Câu Chuyện Trong Sơn Thôn


Người đăng: thedeonao01

Biết mình nhìn nàng ta chằm chằm như vậy là không tốt nên hắn cũng chuyển qua
nhìn chỗ khác, quay ra thì thấy cái cô nàng khi nãy đưa quần áo cũng đang
nhìn mình với ánh mắt hoa si, thấy vậy Sơn nhìn nàng ta rồi nháy mắt.

Thấy Sơn hàng động như vậy thì nàng ta hơi cúi đầu ròi cười, hai núm đồng
tiền hai bên làm nàng ta cười càng trở nên đáng yêu hơn . Ông Chứ thấy cháu
gái nói vậy thì hơi thở dài rồi nói.

- Thôi chuyện đó mặc kệ đi . Mấy đứa ăn cơm đi …Ăn nhiều vào nha anh bạn ..

Sau đó ông Chứ gắp cho Sơn một cái đùi gà, Sơn cũng không khách khí tay cầm
lấy nó gậm ăn, đã gần một ngày hắn không ăn uống gì cả bụng đã đói meo nên
mọi người trên bàn cứ trố mắt mà nhìn hắn ăn mà thôi, một bàn đầy thức ăn ,
cùng với cả một lồi cơm toàn do hắn ăn hết.

- Cháu … cháu … còn đói không để ta bảo con Tuyết Liên đi làm thêm cho.

- Không cần đâu bác ơi con lo lo rồi . Cám ơn bác.

Sơn xoa xoa cái bụng rồi nói, lúc này thấy hắn ăn xong thì hai cô gái mới có
cơ hội hỏi hắn.

- Anh … anh … cái con cá trắm to ở dưới đó là ở đâu ra vậy.

- Anh có thể vác nó thật sao, khi nãy nghe ông em kể anh có thể vác nó thật
sao.

Sơn thấy hai cô gái tò mò, đến bác Chu trưởng bản mặt mày cũng đang tò mò
nhìn hắn .Thấy vậy thì Sơn mới kể.

- Anh đi lạc chẳng may rơi xuống con sông cạnh vách đá cách đây hơn 1km đó ,
khi đó anh thấy có thứ gì đó bơi về phía mình sẵn có đao trong tay anh mới đâm
cho nó một nhát . Nó đau quá nên cứ thế kéo anh vào gần bờ, ai ngờ đến gần bờ
thì nó chết mất, rồi anh vác nó về đây, may sao gặp được bản của bọn em.

Nghe hắn kể như vậy thì hai cô gái há mồm nên nhìn nhau vì câu chuyện của hắn
.

- Từ trước đến giờ chưa thấy con nào to như vậy nha Tuyết Liên.

- Đúng vậy khi còn nhỏ bố tớ cũng bắt được một con ở cái sông đó mà nó chỉ
nặng có ba mươi kg, chắc bằng một phần hai mươi con này quá.

Thôi được rồi hai đứa mau cất dọn đi để ông tiếp chuyện với Sơn một nát, hai
cô gái nghe vậy thì vâng dạ sau đó gọi thêm mấy cô gái khác nên cùng cất dọn .
Hai người lại ra bàn trà khi nãy rồi Sơn rất thành thục giúp ông Chứ pha một
ấm trà mới.

Hai người vừa uống trà vừa trò chuyện nghe ông Chư kể thì Sơn mới hiểu được
phần nào tại sao cái bản nơi đây lại khác như vậy . Chuyện là thế này ông Chứ
có một người con trai, anh ấy khi còn nhỏ đã rất hiếu động và thích đi học
ông Chứ thương con cùng vợ hết lòng chăm sóc cố gắng làm lụng cho đi học.

Đến năm cấp 3 thì anh ấy nên huyện học, gia đình cũng không đủ điều kiện
nhưng anh em bà con trong bản thấy có người đi học cao như vậy thì mới tích
cóp hỗ trợ . Rồi anh ấy nên đại học, sau đó đi làm sau vài năm gặp vận thì
phất nên, như bao người con hiếu thảo khác anh ấy nhớ đến cái nơi đã nuôi lớn
mình.

Anh ấy mở đường, lắp một cái tua bin ở sông gần đó chỗ hắn bị ngã xuống đó
rồi kéo điện cho dân nàng, giúp anh em bạn bè trong bản kiếm được việc làm ,
cuộc sống sơn thôn bắt đầu khấm khá nên . Cứ như vậy gần hai trục năm nay nơi
đây cũng thay đổi rất nhiều, cuộc sống mọi người ở đây cũng khấm khá hơn.

Con cái gửi tiền về cho gia đình, mở đường rộng hơn, xây lại bản Tường Xá
ngày một đẹp hơn, anh con bác Chứ còn mở thêm một tua du lịch nhỏ cho khách
đến đây tham quan cho bà con ở đây có thêm thu nhập cũng như cho mọi người
biết nhiều hơn đến nơi anh ấy sống.

Đó là lí do vì sao hắn thấy đủ loại người xác sống ở ngoài cửa bản, với vì lí
do đó mà bác Chứ được mọi người trong bản rất kính trọng . Ở đây cách khá xa
với thành phố nên điện đường nước tất cả tự no được, chỉ có gia vị đồ dùng
cần thiết là mọi người toàn mua đồ dùng cả năm một lượt để khỏi phải mất công
.

Chính vì lẽ đó ở đây mới hào bình yên ổn như vậy, cũng như chỉ đạo rất đúng
cách của bác Chu mà mọi người có thể an toàn không bị đám xác sống bên ngoài
tấn công vào đây . Sơn cũng phải bái phục hai cha con nhà bác Chứ họ quá là
tốt đi, có tiền mà không quên ân nghĩa không quên bạn bè tròm xóm.

- Bác Chứ à nát bác bảo bà con một người đến lấy một ít cá về mà ăn, không
thì nó hỏng mất, con đầu tiên cũng chỉ dự định nướng tạm nó ăn qua qua thôi
không ngờ gặp được bảo Tường Xá của bác . Con biếu mỗi người một ít coi như
quà gặp mặt.

- Được được … ta cũng chưa bai giờ ăn được con cá nào to như vậy . Tối nay
bảo mấy đứa làm nhiều nhiều món chúng ta cùng uống vài chén.

Bác Chứ nghe hắn nói vậy thì cười ha hả vuốt râu mà nói, bác Chứ gọi một
người nam ở dưới sau đó nói với anh ta mấy câu rồi bảo anh ta đi . Người mà
bác Chứ gọi là một người trung niên có vẻ rất mạnh khỏe cơ bắp gồ nên sau lớp
áo thổ cẩm.

- Đó là A Thành nó là đứa mồ côi trong bản, ngày trước nó chơi thân với
thằng Thắng nhà bác nắm, nhưng nó hơi có vấn đề ở đầu nên hơi hơi có chút …
nhưng nó rất tốt . Thắng định kiếm cho nó việc làm trên phó nhưng nó không
chịu đi khỏi bản nên bác kêu nó qua phụ bác, bác cũng già có một mình nên
không làm được gì . Mấy cô gái khi nãy cũng được Thắng nó thuê về đây giúp
việc cho bác.

- Hai cô gái cùng ăn với chúng ta cũng là cháu gái bác sao . Là con anh Thắng
ư.

- Không Tuyết Liên là cháu gái bác còn Á Hân không phải nó chỉ về đây chơi
cùng con Tuyết Liên mà thôi, bên ngoài kia đã loạn nắm rồi nên bác cũng không
cho nó đi tìm gia đình mà cố giữ nó ở đây . Hôm dịc bệnh bùng phát thằng Thắng
có gọi cho bác nó bảo ở thành phố rất loạn xác sống khắp nơi, nó đang chờ cứu
viện khi nào nó thoát được nó sẽ về đây với bác.

Sơn nghe vậy thì chỉ biết an ủi vài câu cho bác Chứ bớt buồn, một nát sau thì
A Thành cũng quay lại đi theo còn có gần trục thanh niên trai cháng ai cũng
khỏe mạnh cả . Sơn cũng xuống dưới nhà chào hỏi qua loa rồi cả đám bắt đầu sẻ
thịt con cá đó, mấy người bê đi cho những gia đình trong bản mỗi người một ít
.

Đến chiều thì Sơn được bác Chứ nhờ chợ giúp bảo hắn đưa mọi người ra chỗ ruộng
khoai để thu hoạch, tuy lưong thực nhà ai cũng có rất nhiều nhưng ai mà biết
lúc nào hết nên ai cũng hăng hái tổ đội đi theo hắn mà đào khoai.

Xác sống được thu dọn lại sau đó đem chôn, từ cách họ xử lí đám xác sống chưa
chết kia Sơn mới phát hiện họ đều là cái tay mơ, đúng là ben trong bản lúc
nào cũng có đồ ăn họ không phải đi kiếm ăn vật lộn nên xác sống họ cũng không
dám giết.

May mắn theo bác Chứ là cái chỗ này cách xa chỗ đông đúc đến cả trăm cây số ,
đường xá tuy cải tạo nhưng cũng khá ngoằn ngoèo và cũng ít ai muốn đến chỗ này
, chừ khi có đoàn du lịch mà thôi . Mà giờ ai còn đi du lịch nữa, nên cũng
không cong lỗi no xác sống tấn công, mọi người trong bản cũng an tâm sinh
hoạt cuộc sống của họ.

Đến gần tối thì khoai cũng thu hoạch vẫn chưa xong, nhưng khoai cũng đã chất
thành đống to tường trên đường, đám phụ nữ trẻ con đào khoai thanh niên, nam
nhân thì chở về bản, cảnh tượng thật náo nhiệt . Ai mà nghĩ là tận thế chứ ,
đây chả phải cảnh thu hoạch nông sản vụ mùa sao, nhìn những ánh mắt đó nụ
cười chân thành của họ đó hắn lại nhớ lại những chỗ hắn đi qua.

Nơi hắn đi qua không lừa lọc thì cướp bóc, không tranh đấu quyền lợi thì giết
hiếp … nói chung nơi đây con người vẫn thuần phác lương thiện như vậy thực sự
hắn không muốn nó dính phải những gì đang xảy ra ở ngoài kia.

Đến tối thì mọi người trong bản quây quần bên một cái lửa trại, lợn quay, cá
nướng cá cay, cá hấp, cá kho … rất nhiều đồ ăn được mọi người mang ra ai lấy
đều hứng khởi mà ôm nhau nhảy các điệu nhảy riêng của bản.

Sơn cũng hứng khởi uống rượu cũng như cùng đám thanh niên nắm tay mà nhảy
quanh bên đám lửa trại, bọn họ uống rượu rất hào sảng toàn dùng bát uống mà
thôi, cái rượu đó toàn rượu ngô uống rất nặng nhưng với hắn thì không là gì.

Có vài tên thanh niên muốn đấu rượu với hắn thì đều bị hắn cho nằm lê lết trên
bàn mấy cô gái thì cứ liếc mắt nhìn hắn, Sơn từ khi cắt tỉa lại tóc tai đã
không như trước nhìn rất men lì rất đẹp trai.
Liên tục những ánh mắt đưa tình đáp đến hắn Sơn cũng đáp lại không bỏ một ai
chỉ là cô gái nào xinh xắn thì hắn tiếp chuyện khá niềm nở mà thôi . Cả cái cô
Á Hân với Tuyết Liên đó cũng liên tục ném mị nhãn cho hắn.

Sơn càng lúc càng đông các cô gái vây quanh hắn liền cầm một bát rượu sau đó
chạy ra chỗ bác Chứ nơi đây đang có rất nhiều các vị trưởng giả trong bản, ai
đấy đều lấy bác Chứ làm trung tâm . Thấy Sơn chạy lại thì bác Chứ vẫy hắn qua
, thấy hắn đã sang bên đó thì mấy cô gái chỉ biết dậm chân mà bỏ đi mà thôi.

- Dây là đứa mà tôi nói với mấy ông, nó sáng nay giết hết xác sống ở bên
ngoài tường bao của chúng ta đó, sau này chúng ta không phải no lắng gì nữa
có thể tha hồ ra ngoài lao động như thường.

- AH thì ra là cậu nha, nhìn cậu mặc bộ đồ thổ cẩm này mấy lão chúng tôi
cũng không nhận ra là người ngoài tới nữa kìa.

Sơn mời rượu từng người một sau đó nghe họ kể chuyện ở bản, cũng như chuyện
con cái họ bên ngoài ngày trước đang làm gì, đám trẻ ở bản thế nào . Buổi
tiệc tụ họp cả bản có ba trăm người đến khuya thì mới dừng, ai lấy đều xay
mèm mà chở về nhà mình .


Đại Ca Thời Mạt Thế - Chương #115