Chương 333: Quang Minh Tôn Thần Tự Bạo


Quang Minh Tôn Thần quát:

Mọi người không cần lo lắng. Ta đã có đối sách.

Nghe vậy mọi người nhao nhao đứng thẳng.

Quang Minh Tôn Thần vung tay, năm vạn quân tinh nhuệ trước quảng trường đồng
loạt khai hỏa, vô số đạo nguyên lực kết hợp thành mũi tên lao tới Long
Vũ.

Long Vũ nhẹ nhàng cười, sử dụng hỗn độn nguyên lực, quanh mình tỏa Kim Hoàng Sắc.

Đồng thời tay cầm Thiên Sư pháp kiếm tung ra vạn đạo kiếm quang. Kiếm quang
ứng chiến mưa tên, mũi tên như mất hết nguyên lực, nhũn ra giữa không
trung, rơi lả tả.

Quang Minh Tôn Thần cắn chặt răng, ngửa mặt lên cười rộ:

- Quả nhiên lợi hại….Long Vũ rất mạnh, cùng lắm thì cùng chết.

Quang Minh Tôn Thần hét lớn, từ trong cung điện bay vút lên, lao tới tấn công Long Vũ. Long Vũ thấy hắn tấn công mình, không khỏi vô cùng kinh ngạc…

Ban đầu hắn nghĩ Quang Minh Tôn Thần muốn dùng thuộc hạ để tiêu hao nguyên
lực của hắn. Nhưng hắn không ngờ là Quang Minh Tôn Thần tự thân xuất
chiến.

Quang Minh Tôn Thần cũng không đáng là đối thủ của Long Vũ. Rốt cuộc không hiểu hắn tính toán như nào, không thể hiểu nổi.

Long Vũ phi thân, trong chớp mắt hình thành vô số ánh địa quang nhọn hoắt
đâm thẳng Quang Minh Tôn Thần. Quang Minh Tôn Thần vung tay đẩy nhưng
không được, bị Thiên Sư pháp kiếm đâm trúng bàn tay. Quang Minh Tôn Thần đau đớn cực độ, kêu la vang trời.

Long Vũ tung chưởng tiếp theo, từ trên không duỗi tay chụp lấy Quang Minh Tôn Thần như là muốn bắt sống.

Quang Minh Tôn Thần cười trừ, lấy Đại Quang minh thánh kiếm đâm Long Vũ. Long Vũ không di chuyển chỉ tránh né.

Quang Minh Tôn Thần hét nhỏ một tiếng. Trên không trung, nhiệt hỏa của Đại
Quang Minh thánh kiếm tạo thành một mũi kiếm nóng chảy, tung đòn chém
tới Long Vũ ở dưới.

Long Vũ trầm xuống, vội vàng chuẩn bị thủ.

Đồng thời, quân lính xung quanh vây lại tấn công, hơn trăm đạo công kích bốn phương tám hướng. Long Vũ cười lạnh một tiếng, một chưởng khiến cả đoàn quân lùi bước. Chỉ trong chốc lát sức mạnh của hỗn độn nguyên lực tỏa
sát khí nồng nặc, tướng sĩ đờ người cả ra.

Song chưởng tung ra,
lực lượng bắt đầu dãn ra, Long Vũ hét lớn một tiếng rồi vút lên cao, cả
người cả kiếm hòa làm một, hình thành Kim Long lao tới tấn công Quang
Minh Tôn Thần.

Quang Minh Tôn Thần tự cho là mình chiếm ưu thế, cùng lao tới Long Vũ.

Tiếng nổ lớn vang lên chấn động cả trời đất.

Trong tiếng vang hô điên dại, toàn thân Quang Minh Tôn Thần hừng hực đại hỏa, rơi xuống mặt đất. Binh sĩ xung quanh bị ngọn lửa Quang Minh thiêu rụi
hoàn toàn.

Quang Minh Tôn Thần trừng mắt, tiếp tục vây công Long Vũ, trong ánh mắt có sự kinh sợ, không tin sức mạnh Long Vũ lớn đến vậy.

Long Vũ thản nhiên:

- Tôn Thần, giao Đại Đế ra đây, ngươi không có sự lựa chọn nào khác. Ngươi không phải đối thủ của ta.

Quang Minh Tôn Thần tức giận, ghiến răng:

- Không đấu lại ngươi nhưng ngươi cũng đừng tự đắc… Ta là thủ lĩnh Thiên
Ngoại Thiên, không thể bị đánh bại, ngươi cho rằng ngươi có thể đấu lại
toàn bộ binh lực của ta?

Quang Minh Tôn Thần cười lớn, sau đó nhanh chóng lui về sau.

- Sợ rồi sao?

Long Vũ thản nhiên.

Quang Minh Tôn Thần cười điên dại:

- Ngươi nghĩ ta và ngươi ở đây làm gì? Ta chỉ muốn nâng cao sĩ khí, toàn
bộ chiến sĩ của Thiên Ngoại Thiên sẽ noi gương ta, tự mình xuất chiến.

- Giết hắn.

Câu nói vang vọng không gian, hắn vận khí dưỡng thương, toàn bộ chiến sĩ vọt tới.

Long Vũ khẽ quát, tạo ra vô vàn đạo kiếm quang nhằm thẳng Quang Minh Tôn
Thần. Nháy mắt kiếm quang lao tới khiến Quang Minh Tôn Thần toát lạnh.

Quang Minh Tôn Thần thấy vậy, vội vàng dùng bấy tên chiến sĩ Thiên Ngoại
Thiên làm lá chắn, ngăn cản kiếm quang kia, hóa giải nguy cơ của Quang
Minh Tôn Thần.

Quang Minh Tôn Thần vội vàng chuồn đi.

Long Vũ không khỏi than thở, tiếp tục đánh lui quân đoàn.

- Long Vũ đúng là quái vật, muốn giết hại toàn bộ Thiên Ngoại Thiên…Đừng hòng…

Quang Minh Tôn Thần thoát khỏi nguy hiểm, nhiều lần kêu gọi Long Vũ dừng tay.

Long Vũ nghiến răng nghiến lợi, càng sôi máu:

- Ngươi thật đê tiện, ta bắt ngươi sống không bằng chết.

Đang nói bỗng nhiên y có cảm giác lạnh gáy.

Vội vã chấn tĩnh, cảm nhận sự biến đổi của không gian nhưng chưa có bất cứ gì khác lạ.

Không biết tại sao, trong tim y lại cảm thấy bất an, cảm giác có gì đó đang
tiến đến gần, cảm giác lạ lùng khiến y chuyển mình nhìn quanh nhưng
không thấy gì.

Cảm giác ngày càng lớn dần, khiến y càng bất an, thậm chí cảm thấy sợ hãi.

Đột nhiên, Long Vũ lóe sáng, một ý tưởng lướt qua, thân mình không khỏi
chấn động, hắn thầm nghĩ: “Là Bàn Chiến, xem ra chính là hắn.”

Long Vũ biến sắc, quát lớn một tiếng:

- Bàn Chiến đến rồi thì mau lăn ra đây?

Vừa dứt lời, hắn cảm giác được một cỗ khí tức tràn ngập địch ý. Khí tức này tuy cực kỳ yếu ớt, nhưng lại có thể cảm thấy được rõ ràng.

Y lạnh giọng:

- Bàn Chiến nếu muốn ra mặt thì sao còn muốn giả thần giả quỷ…

Thiên Sư pháp kiếm lập tức vung lên chém tới cự thạch gần đó.

Kiếm quang xé gió, trong nháy mắt biến thành mười đạo, đâm tới từ tứ phía.

Kiếm quang chạm tới cự thạch, liền nổ tung, cự thạch vỡ nát, một đạo bach
sắc trói lọi phát quang. Người này không phải Bàn Chiến cũng không phải
Quang Minh Tôn Thần.

Đây là một dạng biến hóa của đệ tử Thiên
Ngoại Thiên, chỉ thấy hai mắt đỏ, khóe miệng có hai răng nanh. Bộ mặt
tái nhợt, nhìn không rõ ràng. Kì quái hơn nữa là quanh thân bao trùm vẩy như kim giáp.

Người này là sự kết hợp của đạo thuật và khoa học kỹ thuật.

Vật thể kì lạ nhe răng trợn mắt nhìn Long Vũ, phóng lên cao triển khai công kích.

Long Vũ cười nhạt, thầm xem đang có chuyện gì. Hắn cảm giác đám dị hình này rất lạ. Nhìn bộ dáng, hẳn là đã bị cải tạo qua.

Mắt thấy công kích lao tới tới, Long Vũ vung tay, Thiên Sư pháp kiếm chém
tới dị nhân kia, tiếng kêu thảm thiết rồi tan thành mây khói.

Còn chưa kịp cười thì lại có việc lạ kì xảy đến.

Cái dị hình kia giống như chiến sĩ càng ngày càng nhiều không biết từ đâu
tiến tới. Dù mất một người nhưng không làm họ sợ hãi. Thấy mùi máu tanh
chúng càng trở lên hung hãn, từ bốn phương tám hướng lao tới, Long Vũ
múa kiếm công kích xung quanh.

Long Vũ nhăn mặt, tay phải chỉ huy Thiên Sư pháp kiếm tạo vô số vòng cách ly hắn với dị hình thái.

- Giết chết kẻ xâm lược.

Quang Minh Tôn Thần hét như trời giáng, kích động dị nhân. Dị nhân xuất hiện
ngày càng nhiều. Long Vũ đảo mắt cũng thấy đến chín vạn, hơn nữa còn kết hợp đạo thuật với khoa kĩ khiến chúng rất mạnh. Tuy rằng tấn công của
chúng không thể tổn hại Long Vũ nhưng càng kéo dài sẽ khiến sức lực kiệt quệ. Long Vũ triệu hồi ra sau con Vấn Thiên Thần Long.

Thần Long xuất chiến trong nháy mắt tấn công đám dị nhân.

Những tiếng nổ lớn vang lên không dứt.

Long Vũ cũng không nhàn rỗi, vung Thiên Sư pháp kiếm tiêu diệt vài chục dị nhân.

Nhưng dị binh không có vì thế mà rút lui, vẫn lao lên quên mình, hoàn toàn không biết sợ.

Chúng lao đến lên tục cho dù dẫm phải xác đồng đội.

Long Vũ nhíu mày, thu hồi Thiên Sư pháp kiếm, tung chưởng từ lòng bàn tay, hỗn độn nguyên lực tàn phá dị binh quân đoàn.

- Ầm ầm…

Một tiếng vang vọng, mấy trăm dị binh bỏ mình.

Thế nhưng không thể cản nổi, chúng như thủy triều lên, lao tới không ngừng.

Phút chốc, mấy vận quang năng cùng hướng tới phía Long Vũ.

Long Vũ thấy không ổn, vội thối lui.

Giữ vững thân mình, hắn thoáng do dự, thân hình chớp lên, trực tiếp lao vào dị binh, giết hơn mười mấy dị hình. Dị binh bất giác mọc cánh sau lưng, phóng lên lao tới Long Vũ. Long Vũ kinh ngạc, đồng thời triệu hồi Vấn
Thiên Thần Long công kích tứ phía. Vấn Thiên Thần Long mạnh mẽ vô cùng,
đánh tới đâu biến thành tro bụi tới đó, vô số dị binh tan thành mây
khói.

Long Vũ trên không đột nhiên hét lớn một tiếng, quanh thân
tỏa Hỗn độn chi hỏa vây quanh, dị binh thấy thế thối lui không dám tiến
lên.

Từ nguyên lực nguyên thủy nhất từ vũ trụ, mặc dù không có tiềm thức nhưng dị binh cũng cảm thấy sợ hãi.

Điện quang động, Long Vũ hóa thành rồng lửa, phóng tới hướng dị binh tàn phá. Kẻ thì tránh né kẻ thì hóa ra tro….

Quang Minh Tôn Thần không ngờ Long Vũ đạt tới cảnh giới này.

Hắn đã sai.

Nhìn thấy sức mạnh của Long Vũ, hắn vô cùng hối hận.

- Giết!

Quang Minh Tôn Thần vội vàng thúc giục.

Long Vũ chiến đấu kịch liệt. Dưới sự thúc giục của Quang Minh Tôn Thần, dị
binh liều mạng lao tới, bất luận thế nào cũng không lùi bước.

Long Vũ vận Hỗn độn chi hỏa một lúc nguyên lực hao tổn vô cùng, y không hẳn không lo ngại, tình huống ngày càng bất lợi.

Nghĩ đến đây, hắn rung mình, quyết định tốc chiến tốc thắng.

Một tiếng gầm điên cuồng, hỏa diệm quanh thân bùng cháy, bốn bề xung quanh bị thiêu rụi.

Quang Minh Tôn Thần chờ đợi trong cũng điện cũng cảm thấy sức nóng.

- Đến lúc kết thúc!

Long Vũ cười lạnh, hỏa diễm sáng rực lên, hóa thành vô số sao băng, càn quét bốn bề.

Tiếng kêu thảm thiết bên tai.

Mấy vạn dị binh biến mất trong nháy mắt.

Quang Minh Tôn Thần ngây người.

- Đây là ân oán của bọn ta, thần dân Thiên Ngoại Thiên mau chóng rút lui.

Long Vũ nghiêm nghị:

- Tôn Thần giam cầm Huyết Anh Đại Đế, hi vọng các ngươi có ngộ tính biết đúng sai.

Lời này vừa dứt khiến bốn bề bất ổn.

Thần dân Thiên Ngoại Thiên đã có sự nghi ngờ.

Quang Minh Tôn Thần vội quát một tiếng, khiến mọi người thôi bàn tán. Đồng
thời hắn kêu gọi toàn bộ thần dân cầm vũ khí chống xâm lược.

Có lẽ đã bất lực.

- Các người thối lui.

Long Vũ nói:

- Tôn Thần đã cấu kết cùng Bàn Cổ tộc hãm hại Huyết Anh Đại Đế. Đừng để
chúng lợi dụng. Chứng kiến cái chết của mấy vận dị binh…tâm trí họ đã bị Tôn Thần khống chế, các ngươi không thể xác định đúng sai, vậy hãy giữ
trung lập. Lát nữa sẽ rõ thực hư mọi việc.

Dứt lời những người ủng hộ Huyết Anh Đại Đế thối lui.

Có người dẫn đầu có kẻ theo sau.

Có lẽ đối với dị binh bất mãn.

Cho dù có chút ủng hộ Quang Minh Tôn Thần cũng lung lay, lui về sau.

Quang Minh Tôn Thần cảm thấy tất cả đều xa lánh.

Hắn nổi giận, gầm lên, lao ra khỏi cung đện. Đối diện với Long Vũ, ánh mắt cừu hận lóe ra.

Quang Minh Tôn Thần khó tránh trận chiến này, tức giận quát:

- Long Vũ, ngươi khinh người quá đáng, ta sẽ cùng chết với ngươi… Ta
không thể tiêu diệt vũ nội nhưng có thể hủy diệt toàn bộ nơi đây.

Quang Minh Tôn Thần thiêu đốt ngọn lửa Quang Minh trong cơ thể, hắn tính đổi mạng. Hỏa khí rực lên khiến người ta càng kinh sợ.

Long Vũ lạnh cười:

- Ta xem ngươi có bao nhiêu bản lãnh. Đến lúc này, ngươi phải chết.

Nói xong, Long VŨ triển khai công kích, Quang Minh Tôn Thần tung ra đại
công. Hai luồng nguyên lực chạm vào nhau, sét nổ vang trời. Mãn thiên
quang tung téo, cảnh sắc đẹp tuyệt nhưng khiến mọi người kinh hãi vô
cùng. Giữa không trung, Long Vũ lui về sau, thần sắc nghiêm chỉnh. Quang Minh Tôn Thần toàn thân sáng chói đứng đối diện. Hắn vô cùng kinh ngạc, không ngờ Long Vũ đạt đến cảnh giới này.

Nhìn hai mắt Long Vũ,
Quang Minh Tôn Thần giận dữ, lấy uy danh của hắn, ai thấy cũng tránh ba
phần, hắn là vũ nội chí tôn. Nhưng Long Vũ hôm nay, khiến hắn bị toàn bộ xa lánh. Nghĩ vậy, Quang Minh Tôn Thần hét điên cuồng quanh thân tỏa
hào quang, làm lu mà cả cơ thể.

Lần này, Long Vũ hờ hững cười,
không để tâm tới Quang Minh Tôn Thần, cứ để hắn tức giận dễ đối phó hơn. Quang Minh Tôn Thần hóa vô ảnh không cần để ý, hắn lợi dụng tâm thần
tập trung mục tiêu.

Long Vũ cũng có cảnh giác.

Giữa không trung, Quang Minh Tôn Thần lao tới:

- Long Vũ, chịu chết đi…

Dứt lời Quang Minh Tôn Thần hiện thân, mượn lực lượng mặt trời, phóng vô số sát khí về Long Vũ.

Thấy thế công sắc bến, tâm thần Long Vũ chấn động, quả nhiên Quang Minh Tôn Thần có chút khả năng không thể coi thường.

Thế công kinh thiên đến bực này, Long Vũ chưa từng gặp.

Trong lúc suy nghĩ, Long Vũ phóng hỗn độn nguyên lực ra ngoài, tay cầm Thiên
Sư pháp kiếm ra chiêu. Kiếm khí tung hoành quanh Long Vũ, hỗn độn nguyên lực tỏa ra tứ phía, bố trí phòng ngự, chờ Quang Minh Tôn Thần tới.

Cách đó không xa, những người quan sát trận chiến đều sợ hãi.

Không lâu sau sát khí tăng lên, vừa phá vỡ sự phòng ngự của Long Vũ, tiến
thẳng vào bên trong. Lúc này Long Vũ tức giận hét lên, tầng phòng ngự
đầu tiên bị phá vỡ, hỗn độn nguyên lực tỏa ra bốn phía ngăn chặn một
kích kinh thiên.

- Đáng giận!

Quang Minh Tôn Thần nghiến răng nghiến lợi, toàn bộ huyễn cung biến mất, chỉ còn lại Long Vũ và Quang Minh Tôn Thần đối diện.

Quang Minh Tôn Thần trừng mắt:

- Ngươi đã chiếm đoạt Nữ thần vận mệnh? Ngươi đã tu thành thần cách? Không đơn giản. Chớ đắc ý, hôm này là ngày tàn của ngươi.

Long Vũ âm trầm:

- Thật vậy sao?

- Thử xem!

Quang Minh Tôn Thần hét vang, mở rộng tay. Long Vũ chưa thấy rõ đột nhiên bị
một đạo ngọn lửa Quang Minh giữa không bắn trúng thái dương, phong ấn
tại đó.

- Ha ha.

Tiếng cười điên dại bốn bề không gian. Hắn đắc ý:

- Nói cho ngươi hay, lực đánh vào thái dương tuy không lớn nhưng cũng đủ làm người bỏ mạng.

Long Vũ toàn thân phóng lực giải tỏa nhưng không thể khai thông, ngược lại còn bị tổn thương.

Long Vũ sợ hãi, Quang Minh Tôn Thần cười to, trong miệng niệm pháp chú, hai tay kết lên một đạo quỷ dị thủ ấn.

Khóe miệng cười, Quang Minh Tôn Thần lọ ra vạn phần âm thái, lãnh khốc:

- Đây là ngươi bức ta. Nếu không ngươi không có kết cục này, chết đi.

Long Vũ chấn tĩnh, hi vọng có biện pháp, nếu không nói là bi quan. Rõ ràng
Quang Minh Tôn Thần muốn cùng sống cùng chết, Long Vũ tâm niệm cấp
chuyển.

Thời gian ngày càng cấp bách, Long Vũ không có cách gì,
trong mắt lộ sự tàn khốc. Khí tức toàn thân biến đổi, một cỗ lực lượng
hủy diệt từ trong thân thể xuất ra.

- Giết.

Long Vũ chợt trợn hai mắt, đầy sát khí, kéo theo bốn phía mây gió cuốn vào.

Về sau, Thiên Sư pháp kiếm pháp kiếm giơ tay lên cao, một đạo quang kiếm
thẳng phá thương khung, tại mắt thường khó phân biệt, mấy vạn đập vào.

Một khắc này, toàn bộ thế giới đều vào trong giết chóc.

Một kích cuối cùng, Long Vũ toàn thân hỗn loạn, lấy hỗn độn nguyên lực làm gốc, xuất ra một kích hủy diệt.

Đồng thời Quang Minh Tôn Thần đã niệm thành pháp chú. Một bó quang diễm từ thái dương sinh ra, thẳng tiến tới Long Vũ.

Hai đạo công kích đụng nhau, không ai thấy rõ ràng bởi không có khả năng nhìn rõ.

Trên bầu trời, hai luồng biến hóa không ngừng chạm vào nhau, nổ tung, Long Vũ tức tốc thoái lui.

Quang Minh Tôn Thần điên cuồng gào thét, lui về sau.

Quang Minh Tôn Thần giận dữ, cũng không thể nghĩ rằng Long Vũ mạnh như vậy. Hắn cuối cùng cũng bại.

Lúc này, hai tình huống biến hóa rất lớn. Sau khi Long Vũ vững thân hình, lấy tốc độ cực nhanh công kích Quang Minh Tôn Thần.

Nguy cơ Quang Minh Tôn Thần không có đường lui, Long Vũ một kiếm khó đỡ, khiến cho y lâm vào tuyệt cảnh.

Quang Minh Tôn Thần không cam lòng gào thét:

- Đáng giận, đáng giận! Long Vũ ngươi điên rồi…

Thấy kiếm quang hủy diệt trước mắt, thân hình Quang Minh Tôn Thần đột nhiên vỡ vụn hóa thành vô số hỏa diễm.

Long Vũ đứng giữa không trung cảnh giác, trong lòng hắn hiểu được Quang Minh Tôn Thần muốn đồng quy vu tận. Đáng tiếc, hắn xưa đâu bằng nay.

Mặc dù Quang Minh Tôn Thần bạo lực cũng vô pháp đánh trọng thương hắn.

Đột nhiên y cảm thấy một cỗ khí tức.

Không, hẳn là thần thức.

Quang Minh Tôn Thần thực sự không tự bạo, mà là đem thân làm kíp nổ, còn nguyên thần thì dịp loạn bỏ chạy.

Khóe miệng Long Vũ không khỏi lộ ra tàn khóc.

- Chạy đi đâu!

Vừa dứt lời, Long Vũ liền di người, hỗn độn nguyên lực ngưng tụ ra đôi tay
nắm chặt lấy một chiếc đầu màu trắng bóng loan. Nhưng trong nháy mắt,
quanh thân hắn cũng xuất hiện một đoàn hỏa diễm.

Sức nóng của hỏa diễm cực kì biến thiên. Mặc dù thân thể Long Vũ biến thái như vậy cũng
bị cháy tạo ra một cái động lớn. Tuy hắn đau đớn nhưng không buông tay.

Thân thể suy yếu mạnh mẽ thúc dục pháp quyết tạo thành một đạo lưu quang, hướng tới kết giới của nữ thần Vận Mệnh.

- Đây là nguyên thần của Quang Minh Tôn Thần!

Vội vàng lưu lại một câu, Long Vũ hôn mê bất tỉnh. Nguyên vốn có thể tránh
mấy đạo hỏa diễm, nhưng vì trảm thảo trừ căn, y bị thương nặng.

Nữ thần Vận Mệnh từ trong tay Long Vũ tiếp nhận nguyên thần của Quang Minh Tôn Thần, há miệng nuốt vào.

Nữ thần Vận Mệnh cũng cảm kích y, hừ lạnh:

- Hừ… Cũng chỉ có chút bổn sự đó… Một chút tinh hỏa của thái dương cũng bị đốt thành như vậy…

La Lâm ôm lấy Long Vũ hẫm hừ:

- Nữ thần tỷ tỷ. Lúc nào rồi, chị còn nói như vậy….Việc cấp bách là trị thương cho Long Vũ ca ca.

Nói xong, thần Vận Mệnh liếc mắt bước đến phòng bên.

Thần Vận Mệnh cũng không tức tối gì theo sát La Lâm, than thở:

- Nếu anh ta cố gắng chút nữa, từng đó hỏa diễm ấy không là gì cả. Cho dù mặt trời cũng không bị thiêu đốt đến vậy.

La Lâm thành thục việc đặt Long Vũ lên gường, thần Vận Mệnh nũng nịu:

- Em tính giúp anh ta chữa thương thế nào đây?

- Em tất nhiên có cách.

La Lâm nói.

Thần Vận Mệnh nhíu mày, trong mắt hơi hoang mang, khinh thường:

- Kỳ thực không phải là trọng thương gì, chị sẽ giúp.

- Không!

La Lâm cự tuyệt:

- Đây là ca ca của em, em có trách nhiệm.

Thần Vận Mệnh chớp chớp mắt, cười ngọt, không làm phiền.

La Lâm đem dựng Long Vũ dậy, quay đầu lại:

- Cảnh giới cho em.

Thần Vận Mệnh nhăn mặt, trừng mắt nhìn La Lâm đành đáp ứng.

La Lâm xếp bằng sau lưng Long Vũ, đem tay đặt ở trên lưng hắn, ngưng thần
vận khí đem truyền hỗn lộn nguyên lực vào, bắt đâu giúp hắn trị thương.

Hỗn độn nguyên lực của La Lâm mạnh không kém gì Long Vũ. Lúc này, thái dương tinh hỏa trong cơ thể Long Vũ cũng đã bài trừ.

Không bao lâu, La Lâm chậm rãi thu hồi nguyên lực, giờ phút này Long Vũ chưa
tỉnh. Nhưng sức mạnh trong cơ thể cũng bắt đầu phục hồi.

Vẻ mặt Long Vũ ngưng trọng, có vẻ có chút phức tạp.

Nữ thần thấy thần sắc La Lâm ngưng trọng, trong, buông lời:

- Sao? Nghiêm trọng quá ư?

La Lâm thuận miệng trả lời:

- Không đáng ngại nữa, kinh mạch trong cơ thể bị tổn thương, hơi có trở ngại.

Sau đó nàng nhìn nữ thần Vận Mệnh:

- Nếu chị hỗ trợ thì không thành vấn đề.

- Giúp như thế nào?

Nữ thần hỏi.

- Song tu!

La Lâm hài hước.

Nữ thần ửng đỏ, khẽ gắt:

- Em đi chết đi, nói bậy. Chị sao có thể song tu cùng anh ta.

Nói xong, Nữ thần lo lắng.

- Như thế nào? Chị không muốn à? Không phải muốn thí hôn Long ca ca sao?

La Lâm cửng biết lúc nào đã đứng bên cạnh, cười trừ:

- Kỳ thật song tu đối với chị cũng có chỗ tốt, có gì đáng ngại đâu…

La Lâm cười hì:

- Long Vũ ca ca là người ưu tú nhất vũ nội, chẳng lẽ chị không bận tâm sao..?

Nữ thần khẽ nói:

- Trong mắt em là vĩ đại, nhưng đối với chị thì không.

Khuôn mặt La Lâm tỏ vẻ đắc ý:

- Đương nhiên, trong lòng em, Long Vũ ca ca là người giỏi nhất.

Nữ thần nhăn mặt, cặp mắt đu đưa, nghiêng người:

- Vì cái gì em không làm, nguyên lực hai người tương thông chẳng phải tốt hơn sao?

La Lâm bỗng hưng phấn:

- Em thì không sao cả, chỉ sợ có người ghen.

Nữ thần nháy mắt:

- Không phải em nói chị đó chứ. Sao có thể như vậy được? Thật là buồn cười.

La Lâm nhìn Nữ thần liếc mắt:

- Có gì đáng cười, em đã thấy cả chuyện giữa hai người.

Nữ thần làm ra bộ dạng không quan tâm:

- Chứng kiến thì sao?

La Lâm không biết nghĩ tới gì, đột nhiên nhìn…từ trên xuống… nữ thần hứng thú:

- Nói thật, chị có rung động không?

Trong lòng nàng rất hi vọng nữ thần Vận Mệnh lập tức đáp ứng.

Nữ thần Vận Mệnh thản nhiên:

- Không cần nói mát, ta không hứng thú với anh ta, sẽ không dễ dàng.

La Lâm thất vọng:

- Vậy là chị thấy chết không cứu?

Nữ thần nhịn cười:

- Dù sao em cũng có thể, tại sao chị phải làm trước.

Đúng lúc này Long Vũ chậm rãi thu công, hắn đứng dậy nói:

- Anh không sao hết.

- Giả chết à?

Nữ thần sôi gan, bay đến bên cạnh, đánh lên người Long Vũ.

Long Vũ bị đánh vội tỉnh mộng, chưa kịp chấn tĩnh nữ thần Vận Mệnh đã đưa
tay ôm lấy hắn. Ôn hương ôn ngọc ôm đầy cõi lòng, thân thể mềm mại áp
sát người. Long Vũ cảm thấy nhọn nhạo.

Thân thể nữ thần mềm mại, chưa kịp phản ứng đã thẹn thùng lên tiếng, run rẩy cả thân mình.

La Lâm nhìn Long Vũ và nữ thần cười hắc hắc, nhanh chóng ra ngoài.

Không phải là La Lâm rộng lượng mà cảm nhận được Long Vũ rất cần thiết đè
ngửa nữ thần Vận Mệnh, đây là một sự giúp đỡ lớn cho lên nàng hi sinh
cho họ.

Long Vũ đem thân hình mềm mại ôm vào lòng, người đẹp này
quả thực là ngon thịt mọng nước. Nhất là bầu ngực căng trọn nhô cao của
nàng, hắn đã muốn gặm nhấm từ lâu.

Nữ thần Vận Mệnh giãy dụa kịch liệt, nhưng càng giãy dụa càng làm cho nàng có cảm giác nóng bừng. Bởi
vì khi nàng càng ngọ ngoạy, hai thân thể càng dán chặt vào nhau. Hơn
nữa, tay chân thằng khốn Long Vũ không ngừng làm chuyện xấu, làm cho cảm giác tê dại truyền khắp thân thể nàng, giống như kiến cắn, lại giống
như điện giật. Nhưng nàng không cam lòng để cho tên bại hoại Long Vũ khi dễ. Nàng ghé sát đầu vào bờ vai hắn, há mồm nghiến răng nghiến lợi cắn
cho hắn một phát.

Nữ thần không phải người bình thường khiến Long Vũ bị cắn đau đớn.

- Xem anh thế nào thu thập kưng.

Long Vũ khẽ quát, tựa đầu hôn môi anh đào, hai bàn tay thăm dò cả cơ thể..

Nữ thần Vận Mệnh lần này thấy Long Vũ quá đà. Đỏ mặt rất nhanh, ngay cả hai tai cũng đỏ ửng.

Hôn nhau hồi lâu, Long Vũ hôn má hồng, y có cảm giác vui sướng khi chinh phục nữ thần…

Nhìn Nữ thần run run, bàn tay Long Vũ dò khắp cơ thể, chọc cho nữ thần vô cùng kích thích.

Nữ thần cảm giác như trên mây, cả người phiêu phiêu.

Long Vũ cảm thấy tình thế có chút tiến triển.

Vừa lúc đó, nữ thần mở mắt, khẽ quát Long Vũ. Trên người tuôn ra một đạo thất thải hà quan, đột nhiên đem Long Vũ trấn lui.

Long Vũ không phòng bị bị đẩy ngã.

Nhìn Long Vũ trên mặt đất, nữ thần cười run rẩy cả mình.

Long Vũ có chút buồn bực, oán giận nhìn nữ thần.

Nữ thần nhìn Long Vũ không khỏi cười tươi, liếc mắt âu yếm:

- Nhìn thế này mà…

Nói xong tỏ vẻ tự đắc.

La Lâm lúc này cười hì hì đi ra.

Nàng liếc nhìn Long Vũ:

- Long Vũ ca ca thất bại rồi sao?

Long Vũ đỏ mặt:

- Không nói nữa, thương thế phục hồi anh còn phải lo cục diện của Thiên Ngoại Thiên.

Hắn nói xong liền phủi mông đi ra, La Lâm phía sau cười lớn.

- Nữ thần tỷ tỷ, thiếu chút nữa là…. Sao chị lại đổi ý?

La Lâm chờ Long Vũ đi cười nói.

Nữ thần liếc trừng mắt:

- Chị cảm thấy chị không thể làm vậy được. Ít nhất cũng phải chờ chị
luyện hóa hoàn toàn nguyên thần của Quang Minh Tôn Thần, củng cố nguyên
thần của chị trước.

- Nói vậy chị đã động lòng?

La Lâm cười nói.

Nữ thần cả giận:

- Sao? Chị cũng muốn thử làm nữ thân một lần không được à?

Đặc Thù Không Gian - Chương #333