Bí Mật Trong Thẻ Nhớ


Người đăng: thedeonao01

Sáng hôm sau khi hắn tỉnh dậy thì phát hiện đêm đó là đêm đầu tiên của con bé , hắn dậy uống một ngụm nước mặc quần áo rồi lấy quần áo đêm qua của con bé xếp lại trên bàn mà con bé vẫn chưa dậy . Hắn biết cô bé dậy rồi nhưng không muốn gặp hắn nên vẫn giả vờ ngủ mà thôi , xuy nghĩ một nát thì hắn nói :



- Em gái à anh biết em đã tỉnh , nếu em không muốn gặp anh thì thôi em cứ nằm đó nhưng anh muốn nói với em vài câu . Anh xin lỗi truyện đêm qua đêm qua do anh cũng uống chút rượu nên cũng không kiềm chế được nếu em muốn anh chịu trách nhiệm thì liên lạc với anh qua số điện thoại với địa chỉ này của anh . Với cả em gái à hãy về nhà đi , ở đó vẫn có người luôn thương yêu em vô điều kiện đó đừng buông thả bản thân mình quá , rồi ân hận không kịp em à.



Hắn để lại tấm card visit của hắn rồi rời đi , sau này thì hắn cũng luôn ray rứt cảm thấy có lỗi vì phá đời con bé ( @.@) và bỏ đi quá vội vã . Hắn nhớ rồi sao hắn lại nhìn Phương thấy quen mắt như vậy thì ra Phương là cô bé đó , Phương khác quá nhìn xinh xắn hơn hồi hắn gặp cô lần đầu .



- Anh đang xuy nghĩ gì đó .



Hắn tỉnh thần lại thì thấy Phương đang lấy nước trong tủ uống đang nhìn hắn chằm chằm .



- À không anh không xuy nghĩ gì cả . Anh dậy động mạnh quá làm em tỉnh giấc à.



Phương lấy cái ghế gấp gần đó rồi cũng ngồi lại gần Sơn .



- Không anh à chỉ là không thấy thoải mái trong người nên không ngủ được thôi , để em xem vết thương trên tay anh thế nào rồi em thay băng cho nha .



Phương tìm hòm y tế mang lại gần chuẩn bị thay băng cho hắn , chuẩn bị gỡ băng thì Phương ôm bụng ra chiều đau nắm ôm bụng một nát mà không động gì . Thấy như vậy vài lần thì Sơn lo lắng hỏi :



- Em không sao chứ có phải bị đau dạ dày không hay bị sao ..



- Không anh em không sao .



- Không sao mà mặt em nhăn nhó vậy , còn hơi trắng nhợt nữa kìa .



Phương đỏ bừng mặt lúng túng trả lời :



- Em bị bị , cái mà một tháng con gái có một lần đó anh .



- À đèn đỏ à , thế không cần thay băng cho anh đâu , à đợi anh một nát anh lấy cho cái này .



Thấy vậy Sơn nhanh đi tìm cái túi ấm cắm điện cầm thêm một cái chăn đưa cho nàng , cắm thêm một ấm nước pha chút trà gừng đưa cho Phương uống . Thấy ấm ấm hắn đưa cho Phương nói :



- Dùng cái này đi em đừng uống nước lạnh , để vào bụng xem có đỡ hơn không .



- Cám ơn anh nha .



Phương tiếp lấy đồ hắn đưa cho liên tục cảm ơn , rồi Sơn kể cho Phương mấy câu chuyện hài nhảm chọc cho cô nàng liên tục phải bụm miệng cười . Sơn cố gắng nói chuyện nhiều hơn để Phương không nghĩ đến mình bị đau bụng giúp cô nàng thoải mái hơn .



- Em có tin vào duyên phận không . Trước đây bốn năm anh có gặp một cô gái , đêm đó anh uống say nên đã ngủ với cô ấy rồi gần đây anh lại trùng hợp gặp lại cô ấy một lần nữa .

Hắn vừa nói vừa gạt lọn tóc che trên chán của nàng , rồi nhìn vào ánh mắt đó .



- Anh , anh nhận ra em rồi sao ..



Phương cũng nhìn hắn , nhìn vao khuôn mặt đó ánh mắt đó . Cả hai nhìn nhau một lúc Phương cũng đưa ánh mắt đi rồi nói .



- Em nhìn thấy anh trên du thuyền em đã nhận ra anh rồi , lúc đó em cũng tưởng anh nhận ra em cơ nhưng em nói tên mà vẫn thấy anh mờ mịt nên biết anh chưa nhớ ra em .



- Hồi đó anh dùng cmt của em đăng kí thuê phòng nhưng anh cũng không để ý tên em là gì , trên thuyền anh chỉ ngờ ngợ quen mặt em mà thôi . Em có hận anh không.



Phương thở dài nói :



- Không anh , em phải cảm ơn anh mới đúng lúc đó em quá ngốc ba má em mất nên em suốt ngày lông bông . Đêm đó chính là thằng bạn cùng nhỏ bạn thân của em bỏ thuốc em đó anh , may mà có đứa trong đám gây gổ đánh nhau với đám xã hội đen kia rồi gặp anh . Không biết đêm đó nếu không có anh thì em đã bị bao nhiêu thằng chà đạp .

Phương nhấp một li trà gừng nói tiếp .



- Lúc đầu em cũng hận anh , từ bé chưa có một người con trai nào em cho trạm vào em mà anh còn ngủ với em nữa chứ em còn định cầm card visit của anh đi báo công an nữa . Rồi anh nói với em câu lúc anh rời đi làm em cũng xuy nghĩ , trước đó em như một con ngốc vậy không nghĩ cho bản thân cùng bố mẹ nên em đã sửa đổi từ đó không chơi với đám bạn đó nữa cố gắng học hành rồi thi vào đại học . Thỉnh thoảng em cũng nghĩ về đêm đó nếu không có nó thì đời em đã khác nên trả còn bận tâm việc lần đầu của em cho anh .



Trầm nặng một nát thì Sơn bỗng nhiên thốt ra một câu :



- Em từ ngày đó đã có người yêu chưa .



Phương thẹn thùng cúi đầu nói :



- Em chưa , em chưa nghĩ đến chuyện đó . Em định học xong đại học rồi tính tiếp .



- Thật là trùng hợp trong những ngày mạt thế này , duyên phận cho chúng ta gặp nhau một lần nữa trên chiếc thuyền đó , năm đó anh thật sự là cũng rất áy láy truyện đó lúc nào cũng chờ cô bé đó gọi điện hay tìm đến anh . Em có thể cho anh một cơ hội được không Phương , cho anh một cơ hội theo đuổi em .



Phương cúi đầu không nói gì vẻ thẹn thùng đỏ đầy khuôn mẳ như đồng ý với lời nói của hắn , nàng ngồi một nát thì lí nhí nói :



- Em đỡ đau bụng rồi anh để em thay băng gạc cho không nhiễm trùng

Phương đặt cốc nước xuống bàn mở hòm y tế .Hắn cũng không nhắc lại việc đó nữa cả hai mập mờ thừa nhận việc đó , hắn giơ cánh tay trái ra cho Phương tháo băng . Nhìn khuôn mặt đó , xinh xắn có nét trưởng thành hơn xưa đôi mắt to lúng liếng bờ môi quyến rũ hơn , hắn vén lại lọn tóc mai rủ xuống má của nàng tim hắn lại đập nhanh hơn chút . Bỗng Phương ‘ Ah ’ nên một tiếng , nhìn chằm chằm vào cánh tay của hắn nơi nàng vừa tháo băng gạc xong , nơi đó không có một vết thương nào vết rách da của hắn trên tay đã không còn thậm chí vết sẹo cũng không có luôn . Cả hai đều bốn mắt nhìn nhau cảm thấy rất là quỷ dị , Phương không kìm được liền hỏi .



- Sao anh hồi phục nhanh vậy , em mới thay băng cho anh lúc tối lúc đó hình như vết thương mới khép miệng lại thôi mà .



- Anh cũng không biết …Ah đúng rồi là do lão giáo sư .





Kệ cho Phương không hiểu mô tê gì hắn tìm một cáp lọc thẻ nhớ SD cho điện thoại liền tháo cái thẻ nhớ trong dây truyền ra rồi cắm vào chiếc Iphone của Ngân . Hắn lại kể cho Phương sơ qua về việc của hắn với lão giáo sư Tài rồi chuyện của chiếc thẻ nhớ này . Cắm xong hắn mở từng file ra xem thì có một đống video hắn mở video đầu tiên xem , video này được lão Tài quay ngày hôm trước , Phương cũng lại gần xem cùng video hắn vừa mở nên .



Trong video cuối cùng đó lão Tài nói rất nhiều nói về nguồn gốc của thuốc lão tiêm cho hắn , quá trình lão nghiên cứu cùng những lời nhắn nhủ cuối cùng cho hắn tóm tắt lại nó như sau .



Lão là nhà vi sinh vật học và đặc biệt nổi tiếng trong ngành về việc nghiên cứu các loại vi - rut , tầm hơn ba tháng trước lão được một người bạn nói rằng có một loại vi rut có thể tái tạo lại tế bào con người một cách nhanh chóng cùng tiêu diệt cải tạo được cả tế bào ung thư và mời lão về phía Nam này cùng ông ta thực hiện thí nghiệm .



Được tin lão xắp sửa mọi thứ an chí việc gia đình cùng công ty sau đó đi đến phòng thí nghiệm của ông bạn lão , có ba lọ thuốc được một người bạn lão giáo sư kia gửi cho ông ta nói rằng nó là vi rut mới gửi cho ông ta cùng nghiên cứu .



Cả hai cùng nghiên cứu nó trên động vật , thấy khả quan và nghĩ nó là niềm hy vọng của y học mới nên đã tiếp tục thử trên người , và cả hai dùng tiền với thế lực của mình tìm được mười tên tử tù trong đó có hắn , cả mười người ‘tình nguyện ’ tiêm loại thuốc đó trong giai đoạn đầu rất tốt .



Một ngày lão giáo sư kia được người bạn kia gửi cho một bức thư trong thư ông ta nói rằng vi – rut đó được ông ta lấy từ tập đoàn ‘ Future ’ , vi-rut đó có thể biến con người thành xác sống , bọn chúng định cải tiến phát tán lây nhiễm cho con người rồi từ đó kiếm lợi từ nó .



Ông ta phát hiện đã quá muộn , và ông ta xắp bị bắt nhốt lại nghiên cứu nó cho chúng mong rằng ông có thể từ nó tìm phương pháp chế ra vắc sin phòng ngừa dịch bệnh bọn khốn kia thả ra .



Từ đó cả hai rất thận trọng trong việc nghiên cứu , một thời gian nghiên cứu thì ông ta qua đời do đột quỵ còn lại mỗi lão Tài nghiên cứu tất cả hy vọng ông ta gửi cho lão . Mười vật chủ thì chỉ còn mình hắn chịu được loại vi-rut đó chín người còn lại đều bị chết họ được ông ta hỏa táng và chôn cất đàng hoàng .



Đến ngày gần xảy ra bùng phát vi rut đó lão Tài lại nhận được tin lão cùng con lão mất lão cũng rất đau buồn và tuyệt vọng nhưng vì lời hứa với bạn nên lão đã mang cả hắn đi cùng về nhà lão để tiện việc nghiên cứu , nhưng trên đường đi thì vi – rut bùng phát may có đám cận vệ của lão và hắn nên an toàn rời đi , trên đường đi lão vẫn nghiên cứu và tiêm thêm cho hắn đều đều vi- rut gốc từ mấy lọ còn lại , kì lạ là loài vi –rut đó bắt đầu cộng sinh với tế bào của hắn và tích hợp bắt đầu cải tạo tế bào .



Hắn cũng biết bắn súng ,đánh đấm nên trên đường cũng giúp đáng kể cho lão cùng đám cận vệ kia , nhưng cả đám cũng chỉ còn ba người sống đào vong nên được cái thuyền đó .



Cuối cùng lão nói hắn rất thích hợp với loại vi – rut này và hắn có thể là chìa khóa để tìm ra vắc sin và loài vi – rut đó không đơn giản là biến con người thành xác sống mà khi thích hợp nó có thể giúp con người tiến hóa theo thuyết tiến hóa mới , giúp loài người phát triển về thể chất và tích năng lượng để bộc phát tiềm năng cơ thể nhiều hơn .



Lão tin rằng có thêm nhiều lọ thuốc cùng vi –rut có trong đó như bạn lão để lại thì hắn có thể tiến hóa nên một tầm sinh mạng mới , kéo dài tuổi thọ hơn rất nhiều . Lão không muốn hắn đi theo vì nghi rằng công ty kia đã đánh hơi ra điều gì đó và hắn nên ở lại đó hoặc chốn đi nơi nào đó sẽ an toàn hơn , hắn đã được báo là bị tử hình ở tù lúc ông ta lấy hắn làm chuột bạch rồi.


Đại Ca Thời Mạt Thế - Chương #5