- Anh là ai ?
Trong lúc Long Vũ đánh giá Kim Phượng, đồng thời Kim Phượng cũng đang đánh giá hắn. Tướng mạo rất là bình thường, cũng hơi dễ nhìn, chỉ là tu vi của hắn nhất đỉnh cũng không đến. Nàng có chút nghi hoặc, người tu đạo như hắn làm sao có thể sống sót tại huyền cảnh nguy hiểm này. Đặc biệt là hắn mới vừa dọa lui Đại Phong.
Đủ loại thắc mắc hiện lên trong lòng Kim Phượng.
Tuy nhiên, cái nàng cảm thấy hứng thú nhất là cái cỗ hơi thở mà hắn dùng để dọa lui Đại Phong tới cùng từ đâu mà đến.
Lan Đức và Phó Minh có thể không nhìn ra được, nhưng mà Kim Phượng lại không giống hai người kia, nàng rõ ràng cảm ứng được cỗ khí tức kia đến từ Phượng Hoàng. Nếu không phải là khí tức Phượng Hoàng, con ma thú Đại Phong hung hãn kia sẽ không bao giờ bỏ đi.
Kim Phượng cảm thấy người trẻ tuổi trước mắt tràn ngập sự thần bí.
Nàng muốn tiếp cận người trẻ tuổi này để tìm hiểu sự thần bí trên người hắn.
- Cám ơn anh, người anh hùng!
Kim Phượng chân thành đi tới, hướng về phía Long Vũ nhẹ giọng tạ ơn.Trong con mắt lộ vẻ tiếu ý.Hình dáng đoan trang xinh tươi lại khiến cho trái tim của Long Vũ run lên.
- Kim Phượng, chúng ta đi thôi...
Phó Minh thấy bạn gái của mình( trong mơ) lại có ý với nam nhân khác, thì trong long không tiếp thụ được, hắn chỉ hy vọng có thể mau chóng rời khỏi nơi này.
Lan Đức với Phó Minh mặc dù là đối thủ cạnh tranh, nhưng hiện giờ lại xuất hiện một kẻ khác, bọn họ không thể không nhất trí đối phó với tên mới xuất hiện này.
- Kim Phượng, sắc trời không còn sớm, chúng ta còn phải tiếp tục mạo hiểm. Chúng ta bây phải nhanh chóng xuất phát thôi!
Lan Đức cũng lên tiếng nói.
Long Vũ nghe vậy. Trong lòng nhất thời tức giận. ĐCM, dù sao lão tử cũng là ân nhân cứu mạng của các ngươi…Các ngươi không cảm động đến rơi nước mắt thì thôi. Lại có thể đối với mình tràn ngập cảnh giác. Giống như lão tử muốn cướp nữ nhân của các ngươi không bằng!
Trong lòng Long Vũ cực kỳ bất mãn.
Vừa đúng lúc này Kim Phượng nhìn Lan Đức cùng Phó Minh nghiêm túc nói:
- Hai vị. Thật đáng tiếc khi phải nói cho hai người. Từ giờ trở đi, hai người không còn là đồng bạn của ta nữa!
- Vì cái gì?
Phó Minh ngu ngốc hỏi.
- Rất đơn giản... Bởi vì từ giờ trở đi. Mỹ nữ muốn theo ta kết nhóm ...
Lời nói là của Long Vũ. Hắn cười hì hì nói:
- Muốn cùng mỹ nữ đồng hành. Phải có lực lượng bảo hộ mỹ nữ . Hai vị. Các ngươi quá yếu. Một con tiểu điểu lớn một chút cũng làm các ngươi nơm nớp lo sợ. Lực lượng của hai ngươi yếu ớt như vậy thì làm sao mà bảo hộ mỹ nữ. Tặng cho các ngươi một câu, sống trong giang hồ phải dựa vào thực lực.
Long Vũ có chút kiêu ngạo. Lan Đức cùng Phó Minh lại cực kỳ bất mãn. Nhưng mà bọn hắn thấy Long Vũ có tư cách để kiêu ngạo. Tuy Huyền cảnh có rất nhiều cao thủ nhưng những người có thể đẩy lui Đại Phong cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nghĩ đến đây, Lan Đức cùng Phó Minh trong lòng thở dài, xem như chính mình gặp phải cường nhân.
Bất quá nói đi thì nói lại, chúng ta thua hắn cũng không oan.
- Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Anh hùng, tin tưởng chúng ta còn có thời gian tái kiến.
Tục ngữ nói, hảo hán không chịu nhục.Lan Đức không làm rõ được lai lịch của Long vũ,cẩn thận cân nhắc, cuối cùng quyết định rời khỏi. Dù sao mỹ nữ cũng không chỉ mình Kim Phượng.
Phó Minh cùng Lan Đức là đồng bạn, hắn thấy Lan Đức rời khỏi, một mình hắn cũng không đi tiếp được liền quay đầu đi theo Lan Đức .
Nhìn thấy hai người khuất bóng, Long Vũ trong lòng thoải mái, âm thầm suy nghĩ, có phải trong người mình có thiên phú của tình thánh hay không mà hai nam nhân còn đẹp trai hơn cả mình lại cam chịu lép vế.
Long Vũ nào biết đâu rằng, Kim Phượng cũng không trông mặt mà bắt hình dong.
Nàng nếu trông mặt mà bắt hình dong, người giống Long Vũ như vậy căn bản không có khả năng ở trong mắt của nàng.
Nàng hiện tại chủ động yêu cầu cùng Long Vũ cùng một chỗ, chỉ là muốn làm rõ ràng nghi hoặc trong lòng. Đặc biệt là trên người hắn lại không có khí tức Phượng Hoàng. Đây là mới là mấu chốt.
Đợi cho Lan Đức cùng Phó Minh không cam lòng ly khai , Long Vũ cùng Kim Phượng tự giới thiệu. Hơn nữa quyết định kết bạn đồng hành, tại Tử Vong sâm lâm tiếp tục mạo hiểm.
Dọc theo đường đi, Long Vũ không ngừng hỏi lung tung này kia. Thật vất vả gặp một người dân địa phương, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hỏi thăm huyền cảnh.
Kim Phượng nguyên vốn cũng có rất nhiều vấn đề muốn đặt câu hỏi, chỉ không muốn bị Long Vũ đoạt trước.
Cũng may nàng cũng không gấp, phi thường kiên nhẫn giải đáp vấn đề của Long Vũ. Coi như là Long Vũ vận khí tốt, hỏi đúng người. Đối với huyền cảnh , Kim Phượng xa xa so với người bình thường hiểu biết nhiều hơn.
Thông qua liên tiếp câu hỏi , Long Vũ biết được huyền cảnh cùng tự mình nghĩ hoàn toàn bất đồng. Nghe nói, huyền cảnh là do thượng cổ thần tiên dùnng Hoa Hạ Cửu Đỉnh mở ra thế giới đặc thù không gian. Sự tồn tại của nó hoàn toàn dựa vào Cửu Đỉnh linh lực mà duy trì. Nói cách khác, nếu như không có Cửu Đỉnh, linh khí dồi dào đặc thù không gian này sẽ không còn tồn tại.
Đương nhiên, Cửu Đỉnh chỉ là một cái truyền thuyết, ngay cả Kim Phượng cũng không thể xác định truyền thuyết này đến cùng thật sự có hay không ?
- Phượng muội muội...
Long Vũ nghiêm mặt một bên nói:
- Theo cô thì Cửu Đỉnh có thật sự tồn tại không? Thượng cổ thần nhân có tồn tại không? Không phải nói huyền cảnh cao nhất đứng đầu chính là Ngũ Phương Thiên Lệnh chủ sao? Chẳng lẽ bọn họ đều là thượng cổ thần tiên thuộc hạ?
- Nói bậy ——!
Kim Phượng nghe vậy, khẽ quở nhẹ một tiếng, nói:
- Không được nói bậy... Ngũ phương Thiên Lệnh chủ đều là vương giả xưng bá nhất phương, bọn hắn sao lại phụ thuộc người khác.
Nói tới đây, Kim Phượng tựa hồ lại nhớ ra cái gì đó:
- Vừa rồi cậu gọi tôi Phượng muội muội. . . . . Cậu có biết năm nay tôi bao nhiêu tuổi sao?... Tuổi của tôi so với cậu thì thừa đủ để làm chị của cậu đấy.
- Là sao?
Long Vũ trong đôi mắt hiện lên một tia giảo hoạt, đoán hỏi:
- Hay là cô đã ngoài trăm tuổi...
- Không nói cho cậu... Tóm lại, từ giờ trở đi, cậu phải gọi ta là chị Phượng, nếu không... Ha ha...
Kim Phượng đưa nắm tay lên, bộ dáng rất là đáng yêu.
Đối với Long Vũ mà nói tỷ tỷ hoặc là muội muội cũng không có gì khác nhau.
Hắn đi cùng Kim Phượng bởi vì nàng là dân địa phương, không có ý tứ gì khác. Ít nhất, hắn bây giờ còn không có trêu hoa ghẹo nguyệt.
- Được rồi, cô đã thích thế thì tôi gọi cô là chị Phượng.
Dừng đi xuống, Long Vũ hỏi tiếp:
- Chị Phượng, em còn có chút vấn đề muốn hỏi, chị có thể trả lời cho em được không?
- Đương nhiên ——!
Kim Phượng nói:
- Chị có thể giải đáp bất cứ vấn đề gì của cậu, nhưng cậu cũng phải trả lời chị vài câu.
- Không thành vấn đề ——!
Long Vũ đáp ứng.
Bỗng nhiên Long Vũ hỏi:
- Chị Phượng, sao chị lại ở chung với hai tên kia, em thấy chị là người đàng hoàng, hẳn là không đến mức theo chân bọn họ cùng một chỗ a? Đúng rồi, em thấy y phục của bọn hắn có chút kỳ quái, có phải có gì kỳ quái không?
Nghe Long Vũ nói như thế thì Kim Phượng phì cười:
- Cậu ấy, chỉ biết lừa đảo... Kỳ thật hai người bọn họ không tồi, ít nhất bọn hắn chịu giúp chị đến Tử Vong sâm lâm mạo hiểm, không giống loại người nhát gan. Còn cách ăn mặc, loại y phục đó là trang phục chức nghiệp. Đúng rồi, thuận tiện hỏi một câu, cậu không phải dân bản xứ của huyền cảnh à? Nếu không, cậu sẽ không hỏi nhiều như vậy ?"
Long Vũ cười khan một tiếng:
- Chị Phượng, em hỏi chị trước rồi chị hỏi em sau, chúng ta mỗi người một câu,được không?