Chương 317: Thần Anh Bất Tử Bất Diệt


Từ trong khiếp sợ, Tuyết Cơ phục hồi lại tinh thần, muốn chuồn khỏi bàn tay của Long Vũ. Nhưng bàn tay vững chãi kia giữ chặt lấy nàng, ôm nàng chặt hơn.

Khóe miệng Long Vũ nở ra nụ cười gian, ôn nhu nói:

- Chị Tuyết Cơ, hai người chúng ta yêu nhau đã lâu, rốt cuộc hôm nay cũng có thể đạt được ước muốn.

Tuyết Cơ nghe vậy, thân mình mềm nhũn, tựa vào bờ vai của Long Vũ.

Bởi vì miệng Long Vũ phả nhiệt khí vào tai nên Tuyết Cơ chỉ thấy bên tai truyền đến những cơn ngứa, hơn nữa câu nói kia của Long Vũ đã làm cho trong lòng nàng dâng lên cảm giác hạnh phúc.

Trên thực tế là Tuyết Cơ sớm đã đồng ý, chẳng qua là bởi vì luân lý đạo đức cho nên nàng mới không dám biểu lộ.

Hôm nay, nàng sẽ không im lặng nữa.

Vừa muốn nói chuyện thì giọng nói của Long Vũ đã vang lên:

- Chị Tuyết Cơ, trước kia chúng ta thật khờ, tự nhiên lãng phí nhiều thời gian như thế, hiện giờ chúng ta còn chờ gì nữa….

Nghe Long Vũ nói thế thì cả người nàng trở nên mền nhũn như cọng bún, xụi lơ vào lòng Long Vũ.

Long Vũ biết đây là cơ hội tốt nhất, gắt gao ôm Tuyết Cơ, thỉnh thoảng dùng tay vuốt mái tóc nàng, có chút xúc động nói:

- Từ hôm nay trở đi chị sẽ là người của em.

Tuyết Cơ bị Long Vũ ôm vào ngực thì tâm hồn thiếu nữ sớm đã nhảy dựng lên, cả người như đang nằm ở trên mây, cảm giác phê như con tê tê.

- Sau khi em rời khỏi thì chị có nhớ đến em không?

Đột nhiên Long Vũ hỏi.

Tuyết Cơ xấu hổ, giọng nói nhỏ như muỗi:

- Có, tại thời điểm một mình thì chị sớm đã phát điên lên rồi, nhưng mà em lại vô lương tâm, không ngó ngàng tới chị.

Tâm thần Long Vũ rung động, nhịn không được mà ngậm lấy vành tai của Tuyết Cơ, nhỏ giọng nói:

- Hiện tại không phải em đã tới rồi sao? Em sẽ đền bù cho chị, em sẽ làm cho chị cảm nhận được niềm vui làm nữ nhân, em sẽ cho chị dục tiên dục tử…

Tuyết Cơ nghe vậy thì khuôn mặt liền trở nên đỏ ửng, làm đắm say lòng người.

Ngay lúc này đây thì Tuyết Cơ lại vừa chờ mong, vừa sợ hãi.

Thậm chí theo bản năng nàng còn muốn từ chối.

Long Vũ gắt gao ôm nàng, Tuyết Cơ càng giãy dụa, ma xát càng kịch liệt.

Tuyết Cơ từ chối một hồi, chẳng những không có thoát khỏi ngực Long Vũ, ngược lại càng làm cho hơi thở của mình trở nên hổn hển, nàng ngượng ngùng nói:

- Tiểu Vũ, nhớ phải nhẹ một chút.

Nhìn thấy cảnh tượng động lòng người này thì rốt cuộc Long Vũ cũng không kìm chế được. Hắn hung hăng hôn vào đôi môi anh đào kia, cả người Tuyết Cơ liền cảm thấy như điện giật, thân mình xụi lơ, đầu óc trống rỗng.

Đầu lưỡi Long Vũ không ngừng mút lấy hương thơm xử nữ trong miệng Tuyết Cơ, mà theo bản năng thì Tuyết Cơ nhắm mắt lại, không cho đầu lưỡi Long Vũ tiến vào. Đầu lưỡi không thể tiến vào thì hắn liền vươn tay lên, nhẹ nhàng đặt lên bộ ngực sữa kia của Tuyết Cơ rồi sờ, nắn, bóp ra đủ kiểu hình dạng.

Tuyết Cơ cảm nhận được bàn tay to kia đã xâm phạm vào cặp tuyết lê thần thánh của mình thì theo bản năng muốn hô lên một tiếng rồi kẹp chặt bàn tay to của Long Vũ lại. Lúc này Long Vũ cũng không muốn có hành vi quá khích như thế, bàn tay bị chặn lại, mà lưỡi của hắn cũng nhân cơ hội này mà tiến vào truy đuổi chiếc lưỡi đinh hương của Tuyết Cơ.

Một khắc này Tuyết Cơ chỉ cảm thấy ý nghĩ mình biến thành một mảnh màu đen, tiếp theo một cảm giác khác thường bắt đầu truyền khắp người nàng. Long Vũ cũng không có dừng tay lại, chiếc lưỡi của hắn nhẹ nhàng quấn lấy đầu lưỡi của Tuyết Cơ, nhẹ nhàng mút lấy.

Trải qua vài phút giẫy dụa cuối cùng Tuyết Cơ cũng thả lỏng người, bắt đầu hưởng thụ cái cảm giác sung sờ sướng này, đầu lưỡi hai người quấn vào nhau, linh hồn như hòa cả vào nhau.

Cảm giác sung sướng hạnh phúc lan tràn khắp cơ thể.

Long Vũ cùng Tuyết Cơ hôn nhau vô cùng lâu, đợi đến lúc hết hơi thì hai người mới tách ra.

Long Vũ say mê nhìn vào khuôn mặt tựa ngọc của Tuyết Cơ, nàng xấu hổ nhắm chặt đôi mắt, đôi lông mi không ngừng run rẩy. Hắn nhìn từ khuôn mặt xuống cổ, làn da nàng trắng mịn, mấy cô diễn viên quảng cáo cho Pond’s còn lâu mới sánh kịp. Long Vũ càng làm loạn, hơi thở của nàng càng dồn dập. Cặp ngực nhấp nhô nhìn thật là mê người.

Long Vũ nhịn không được lại hạ xuống hôn đôi môi đỏ mộng, tham lam mút lấy đầu lưỡi của nàng. Đây là lần đầu tiên Tuyết Cơ trải qua, nàng bị Long Vũ hôn hít đến khó thở, tay hắn lại còn không ngừng khám phá khắp nơi, độ thuần thục về kỹ xảo của hắn thì không con Nòng Nọc nào có thể so sánh. Cơ thể của nàng kịch liệt co rút, không biết làm gì hơn là ôm chặt lấy nàng.

Không biết từ khi nào, bàn tay trắng nõn của Tuyết Cơ bắt đầu có hành động.

Thân thể bị kích thích mãnh liệt làm cho Tuyết Cơ quên sạch sự thẹn thùng.

Giờ phút này, chỉ có vuốt ve, sờ mó, hôn hít là không thể thỏa mãn nhu cầu của Long Vũ. Bàn tay to của hắn bắt đầu hành động ác liệt hơn, miệng nhẹ nhàng liếm vành tai, kích tình nàng đến cực điểm, chuẩn bị công cuộc chinh chinh phạt.

Bình thường vành tai là bộ vị mẫn cảm nhất của nữ nhân. Vành tai Tuyết Cơ bị Long Vũ chăm sóc kỹ càng, rốt cuộc không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ. Thôi xong, tiếng rên của nàng giống như chất xúc tác, kích động mạnh mẽ đến thân thể Long Vũ.

Long Vũ linh hoạt thuần thục vuốt ve cặp vú nhô cao của Tuyết Cơ. Tuy cách lớp vải mỏng có như không, nhưng thằng này thò tay vào trong để cảm giác được hai đâu vú cương cứng, nhẹ nhàng vân vê. Toàn thân Tuyết Cơ đã nóng bừng. Một loại khoái cảm tê dại lan truyền toàn chân tơ kẽ tóc.

Long Vũ ôm lấy Tuyết Cơ, hướng đến bên giường đi vào. Hắn cũng nóng lòng không chịu nổi nữa, muốn vung bàn tay lên, làm cho quần áo nàng hóa thành tro bụi như hắn vẫn thường làm. Nhưng đây là xử nữ đấy, làm vậy sẽ tụt mất vô vàn cảm xúc. Hắn nhẹ nhàng cởi bỏ lần lượt từng thứ quần áo của nàng. Cặp vú trắng tinh bắt đầu lộ ra, rồi đến phần ngã ba yêu dấu. Phía dưới được Tuyết Cơ chăm sóc rất kỹ càng, lông lá được cắt tỉa gọn gàng, không nhiều không ít. Không những không phản cảm mà cực kỳ mê người, khiến cho Long Vũ nhìn chằm chằm không rời mắt.

Tuyết Cơ nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, nhẹ nhàng mở hai mắt ra. Tuyết Cơ vội vàng dùng hai tay che ngực mình lại, lập tức xấu hổ nhắm chặt hai mắt mình lại.

Đây là lần đầu tiên nàng đem thân thể mình không mảnh vải che thân trước mặt một người nam nhân.

Mà thằng này là do một tay nàng nuôi lớn.

Một cỗ cảm giác khác thường chầm chậm xông lên đầu.

Thẹn thùng cùng kích thích.

Long Vũ thấy người đẹp thẹn thùng, cuộn tròn lại, hắn liền xấu xa cười một tiếng, xông vào hít hà. Tuyết Cơ cảm thấy lồng ngực bị hai bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve. Hai bàn tay Long Vũ như hai chiếc roi điện, đi đến đâu là cơ thể Tuyết Cơ tê dại đến đó.

- Ư…

Tuyết Cơ khẽ mở môi anh đào, mê man nói:

- Tiểu Vũ, nhớ phải nhẹ một chút.

Lời này của nàng, đại biểu cho Tuyết Cơ đã sẵn sang cuộc chơi.

Long Vũ cũng khống chế đến cực hạn, hắn cần tay Tuyết Cơ đặt lên thằng nhỏ vuốt ve, miệng thì ngậm vào hai đầu vú màu đỏ, không ngừng mút vào.

Đối với Tuyết Cơ, trong lòng Long Vũ có rất nhiều cảm xúc.

Hắn đã có tình cảm với Tuyết Cơ từ rất lâu rồi, từ cái lúc hắn còn chưa biết da tay con gái thế nào.

Trước đây, khi La Hậu chiếm lấy ý thức của hắn, cũng đã đọc được tâm tư của Long Vũ.

Chuyện tình hắn chờ đợi mong mỏi đã lâu, có lẽ hôm nay sẽ hoàn thành bằng một phát đâm.

Không chỉ Tuyết Cơ, Long Vũ cũng vô cùng kích động.

- Chị Tuyết Cơ, thả lỏng một chút…

Long Vũ ám muội cười cười, hắn cảm giác lúc này Tuyết Cơ vô cùng khẩn trương.

Tuyết Cơ mơ màng hưởng thụ hạnh phúc cùng sự ôn nhu Long Vũ dành cho mình.

- Chị Tuyết Cơ, em muốn tiến vào…

Long Vũ bắt đầu tách hai chân nàng ra, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa. Hạ thân nàng đã sớm ẩm ướt, dưới kinh nghiệm phong phú của Long Vũ, càng làm cho nàng tê dại hơn. Long Vũ hơi dừng lại, ngắm nhìn thân thể mĩ miều của nàng, nhìn thân thể nàng co rút, hơi thở gấp gáp, đẹp, thật đẹp… Hắn chậm rãi đặt đầu thằng nhỏ trên cửa động, chậm rãi tiến vào trong.

Khi lúc Long Vũ phá thân thể mà vào, không biết là đau đớn hay vì hạnh phúc, khóe mắt Tuyết Cơ chảy ra hai dòng lệ trong suốt.

Có lẽ có cả đau cùng với sung sướng.

Thời gian không bao lâu, cảm giác thống khổ bị bao trùm bởi cảm giác sung sướng.

Một thời gian sau, hai người trên giường khoái hoạt triền miên, hưởng thụ tột cùng của sự sung sướng.

………………………………………..

………………………………………..

Khí trời buổi sáng có chút lạnh nhưng đối với Long Vũ cùng Tuyết Cơ thì không là gì, cửa sở được mở ra, gió lạnh thổi vào nhưng đôi nam nữ ở trong phòng vẫn không biết.

Lần đầu phá thân đã cùng Long Vũ đại chiến hết trận này đến trận khác, nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Long Vũ hơi mở mắt ra, quay đầu lại nhìn Tuyết Cơ đang ngủ say. Tuy là lần đầu tiên cộng với sự mệt mỏi, nhưng trên mặt của nàng vẫn nở ra nụ cười hạnh phúc.

Đây là một nữ nhân rất dè dặt.

Nhưng tại trên giường không ngờ là một bộ mặt hoàn toàn khác. Dùng từ yêu tinh, vưu vật cũng có chút không đủ. Có lẽ, ở trong nội tâm nàng, nàng đã kìm nén nó rất lâu rồi.

- Rất mạnh, rất điên cuồng.

Đây là hình ảnh chân thực về Tuyết Cơ tối qua.

Nhất là hành động vểnh mông kia, điều đấy càng làm Long Vũ quá bất ngờ.

Ôm ấp tuyết đồn kia, Long Vũ không biết đã quất bao nhiêu lần.

- Đang nghĩ gì đó?

Giọng nói quyến rũ của Tuyết Cơ vang lên, thân thể của nàng liền ôm vào Long Vũ, cánh tay ôm lấy eo hổ của Long Vũ, khuôn mặt của nàng hồn hồng khiến nam nhân nhìn vào là phải nghĩ đến cái cảm giác nhờ chị năm làm giùm.

Trước kia Tuyết Cơ đã xinh đẹp động lòng người rồi.

Nhưng mà hiện giờ được Long Vũ tưới tắm thì nàng lại càng phong tình vạn chủng.

- em nghĩ đến chị Tuyết Cơ của chúng ta làm sao mà điên cuồng như vậy...

Long Vũ quay người lại rồi ôm lấy vòng eo của nàng, cặp vú trước ngực không có bất kỳ trói buộc gì, truyền đến một cảm giác trơn mềm.

Khuôn mặt Tuyết Cơ nóng lên rồi dán vào trên lưng hắn, thần sắc có chút ngượng ngùng, miệng lẩm bẩm:

- Em nói nhăng gì đấy, ai điên cuồng, rõ ràng là em không ngừng làm mấy chuyện xấu này.

Long Vũ cười ha ha xoay người lại nói :

- Em cũng không nói làm thêm một lần nữa mà?

Tuyết Cơ bỉu môi nói, hừ một tiếng nói:

- Chuyện tối ngày hôm qua không được nói bậy, cẩn thận chị đánh em đó.

Nói xong, Tuyết Cơ cười nhẹ:

- Nguyện vọng của em cuối cùng có thể thực hiện rồi. Tiểu Vũ, nói thật, tối hôm qua em đáng bị ăn đòn.

- Hắc hắc.

Long Vũ cười khan một tiếng, bàn tay to lại hướng về tuyết đồn của nàng:

- Khi còn bé thì chị cũng xuống tay không nhẹ.

Tuyết Cơ cười nói:

- Đó không phải là vì em sao?

- Em cũng vậy.

Long Vũ nói:

- Em đánh chị, chị không cảm thấy rất thích sao?

- Xú tiểu tử, lại đang nói bậy…

Tuyết Cơ tức giận đánh lên lưng hắn rồi nói:

- Em đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ.

Long Vũ nhìn nàng nghiêm mặt nói:

- Chị Tuyết Cơ, từ hôm nay trở đi chị đã là người của em. Chị an tâm, em sẽ vĩnh viễn không rời khỏi chị, vĩnh viễn sẽ bảo vệ chị.

Nghe được lời nói này thì hai mắt Tuyết Cơ đỏ lên, nhẹ nhàng nói:

- Có những lời này của em thì chị thỏa mãn rồi.

Long Vũ ha ha cười nói:

- Chị Tuyết Cơ, mấy ngày nay, vì tu luyện, chúng ta còn phải tiếp tục nữa... Ngàn vạn lần không thể tạm dừng. Nếu không thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Tuyết Cơ đỏ mặt, sẵng giọng:

- Vô sỉ, em nhất định định là muốn lấy việc công làm việc tư.

Long Vũ mày ủ mặt ê nói:

- Không phải đâu, chị Tuyết Cơ, toàn bộ an nguy đều nhờ vào chị. Thuần Âm khí trong cơ thể chị đủ để em hấp thu ba ngày.

Tuyết Cơ cười rồi ôm chặt hắn nói:

- Thật sao?

- Đúng vậy.

Long Vũ nghiêm túc gật gật đầu nói:

- Chị Tuyết Cơ, không phải là em nói bậy. Chúng ta làm việc này là có quan hệ đến tồn vong của Vũ Nội.

- Xì.

Nghe Long Vũ nói như thế thì Tuyết Cơ nhịn không được mà cười ra tiếng.

Lại nói chuyện một hồi rồi hai người liền rời giường.

Tuy đây là lần đầu tiên của Tuyết Cơ, bất quá bởi vì là song tu, cho nên giờ phút này tinh thần của nàng vô cùng phấn chấn.

- Tiểu Vũ, em tính làm sao nói chuyện của chúng ta với Thủy Tiên sư tỷ đây?

Đột nhiên Tuyết Cơ hỏi tới vấn đề này.

Long Vũ cười nói:

- Ăn ngay nói thật, dù sao chúng ta cũng đã là gạo nấu thành cơm rồi.

Tuyết Cơ lườm hắn một cái:

- Không được, em cũng không thể nói thẳng. Chị lo lắng Thủy Tiên sư tỷ sẽ chịu không nổi. Tiểu Vũ tuy rằng bây giờ em là đệ nhất nhân của Vũ Nội nhưng mà làm người không thể quên gốc gác. Thủy Tiên sư tỷ là mẹ của em, em không nên làm quá mức.

- Vâng.

Long Vũ gật đầu nói:

- Em biết làm sao rồi, chị yên tâm đi.

Tuyết Cơ liếc nhìn hắn một cái, cười nói:

- Còn nữa, chuyện này em cũng đừng nói chuyện này với chúng nữ nhân nhé, đợi qua đại kiếp nạn này rồi nói sau.

- Vâng.

Long Vũ gật đầu.

Thấy Long Vũ gật đầu, Tuyết Cơ nói tiếp:

- Em biết trong lòng của chị bây giờ thế nào không?

- Rất hưng phấn.

Long Vũ nói nhỏ.

Tuyết Cơ khẽ cáu một tiếng nói:

- Bậy bạ nào, nói thật là hiện tại chị có chút bận tâm, có chút sợ hãi.

- Sợ cái gì mà sợ, em là vì an nguy của Nội Vũ nên mới làm mà.

Long Vũ cười nói.

Tuyết Cơ tức giận nhìn hắn một cái:

- Đến lúc nào rồi mà em còn có tâm tư nói giỡn nữa. Tiểu Vũ, em là nam nhân, chuyện này em phải xử lý. Tóm lại nhất định là phải làm cho thỏa đáng.

Long Vũ lại mở miệng:

- Để đó em lo.

Tuyết Cơ mỉm cười gật đầu:

- Chị tin em sẽ xử lý tốt chuyện này.

Nói thật, về vấn đề của Thủy Tiên quả thực rất khó khăn. Theo như tính khí của Thủy Tiên, chẳng ai biết xảy ra chuyện gì nếu như chuyện mèo ăn vụng mỡ của hai người bị phơi ra ngoài ánh sáng.

Sau khi trầm mặc một lúc thì Long Vũ đảm bảo chuyện này hắn sẽ xử lý tốt.

Tuyết Cơ tràn đầy thâm ý nhìn hắn một, lại sâu kín thở dài.

…………………………………………� �.

…………………………………………� �….

Từ sau khi Bạch Mi đạo nhân chết, Thiên Cơ Tử là người đứng đầu của Huyền Môn, bất quá hắn cũng chỉ có khả năng lãnh đạo những nhân sĩ tu đạo trong thế giới thực tại mà thôi.

Trước mắt còn có một ít Phượng tộc, Dục Giới, thậm chí là cao thủ Tiên Cảnh trú đóng ở Huyền Môn.

Bọn người này Thiên Cơ Tử cũng không có khả năng lãnh đạo.

Ngược lại, rất nhiều lần Thiên Cơ Tử đều nghe theo đề nghị của bọn hắn.

Đương nhiên, cho tới bây giờ, Thiên Cơ Tử vẫn không biết kiếp nạn sắp xảy ra với Vũ Nội.

Tính tới hôm nay, Vũ Nội an ổn còn chưa đủ mười ngày.

Mười ngày sau, nếu Long Vũ không có phương án giải quyết tốt thì Quang Minh Tôn Thần sẽ ngọc thạch câu phần, sinh linh trong vũ nội cũng không chịu được uy lực của Mặt Trời.

Sáng sớm, Thiên Cơ Tử mang theo Phù Hoa trở về thì thấy Tuyết Cơ đang đi tản bộ.

Thoáng do dự một chút, hắn để Phù Hoa trở về rồi bước lên gọi Tuyết Cơ đi vào đàn tràng của mình.

Sau khi đóng cửa phòng, sắc mặt Thiên Cơ Tử nghiêm nghị hỏi:

- Tuyết Cơ, con là đệ tử mà ta yêu mến, con cũng không thể gạt ta chuyện gì…

- Vâng, đồ nhi biết.

Dưới sự trợ giúp của Long Vũ thì tu vi của Tuyết Cơ đã vượt xa Thiên Cơ Tử nhưng mà nàng vẫn luôn tôn kính Thiên Cơ Tử, vẫn coi Thiên Cơ Tử là sư tôn của mình.

- Nguyên âm của ngươi đã mất rồi, đối phương là ai?

Thiên Cơ Tử đột nhiên hỏi.

Tuyết Cơ nghe vậy thì thoáng run lên, bất quá sắc mặt liền khôi phục bình thường, chuyện nam nữ hoan ái vốn là chuyện bình thường như Đan Trường mà.

Chuyện nàng phá thân đúng là không có gì quá khó để thừa nhân. Nhưng hiện tại nàng đang suy nghĩ, có nên cùng Thiên Cơ Tử nói rõ tình hình thực tế hay không.

- Là Tiểu Vũ phải không ?

Thiên Cơ Tử tự hỏi tự đáp.

Khuôn mắt Tuyết Cơ khẽ động, há mồm nhưng không nói gì.

Thiên Cơ Tử tiếp tục nói:

- Con là đệ tử của ta, từ nhỏ ánh mắt của con đã cao ngạo, lấy tu vi hiện giờ của con thì nam nhân có thể khiến cho con động tâm trong thiên hạ này cũng không có nhiều lắm. Kỳ thật thì ta sớm đã phát hiện được quan hệ của con và Tiểu Vũ có chút gì đó khác thường.

- Sư tôn.

Tuyết Cơ nghe được như thế thì gật đầu nói:

- Sư tôn, người đoán đúng rồi, đồ nhi đã là nữ nhân của Tiểu Vũ.

- Haizz.

Tuy rằng Thiên Cơ Tử sớm đã đoán được nhưng nghe chính miệng Tuyết Cơ nói thế thì trong lòng hắn có chút khó trả. Tuy rằng Long Vũ luôn gọi Tuyết Cơ là chị nhưng mà thực tế thì Tuyết Cơ là sư thúc của hắn, chuyện như vậy thì tại thế giới thật thậm chí là Tu Chân Giới đều không cho phép.

Đây là điều tối kỵ.

Nếu đổi lại là người khác thì Thiên Cơ Tử sớm đã đuổi hắn ra khỏi sư môn. Nhưng mà tình huống Tuyết Cơ lại là đặc thù, nhất là Long Vũ, là chí tôn trong Tam Giới.

- Có phải sư tôn thấy đệ tử làm sai không?

Tuyết Cơ hỏi.

- Không phải.

Thiên Cơ Tử thở dài, nói:

- Tuyết Cơ, ngươi cũng biết địa vị hiện giờ của Tiểu Vũ đã khác xa trước đây, chuyện của hắn căn bản là ta không có quyền hỏi đến. Nhưng mà dù sao thì ngươi cũng là đệ tử của ta, đúng rồi sư tỷ của người Thủy Tiên đã biết chuyện này chưa?

- Chưa biết.

Tuyết Cơ cũng vì chuyện này mà u sầu, nàng thản nhiên nói:

- Sư tôn, hiện giờ đồ nhi không thể đối mặt cùng với Thủy Tiên sư tỷ, bất quá đồ nhi không hối hận.

- Đồ nhi cũng Tiểu Vũ là yêu thương lẫn nhau.

Tuyết Cơ nghiêm túc nói:

- Đồ nhi yêu Tiểu Vũ, vô oán vô hối, cho dù Thủy Tiên sư tỷ phản đối thì đồ nhi cũng không quay đầu.

- Ha ha.

Thiên Cơ Tử cười khổ một tiếng, nói:

- Sợ là ai cũng không thể phản đối được, Tiểu Vũ bây giờ đã khác xưa, lấy cường thế của hắn thì chỉ cần chuyện gì hắn muốn làm thì trên đời này không có mấy người dám phản đối. Mặc dù là Thủy Tiên sư tỷ của con cũng đều không có phương pháp xử lý.

- Đúng rồi, phía bên Thủy Tiên sư tỷ của con, có muốn ta nói cho nó biết không?

Thiên Cơ Tử hỏi.

Tuyết Cơ sửng ra, lập tức hỏi:

- Sư tôn, người không phản đối sao?

- Haizz.

Thiên Cơ Tử cười cười:

- Nam nữ hoan ái thì ta còn phản đối cái gì, mặc dù là có trái với lẽ thường, bất quá giống với các ngươi thì cũng không nên trói buộc.

- Cảm ơn sư tôn đã hiểu.

Tuyết Cơ chân thành cảm ơn.

Nói xong, Tuyết Cơ lại nói:

- Sư tôn, nếu không có chuyện gì thì đồ nhi đi trước, đoạn thời gian này thì Tiểu Vũ rất cần sự trợ giúp của đồ nhi.

- Tuyết Cơ.

Thiên Cơ Tử lại gỏi Tuyết Cơ, thản nhiên nói:

- Tuyết Cơ, con nói thật cho sư tôn biết đi, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Tuyết Cơ dừng bước, có chút do dự.

Thiên Cơ Tử từ trên mặt Tuyết Cơ nhìn ra được một chút manh mốn, hắn đến gần rồi hỏi:

- Rất nghiêm trọng sao?

Tuyết Cơ vẫn có chút do dự, không biết nên nói hay không.

Thiên Cơ Tử lại hỏi:

- Tuyết Cơ, ta biết con khó xử, sư tôn cũng không ép ngươi. Ta chỉ muốn hỏi ngươi rằng có phải là liên quan đến toàn bộ sinh tử tồn vong hay không?

- Ngươi chỉ cần trả lời có hoặc không?

Thiên Cơ Tử nói.

- Có.

Tuyết Cơ vẫn là gật đầu:

- Đích thật là như vậy, sư tôn cũng đừng nên nói chuyện này với ai, mấy ngày nay Tiểu Vũ đang cố gắng nghĩ biện pháp, chúng ta tin tưởng cậu ấy có thể giải quyết được chuyện này.

- Ừh, ta cũng tin tưởng hắn.

Thiên Cơ Tử nói:

- Cho đến nay thì Tiểu Vũ luôn tạo ra những kỳ tích, lần này ta cũng tin hắn sẽ tạo ra kỳ tích.

- Đúng rồi, ta sẽ thay các ngươi thuyết phục Thủy Tiên.

Thiên Cơ Tử trầm giọng nói:

- Sau khi trở về nói cho Tiểu Vũ biết để cho hắn an tâm làm việc, không cần phải phân tâm.

- Vâng.

Tuyết Cơ gật đầu:

- Đồ nhi thay mặt Tiểu Vũ cảm ơn sư tôn.

………………………………………..

………………………………………..

Những ngày này trôi qua rất nhanh, nhưng đối với đám người Long Vũ biết chuyện mà nói thì thời gian luôn tính bằng giây, vô cùng gấp gáp.

Thông qua song tu thì tu vi của Long Vũ lại tăng lên.

Nhưng mà hắn tính muốn đạt đến thực lực để chặt đứt Thái Dương cùng Quang Minh tôn thần thì còn cách rất xa, hắn còn phải nỗ lực nhiều.

Nhưng mà trước mắt, phương pháp đã bày ra trước mắt hắn.

Nhưng mà thời gian lại quá ít.

Để cho hắn không có khả năng tiến lên, nhất là hoàn cảnh như hắn, muốn tu vi tăng lên một chút cũng rất khó.

Hơn nữa mỗi lần tu vi tăng lên đỉnh điểm thì hắn đều canh phòng Thiên Đạo giám thị, rất phiền toái.

Trong nháy mắt, hai ngày đã trôi qua, lực lượng Long Vũ đã gặp chướng ngại vì thế hắn vô cùng sốt ruột.

Từ buổi sáng đến giữa trưa, Long Vũ luôn luôn tĩnh tọa trong biển người không ngừng tìm tòi tin tức hữu dụng, hắn hi vọng có thể từ trong trí nhớ La Hậu tìm ra được phương pháo giải quyết.

Tuyết Cơ cùng Đường Hương Hương cũng cảm thấy thời gian quá gấp gáp, cũng cảm giác được nguy cơ, bất quá các nàng cũng không thể làm gì, chỉ có thể ở một bên chờ đợi.

Ban đêm, chỗ phòng Long Vũ, đột nhiên từng trận cuồng phong nổi lên, từng đạo ám quang mang màu vàng từ trong phòng phát ra, không khí rét lạnh bên trong nhất thời liền có chút nóng lên.

Sau đó, từng đạo sấm sét trên trời giáng xuống.

Sấm sét vang dội, từng tiến nổ lớn kinh thiên truyền đến.

Đường Hương Hương vội vàng sai người phòng ngự Huyền Môn.

Bất quá Lôi Điện lại làm cho người ta có cảm giác khủng bố, một ít người tu đạo liền động thân phóng tới những Lôi Điện kia.

Mỗi đạo Lôi Điện đều chứa uy lực vô tân, tiếng nổ sau càng vang dội hơn tiếng trước, bốn phía đó là một mảnh hỗn độn

Bất quá rất nhiều Lôi Điện bị những cao thủ chặn lại.

Mà Long Vũ thì vẫn lẳng lặng đả tọa.

Giờ phút này, quanh thân hắn có một cỗ năng lượng màu vàng quấn lấy, khí tức của hắn cũng tương tự như Lôi Điện kia.

Lúc này thoạt nhìn Long Vũ thập phần quỷ dị, thân thể hắn tựa hồ giống như nhộng bắt đầu kết kén. Năng lượng màu vàng sậm quanh thân kia đã muốn biến thành màu vàng nhạt.

Ngoài phòng, thiểm điện lôi minh, trong phòng thì yên tĩnh như nước, Một động một tĩnh, bất quá giữa hai người lại có một chút quan hệ vi diệu.

Ai cũng không biết, mỗi một lần Lôi Điện giáng xuống thì năng lượng màu vàng nhạt quanh thân Long Vũ lại càng nồng đậm hơn một chút.

- Thiên địa dị tượng.

Thiên Cơ Tử đứng ở cửa đàn tràng, cẩn thận nhìn từng đạo Lôi Điện kia, trong lòng có chút bận tâm.

Liên tưởng đến những lời nói của Tuyết Cơ thì thậm chí hắn suy nghĩ có phải đây là lúc thiên địa bắt đầu diệt vong không.

Thời gian từ từ trôi qua, Lôi Điện càng tụ càng nhiều, mà đệ tử Huyền Môn bị thương cũng ngày càng nhiều, bất quá lại không có xuất hiện nhân mệnh ( Có tai nạn chết người).

Rất nhanh, mọi người lại phát hiện ra được một hiện tượng quỷ dị, Lôi Điện kia dường như bắt đầu tụ tập lại một hướng.

- Chẳng lẽ có quan hệ với Tiểu Vũ sao?

Thiên Cơ Tử suy đoán nói.

Sau đó, một đạo Lôi Điện liền bổ về phía chỗ của Long Vũ, trực tiếp xác nhận suy đoán của Thiên Cơ Tử.

Bất quá tình huống trước mắt vẫn để cho hắn khó có thể tưởng tượng.

Bởi vì khi đạo Lôi Điện kia bổ qua thì chỗ của Long Vũ cũng không xảy ra chuyện gì, đồng thời đạo Lôi Điện kia cũng lặng yên biến mất không một tiếng động.

Làm cho người ta có cảm giác dường như là nó bị người trong nhà nhà kia hấp thu.

Không, chắc chắn là bị người trong phòng kia hấp thu.

- Tiểu Vũ gặp nguy hiểm sao?

Tuyết Cơ cùng Đường Hương Hương thấy thế thì trong lòng có chút bận tâm.

Đường Hương Hương khẽ cau mày, nhẹ giọng nói :

- Không đâu, ta cảm thấy hắn đang tu luyện.

- Tu luyện sao?

Tuyết Cơ hơi kinh hãi:

- Vậy chúng ta làm gì?

Nói thật thì đối với phương thức tu luyện của Long Vũ thì trong lòng Tuyết Cơ cũng không chắc.

- Yên lặng theo dõi kỳ biến, hộ pháp cho hắn.

Đường Hương Hương nói.

Lúc này, Long Vũ vừa đau đớn vừa khoái hoạt.

Thiên Cơ Tử đoán không sai, lôi điện vì Long Vũ mà tới.

Sau đó, từng đạo Lôi Điện kia đều được thân thể Long Vũ hấp thu, năng lượng cường đại làm hắn cảm thấy ấm áp.

Cả kinh mạch của hắn đều bị lực lượng này mở rộng ra.

- A..

Hắn rên lên một tiếng.

Rất đau, đau đến tê tâm phế liệt, đan điền cùng tĩnh mạch giống như muốn nổ tung cả ra.

- Phất, biết như vậy thì không nên mạo hiểm.

Trong lòng Long Vũ thầm mắng, không chút do dự nào mà hấp thu năng lượng này.

Đây chính là pháp quyết tu luyện từ La Hậu, gọi là Lôi Bạo quyết. Lôi Bạo quyết danh như ý nghĩa chính là dẫn động Lôi Điện trong thiên địa để hấp thu năng lượng của nó.

Không biết qua bao lâu. Long Vũ ý thức được năng lượng trong đan điền mình thể khí biến thành chất lỏng, về sau từ chất lỏng lại biến thành thể rắn.

Hắn từ từ cảm ứng thì phát hiện được trong đan điền của mình đã hình thành một viên năng lượng kim sắc hình tròn, năng lượng này từ từ ngưng lại, dường như đã tràn ngập lực lượng.

Long Vũ cảm nhận được viên năng lượng trong đan điền có chút kỳ quái.

Nhưng mà trong thời gian ngắn hắn cũng không biết là kỳ quái ở chỗ nào.

Đúng lúc này, viên năng lượng kia xuất hiện điều khác lạ, trong lúc mơ hồ nó không ngừng vặn vẹo rồi tạo thành một nhân hình. Chuẩn xác mà nói thì đó là bộ dạng của một đứa nhỏ.

Bất quá, bộ mặt của nó còn chưa được hình thành.

Lúc này cơn đau trong người hắn từ từ biến mất, trong đầu Long Vũ một mãnh không minh, tĩnh tâm cảm nhận biến hóa của đứa bé kia.

Lôi Bạo quyết chỉ là đơn thuần cung cấp năng lượng, nhưng mà đột nhiên trong cơ thể hắn lại xuất hiện thứ này, Long Vũ cũng không dám lãnh đạm.

Một lát sau, đứa bé kia lại vặn vẹo, rất nhanh, vẻ mặt của nó cũng xuất hiện. Long Vũ ngạc nhiên phát hiện khi phát hiện ra bộ mặt của tiểu gia hỏa kia cũng giống với hắn như đúc.

Nhất thời hắn liền minh bạch, đây là cái thứ cũng giống với Nguyên Anh.

Nhưng mà hắn lại nghi hoặc, theo lý thuyết thì Nguyên Anh này chỉ xuất hiện ở người tu đạo, là một tồn tại cấp thấp hơn.

Không nên xuất hiện ở trên người của hắn chứ.

- Chẳng lẽ càng tu luyện thì càng thụt lui sao?

Long Vũ âm thầm suy nghĩ.

Nhưng mà nghĩ lại, cũng không đúng. Hắn rõ ràng cảm giác được trong cơ thể có một cỗ lực lượng kinh thiên, tu vi của hắn cũng không có lùi lại.

Đúng này, trên bầu trời Huyền Môn lại xuất hiện một tầng mây rất dầy, làm cho người ta có một loại cảm giác áp lực mãnh liệt, Lôi Điện trong tầng mây này bốc lên, dường như lại nổi lên cái gì.

Đệ tử Huyền Môn nghĩ đến kiếp nạn đã đến nên vẻ mặt đều tỏ ra kinh hãi, thậm chí còn có một số người nhắm mắt chờ chết.

Đúng vậy, nhìn uy thế trước mặt, bọn chúng ngoài nhắm mắt chờ chết, còn làm được cái gì.

Ngay cả Tuyết Cơ cùng Đường Hương Hương cũng tỏ ra ngưng trọng.

Không biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Mà người khởi xướng là Long Vũ cũng hồn nhiên không biết. Giờ phút này, toàn bộ tinh lực của hắn đều đặt lên khỏa Nguyên Anh này.

Long Vũ cũng không biết, giờ phút này thì hắn đã gặp phải điều nguy hiểm nhất trong đời của mình. Loại nguy hiểm này không chỉ có uy hiếp của bên ngoài mà còn có trong tâm hắn. Hắn không biết thứ trong cơ thể hắn đơn thuần trên ý nghĩa là Nguyên Anh nhưng mà đó là Thần Anh, Thần Anh cùng Nguyên Anh khác nhau. Thần Anh là vĩnh hằng là vĩnh sinh, nó hoàn toàn có năng lượng hình thành, nó lại có thể thay thế

Nguyên Anh thì không thể thay thế, Nguyên Anh rất yếu, nó nương tựa để tồn tại. Một khi mất đi bảo hộ, Nguyên Anh liền mất đi che chở.

Mà Thần Anh thì bất đồng, nó có thể thay thế, trở thành vĩnh hằng. đạt được Bất Tử Bất Diệt Kim Thân

Vốn Lôi Bạo quyết cũng không thúc đẩy Long Vũ sinh ra Thần Anh, bất quá Thần Anh này cũng không cần phải tu luyện, khi lực lượng của ngươi đạt đến cảnh giới nhất định thì tự nhiên cũng nước chảy thành sông.

Nếu thứ này có thể giải quyết xong từ nay về sau Long Vũ sẽ an nhàn.

Ngược lại, Long Vũ có thể sẽ thần hình cụ diệt.

Tới gần cảnh giới như vậy thì bất luân là tiến lên cái gì thì cũng đều phải chịu lấy nguy hiểm. Phiêu lưu cùng kỳ ngộ là cùng tồn tại.

Lôi Điện phong bạo trên không vân bốc lên, nhưng không có dấu hiệu sẽ tiếp tục, dường như là sự yên tĩnh trước cơn bão táp.

Long Vũ cẩn thận xem tình huống của Nguyên Anh kia, hắn phát hiện mỗi hơi thở của tiểu gia hỏa kia thì lực lượng Lôi Điện lại mãnh liệt hơn một chút.

Giờ phút này, áp lực mà thân thể hắn nhận lấy đã giảm đi rất nhiều, đại đa số năng lượng Lôi Điện đều bị tên gia hỏa kia hấp thu.

Dần dần, từ tiểu gia hỏa kia hấp thu, Lôi Điện phong bạo trên không càng lúc càng bốc lên, giống như là có một bàn tay vô hình đang quấy vậy.

Ngoại trừ Lôi Điện phong bạo thì trong thiên địa cũng không có xảy ra động tĩnh gì.

Đệ tử Huyền Môn ngẩng đầu nhìn lên, lẳng lặng vẫn không nhúc nhích. Trên thực tế, giờ phút này bọn hắn cũng không nhúc nhích được.

Tinh thần của bọn hắn giống như là bị một cỗ lực lượng vô hình áp chế, muốn động cũng không nhúc nhích được. Lôi Điện bốc lên giữa không trung kia làm cho người ta có cảm giác dường như lúc nào cũng có thể hủy thiên diệt địa.

“Rầm”

Một tiếng vang thật lớn vang lên, đột nhiên kim quang chợt lóe, một đạo Lôi Điện bắn ra.

Đạo Lôi Điện kia đánh thẳng xuống chỗ của Long Vũ nhưng đột nhiên trong nháy mắt nó lại lặng yên biến mất không một tiếng động.

Đặc Thù Không Gian - Chương #317