Chương 96: Đại Chiến Rửa Sạch Sỉ Nhục


- Sư huynh, nếu chúng ta vừa khéo phân đến một tổ, anh cần phải cố gắng. Vạn nhất anh bị Hương Hương đánh bại, Hương Hương đành chịu.

Trước khi rút thăm, Đường Hương Hương một thân tử y, chân thành đi tới, vẻ mặt trong lúc đó đã tràn ngập thoải mái cùng ý cười.

- Tôi... sẽ không thua đâu.

Long Vũ nắm chặt tay:

- Tiểu sư muội, nếu chúng ta thật sự phân tới một tổ, mời cô đem hết toàn lực, không cần hạ thủ lưu tình, nếu không…

- Anh yên tâm, em sẽ…

Đường Hương Hương trong đôi mắt nổi lên một tia tán thưởng. Đối với vị 'Phế vật' sư huynh này, trong nội tâm nàng xuất hiện càng ngày càng nhiều nghi hoặc.

- Em sẽ cổ vũ hết mình vì anh.

Mã Hiểu Mai cũng đi tới, hết mình làm đạo lữ trách nhiệm, thấp giọng nói vài câu cổ vũ.

Theo sau, dưới sự chủ trì của Tuyết Cơ, trước ánh mắt của khán giả, bốn người bắt đầu rút thăm. Kết quả rút thăm, Long Vũ cùng Uông Kiếm một tổ, Đường Hương Hương thì cùng Lữ Minh một tổ.

Đối với Uông Kiếm, Long Vũ cũng không xa lạ gì. Cái gọi là không phải cừu nhân không gặp mặt, thời gian Huyền Môn tụ họp lần trước, chính là hắn một cước đem Long Vũ từ trên lôi đài đá xuống, làm cho Long Vũ bị mọi người nhạo báng.

Cũng chính bởi bì lần đó, làm cho Long Vũ tại Huyền Môn trong không ngẩng đầu được lên. Đứng ở trước mặt Uông Kiếm, sự chua xót khắc cốt ghi tâm này lại một lần nữa bùng lên.

Uông Kiếm ném ánh mắt về hướng Long Vũ, có chút lạnh lùng, có chút thương hại.

- Long Vũ, nếu ta là ngươi thì lần Huyền môn tụ họp này ta cũng sẽ không đến đây...

Uông Kiếm lạnh lùng nói:

- Tuy rằng ngươi tiến bộ rất lớn, thậm chí vượt ra khỏi toàn bộ dự kiến. Nhưng ngươi lại gặp phải ta, thật sự là chạy không thoát khỏi vận mệnh... Cảnh giới tu vi màu lục đối với ta tới nói, căn bản không tính là cái gì...

- Ha ha, Uông Kiếm sư đệ. Lúc này ta sẽ không để cho sự khuất nhục lại xảy ra. Nếu ta dám đứng ở chỗ này tức là ta đã có mười phần nắm chắc.

Long Vũ cười có chút cổ quái, làm cho lòng người không khỏi run lên.

Uông Kiếm sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Nhưng khóe miệng chợt lộ ra một tia cười quái dị. Tựa hồ đang nghe một câu chuyện cười, đồng thời hắn cũng có ý tứ mang chút hàm xúc cười nhạo.

- Ngươi có phải bị điên rồi không?

Uông Kiếm tà ác liếc mắt nhìn Long Vũ một cái. Lộ ra một tia thái độ cực kỳ khinh thường cùng miệt thị.

- Có lẽ vậy.

Trong ánh mắt Long Vũ sự thương hại càng sâu đậm. Hắn cảm thấy tên Uông Kiếm này kỳ thật rất đáng thương. Bọn hắn đi thi mà lại luôn để ý những chuyện không đâu như vậy. Khinh địch chính là nhược điểm trí mạng của bọn hắn. Đúng vậy, Long Vũ hiện tại vẻn vẹn chính là cảnh giới tu vi màu lam. Nhưng hắn có La Lâm hỗ trợ nên chỉ cần nắm chắc cơ hội, xuất ra khuếch đại đạo lực, hắn hoàn toàn có năng lực đánh bại Uông Kiếm.

Phải nói là cơ hội rất lớn.

Bên cạnh trên lôi đài, Lữ Minh cùng Đường Hương Hương mặt đối mặt đứng chung một chỗ, Lữ Minh dáng người thon dài, sắc mặt như ngọc, ngũ quan đoan chính, tựu như cùng là được gọt đẽo vậy. Nhất là đối với con ngươi, sáng ngời hữu thần, làm cho người ta có một loại cảm giác thâm thúy. Khóe miệng hắn chứa đựng sự tươi cười, làm cho người ta có một loại cảm giác tao nhã.

Đường Hương Hương như cũ là một thân tử y, năm nay nàng mười sáu tuổi, bởi vì tu luyện đạo pháp nguyên nhân có vẻ có chút sớm chín, lả lướt uyển chuyển dáng người đã phát dục thành thục. Mỗi khi giơ tay nhấc chân đó đều mang theo phong tình vạn chủng. Cho dù đứng bất động, nàng cũng có vẻ duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp không gì sánh được.

- Tiểu sư muội... Không nghĩ tới đối thủ của ta chính là muội... Ta tình nguyện cùng Uông Kiếm so chiêu.

Lữ Minh nhìn Long Vũ trên lôi đài bên cạnh, thấp giọng nói:

- Gặp gỡ Uông Kiếm, hắn nhất định phải thua...

Lữ Minh trong giọng nói cũng không có châm chọc cùng cười nhạo. Tương phản, ngữ khí của hắn trong mang theo một tia lo lắng giả tạo.

- Đại sư huynh... Ngươi với bọn họ bất đồng.

Đường Hương Hương tựa hồ rất hài lòng thái độ của Lữ Minh đối với Long Vũ. Nàng cười nói:

- Ta xem Long Vũ sư huynh vị chắc nhanh chóng sẽ gặp thất bại.

- Chỉ hy vọng như thế.

Lữ Minh trong đôi mắt hiện lên một chút hứng thú:

- Long Vũ lần này tiến bộ rất lớn, bản thân ta cũng thấy đó là một kỳ tích ... Quên đi, không nên nói đến bọn họ nữa, nói về chúng ta đi... Tiểu sư muội, nếu muội bị đánh bại, sẽ khóc sao? Nếu không ta nhận thua luôn. (Biên: Thằng này tán gái không tệ )

- Không được.

Đường Hương Hương cũng không biết Lữ Minh hay nói giỡn, vội vàng nói:

- Đại sư huynh, ta không cần huynh nhường ta, đây là trận công bằng, Trong cuộc thi tuyển thiên tài của Huyền Môn này, tất cả mọi người đều muốn bằng vào bản lãnh thật sự của mình để thể hiện cho toàn bộ đồng môn thấy... Huynh nếu cố ý để cho ta thắng, từ nay về sau, ta sẽ cũng không để ý tới huynh nữa.

- Ha ha.

Mắt thấy Đường Hương Hương giận dữ, Lữ Minh nhất thời nở nụ cười:

- Tiểu sư muội ơi là tiểu sư muội, muội còn giận thật à, ta chỉ nói giỡn với muội thôi.

- Đại sư huynh, huynh xấu lắm, chống mắt lên mà nhìn ta thu thập huynh như thế nào.

Nói xong, Đường Hương Hương nhìn Long Vũ trên lôi đài bên cạnh, trong lòng vì hắn cầu nguyện một tiếng, lập tức nói:

- Chúng ta bắt đầu đi .

- Long Vũ ‘sư huynh’ chúng ta bắt đầu đi.

Uông Kiếm hướng Long Vũ phát ra một tràng chê cười, quanh thân nhất thời phát ra một cỗ khí thế cường đại.

Long Vũ hừ lạnh một tiếng, khi tiếng này vang lên bên tai hắn. Một khắc này, Uông Kiếm chỉ cảm thấy một cổ khí thế mãnh liệt như thủy triều đang trào tới.

Uông Kiếm khinh thường cười lạnh một tiếng, thân mình uốn lượn, liền hướng Long Vũ phóng qua. Long Vũ khẽ quát một tiếng, lấy ra thiên sư pháp kiếm, thân hình nhanh chóng tiếp cận Uông Kiếm.

- Phanh.

Một tiếng va chạm vang lên, Uông Kiếm vốn là không có ý định xuất kiếm, nhưng Long Vũ công kích quá nhanh, quá mãnh liệt. Đương nhiên, bởi vì khinh địch, hắn chỉ là thi triển lực đạo tương đương với cảnh giới màu lam.

Sau khi hai người áp sát nhau, Uông Kiếm tựa hồ bị một cỗ kình lực thật lớn đập vào, đột ngột thối lui năm bước, mà Long Vũ vẫn khí định thần nhàn, hướng tới Uông Kiếm xuất chiêu, thiên sư pháp kiếm trong tay như lươi dao sắc bén mang theo khí thế sát phạt lướt đến.

Uông Kiếm trong lòng kinh hãi tột đỉnh, một kích lúc trước, Long Vũ rõ ràng đã xuất ra lực đạo ở cảnh giới màu lam, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?

Lấy loại tốc độ cũng lực lượng này của Long Vũ, căn bản không giống như cùng một người. Uông Kiếm rất khó tưởng tượng, đối thủ trước mắt mình chính là một tên phế vật đã từng bị mình đá xuống võ đài.

Lại đấu mấy hiệp, Uông Kiếm phát hiện tu vi Long Vũ tu vi rõ ràng chính là cảnh giới màu lam. Biểu hiện cảnh giới tu vi màu lục lúc trước hoàn toàn là biểu hiện giả dối.

Uông Kiếm khi hiểu được điểm này thì trong lòng triệt để chấn kinh rồi.

Hắn không thể tưởng tượng, trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, hắn làm như thế nào mà đột phá bốn cảnh giới. Đây quả thực là không thể tưởng tượng, ít nhất trong nhận thức của Uông Kiếm, chuyện này là không thể nào.

Cùng cao thủ như Uông Kiếm quyết đấu, Long Vũ đã không cần che dấu thực lực của chính mình .

Uông Kiếm từ lúc bắt đầu, hắn liền khinh thường Long Vũ, khinh thị một đối thủ như vậy, nhưng giờ phút này hắn mới phát hiện, chính mình đã mắc một sai lầm to lớn.

Đặc Thù Không Gian - Chương #96