phái tu tiên cũng phát triển không
ngừng. Có môn phái ở nơi thâm sơn cùng cốc tách biệt với thế trần,
cũng có môn phái độc chiếm cả một quốc gia, cai trị phàm nhân, hàng
năm thu lấy cống phẩm để đáp ứng cho việc tu luyện. Lại càng có
nhiều hơn những môn phái nhỏ lẻ, phải phụ thuộc vào các quốc gia
lớn mạnh, nâng cao thực lực cho quốc gia đó, đổi lại là tài nguyên
tu luyện.
Trung tâm Đông Châu, cũng là nơi đế quốc hùng mạnh nhất của toàn cõi
- Trung Địa đế quốc được Tập Đại Đế, một trong các cường giả của
Đông Châu - Nhân Trọng đã bước vào Vấn Đỉnh cấp, xây dựng và phát
triển. Lãnh thổ của Trung Địa trải rộng từ cực đông kéo dài về
phía tây gần một nữa diện tích của Đông châu.
Trung Địa là nơi tập trung nhiều tu tiên môn phái nhất, cũng bởi nơi
đây thiên tài địa bảo vô cùng phong phú, và cũng bởi một phần do
Tập Đại Đế xuất thân cũng từ tu chân giới.
Trước khi có Trung Địa, Đông Châu ở vào thế yếu, tuy lãnh thổ rộng
lớn nhưng hầu hết lại rơi vào khống chế của Trung Châu. Cho tới khi
Vô Ưu Thần giáo xuất hiện, phổ độ nhân sinh, dẫn đắt người của Đông
Châu bước vào con đường tu hành.
Kể từ đó, cuộc đại chiến giữa hai giới tu chân Đông Châu và Trung
Châu nổ ra càng khốc liệt hơn bao giờ hết, nhưng cũng vì như thế bao
nhiêu kỳ tài hãn thế đua nhau xuất hiện.
Nỗi trội trong đó là Tập Viễn Bình - Tập Đại Đế, lúc bây giờ là
con trai của Phó Giáo chủ Vô Ưu Giáo. Năm hắn mười tuổi, cha hắn bị
đồng môn hãm hại, bị trục xuất khỏi Vô Ưu Giáo. Hắn phải lưu lạc,
nương nhờ đến một tông môn nhỏ bé lãnh đời ở phía nam Đông Châu. Sau
năm năm, tưởng như là cuộc sống của hắn sẽ êm đềm trôi qua không còn
biến cố, thì bỗng nhiên gia đình hắn tiếp tục bị người ta truy sát
khiến cha hắn phải bỏ mình, cho đến sau này hắn mới phát hiện ra
đây là âm mưu để diệt cỏ tận gốc, vì cha hắn nắm giữ quá nhiều bí
mật.
Không còn sự bảo hộ của cha, nhưng Tập Viễn Bình vẫn gồng mình
tiếp tục sinh tồn, chống lại thế lực đang truy sát hắn. Sau đó hắn
may mắn được một vị tiền bối lánh đời cứu thoát khỏi hiểm cảnh
và nhận hắn làm nghĩa tử.
Kể từ đó, Tập Viễn Bình một lòng truy cầu Đại Đạo, hòng gia tăng
thực lực bản thân, để một ngày có thể trở về báo thù rửa hận.
Nhưng vì mang trong người phàm căn, không có tố chất tu tiên, tu vi của
hắn tăng tiến chậm chạp.
Gần như khi Tập Viễn Bình muốn buông xuôi mọi thứ, trong một lần lên
núi hái thuốc cùng nghĩa phụ, hắn tình cơ tìm được một bí điển
kinh thiên. Trong bí điển có ghi lại một công pháp giúp gia tăng phàm
căn tiến đến Tiên Thiên Chi Thể. Vì thế hắn bắt đầu âm mưu tính
toán, sát hại nghĩa phụ của mình để từ đó đoạt lấy tu vị tự
thành cho bản thân.
Tập Viễn Bình lấy tu vi là Luyện Khí trung kỳ, lợi dụng lòng tin
mà hạ ma chú vào thân thể nghĩa phụ của hắn. Để sau đó từ từ hấp
thụ tu vi quán nhập thân thể, từng bước nâng lên tới Trúc Cơ, Kết Đan
rồi Kết Anh. Ngay lúc hắn kết anh thì cũng là lúc nghĩa phụ hắn
tuyệt khí bỏ mình.
Thực lực đã tăng cao hắn quyết định quay về Vô Ưu Giáo, lúc này
chiến sự giữa Đông Châu và Trung Châu cũng đang đến hồi kết thúc,
hắn dựa vào tu vi để leo lên được chức Trưởng lão chấp sự. Sau đó
dựa vào thân phận ấy, hắn bắt đầu đánh chủ ý lên các thiên tài
trẻ tuổi của bản Giáo. Hắn âm thầm hạ ma chú vào cơ thế các thiên
tài rồi từ đó hấp thu tu vi cũng như sinh cơ từ những linh thạch
sống này.
Tu vi Tập Viễn Bình cuối cùng cũng tiến nhập Kết Anh Đại viên mãn,
hắn lại lựa chon Tuyệt tình đạo để bước vào Hóa Thần cảnh. Hắn
bắt đầu mưu tính việc báo thù, kéo bè kết phái nhằm gia tăng sự
rạn nứt trong Vô Ưu Giáo.
Hắn từ Trưởng lão, lại leo lên Hộ Pháp, sau đó một bước lên mây trở
thành Phó Giáo Chủ. Ngày mà Đông Châu thắng lợi, đẩy lùi được các
thế lực từ Trung Châu giành lại lãnh thổ, Tập Viễn Bình cùng phe
cánh của mình thực hiện soán vị, khống chế cả Vô Ưu Giáo. Hắn
giành được chức Giáo chủ, thì ra lệnh thành lập Trung Địa Đế quốc,
tự xưng Tập Đại đế.
Từ đó Vô Ưu Giáo trở thành Quốc Giáo của Trung Địa, trở thành môn
phái tu tiên lớn mạnh nhất của Đông Châu, cùng sinh cùng diệt với
Trung Địa đế quốc.
Đại điện Hoàng cung Trung Địa đế quốc.
Trên đài cao ngàn trượng lơ lững giữa thiên không, chạm khác hình ảnh
Cửu Long quy nhất, được đúc từ hoàng kim. Không gian bỗng chốc ba
động, đồng thời hình ảnh của một gương mặt to lớn với vẻ ngoài tự
tiếu phi tiếu dần dần xuất hiện. Trên đỉnh đầu gương mặt ấy đang
đội một đế quan long hình vô cùng tinh xảo.
Phía bên dưới là những hình đài nhỏ hơn phân thành hổ - hạc hai bên,
trên mỗi bình đài đều có một tôn thân ảnh nghiêm trang đang đứng. Khi
gương mặt phía trên đài cao vừa xuất hiện thì đồng thời những thân
ảnh này đều quỳ rạp xuống.
- "Thiên thu vạn đại. Đại Đế độc tôn". Âm thanh đồng loạt, răm rắp
vang lên, sau đó lặng ngắt như tờ.
- "Chúng ái khanh, bình thân". Gương mặt to lớn, ầm ầm mở miệng.
- "Tạ Đại Đế". Thân ảnh bên dưới tất cả từ từ đứng lên, lại đồng
loạt đáp lại.
Vương Nghiêm, Ngoại giao Tổng sứ của Trung Địa đế quốc, một thân tu vi
đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ, ý niệm vừa động, hạc đài dưới chân
nhanh chóng di chuyển vào giữa điện. Thân ảnh hắn cúi thấp người,
rồi to giọng bẩm báo:
- "Bẩm Đại Đế, ngày hôm qua Sứ quán vừa tiếp đón Sứ thần của Ngu
Việt quốc. Lần này mang đến hai tin tức".
- "Nói. Là tin tức gì?".
- "Bẩm Đại Đế. Một trong hai tin tức có liên quan đến Minh Trạch công
chúa. Sứ thần bẩm cáo có thể trong vòng một hay hai ngày sắp tới,
công chúa sẽ hạ sinh hoàng tử cho Ngu Việt Vương".
Sau khi nghe tin tức đầu tiên được Vương Nghiêm bẩm báo, bên dưới đại
điện đồng loạt cúi người và lớn tiếng tung hô:
- "Chúc mừng Đại Đế. Chúc mừng Minh Trạch công chúa sinh cho Đại Đế
một tôn tử".
- "Tin tức còn lại là gì?" Dường như gương mặt trên đài cao không
quan tâm lắm đến tin tức vừa rồi, nên trực tiếp trầm giọng hỏi tiếp
Vương Nghiêm bên dưới.
- "Bẩm Đại Đế. Tin tức thứ hai Sứ thần mang đến là việc tu vi Ngu
Việt Vương đã đạt đến Hóa Thần đại viên mãn. Trong nay mai sẽ chính
thức bế quan tịnh tu đánh sâu vào Vấn Đỉnh. Ngu Việt Vương nhắn lời
bẩm tấu với Đại Đế, sau khi xuất quan đạt đến Vấn Đỉnh, nguyện vì
Đại Đế góp sức trâu ngựa dẹp đi mối họa Man tộc ở phía Nam, giúp
cho Đại Đế sớm ngày thống nhất Đông Châu".
- "Hay cho một câu 'sớm ngày thống nhất Đông Châu'". Gương mặt to lớn
trên đài cao ko còn nét tiếu ý, chuyển sang thành âm trầm. "Truyền
Sứ thần Ngu Việt Quốc, quả nhân có vài điều muốn hỏi".
- "Cho truyền Sứ thần Ngu Việt quốc vào điện". Một âm thanh kéo dài
vang vọng không biết từ nơi nào cất lên. Tiếng truyền vừa dứt, từ
ngoài cửa đại điện ầm ầm hình thành một bình đài lục sắc. Sứ
thần Ngu Việt Quốc, trên thân người sắc phục thêu ấn ký Ngu Việt, tay
cầm ngọc lệnh thân phận sứ giá, khom lưng tiến vào giữa đại điện.
- "Thần, Hà Ngân Ngọc, Sứ giả Ngu Việt quốc. Tham kiến Đại Đế. Đại
Đế thiên thu vạn đại, duy ngã độc tôn".
- "Bình thân". Vẫn là giọng nói đầy thâm trầm tỏ ra uy áp mãnh
liệt từ phía trên đài cao phủ xuống.
- "Tạ Đại Đế". Mặc dù dưới luồng uy áp này có chút khó khăn,
nhưng Hà Ngân Ngọc vẫn ung dung đáp tạ, hay tay nắm chặt ngọc lệnh
đưa về phía trước cúi người thật sâu bày tỏ tiếp nhận ân điển.
- "Nghe nói Minh Trạch tiểu nữ kia, cũng đã sớm đến ngày mãn
nguyệt lâm bồn?" Phía trên đài cao, giọng nói không vui không buồn
hỏi.
- "Bẩm Đại Đế, đúng là có chuyện như vậy. Lúc thần vừa chuẩn bị
rời Ngu Việt sang diện kiến Đại Đế, các Y sư đã có bẩm bảo chính
xác về ngày Minh Trạch quý phi chuyển dạ lâm bồn. Dự trong nay mai,
Đại Đế sẽ sớm có được tôn tử. Thần, chúc mừng Đại Đế."
- "Tốt, tốt, tốt." Gương mặt trên đài cao chuyển sang ý cười một
cách thống khoái, âm thanh vang cả đại điện, truyền ra đến tận bên
ngoài Hoàng thành. "Lúc người trở về, nói cho tên tiểu tử Lâm
Trọng, bảo hắn chăm sóc tốt cho nhi nữ và tôn tử của quả nhân. Không
được để cho chúng nó thiệt thòi, cũng là nhanh chóng sắc lập Minh
Trạch làm hoàng hậu và tôn tử của quả nhân làm thái tử của Ngu
Việt. Đợi đến lớn thêm vài tuổi, quả nhân sẽ chính thức ban tước
vị Ngu Việt Vương cho nó". Nói đên đây, gương mặt trên đài cao lại
biến đổi, ánh mặt lộ vẽ bỡn cợt, ý vị sâu xa, thần thức tỏa ra uy
áp chằm chằm vào thân ảnh của Hà Ngân Ngọc đang đứng phía dưới.
Dường như đang muốn nhìn cho thật rõ từng cử chỉ, nét mặt của vị
Sứ thần Ngu Việt quốc này.
Hà Ngân Ngọc nghe xong ý chỉ, nội tâm cũng lộp bộp nhảy dựng, nhưng
là nhờ định lực đi sứ bao năm nay, hắn dần dần dùng tu vi áp chế
lại rung động. Hắn cũng không phải là kẻ ngốc, làm sao lại không
biết được ý tứ trong chỉ lệnh vừa rồi. Đang là nói đùa sao, từ xưa
đến nay, Ngu Việt tuy là phụ thuộc vào Trung Địa đế quốc, nhưng nội
chính thì vẫn là tự thân toàn quyền, há để cho một lời nói mà
thay đổi vị trí Ngu Việt Vương.
Nhưng nói thì nói thế, nhưng Hà Ngân Ngọc làm sao dám kháng chỉ đây,
cũng không thể nào mà tiếp lấy ý chỉ này được. Nếu như là nhận
thì không phải là đẩy Ngu Việt vào thế khó, buộc phải theo lời Tập
Đại Đế, phong cho tôn tử kia trở thành thái tử Ngu Việt, sau này Ngu
Việt sẽ phải nằm trong sự khống chế hoàn toàn của Trung Địa hay
sao?
Còn nếu là từ chối, sợ rằng hôm nay, bản thân Hà Ngân Ngọc sẽ không
thể toàn mạng rời khỏi đại điện này được, chứ huống hố là trở
về Ngu Việt. Không khí trong đại điện lúc này bỗng nhiên yên tĩnh
đến đáng sợ, tựa như một cọng lông rơi chạm đất cũng sẽ bị nghe
thấy.
- "Chẳng lẽ lời quả nhân có điều gì không đúng? Sứ thần, đây là
không muốn tiếp nhận?"