Người đăng: tudt
Đại Địa giới.
Từ khi khai sinh, giới này đã được cho là một phiến vẫn thạch cực
kỳ khổng lồ trôi nỗi giữa tinh không, vô cùng rộng lớn. Cho dù là
các bậc Toàn Năng - Siêu Thoát, cũng chưa từng cho rằng mình đã hiểu
rõ, biết rõ giới này, càng huống chi là rời khỏi giới này mà
bước ra vũ trụ hồng hoang.
Đại Địa trãi dài một mặt phẳng, có núi non, sông hồ, đại dương mênh
mông, là nơi trú ngụ sinh sống của nghìn loại tộc quần lớn nhỏ khác
nhau. Trong đó, điển hình có Nhân - Yêu - Ma - Quỷ - Long được xem là
Ngũ tộc Vi Đỉnh ở giới này. Bao bọc cả Đại Địa là một mảnh sương
mù nồng đậm, được gọi là Hắc Ám Mê Vụ hay còn gọi là Hắc Giới
huyền bí khôn lường. Tương truyền, ngay từ sơ khai, Đại Địa giới so với
tinh không thì vô cùng nhỏ bé, thường xuyên bị Ác Loài từ các giới
khác phủ xuống xâm chiếm. Sau gần cả nghìn vạn năm đấu tranh, cuối
cùng có một vị Đại Năng, bước lên Siêu Thoát cảnh dùng chính sinh
mệnh lực của mình phong tỏa Đại Địa hóa thành sương mù từ đó tránh
được các Ác Loài xâm nhập, hình thánh chính là Hắc Ám Mê Vụ này.
Năm tháng trôi qua, sau bao phen biến cố thay đổi ít nhiều, cho tới hôm
nay thì Đại Địa giới cũng dần ổn định hình thái. Được phân ra thành
Ngũ Châu - Tứ Hải - Tam Trọng - Nhị Cực - Nhất Vực.
Ngũ Châu bao gồm Đông - Tây - Nam - Bắc và Trung Châu, là thiên địa của
Nhân tộc, gồm hàng nghìn quốc gia, lãnh thổ và thành thị khác nhau.
Là nơi tập trung tất cả sức mạnh của Đại Địa giới, Nhân tộc ở đây
phát triển vô cùng mạnh mẽ.
Tứ Hải có Thái Bình, Hắc Huyễn, Băng Nguyên là hải vực thuộc về
Long tộc, bên cạnh đó là Yêu Hải bao la rộng lớn là địa giới thuộc
về Yêu Thú cũng như Yêu Tu. Cũng được xem là phần lớn nhất, chiếm gần sáu
phần của Đại Địa giới.
Khác với việc phân chia Ngũ Châu - Tứ Hải, Tạm Trong chia Đại Địa
giới theo trục thẳng đứng, phân thành Thiên - Địa - Nhân ứng với Tiên
Thần - Quỷ - Nhân. Trong đó Thiên Trọng là cao nhất, cũng là nơi khi
bước vào cấp độ phi thăng, cường giả ở Địa Trọng và Nhân Trọng bắt
buộc phải tiến nhập vào. Thiên Trọng còn được chia làm Tam Thiên, Hắc
- Bạch - Hoàng, Hắc Thiên thuộc về Tây Châu và Nam Châu, Bạch Thiên
thuộc Trung Châu và Bắc Châu, Hoàng Thiên được độc chiếm bởi Đông Châu
và Tứ Hải.
Nhị Cực phân Nam - Bắc, nơi đây tộc loài thưa thớt nhưng thực lực mỗi
loài vô cùng khủng bố và bí ẩn, còn là nơi để thủ hộ giới này của
hai vị cường giả cấp bậc Toàn Năng duy nhất ở thời điểm hiện tại là
Ma Thần và Đế Tiên.
Ma Vực, được xưng tụng là Nhất Vực Ma Giới, nơi đây tụ tập vô số ác
hồn, là bảo địa tu luyện của Ma tộc và Ma tu. Nơi đây không tồn tại
Tam Trọng, chỉ có một vực sâu vạn trượng như không hề thấy đáy,
quanh năm hắc khí lượn lờ, năng lượng Hắc Ám có thế xứng ngang hàng
với Hắc Ám Mê Vụ.
Tinh không bên ngoài Đại Địa giới.
Xa xa trong màn đêm tăm tối, một mãnh hỗn độn lượn lờ, đôi khi có
một vài ánh sáng lóe lên rồi ảm đạm vụt tắt. Tinh không yên ắng,
trôi nỗi ở đấy là hằng hà sa số vẫn thạch, lớn có nhỏ có, như
tạo thành một dòng sông trải dài đến vô tận.
Bỗng nhiên một tiếng thở dài như vọng về từ năm tháng xa xưa, như xé
tan tất cả mọi sự yên tĩnh. Dòng sông vẫn thạch tán loạn, va chạm
vào nhau tạo thành từng vụ nổ nhỏ. Những tiếng nổ vang lên "ầm ầm"
nhưng vẫn không thể át đi được cái âm thanh thở dài bí ẩn. Từ trong
hư vô xuất hiện một làn sóng ba động kéo dài, rồi ngay trên con sông
vẫn thạch xuất hiện thân ảnh của một người như ẩn như hiện. Thân ảnh
ấy trùng điệp, như bị phiến không gian này bài xích, như cả mảnh tinh
không này không thể thừa nhận nó. Xung quang nó vẫn thạch không thể
chạm tới, vừa cách một đoán thì đã tan vỡ như va vào một màn ngăn
cách vô hình nào đó.
Thân ảnh ấy đột nhiên vươn tay bắt lấy một viên vẫn thạch bên cạnh,
ngắm nhìn trong chốc lát tựa như có điều suy nghĩ rồi bóp nát một
cách âm trầm. Một thân ảnh cao lớn, nhưng mang một nét của năm tháng cổ lão,
mái tóc bạc trắng phất phơ bay giữa nền tinh không u tối. Thân ảnh ấy dường
như là một nam tử, khoác trên người một thân y phục màu xám tro. Khuôn mặt hắn
xanh xao, nhưng thần vận vô cùng khí thế, như quân vương duy ngã giữa thiên
địa. Hắn nhắm mắt lại trầm tư, như hồi tưởng lại những thứ đã xảy
ra trước đấy mà hắn không thể nào quên được.
- "Cuối cùng, vẫn là không thể đúng lúc".
Tiếng thở dài lại lần nữa vang lên, tôn thân ảnh kia cũng đột nhiên mở
mặt, trong đôi mắt ấy tràn ngập huyết sắc đầy thống khổ. Hắn nhìn
chằm chằm vào tinh không, bàn tay hắn càng miết chặt vào nhau hơn,
không gian xung quanh hắn trở nên cuồng bạo. Khu vực lúc trước vẫn
thạch không thể tiếp cận càng lúc càng nới rộng ra. Hắn trầm giọng
mở miệng, trong giọng nói mang đầy vẻ uất hận và không cam lòng:
- "Ngươi, đi ra cho ta".
Nhưng đáp lại lời hắn chỉ là một mảnh tinh không u tối, đầy yên
tĩnh. Không có hồi đáp, không có ai xuất hiện, không một chút động
tĩnh. Thân ảnh hắn run rẫy, đôi mắt huyết sắc ngập trong lửa giận,
rồi một dòng huyết lệ từ khóe mắt hắn chảy dài xuống, hắn ngửa
mặt lên trời hét lớn:
- "Tại sao? Chỉ cần cho ta thêm chút thời gian. Ngươi, đi ra đây".
Hắn, tay phải giơ lên cao, từng đạo lôi điện quấn quanh, năng lượng ba
động càng lúc càng lớn, trong tay hắn xuất hiện một thanh cự kiếm
ám sắc, toát ra khí tức vô cùng cường đại.
- "Trảm Tinh Không".
Lời vừa thốt ra, tay phải hắn mang theo cự kiếm đột ngột hạ xuống.
Không có quang mang sáng lóa, không có tiếng động kinh thiên, nhưng xa
xa trong tinh không bỗng nhiên xuất hiện một đạo vết nứt, sau đó lan
tỏa ra tứ phương. Lúc này mới có một giọng nói ầm ầm đáp lại,
mang theo vô tận năng lượng kinh khủng khiến cho cả dòng sông vẫn
thạch đang trôi nỗi đột nhiên ngưng đọng:
- "Đủ?" - Chỉ duy nhất một từ, dường như là hỏi, cũng dường như là
cảnh cáo thân ảnh nam tử kia.
- "Phá Thiên Địa".
Tuy nhiên thân ảnh nam tử vẫn không hề dừng lại, hắn nâng thanh cự kiếm
rồi vận lực đâm về phía trước. Nhưng dường như sau một chữ kia thốt
lên, không gian này lực lượng bài xích đối với hắn càng lúc càng
lớn. Cự kiếm đâm tới vô cùng khó khăn, từng âm thanh ken két vang lên
một cách rõ rệt, trên thân thanh cự kiếm trong tay hắn dần dần xuất
hiện thật nhiều vết rạn nứt. Nhưng hắn tuyệt đối không cam tâm, hắn chấp
nhất không lùi bước, hắn muốn hoàn thành một kiếm này, hắn giống như
là muốn đòi lại thứ mà hắn đã bị lấy mất. Khóe miệng hắn tràn ra
cả tinh huyết, hắn buộc phải lùi một bước về sau, tay phải hắn run
rẩy, gần như là đã không chịu đựng được nữa.
Lúc này, tay trái hắn vung lên thành chỉ, hướng về tinh không, một
đạo thất sắc hỏa diễm xuất hiện, xoay tròn rồi kết thành một đóa
hoa có bảy cánh. Hắn lại phun ra một ngụm tinh huyết, tay trái chuyển
thành phách chưởng, đấy đóa hoa thất sắc hỏa ấy bay đi. Đóa hoa từ từ
di động rồi hóa thành một vệt sáng mất hút trong tinh không. Cự
kiếm trong tay hắn vẫn hung hăng đâm về phía trước, cho tới khi hoàn
thành một kiếm này thì tinh không đằng xa chấn động dữ dội. Dòng
vẫn thạch lúc nãy đứng yên, bây giờ lại xao động thành một đoàn
rồi tán loạn.
Nơi vừa rồi đóa thất sắc hỏa biến mất, xuất hiện hai đạo quang cầu như hai quả
huyết nhật từ từ hiển lộ, như giữa tinh không đang có một người khổng lồ mở
mắt. Quang cầu càng lúc càng lớn, uy áp từ đấy xuất phát càng bạo liệt. Hắn
lại bị đẩy lùi thêm hai bước nữa về sau, mỗi bước này khi dẫm xuống là tinh
không đồng thời run rẫy. Tay hắn vẫn siết chặt cự kiếm, rồi hạ xuống đưa chếch
về một bên, hắn từ từ nhắm mắt, miệng lại thốt lên lần nữa:
- "Diệt Tiên Thần".
Nhưng chưa để hắn có động tác gì, thì ngay đằng xa trong tinh không hỗn độn,
phía hai quang cầu kia, đột ngột xuấn hiện một hắc ám ấn ký. Tuy là giữa tinh
không u tối như vậy, nhưng vì năng lượng phát xuất từ ấn ký này quá mạnh liệt,
lại di chuyển với tốc độ cực nhanh, còn nhanh hơn cả đóa thất sắc hỏa kia, tạo
thành một vệt sóng, hướng thân ảnh nam tử kia mà đến.
- "Phong".
Lại thêm một tiếng vọng từ u minh mà đến, ấn ký hắc ám kia phút chốc phóng
thành cực đại, bao phủ thân ảnh nam tử kia bên trong. Không gian xung quanh
nam tử kia như bị bóp nghẹt, thân ảnh hắn càng lúc càng không ổn định, trùng
điệp ngày một nhanh hơn. Hắn bấy giờ, bất lực khuỵu gối, cự kiếm trong tay cắm
xuống phía dưới như điểm tựa cuối cùng. Hắn ngước mắt nhìn về phía trước, đôi
mắt vẫn chất chứa đầy vẻ không cảm lòng, nhưng ngay lập tức ảm đảm đi ít
nhiều. Hắn có lẽ buông tay.
Nhưng đúng lúc này, ngang qua hắn phía xa xa có một đám vẫn thạch to lớn xuất
hiện, trong số đó lại có một vẫn thạch vô cùng đặc biệt, bị sương mù màu đen
bao phủ, tỏa ra ba động năng lượng như ẩn như hiện. Hắn vươn tay, kết thành
chỉ, rồi dùng cự kiếm cứa nhẹ vào đầu ngón tay. Một giọt, lại một giọt, máu từ
đầu ngón tay hắn phân thành mười ba giọt được hắn đẩy bay về phía viên vẫn
thạch kia.
- "Ta thua... Bởi giới này ... Cũng vì giới này... Trở lại".
Hắn thốt lên câu nói cuối cùng ấy, sau đó chống cự kiếm mà đứng dậy. Mắt hắn
lại nhìn về phía xa xăm trong tinh không, rồi thân ảnh hắn dần dần tan biến,
như chưa từng tồn tại giữa chốn này. Mọi thứ ở phiến tinh không này dần trở
lại sự yên tĩnh ban đầu. Duy chỉ có mười ba giọt máu, phiêu phù tiến dần về
phía viên vẫn thạch kia.
- "Thu".
U minh lại truyền đến giọng nói, mười ba giọt máu đang phiều phù bỗng chấn
động rồi tán loạn, như chúng có linh tính đang tìm cách trốn tránh. Nhưng dù
chúng có cố tới đâu, cũng vô cùng khó khăn mà tiến thêm về phía trước. Chúng
giằng co với một sức mạnh vô hình đang muốn phong ấn chúng lại. Đến cuối cùng,
ba trong số đó tan biến vào hư vô, bốn giọt bị thu ngược quay về nơi có hai
quang cầu kia, còn năm giọt khác thì không đến được viên vẫn thạch mà tán loạn
về các hướng khác mà đi, chỉ duy nhất một giọt cuối cùng dùng hết sức lực mới
trốn thoát khỏi không chế, bay nhanh về phía viên vẫn thạch. Nhưng dù thoát
được nó cũng ảm đạm thất sắc đi rất nhiều rồi.
- "Mệnh".
Tiếng thở dài xa xăm lại vang lên, hai quang cầu khổng lồ kia cũng dần dần
biến mất, hư vô lại lần nữa trở về với vẻ yên tĩnh như lúc ban đầu. Giọt máu
còn xót lại kia cũng dần tiến nhập vào màn sương đen bao phủ bên ngoài viên
vẫn thạch, tiếp tục theo dòng chảy vẫn thạch trôi nỗi trong tinh không.
Có lẽ đây chính là kiếp số, là định mệnh sắp đặt, để đến cuối cùng khi thân
ảnh nam tử kia gần như tuyệt vọng buông xuôi. Viên vẫn thạch kỳ lạ kia đã xuất
hiện, để cho hắn gửi gắm lại một chút hi vọng, một chút chấp nhất. Để một ngày
kia, hắn có thể trở lại nơi đây, để lấy lại những gì mà hắn đã đánh mất.
Nhưng chính hắn cũng không ngờ được, chính sự tình hôm này đã dẫn đến một hồi
phong ba bão táp, dấy lên gió tanh mưa máu, kéo dài cả trăm vạn năm trên viên
vẫn thạch kia. Mà viên vẫn thạch ấy còn được gọi là Đại Địa giới.