Chương 47: Ma Thú Đại Phong


Đạo lực biến đổi là một quá trình vừa đau khổ vừa sung sướng. Thống khổ là vì cả quá trình chuyển đổi sẽ mang tới thật lớn đau đớn, sung sướng bởi vì đạo lực đang dần biến đổi.

Đạo gia tu luyện có bảy cảnh giới luyện tinh hóa khí. Mà ở mỗi cảnh giới đều đem tạp chất trong cơ thể bài trừ một bộ phận. Khi đạo lực biến đổi thì đồng thời tạp chất trong cơ thể Long Vũ cũng chậm rãi được bài xuất ra ngoài.

Khi luồng đạo lực cuối cùng chuyển hóa thành công thì bên ngoài thân thể của Long Vũ đã dính đầy tạp chất tanh hôi màu đen.

Một thời gian sau, hai mắt Long Vũ chậm rãi mở ra, trong mắt phát ra từng đạo kim quang đoạt phách. Từng đạo kim quang này biểu hiện rằng hắn đã tiến nhập hoàng sắc cảnh giới.

Không thể ức chế được sự sung sướng trong nội tâm, Long Vũ nhịn không được mà kêu lên một tiếng. Khiến các loại chim nhỏ trong rừng sợ hãi mà bay lên.

Khi tâm tình dần bình tĩnh lại, Long Vũ liền nhìn bốn phía phát hiện bầu trời đã tối, toàn thân hôi thối, bụng cũng đói đến sôi ùng ục.

Trước mắt có một dòng suối nhỏ, Long Vũ vội vàng cởi hết quần áo, trần truồng nhảy vào trong suối, cố gắng rửa sạch tạp chất bám trên người. Rất nhanh những tạp chất màu đen trên người đã được tẩy bỏ, lộ ra làn da mịn màng trắng hồng, nếu phụ nữ trên đời thấy được nhất định sẽ hâm mộ hắn điên cuồng.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ và đợi quần áo được hong khô, Long Vũ cũng đã bắt được một con lợn rừng nhỏ và một con thỏ nhỏ. Sau khi đốt lửa Long Vũ bắt đầu nướng thịt.

Long Vũ bỗng thấy buồn cười, hắn nhận ra rằng Hỏa Hệ dị năng là điều mà một nhà lữ hành cần chuẩn bị. Tối thiểu có nó cũng không bị đau bụng a.

Huyền cảnh sinh vật quả thật là mĩ vị, cho dù không cho bất cứ một loại gia vị nào thì món thị nướng vẫn ngon vô cùng, ăn vô cùng ngon miệng. Lại giúp thể lực phục hồi nhanh chóng.

Nghỉ ngơi đợi hồi phục đến nửa đêm. Long Vũ quyết định tiếp tục lên đường, tu vị hiện giờ là hoàng sắc cảnh giới. Căn cứ theo tính toán của La Lâm thì với tu vị cùng sức chiến đấu của hắn bây giờ có thể đi tìm nha thử để luyện tập rồi.

Trong tử vong sâm lâm, nha thử là ma thú có cấp bậc thấp nhất. Chúng thuộc loại sinh vật sống quần cư, bình thường chúng duy trì quần thể ở khoảng 100 cá thể. Công kích của chúng không mạnh lắm, rất phù hợp với với loại thái điểu, củi mục như Long Vũ dùng để luyện tập. Nha thử có ngoại hình to lớn, và so với chuột cũng không sai biệt lắm, chỉ là chúng có thêm một đôi răng nanh vô cung sắc bén, hơn nữa cái đầu của chúng cũng lớn bằng một con mèo tại thế giới bên ngoài.

Xem lại bảng hướng dẫn điện tử, chỗ nha thử tụ tập gần nhất cách nơi này hai mươi dặm. Nếu Long Vũ tăng tốc thì chừng 10 phút là có thể đến nơi.

Một cơn gió thổi qua khiến những tán lá kêu xào sạc. Những chiếc lá khô trên mặt đất bị gió nhẹ thổi bay. Sau đó mọi thứ lại trở về sự im lăng vốn có.

Sâu trong rừng rậm,xuất hiện hai nam một nữ đang di chuyển. Nhìn dáng vẻ bọn họ hẳn là một tổ đội tiến vào tử vong sâm lâm mạo hiểm. Từ trang phục của họ có thể nhận ra, một người nam tử là một thuật sĩ, mà người nam tử còn lại là một kiếm tiên. Về phần nữ tử đi ở giữa bọn họ thì không xác định rõ ràng được, từ trang phục của nàng thì không có cánh nào phân biệt được nghề nghiệp.

- Có nguy hiểm ——!"

Đột nhiên, cô gái biến sắc, đồng thời phát ra cảnh báo:

- Chú ý, ta cảm thấy hơi thở Đại Phong...

Cái được gọi là Đại Phong, kỳ thật là một loại chim sinh sống tại huyền cảnh , hình dạng của chúng tương đối giống với chim ưng tại thế giới hiện thực, bất quá nó có cái đầu lớn gấp năm sáu lần chim ưng. Đôi cánh rộng chừng bảy tám thước, dị thường hung ác, nhất là một đôi móng vuốt có thể bẻ gãy linh khí bình thường một cách dễ dàng. Nghe nói tốc độ phi hành của nó còn nhanh hơn gió, cho nên người ở huyền cảnh đều gọi chúng là Đại Phong.

- Đại Phong?

Nam tử cầm trong tay trường kiếm nhíu mày hỏi:

- Kim Phượng, cô không nói đùa chứ... Nơi này sao lại có Đại Phong, tại sao tôi lại không cảm ứng được...

Bốn phía đột nhiên trở nên an tĩnh dị thường, không hề có một tiếng động

- Đúng vậy hình như có điều không thích hợp...

Nam tử mặc trang phục thuật sĩ cầm trong tay pháp trượng nhíu mày nói:

- Mọi người phải cẩn thận một chút, ma thú trong Tử Vong sâm lâm đều kỳ dị cổ quái, nếu như nơi này xuất hiện Đại Phong thì cũng không kỳ quái...

Nữ tử được gọi là Kim Phượng cũng không để ý tới ý kiến của hai đồng bạn, vẫn cẩn thận đề phòng. Từ khí tức mà nàng cảm ứng được thì con Đại Phong này cấp bậc tuyệt đối không thấp.

Đột nhiên, sâu trong rừng rậm phía trước truyền lại một tiếng kêu to, ngay sau đó, phi điểu từ bốn phía bay lên tán loạn, trong đó còn có một số bị tiếng kêu to chấn ngất trên mặt đất. Bốn phía nhánh cây cũng lay động không ngừng.

Người có chút hiểu biết liền nhận ra, đây là tiếng kêu của Đại Phong.

Cả ba người thân kinh không khỏi căng thẳng, vũ khí nắm chặt, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước, vẻ mặt đầy cảnh giác. Trong đó nam tử có chức nghiệp kiếm tiên vì khẩn trương nên trên trán đã xuất hiện mồ hôi lạnh.

Chỉ nghe thấy phía trước không ngừng truyền đến từng tiếng Đại Phong kêu to, lá cây không ngừng lay động, một số phi điểu thú vật cảnh giới thấp kém rối rít chạy trốn.

Ngay cả ba người bọn họ cũng cảm nhận thấy một cỗ áp lực cường đại. Bất quá, cô gái tên Kim Phượng tựa hồ cũng không quá khẩn trương.

- Nam Minh Cách Hỏa, phát——!

Đột nhiên, nam tử mặc trang phục thuật sĩ, miệng đọc chú ngữ, trong tay pháp trượng chỉ tới, nhất thời một đạo kim sắc hỏa diễm hướng tới phía trước phóng tới.

- "Ngu ngốc, không nên chủ động công kích. . . . .

Kim Phượng khẽ quát một tiếng, chỉ tiếc đã muộn mất rồi. Nam Minh Cách Hỏa của đồng bạn đã khiến cho Đại Phong chú ý.

Vốn còn chưa nghĩ công kích nhân loại Đại Phong nhất thời lửa giận bùng lên, ngửa mặt lên trời tê minh vài tiếng, đại sí vung lên phát ra một đạo gió lốc, trong khoảnh khắc đã xuất hiện ở trên không hướng tới trước mặt ba người.

- Đúng là Đại Phong?

Nam tử thuật sĩ run giọng nói.

Hai mắt lạnh lùng nhìn ba người, trong ánh mắt Đại Phong hiện lên một tia khinh thường. Ma thú như Đại Phong hẳn là có trí tuệ.

- Kim Phượng, cô không phải sợ... tôi, Lan Đức sẽ bảo vệ cô...

Nam tử cầm trong tay trường kiếm hướng tới Kim Phượng, vỗ ngực quyết tâm, chỉ là ngữ khí của hắn rõ ràng không có chút khí lực nào.

- Phó Minh cũng sẽ bảo vệ cô.

Nam tử thuật sĩ hiển nhiên cũng không cam chịu yếu thế.

Kim Phượng nghe vậy, khóe miệng hiện lên một nụ cười, tựa hồ nàng rất hài lòng, và vô cùng vui vẻ.

- Giết ——!"

Lan Đức là một kiếm tiên, thiên tính của hắn là hiếu chiến, giờ phút này tuy rằng đối mặt Đại Phong, nhưng là một tên kiếm tiên cao ngạo, hắn đã quyết tâm chiến đấu một trận. Huống hồ, ở bên cạnh hắn, còn có một cái mỹ nhân làm cho tâm hồn hắn điên đảo.

Phó Minh là thuật sĩ,nên cận chiến không phải là sở trường của hắn, nhưng là ở trước mặt tình địch, hắn không thể cam lòng yếu thế, ngay khi Rander công kích còn không có bắt đầu, pháp trượng trong tay hắn đã phát ra Nam Minh Cách Hỏa hướng Đại Phong phóng tới.

Nhưng là Đại Phong lại không hề có ý tứ tránh né công kích, tùy ý hỏa diễm đánh trúng chính mình, hỏa diễm bắn ra tứ phía, giữa không trung trên người Đại Phong phát ra một trận khói dày đặc.

- Trúng ——!

Phó Minh vô cùng đắc ý, hướng tới Kim Phượng khoe khoang, mong muốn thể hiện chính mình lợi hại.

- Công kích của anh vô dụng ——!

Kim Phượng nói thản nhiên.

Phó Minh đang muốn xem xét, lại phát hiện khói đã tán đi, Đại Phong vẫn yên ổn trên không trung, không có dấu hiệu bị thương chút nào. Nói cách khác, công kích của hắn không có hiệu quả.

Đại Phong không việc gì, nhưng lại gặp phải công kích, trong mắt nó rõ ràng đã hiện lên một đạo nộ ý mãnh liệt.

Đặc Thù Không Gian - Chương #47