Tin Dữ .


Người đăng: thedeonao01

Hai người đi đến đó thì một đống người đang đi ra đi vào trong một cái khu
cách li, ai ai cũng mặc đồng phục phòng hộ rất giày, cũng như đội mũ trùm
đầu có tấm nhựa để phía trước cho tiện quan sát.

Có thể hắn không sợ bị nhiễm bệnh từ đám xác thi thể đó nhưng hắn vẫn mặc một
bộ phòng hộ phục nên người sau đó di vào trong cùng với Hải Băng do nàng còn
cần hắn mổ sẻ cái con Nữ Vương đó.

Tất cả mọi người thấy nàng thì đều tránh quá một bên, để cho nàng tiến vào
bên trong . Bên trong trên bàn giải phẫu không cái đó là mấy cái bàn giải phẫu
ghép lại mới đúng mới có thể để được con Nữ Vương nên đó.

Nhìn nó to như vậy ai thấy cũng phải há hốc mồm, một lão già tóc trắng nhưng
đôi mắt vẫn rất có thần đưa cho Hải Băng một xấp tài liệu rồi nói.

- Viện trưởng đây là nghiên cứu sơ bộ của cái bụng của con quái vật cũng như
đám người bị chúng nhét cầu xúc tua thành còn rối.

Hải Băng tiếp lấy rồi sau dó đọc hơi nhăn mày khí thế cũng như rất nghiêm túc
còn đâu bộ dáng tiểu nữ nhân khi nãy . Rồi nàng mới nói.

- Các ngươi làm thế nào thế … Ta được biết là bọn chúng phân ra làm hai loại
một loại bị tuyệt đối khống chế còn một loại không bị khống chế chúng chỉ
tuyệt đối nghe lời nó mà thôi . Mau đi xem xét lại, xem bên trong người chúng
cầu thịt xúc tua khác nhau thế nào về báo cáo lại cho ta.

Sau đó nàng đưa lại hồ sơ cho ông ta, Sơn tặc lưỡi thật là thông minh nha ,
hắn mới chỉ có kể đám lính bên trong và bên ngoài khác nhau một chút vậy mà
nàng ta có thể xuy đoán ra là do cầu thịt bên trong rồi.

Sau đó là một loạt thuật ngữ trong ngành được nàng và đám giáo sư nghiên cứu
viên ở đó nói ra, bên trong đó phải có năm sáu người đứng tuổi, mấy tên kia
hay gọi họ là giáo sư … nhưng cả đám đều coi Hải Băng làm chủ ý kiến rồi mới
bàn luận, đám nghiên cứu viên bên cạnh thì ghi lại lời họ nói cũng như nghe
họ sai bảo.

Cuối cùng đam đó thống nhất giống Sơn hay gọi, gọi con quái vật đó là Kiến Nữ
Vương do nó đẻ trứng như kiến và chật tự hang ổ của nó như tổ kiến vậy . Còn
đám lính mà phục vụ con Nữ Vương trực tiếp gọi là Kiến Thợ còn đám ngoài bị
trực tiếp không chế gọi Kiến Lính.

Sơn nghĩ lại cũng thấy hay hay, sau đó là đến phần hắn, hắn bị nàng sai như
cu li, bảo cắt đông một cảnh, tây một mảnh, mổ bên trong, cắt chân… nói
chung hắn bị quay như chong chóng, nhưng nàng vẫn không thương tiếc cho hắn
mà vẫn khuôn mặt nghiêm túc mà thực hiện.

Biết giờ hắn mà nổi đóa thì nàng không còn tí mặt mũi nào cùng đám cấp dưới
nên hắn chỉ cố nín nhịn rồi thầm nói trong lòng.

- Được nắm khi nào nên giường anh se cho em biết thế nào là lợi hại.

Đến tối thì cắt ghép đo đạc lấy mẫu vật mới xong, tất cả mới được nghỉ ngơi ,
xác con Nữ Vương cũng được lôi để ở một nơi an toàn . Mọi người theo phân phó
của nàng mà nghiên cứu còn hắn thì theo nàng đi ra bên ngoài.

Ra bên ngoài qua một góc khuất không có người, Sơn thò ma trảo vỗ nên mông
Hải Băng một cái rồi nói.

- Dám to tiếng với anh ... Dám sai anh như cu li… Lần sau còn như vậy thì
đừng trách anh không nhượng bộ nha.

Hải Băng bị hắn vỗ mông thì khí thế lãnh đạo khi nãy còn đâu, mặt mày e thẹn
mà nói.

- Phải như vậy thì đám bọn hắn mới chăm chỉ nghiên cứu nha.

Sơn chỉ lắc đầu rồi không nói gì, cả hai lại sánh bước đi ăn cơm ở khu ăn cơm
tập thể ở đây, Sơn gọi qua bộ đàm cho bọn Đạt nói với bọn hắn là hắn ăn cơm
với Hải Băng còn lâu mới gặp lại được bọn hắn bảo bọn hắn tự lo.

Rồi hắn cùng Hải Băng lấy cơm cùng đồ ăn kiếm một chỗ ít người mà ăn, tuy
nàng là con gái của Tống tư lệnh nhưng cũng ít ai biết nên bọn hắn ăn cơm mà
không có gây sự chú ý gì . Trong phòng ăn bắt đầu đông nên, họ được cắt cử
từng đội đội một đi ăn theo giờ, để cong phân chia cho hợp lí để trực trong
doanh trại.

- Anh Sơn bộ khuếch đại tín hiệu đã được sửa lại rồi, anh có qua bên này xem
không . Bên này và căn cứ bên đó đả thông tin tức rồi anh à.

Lúc này thì bộ đàm của hắn có tịn hiệu Sơn đưa nên nghe thì nghe Huấn nói như
vậy, hắn với Hải Băng ăn một nát nữa cũng xong sau đó hai người lại đến cái
chỗ phòng lớn chứa thiết bị khuếch đại cũng như liên lạc ban đầu được Chu chỉ
huy dẫn vào kia.

- Thế nào rồi bên đó xong chưa Hải Băng.

Thấy bọn hắn vào thì anh Chu nên tiếng hỏi, Hải Băng nghe vậy thì nên tiếng.

- Bên đó cũng gần xong rồi anh chỉ còn chờ mấy người đó xét nghiệm đưa kết
quả nữa thôi, bên này đã liên lạ được với bên căn cứ Hoa Mai chưa anh.

- Cũng vừa mới liên lạc được với bên đó nhưng âm thanh không tốt nắm, may mà
có mấy cậu bạn của Sơn am hiểu về linh vực này không thì không biết khi nào
mới hồi phục lại được cái này.

Rồi cả đám nhìn theo ánh mắt của anh ta thì thấy Huấn đang chỉ huy đám Đạt
cùng người của anh Chu chỉnh lại tần số, lắp đặt lại thiết bị . Rồi bỗng
nhiên Huấn hô nên.

- Dừng được rồi, đã xong cuối cùng cũng đả thông liên lạc lại với căn cứ bên
kia.

- Tốt quá rồi … Mau mau liên lạc lại với bên kia thông báo đã khống chế tốt
bên này, bên đó không cần phải lo lắng cũng như mọi người hoảng loạn.

Huấn bấm bấm vài cái trên máy tính sau đó đưa cho anh ta một cái micro và một
cái tai nghe rồi nói.

- Đã liên lạc được rồi đó anh nói tạm đi.

Anh ta tiếp lấy rồi sau đó đeo vào tai, rồi cầm mic rồi nói.

- Tôi là Phó tư lệnh Chu có ai nghe rõ mau mau trả lời ….Căn cứ bên này đã
được không chế . Tình hình rất an toàn.

Anh ta nói vài câu thì im bặt sau đó biến sắc rồi nói.

- Ngươi …ngươi nói cái gì Tống tư lệnh đã chết sao ….

Hải Băng nghe được tin này thì hốt hoảng như có thứ gì đó vỡ toang trong đầu
nàng, như không tin chuyện đó nàng tiến nên đẩy anh Chu rồi nói vào bộ đàm.

- Ta là Hải Băng con gái của Tống tư lệnh hãy cho ta gặp cha ta ngay ….

Một nát nàng không nói gì nữa rồi cởi tai nghe ra vứt xuống bàn chạy ra ngoài
rồi vừa hét vừa khóc.

- Không không …. Không thể nào ba ta ba ta sao có thể chết được chứ …. Ba ơi
ba ơi… Sao ba lại bỏ con ….

Sơn thấy vậy thì chạy theo nàng, bên ngoài trời đã đổ mưa Hải Băng không quan
tâm nàng cứ chạy về phái trước đám thủ vệ thấy nàng chạy ra thì cũng không
ngăn cản . Từng hạt mưa bay sối xả nên đầu mặt cùng người nàng khiến nàng ướt
đẫm cả người, nàng chạy một nát thì ngồi xụp xuống mà ôm đầu rồi người rung
nên từng hồi.

Sơn chạy ra thấy nàng đang ngồi trên bãi cỏ thì chạy lại vuốt lưng nàng, Hải
Băng thấy có người thì ngẩng đầu nên, thấy hắn thì nàng liền nao vào ngực hắn
ôm lấy eo hắn rồi tựa khuôn mặt vào ngực hắn mà vừa khóc vừa nói.

- Anh Sơn ba ba em mất rồi, bị người giết rồi … sao …sao có thể như vậy chứ
… ông ấy tốt như vậy cơ mà …

Sơn ôm lấy nàng vào lòng xem tình hình như vậy người báo tin bên kia chắc cũng
không đơn giản tin tức ba của nàng ta mất chắc cũng tám chín mươi phần trăm .
Sơn gặp bố của Hải Băng có một lần nhưng hắn có thẻ nói ông ta là một người
chính trực và khá là tận chức tận trách với người còn sống trong căn cứ.

Hắn không biết nói gì chỉ biết siết nàng chặt hơn một chút để an ủi nàng ,
khóc một nát thì mưa đã ướt đẫm hai người . Lúc này thì Hải Băng đã khóc ngất
đi, hắn hốt hoảng bế nàng nên mang vào một căn phòng rồi gọi y tế đến khám
cũng như chăm sóc cho nàng.

- Cô ấy chỉ bị ngất do sốc quá độ chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng cũng như an ủi
là cô ấy sẽ sớm vượt qua thôi.

Người bác sĩ kia khám cho nàng xong thì nói với hắn như vậy, để lại mấy ý tá
chăm sóc cho nàng ta Sơn mới quay lại cái chỗ liên lạc kia . Đến đó thì cả căn
phòng chìm trong một không khí rất trầm nặng, Sơn kéo anh Chu sang một bên
rồi hỏi.

- Đã xảy ra chuyện gì, tại sao chú Tống lại chết.

Anh Chu có vẻ cũng vừa khó xong nghe hắn hỏi như vậy thì mới châm một điếu
thuốc rồi nói với hắn.

- Như cậu biết rồi đó tình hình trong cái căn cứ Hoa Mai bảy tám vạn người đó
không bình yên như bên ngoài, thực chất bên trong cái tên họ Trần kia đã quậy
tanh bành rồi, lão ta luôn muốn khống chế cả cái chỗ đó cùng quân đội của chú
Tống.

Sơn gật đầu có vẻ hiểu anh ta nói gì, anh Chu hít một hơi rồi mới nói tiếp.

- Quân khu chúng tôi có ba vạn rưỡi quân nhân và lính sản xuất vũ khí, ngày
tận thế mất liên lạc với tuyến trên, chỉ được tin cầu cứu ở thành phố Hoa Mai
đó, được tin ở đó cần viện trợ chúng tôi đã cử hai vạn người sang bên đó để
bảo vệ dân chúng . Xác sống rất nhanh bị tiêu diệt, thương vong cũng không
nghiêm trọng, quân y và người của chúng tôi cũng sang hết bên đó giúp đỡ . Sơ
bộ nơi đó đã an toàn thì mới xây nên một cái tường bao quanh bên ngoài như cậu
đã thấy . Nhờ chúng tôi có đạn dược cung ứng bên đó đủ cũng như xây tường
thành, anh dũng chiến đấu hi sinh mấy ngàn người bên đó mới được như bây giờ
.

Anh ta nói đến đây thì lại khóc, dường như lại nhớ ra chuyện gì thương tâm.

- Tôi đã nói với chú ấy là, chú hãy gạt đám lãnh đạo biếng nhác kia đi mà
chiếm lấy khu này làm căn cứ, thế giới ngoài kia đang loạn nắm rồi không có
ai quản đâu . Chú ấy chỉ cười rồi bảo với tôi quân nhân là để bảo vệ nhân dân
chứ không dùng để tranh quyền đoạt lợi . Vậy đó tốt như vậy mà bị đám súc sinh
đó giết hại …


Đại Ca Thời Mạt Thế - Chương #105