Đi Dự Tiệc .


Người đăng: thedeonao01

Trước khi đi hắn dùng tinh thần lực bao quanh áo sau đó biến nó thành một bộ
lễ phục thật đẹp, bỗ đồng phục tác chiến đó có khả năng tự khử mùi với thoát
khí nên không bị bụi bẩn gì hắn cũng không phải thây đổi quần áo bao giờ ,
cũng khá là tiện lợi.

Tóc hắn cũng đã sau hai tháng dài ra rất nhiều nên bảo thằng Cường cắt tóc cho
, nó trước đó ở nhà nó có tiệm tóc nên cắt tóc cũng khá đẹp, Sơn bảo nó cắt
cho một kiểu undercut sau đó vuốt keo các thứ, nhìn chông có vẻ đẹp đẹp.

Biến bộ đồ đồng phục tác chiến thành một bộ vet khi hắn bước xuống thì tên nào
cũng nên vỗ mông ngựa khen hắn đẹp trai ,hắn phải bảo cho chúng đi chơi tối
nay thế nào cũng được thì mới thoát khỏi bọn chúng.

Bước vào trong chiếc BMW đến đón, người đến đón là một người trẻ khá lịch sự
anh ta mời Sơn nên xe rồi cũng không dám nói chuyện gì nhiều chỉ khi Sơn hỏi
chuyện thì anh ta mới trả lời hắn vài câu mà thôi, đúng là giữ đúng cương vị
a Sơn nghĩ vậy.

Đến nơi thì hắn mới thấy cái chỗ ở của nhà nàng ta phải nói là lâu đài mới
đúng, nó được xây theo kiến trúc vòm từ xa xa đã nhìn thấy nó nổi bật ở một
khu đất rộng rãi rồi . Lại gần thì thấy thủ vệ xâm nghiêm đi lại không ngớt
tuần tra.

Cái cổng bên ngoài thôi đã bề thế rồi, trước cổng có một tảng đá màu xanh khá
đẹp khắc chữ “ Lâu Đài Hải Băng ” nhìn cái biển đó thôi là biết ông ta sủng
con gái mình thế nào rồi . Từng viên gạch, cây cột hay thậm trí là song sắt
cửa bên ngoài cũng tạo cho người ta cảm giác gì đó rất xa xưa và rất cổ kính.

Sau một hồi kiểm tra thì xe của bọn hắn cũng được cho vào trong, chạy qua bãi
cỏ xanh mướt rồi đến một cái đài phun nước bao quanh đầy hoa ,thắp đèn sáng
lấp lánh, bên trên là có hình mấy con cá heo, theo ánh sáng cùng nước đẩy
nên người ta như có cảm giác có một con cá heo đang phi nên khỏi mặt nước vậy
.

- Thật là đẹp ah, như vậy mới gọi là nghệ thuật chứ, không biết cái thằng
cha nào thiết kế ra được cái đài phun nước đẹp như thế.

Anh bạn kia đến gần trước cửa thì dừng xe lại, có hai người lại gần mở cửa
cho hắn rồi nói.

- Hoan nghênh quý khách đã đến dự bữa tiệc, mời quý khách vào bên trong.

Sơn bước ra ngoài xe rồi quan sát xung quanh, cái nơi này không chỉ có một
tòa lâu đài mà nó là quần thể có ba căn, tòa hắn đang đứng trước đây là căn
đầu tiên to nhất còn hai căn phía sau nhỏ hơn và có vẻ không trang hoàng dát
vàng lung linh như ngôi nhà bên này.

Thấy hai người ra mở cửa cho hắn là một nam một nữ ăn mặc khá lịch sự người
vừa nói với hắn kia là một cô gái, có vẻ thấy khách nam thì nữ nói mà khách
nữ thì nam nói . Sơn gật đầu chào hai người rồi sau đó bước vào.

Ngay cửa thôi cũng đang đứng mây tên thủ vệ súng đạn Sơn nhìn thì đều bật chốt
an toàn hết rồi, tay cũng trai cả lại, đảm bảo là hảo thủ, rất có tinh thần
với công việc vẫn đứng yên không nhúc nhích nhưng mắt thì luôn nhìn xung quanh
quan sát tình hình, tai đeo tai nghe lúc nào có động thì chắc chắn họ sẽ là
kẻ đầu tiên hành động.

Sơn bước nên thềm cửa thì có một người đi ra đón hắn, ngó ra thì chính là lão
Hoàng mà Hải Băng kêu chú Hoàng kia, lão ta hơi nghi hoặc nhìn hắn sau đó mới
cười rộ nên đưa tay nói.

- Thì ra cậu Sơn tôi nhìn mãi mới nhận ra cậu, hôm nay nhìn cậu khác quá ,
nhìn có khí chất đẹp trai hơn hôm trước gặp mặt đó nha.

Sơn cũng bắt tay ông ta sau đó cũng cười mà nói.

- Cám ơn chú Hoàng, chú quá lời rồi . Để chú đích thân ra đón thế này thật
là, cứ để ai ra đón cũng được mà.

Hai người bắt tay chú chú cháu cháu nói chuyện như người thân thiết vậy, ai
không biết còn tưởng hai kẻ đó là chú cháu ruột thật ấy chư, lâu ngày không
gặp lại nên luôn miệng nói chuyện như vậy . Vào đến bên trong đại sảnh của
ngôi nhà thì lão Hoàng mới nói.

- Tiểu thư đích thân dặn tôi đón cậu, với cậu đã cứu tiểu thư nhà tôi một
mạng cần chi phải khách khí mà, lại đây tiêu thư bên này tôi sẽ dẫn cậu qua
đó.

Vào bên trong Sơn mới cảm giác được sự đẹp đẽ của nó, Đại sảnh khá lớn ở giữa
có một chiếc đèn chùm khá to và đẹp, đa phần đằng trước là cử kính nhìn xuyên
ra bên ngoài mà hắn vừa bên ngoài không thấy được ở bên trong, từng tấm rèm
che bằng lụa rất đẹp và tinh tế cũng được kéo nên cho mọi người quan sát bên
ngoài rõ hơn.

Những cây cột được làm họa tiết cổ điển rát vàng nhìn rất đẹp mắt, dưới nhà
đang rất đông ngươi bao nhiều thì hắn cũng không đếm được ăn mặc rất sang
trọng quý phái, ai cũng cố tỏ ra mình rất lịch sự và sang trọng.

Từng người phục vu đi qua đi lại như thoi trong đám người mà không va vào một
ai, đủ thấy họ chuyên nghiệp thế nào . Một người phục vụ đến gần bê một khay
chứ mấy li rượu rồi nói.

- Tiên sinh ngài có muốn dùng gì không.

Sơn lấy một li sâm banh sau đó cảm ơn anh ta, quay ra thì lão Hoàng đó đã
biến đi đâu từ khi nào, hắn bước vào trong này thì cũng không gây chú ý hay
ồn ào gì cho nắm . Chỉ có mấy người hiếu kì vì hắn được cả quản gia chính của
nhà này đích thân ra mời mà thôi, có mấy cô nàng cũng đánh mắt về hắn nhìn vì
thấy vẻ đẹp trai của hắn mà thôi.

Đang có vài người định nên tiếp chuyện hắn, thì đám đông trước mắt hắn tránh
sang hai bên sau đó hắn cảm giác có gì không đúng vì cái đám đông đang hình
như tách đường để cho người kia đi về phía hắn.

Sơn nhìn lại thì thấy một cô gái ăn mặc một một bộ đầm dạ hội eo cao màu bột
đậu thời trang, họa tiết hoa trươc ngực được thêu rất cầu kì xuống một phần
thân váy . Cái váy ôm sát phía trên của nàng tôn nên bộ ngực đẹp mà bao kẻ
muốn sở hữu kia.

Tà váy dài mà không quét đất chỉ thấp thoáng thấy một đôi chân trắng thấp
thoáng cùng với tiếng giày cao gót gõ xuống mặt sàn mà thôi.

Sơn nhìn khuôn mặt nàng ta một nát mới nhận ra đó là Hải Băng đã không còn
tiều tụy như hồi sáng, trang điểm nhẹ trên khuôn mặt, môi được tô màu hồng
nhạt, mái tóc cũng được làm uốn xoăn vừa phải cột ra phía sau, ngôi giữa làm
bồng râu dế để xõa hai bên má . Thấp thoáng qua làn tóc là một cặp khuyên tai
dài tua rua đính ngọc trai, trước cổ cũng đeo một vòng cổ mặt rubi làm điểm
nhấn.

Nhìn khuôn mặt ấy vóc dáng ấy thật là mĩ lệ biết bao nàng như con thiên nga
đang đứng giữa một bầy vịt trời vậy mấy cô gái đứng xung quanh cũng chỉ để tôn
thêm vẻ đẹp đẽ và quý phái của nàng mà thôi . Nhìn thấy nàng Sơn lại nhớ đến
Phương lần đó trong trung tâm thương mại trên đảo muốn hắn thấy mình xinh đẹp
nhất cũng ăn mặc gần giống thế này đây.

Cả hai đều nhìn nhau khoảng ba mươi giây mới nhận ra nhau, trên tay đều cầm
một li sâm banh, Hải Băng tiến lại gần hắn rồi nói.

- Cám ơn ngươi đã đến.

Nói rồi nàng cạch li cảu nàng vào li của hắn, sau đó nâng li hơi nhấp một
chút, Sơn thấy vậy cũng đưa nên miệng uống một ngụm.

- Cha ta muốn gặp ngươi để nói lời cảm ơn . Đi theo ta.

Sau đó là nàng quay đi, Sơn tiếp bước đi nên sóng vai với nàng cùng đi, bọn
hắn vừa ra khỏi đại sảnh thì bên trong lập tức ồn ào náo động nên muốn biết ai
mà lại được đại tiểu thư nhà họ Tống ra đón như vậy.

Hai người sóng vai ra đến ngoài thì Sơn nhìn ngó xung quanh mới thấy bên sau
nhà này cũng đẹp không kém phía trước, giả sơn cũng như cây cảnh cũng bố trí
rất đẹp . Bỗng nhiên Hải Băng nên tiếng.

- Không ngờ ngươi cũng đẹp trai thật nha, lúc đầu ta không nhận ra đó là
ngươi đấy.

- Vậy sao, ta lúc nào chả đẹp trai do ngươi lúc trước không chịu quan sát mà
thôi .Trông ngươi hôm nay cũng rất đẹp, ta cũng phải mất một nát mới nhận ra
ngươi.

Nghe Sơn nói vậy thì Hải băng cũng chỉ khẽ cười với hắn, nụ cười đó như ánh
nắng sau mưa, như ánh nắng giữa mùa đông vậy nó rất đẹp và quyến rũ . Hai
người trò chuyện một nát thì cũng đi đến một khu đình nghỉ mát giữa một cái ao
nước.

Một người đàn ông đang mặc quân phục đang ngồi uống trà, có một cô gái đang
pha trà đôi tay rất mềm dẻo làm từng bước một như là đang múa vậy.

- Bố à người con mang đến rồi đây, chính là anh ta đã cứu con đó.

Nghe thấy tiếng người thì người đàn ông đó mới quay đầu ra nhìn, Hải Băng đã
nũng nịu mà ôm lấy tay của ông ta rồi ngồi một bên, người đàn ông đó xoa xoa
đầu Hải Băng sau đó quay ra phía hắn.

Ánh mứt hai người gặp nhau một nát, Sơn quan sát thấy ông ta có khuôn mặt chữ
quốc ánh mắt rất sắc bén và có thần, sống mũi và vàng chán cũng rất cao tóc
màu đen được trải ngược ra phía sau . Phong thái rất tự nhiên không giận tự uy
có vẻ như là người ở vị thế cao trong nhiều năm liền tích súc ra.

Đánh giá một nát thì người đàn ông đó chìa tay mời hắn ngồi đối diện rồi nói.

- Ngồi đi anh bạn trẻ, nghe con bé kể về cậu rất nhiều, hai đứa gặp nhau có
mấy ngày mà nói với tôi suốt từ hôm nó về đến giờ . Từ bé đến giờ nó chưa nói
tốt nào về một đứa con trai nào trước mặt tôi quá ba câu cả, cậu là người đầu
tiên đó anh bạn.

- Bố này, thì anh ta cứu mạng con nên mới nói tốt anh ta như vậy.

Hải Băng nũng nịu khác hẳn khi hai người bọn hắn gặp nhau tư thái như một đứa
con gái hãy nhõng nhẽo của bố vậy.

- Được rồi ..được rồi để ba ba nói chuyện với anh chàng này nào.

Cô gái pha trà kia rót xong thì cúi đầu sau đó rời đi để lại ba người ngồi
trong đình nói chuyện, bên ngoài trời đã tối, tiếng dế mèn hơi xa vọng lại
rồi thi thoảng tiếng cá quẫy dưới nước cũng vọng nên.


Đại Ca Thời Mạt Thế - Chương #93