Người đăng: npdung65@
Tư không đại lục, một khối vi diện lớn nằm trong đại thiên vũ trụ, nơi đây là
một mô hình tu tiên giới điển hình ,phàm chỉ cần có linh căn ắt tu thành linh
thần, nhập tiên đạo nên những người có linh căn tiền đồ vô lượng còn không thì
cũng chỉ là một cái ngu dốt phàm nhân.
Tu tiên đạo gian nan trắc trở, lại nhắc về chữ "đạo " trong tu tiên, cổ nhân
có câu"một đời người một đời đạo " đại đạo ba ngàn ngã rẽ, đạo người dễ tìm ,
đạo chính mình khó cầu, đại đạo khắp Tư không tuy nhiều nhưng cũng chỉ gồm 5
đại phái : đạo gia, phật gia, nhân gia, quỷ tượng, thiên vận.
Thanh thiên trấn
Thanh thiên trấn là một trấn nhỏ thuộc Thư Hạ quốc, phía bắc Tư Không đại lục
một cái nho nhỏ tiểu quốc. Tuy gọi là trấn nhỏ nhưng thực ra nơi đây lại là
trung tâm giao dịch của vùng thảo nguyên Lạc Minh này nên cũng không tính là
quá vắng vẻ . Trên đường cái người ra vào cửa tiệm tấp nập, mua bán nhộn nhịp,
khắp nơi đều là hình ảnh người mua mặc cả người bán lắc đầu. Trước một toà tửu
lầu cao ba bốn tầng màu lam nhạt treo tấm biển "Đào Hoa Lâu", một người rrung
niên trên người khoá đạo bào thái cực đen trắng, tóc dài ngang vai được vấn
gọn, cố định bằng một chiếc trôm song ngư đồn thau, sau lưng trường kiếm cổ
xưa, chấp tay sau lưng ngầng đầu nhìn tấm biển ,chông rất tiên phong đạo cốt,
bỗng lão đạo sĩ cất tiếng
- đến rồi sao!
Sau lưng ông không biết lúc nào xuất hiện một đạo sĩ khác mặc trường bào sơn
thuỷ, tay cầm mai rùa, nhàn nhạt nói:" hồ huynh để huynh đợi lâu rồi " lão
trung niên hộ hồ gật đầu, cả hai cùng sóng vai vào tửu lâu.
Tửu lâu tuy không lớn nhưng bên trong bài trí rất xa hoa, hai người chọn một
cái bàn gần sân khấu kịch nhất ngồi xuống, đàm đạo một hai câu bằng cổ ngữ gì
gì đó rất khó hiểu, bông có một giọng nói thanh thuần vang lên
- ai gia! Không biết nhị vị tiên gia ghé chơi thứ lỗi thiếp thân không tiếp
đón chu đáo
Vị lão giả họ Hồ ngước ánh mắt lên nhìn về phía cất ra tiếng nói, chỉ thấy ở
đó là một nữ nhân tuy không tính là tuyệt sắc gai nhân nhưng cũng thập phần
thanh tú, ông nhìn từ trên xuống dưới thấy cô gái mặc một bộ áo tơ lụa hông
nhạt bó sát hiện lên đường cong mềm mại uyển chuyển, tay phải cầm khăn tay
thêu hình "hạc quần phượng " thầm nghĩ " có ý tứ " - sau đó cười nhạt nói
" bần đạo không dám nhận hai từ tiên gia của cô nương ,xin cô nương cứ gọi bần
đạo là Hồ lão"
- thiếp thân không giám, mong tiên gia cứ gọi thiếp thân là thu tâm, thu
trong mùa thu, tâm trong tâm trạng- cô gái vẫn giữ cách xưng hô "tiên gia"
Thây vậy Hồ lão cũng chỉ có thể cười khổ mà mời cô gái ngồi xuống cùng bàn ,
sau một hồi lâu nói truyện cô gái mới biết vị Hồ lão tiên sinh này tên thật là
Hồ thiên còn vị nam tử đi cùng ý tên tự là Hà Minh chân nhân, còn về phần 2 vị
tiên gia kia thì họ sót thay cho số phận con gái nơi trần tục.
Thu tâm cô nương tên thật là Mạc Thu Tâm, nguyên lai là hào môn khuê nữ nhưng
cha làm quản đốc trấn bên ,mẹ là con gái quan huyện, nhưng cha lại nghe theo
tà tu dân gian dốc tiền bạt bày hương nến, pháp đàn, cuối cung bị triều đình
cắt quan thu tài sản quy tội " giáo đồ tà giáo ", trong nhà có một em trai và
mẹ già, đường cùng nên phải vào tửu lâu tiếp khách.
Nghe xong chuyện của cô, họ cung động thiện tâm vốn có của người tu chính đạo,
không ngại ngần gọi tiểu nhị mời cô một bữa no nê, lại chuộc thân cho cô ,
tặng cô một ít ngân tệ, nói là ít nhưng đối với nơi như thanh sơn trấn thì
lại là tất cả gia sản trong trấn cộng lại. Thu tâm cầm ngân tệ, tay run run
quỳ xuống, lại nhẹ nhàng từ từ cởi ra vạt áo ra để lộ bờ vai trần trắng muốt
làm tất cả nam nhân trong tửu lâu vốn đã rất để ý khi cô đến ngồi cùng 2 vị
tiên gia kia phụt máu mũi... phản ứng nhanh hơn vẫn là Hà minh chân nhân, Hà
minh vươn tay ra cầm lấy bàn tay mềm mại đang kéo vạt áo hỏi " Thu nhi nàng
làm gì vậy ? " Thu tâm nghe xong càng thêm lợi hại khóc lóc nói " ân đức các
ngài cho thu nhi quá lớn, thu nhi lại không có linh căn như đệ đệ chỉ có thể
dung tấm thân này trao cho tiên gia " - Hồ lão đạo nghe xong xúc động suýt
khóc nói cô không cần làm vì người tu đạo của đạo gia có tôn chỉ gặp người
giúp người tế thế cứu dân, ngược lại với hồ lão, Hà minh chân nhân lại nhíu
mày hỏi
- đệ đẹ của thu nhi có linh căn sao ?
Thu nhi gạt nước mắt nói
- vâng đệ đệ rất lợi hại chắc chắn có linh căn - trong ánh mắt cô khi nói
hiện một tia trào phúng đầy tình thương
- vậy cô nương dẫn ta đi một phen nếu đệ cô có linh căn bồn chân nhân liền
thu hắn làm đồ đệ - Hà minh chân nhân ôn hoà nói
Thu tâm bày ra bộ mặt mừng đến hớn hở, thập phần đáng yêu hỏi - tiên gia ngài
nói thật sao?
- ta còn phải lừa tiểu Thu nhi sao!- Hà minh chân nhân một mực khí đô ôn hoà
nói
Thu tâm nghe xong liền đứng dậy chạy ra ngoài tiểu lâu dẫn đương, theo sau là
Hồ lão đạo và Hà minh chân nhân
Bước ra ngoài tửu lâu, Hồ lão tiên sinh hỏi Hà minh chân nhân" Hà lão đệ, đệ
sao lại muốn thu đồ đệ vậy, chuyện lạ a!" Hà minh chân nhân ôn hoà nói " không
dấu huynh trước khi đến ta đã bói một quẻ chu thiên qua đó ta biết hôm nay sẽ
gặp một đồ đệ tốt " nghe xong Hồ lão sửng sốt hỏi " sao đệ chắc là tiểu đệ của
Thu tâm cô nương ? " - "chịu ! Thử thôi ! " - nghe Hà minh nói xong trên đầu
Hồ lão xuất hiện một vệt đen dài ..
Xuyên qua bốn năm dãy nhà, rẽ vào một con hẻm, họ thấy Thu tâm cô nương dùng
lại tại một căn nhà nhỏ tường gạch đã bong tróc, cửa gỗ đóng chặt.
Thu tâm trong lòng cao hứng đẩy cửa vào sân gọi mẹ vào đệ đệ ra gặp 2 vị tiên
gia, Hà minh chân nhân và lão hồ vừa vào cửa thấy căn nhà khá nhỏ và tồi tàn ,
thực ra cũng không bằng một chữ nhà có chăng thì là nhà kho. Họ thôi nhìn xung
quanh, tập trung nhìn về phía Thu nhi, thấy một bà lão mặc bộ quần áo dày
màu nhung, có kim tuyến, nét mặt hiền hoà phúc hậu có vài phần na ná thu nhi
liền biết đây là mẹ nàng, họ lại nhìn về phía sau thu nhi thấy có một đứa bé
khoảng 2-3 tuổi núp bên váy cô, da dẻ trắng hồn mặc bộ quần áo rách tả tơi
nhưng không làm người ta thấy bẩn thỉu,ánh mắt trong suốt như thấu hiểu vạn
vật, từ trên người cậu toát ra một loại cảm giá thư thái, họ âm thầm dùng
linh thức ( linh hồn lực ) thăm dò khí hải của cẫu sửng sốt thốt lên một tiếng
"A!" rồi không hẹn cùng nhìn nhau lắp bắp nói " trời.. sinh..linh...đạo" ngay
sau đó họ tiến tới hỏi câu bé
- này nhóc ! Có muốn bái ta (sư đệ ta ) làm sư phụ không
Cậu bé ngây ngốc nhưng ánh mắt lại bình tĩnh không một giao động đến kì lạ
nhìn mẹ và chị, 2 người gật đầu câu bước dần về phía Hà minh chân nhân cúi
chào như một người lớn, thấy thế Hồ lão vuốt râu khên " không hổ trời sinh
linh đạo, sư đệ chúc mừng nha " trong giọng nói có phần ghen tị, nhưng lão
biết sư đệ lão bản lĩnh hơn lão nhiều, như vậy mới có thể bồi dưỡng một đồ đệ
có tư chất bậc này.
Lại nói hà minh chân nhân, thấy cậu bé làm thế liền mỉm cười ôn hoà mở lòng
bàn tay để cầu nhào tới bế lên, cao hứng không ngớt " nay con là đồ đệ của ta
! Ta tặng con pháp hiệu Thiên Hà !" Cậu bé cười sờ mặt Hà minh, hà minh cũng
cười nhìn nó, sau đó là màn chia tay sướt mướt...
Cuối cùng sau khi từ biết mẹ con mạc gia 2 người bế đứa bé cưỡi trên phi hành
pháp khí về phía xa ...
Lại nói tiếp, Hà minh thật sự rất đúng khi thu nhận đứa bé này vì sau này nó
tiến xa hơn ông rất nhiều, vang danh thiên hạ làm rạng danh sư môn, hôm nay
ông đã nhận một đệ tử trung hiếu và nổi tiếng về sau Mạc thiên sư - Mạc Thiên
Hà.