Thật lòng mà nói, gương mặt của cô gái tên gọi Vương Tâm Vũ cũng không có gì là quá xuất chúng, chẳng qua là Thiên Nguyên rất thích nàng ta. Mặc dù hắn đùa bỡn không biết bao nhiêu cô gái rồi, nhưng ở cô gái này hắn thấy được sức hấp dẫn rất lớn.
- Tôi gặp một người bạn? Cô nhớ tôi sao?
Thiên Nguyên thành thật trả lời một câu.
Vương Tâm Vũ xấu hổ, đỏ mặt khẽ gắt lên một tiếng:
- Anh thật là xấu…
Nhìn thấy khuôn mặt Vương Tâm Vũ ửng đỏ, giọng nói có vẻ tức giận,Thiên Nguyên không nhịn được nhìn có phần hơi mê mẩn. Ánh mắt của hắn không tự chủ được mà đảo qua cặp song phong và bắp đùi thon dài hơn người của nàng…
Nữ nhân thì trời sinh đối với vài vị trí thì rất là mẫn cảm. Thấy ánh mắt của Thiên Nguyên cứ vô ý mà nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình thì Vương Tâm Vũ như là ở trong mộng mới tỉnh, sắc mặt không khỏi hồng lên, nghiêm mặt kiều cả giận:
- Này, anh thật là sắc quỷ….Ánh mắt ở đâu vậy hả…
Một tiếng khẽ kêu, Thiên Nguyên như là ở trong mộng mới tỉnh,vội vàng mà dời ánh mắt đi.
- Thật xin lỗi.
Thiên Nguyên nghiêm mặt lại mà giải thích.
Mắt thấy Thiên Nguyên giống như là một đứa nhỏ đã làm sai,Vương Tâm Vũ nhất thời mà nở nụ cười:
- Anh này, có cần phải thành thật như thế không…. Người ta thật ra thì cũng không có trách anh…
Lời nói này có một chút ám em.
Nỗi lòng của Thiên Nguyên có chút rối loạn, bởi vì hắn còn không rõ là rốt cục thì mình nên làm thế nào bây giờ. Long Vũ nói là thuận theo tự nhiên, cái mà gọi là thuận theo tự nhiên thì kỳ thật chính là một câu nói cho nó có mà thôi.
Rốt cục thì Vương Tâm Vũ cũng phá vỡ thế bế tắc, dịu dàng mà nói:
- Làm bạn trai của em, được không?
- Cái gì?
Thiên Nguyên nhất thời hoảng hốt, lúng túng. Bất kể như thế nào thì cũng không nghĩ tới, đối phương lại là người chủ động. Nữ nhân thật sự là khó hiểu. Hắn luôn luôn cảm thấy được là Vương Tâm Vũ là một cô gái rất là bảo thủ. Nhưng mà vạn lần không thể nào nghĩ tới. Đối phương lại thoáng như vậy, không phải là kẻ bảo thủ.
"Có lẽ đây là một lời thăm dò?” Thiên Nguyên có phần khó hiểu.
- Không được.
Thiên Nguyên nghiêm trang trả lời. Hắn hy vọng chính mình có thể được Vương Tâm Vũ thừa nhận.
- Em làm sao không xứng với anh?
Vẻ mặt của Vương Tâm Vũ đầy lửa giận. Hai mắt hung hăng mà nhìn chằm chằm vào Thiên Nguyên, thân mình từng bước mà ép sát. Một cỗ mùi thơm ngát nóng hổi mà đập vào mặt, thậm chí là có thể ngửi được mùi hương từ ở miệng của nàng.
Khuôn mặt xinh đẹp gần sát đối mặt với Thiên Nguyên, lộ ra cặp mắt hung ác. Bất quá thì đối với Thiên Nguyên thì lại là xinh đẹp vô cùng, là một cô gái rất là có ý tứ. Cô gái cùng với hắn thường hay chơi đùa trước kia thì khác biệt hoàn toàn.
Bởi vì mỹ nữ từng bước mà ép sát cho nên Thiên Nguyên đành phải từng bước từng bước mà lui về phía sau. Hắn đang muốn hỏi, chẳng lẽ là câu trả lời vừa rồi của mình sai lầm hay sao.
Hoặc là nói mị lực của mình thật sự rất lớn, thậm chí làm cho cô gái này kìm lòng không được.
Vương Tâm Vũ nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào Thiên Nguyên, căn bản không biết được ý nghĩ ở trong lòng của Thiên Nguyên.
- Nói mau, tại sao cự tuyệt em? Chẳng lẽ em không xinh đẹp phải không? Được rồi, em không được xinh đẹp nhưng em rất là ôn nhu...
Vương Tâm Vũ đột nhiên khóc nức nở: "
- Người thô tục thì thường chỉ chú ý đến mông và ngực của nữ nhân, có mắt mà không nhìn được vàng gắn ngọc. Chẳng lẽ là anh cũng thấp hèn như bọn họ hay sao?
Cô gái cứ như vậy mà khóc lớn, Thiên Nguyên nhất thời sững sờ. Bất quá, hắn liền lập tức phản ứng, hắn can đảm mà ôm cô gái vào trong lồng ngực của mình, vỗ lưng của nàng mà an ủi:
- Thực xin lỗi, anh nghĩ là em thử lòng anh... Em yên tâm, anh không giống với lại những người thấp hèn đó đâu…
Vương Tâm Vũ tựa hồ cũng không ngờ tới là Thiên Nguyên lại can đảm đến như vậy.
Vương Tâm Vũ chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với lại nam nhân như thế, nhất thời thì cảm thấy hai vú của mình giống như là bị điện giật. Như một con thỏ nhỏ bị sợ hãi, Vương Tâm Vũ cực kỳ nhanh nhẹn mà lui lại vài bước. Thanh âm của nàng có chút kinh hoàng:
- Lưu manh… Anh... Anh đùa giỡn với em…
- Em không phải là bạn gái của anh sao?
Thiên Nguyên ngây ngẩn cả người. Đối với tâm tư của nữ nhân loài người, hắn thật sự rất nghi hoặc. Đáng tiếc một thân lực lượng của hắn đã bị Long Vũ phong ấn. Nếu không mà nói, tùy tiện dùng một cái thuật đọc tâm liền có thể biết được suy nghĩ của cô gái này.
Bất quá cẩn thận tưởng tượng, nếu quả thật làm như vậy, tựa hồ cũng mất đi niềm vui.
Sử dụng thuật đọc tâm như sử dụng mị hoặc, rất nhanh sẽ biết được mọi thứ.
Nhưng là như vậy thì lần này trái với ước nguyện ban đầu của hắn.
- Sự tình là như vậy, vào lúc trời tối thì em có tiệc rượu muốn nhờ anh đóng giả làm bạn trai của em một lần…Gần đây thì có người quấy rầy em…
Vương Tâm Vũ nghiêm nghị mà nói.
- Hả?
Hóa ra thì đây không phải là sự thật.
Thiên Nguyên sững sờ, lập tức liền cự tuyệt:
- Thực xin lỗi, anh nghĩ rằng ngày mai anh sẽ có việc…
Nghe xong lời nói của Thiên Nguyên, Vương Tâm Vũ nhất thời sững sờ. Ngày mai có chuyện gì hay không, thì không biết được. Đối phương rõ ràng là đang có toan tính.
Vương Tâm Vũ nghĩ đến đây, nàng nhất thời nổi giận:
- Anh... Em nghĩ rằng là anh ưa thích em. Thì ra... Anh cũng khinh thường em... I hate you...
Thiên Nguyên lại ngây ngẩn cả người.
Tâm tư của cô gái này thì thật sự là khó đoán. Mà I hate you là cái mẹ gì?
Bất quá có vẻ như còn rất có ý tứ.
Thiên Nguyên vội vàng dừng lại mà cười nói:
- Tâm Vũ, đừng nóng giận, anh đáp ứng em. Như vậy được chưa...
Mặc dù là tạm thời, nhưng mà Thiên Nguyên thấy cũng thú vị.
……………………………..
……………………………..
Vào khoảng giữa trưa ngày thứ hai, Thiên Nguyên cực kỳ hứng thú mà đem chuyện Vương Tâm Vũ tìm hắn đóng giả làm bạn trai nói cùng Long Vũ. Vẻ mặt của hắn rất là đắc ý.
Long Vũ cảm thấy xấu hổ thay cho hắn.
Hắn đang nghĩ, Thiên Nguyên có phải là hơi thiếu não hay không. Người ta đã xác định rõ đây chỉ là đóng giả, hắn còn ra vẻ hào hứng.
Giống như Thiên Nguyên gặp được loại tình huống này, nói thật dễ nghe một chút, đó là giúp người làm niềm vui. Nói được khó nghe một chút, kỳ thật là bị người ta đùa bỡn.
Long Vũ thoáng do dự, nói:
- Thiên Nguyên không phải ta muốn đả kích ngươi, chỉ là ta phải nhắc nhở ngươi một câu... Cẩn thận, không là sẽ bị người đùa bỡn.
- Sẽ không…
Thiên Nguyên cười cười, nói:
- Tâm Vũ không phải cô gái như vậy, hơn nữa, nàng đã muốn nói với ta, chính là đóng giả. Ta không có việc gì.
- Trời đất!
Long Vũ bất đắc dĩ cười cười:
- Dù sao chuyện này chính ngươi cũng nắm chắc, vạn nhất có xuất hiện tình huống nào, nhất định nhớ kỹ tìm ta, ta sẽ vì ngươi xử lí công bằng. Còn nữa, không nên có tình cảm chân thật đối với một cô gái.
Thiên Nguyên sững sờ, hỏi:
- Tại sao lại nói như thế, chẳng lẽ ngươi chính là làm như vậy ? Bên cạnh ngươi nhiều nữ nhân ưu tú như vậy, ngươi đối với các nàng đều không có chân tình sao?
Long Vũ ngầm cười khổ, cũng không thừa sức giải thích nhiều với thằng này.
Những thứ cần biết hắn đã biết, Long Vũ vội vàng nói:
- Được rồi, chuyện của ngươi cũng nói cho ta biết rồi, ta hy vọng ngươi có thể tìm được tình yêu đích thực cho mình.
- Ta cũng hy vọng như vậy.
Thiên Nguyên lưu lại những lời này xoay người muốn đi.
Long Vũ nhìn thấy bóng lưng Thiên Nguyên cũng như đang có suy nghĩ gì đó, trong tim của hắn có cổ dự cảm không tốt. Cảm giác Thiên Nguyên có thể sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng mà nghĩ lại lại tưởng tượng, có thể xảy ra chuyện gì? Tuy rằng lực lượng của hắn bị giam cầm nhưng hắn thân thể cường hãn. Cho dù bị người ta đánh bị thương, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Nói cách khác, tính toán trong trường hợp xấu nhất cũng không để tính mạng Thiên Nguyên bị uy hiếp.
Đến ban đêm, Long Vũ đem chuyện Thiên Nguyên nói với Đường Hương Hương. Nhưng ý kiến của Đường Hương Hương thì khác hẳn với hắn, Đường Hương Hương cho rằng Long Vũ quá chú ý đến thương tổn thân thể mà xem nhẹ thương tổn về tinh thần.
Thiên Nguyên là một người như thế, nàng cảm thấy được là tổn thương tinh thần của hắn so với tổn thương trên thân thể càng thêm nghiêm trọng hơn một chút.
Đường Hương Hương nói:
- Không bằng chúng ta âm thầm nhìn xem, nếu xảy ra chuyện tình không khống chế được, chúng ta xuất hiện đúng lúc giải quyết cũng tốt.
Long Vũ lắc đầu nói:
- Muốn đi thì em đi, anh không có thời gian. Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, ta phải cẩn thận suy nghĩ mới được. Rốt cuộc làm như thế nào, mới có thể tránh cho trăm họ lầm than. Nói thật, anh hiện tại không có lòng tin. Cho tới bây giờ ta cũng không biết nên lợi dụng quy tắc Thiên Đạo như thế nào để mà thoát ly khỏi uy hiếp của Thiên Đạo.
- Cưng ơi, em tin tưởng là anh có thể làm được mà!
Đường Hương Hương đặt ở trên môi nam nhân của nàng một nụ hôn:
- Nếu không thì như vậy đi, em với anh tiếp tục kéo dài. Về phần của Thiên Nguyên, thì trước tiên đừng có quản đến hắn, thuận theo tự nhiên đi. Dù thế nào đi nữa thì hắn cũng đã lớn như vậy rồi, em nghĩ không lẽ ngay cả một chút suy nghĩ thì hắn cũng không có hay sao.
…………………………..
…………………………..
Màn đêm buông xuống, Thiên Nguyên mặc một bộ bộ y phục mới tinh của một nhãn hiệu nổi tiếng, xuất hiện đúng giờ trước cửa của lễ hội. Mấy phút đồng hồ sau thì Vương Tâm Vũ mặc một bộ trang phục dạ hội màu tím cũng đã đến.
Mắt thấy được Thiên Nguyên phục trang thì cũng giống với một thân sĩ bình thường, Tâm Vũ cũng cảm thấy có mặt mũi. Nàng chủ động đi tới mà ôm phía sau người của Thiên Nguyên.
Thiên Nguyên thoáng do dự, duỗi tay ra mà ôm lấy Vương Tâm Vũ.
Đây là do hắn học được từ ở trong những vở kịch diễn trên truyền hình.
Bàn tay đặt ở trên eo của nàng, tràn ngập khí tức của nam nhân, Vương Tâm Vũ cảm thấy đột nhiên thì tim của mình đập nhanh hơn, bất quá thì nàng không có cảm giác kháng cự cùng với một chút phản cảm nào.
Đương nhiên Thiên Nguyên cũng không phải là mục tiêu của Vương Tâm Vũ.
Tuy rằng là Thiên Nguyên rất là tuấn tú, rất có phong độ thân sĩ, hình dáng thì rất tốt, đáng tiếc hắn không phải là đối tượng mà Vương Tâm Vũ xem trọng. Ở trong mắt của Vương Tâm Vũ, chỉ có Toản Thạch Vương Lão Ngũ (Biên: thằng này chắc tí mới xuất hiện ) mới là người mà nàng yêu nhất.
Bất quá trước mắt Thiên Nguyên còn có chỗ hữu dụng, cho nên nàng rất là hợp thời mà dùng cánh tay ngọc thân mật mà kéo Thiên Nguyên, vẻ mặt đầy nhu tình, nhìn Thiên Nguyên ôn nhu nói:
- Thiên Nguyên, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau khiêu vũ...
Ngay lúc này, trước cửa dừng lại một chiếc xe Lincoln dài, Trong xe xuất hiện một vị trung niên tai to mặt lớn. Khi hắn chứng kiến được Vương Tâm Vũ cùng với lại Thiên Nguyên đứng cùng một chỗ, thì trong lòng của hắn có hơi chút bất mãn.
- Tâm Vũ. Hắn là ai vậy?
Mập mạp xuống xe, hai tay chống nạnh, hỏi một câu.
- Đây là bạn trai mới của tôi...
Vương Tâm Vũ đắc ý giới thiệu:
- Thế nào? Rất là anh tuấn phải không...
- Anh tuấn thì có thể làm ra cơm ăn hay không?
Mập mạp không cho là đúng, khóe miệng hếch lên, lập tức ngoài cười nhưng trong không cười vươn tay ra nói:
- Huynh đệ, đây là cái bô trước kia của ta, ở trên giường thì rất là lẳng lơ…. Sức lực rất là tốt…. Hoan nghênh ngươi tiếp quản.
- Đúng rồi, kẻ hèn này đến từ Sơn Tây, là tổng giám đốc tập đoàn khai thác than Kim Hoa - Vương Đức Phong!
Thì ra thằng mập này là giám đốc công ty chuyên khai thác vàng đen, chẳng thể trách trông bụng nó toàn là tiền.
- Hạnh ngộ hạnh ngộ.
Thiên Nguyên không phải người ngu, tự nhiên thấy ra thằng con lợn này muốn xì đểu cái gì.
Sau một hồi khách sáo, Vương Đức Phong trâng tráo nói:
- Huynh đệ, có chuyện thì đến tìm ta...
Vương Tâm Vũ kéo kéo vạt áo Thiên Nguyên, mỉm cười đối Vương Đức Phong nói:
- Tôi cùng Thiên Nguyên còn có chút việc, phải đi trước xin lỗi không tiếp được.
Thấy Vương Tâm Vũ nóng lòng rời khỏi, trong lòng ghen ghét dữ dộ. Vương Đức Phong đương nhiên sẽ không dễ dàng để Thiên Nguyên rời khỏi như vậy, vội vàng kéo Thiên Nguyên đang chuẩn bị rời khỏi, mắt lộ khinh bỉ, âm trầm cười nói:
- Ta nói huynh đệ này, không bằng chúng ta cùng đi đi... Tại trên yến hội ta giúp ngươi giới thiệu cho nhiều phú bà. Lấy điều kiện của ngươi, nếu chịu ra đi, muốn trở thành phú ông trăm vạn, cũng không phải là cái gì vấn đề...
Thấy Vương Đức Phong như thế, Thiên Nguyên sắc mặt hơi đổi.
Liền tại lúc này, vương Đức Phong mặt lộ vẻ đắc ý:
- Như thế nào? Động tâm rồi sao...
- Kỳ thật ngươi cũng có thể... Thân thể của ngươi tốt lắm.
Thiên Nguyên sắc mặt như thường hồi đáp.
- Ha ha!
Vương Tâm Vũ nghe vậy, nhất thời liền không nhịn được một trận cười khẽ.
- Tâm Vũ, cô rốt cuộc là có ý gì...
Vương Đức Phong tựa hồ thật sự là tức giận:
- Cô còn giả bộ sao? Cô kiếm lấy một tiểu bạch kiểm cố ý chọc giận tôi sao?
Sắc mặt Vương Tâm Vũ phát lạnh nói:
- Tôi không hiểu anh đang nói cái gì...
- Được rồi, đừng diễn trò nữa…
Lão trùm than đá không kiên nhẫn phất phất tay, nói:
- Hiện tại tôi ký tên cho cô chi phiếu trăm vạn, như vậy đã đủ chưa?
- Vương lão bản nghĩ tôi là người như thế nào đây?
Vương Tâm Vũ nghe vậy, âm thầm vui sướng, nhưng vẻ vẫn lạnh lùng.
Thiên Nguyên thì không nói được một lời, im lặng mà theo dõi.
Vương Đức Phong lưu loát từ trong túi áo xuất ra chi phiếu mỏng, cầm cái bút roẹt roẹt vài phát ra dãy số 500 vạn, ký tên rồi đưa ra:
- Chỉ cần cô chịu trở về, cái này sẽ là của cô...
Ánh mắt Vương Tâm Vũ gắt gao chăm chú nhìn xem chi phiếu, trên mặt dần dần xuất hiện ý cười.
Rốt cục,thì nàng tiếp nhận chi phiếu mà cất vào trong lòng.
Biểu tình kích động của Vương Tâm Vũ kích làm cho Thiên Nguyên cảm thấy từng trận đau đớn, một loại ghen tuông chưa bao giờ có xông lên trong đầu của hắn.
Đột nhiên Vương Tâm Vũ quay đầu hướng bên người Thiên Nguyên nói:
- Thiên Nguyên, cám ơn anh...
Thiên Nguyên nhất thời ngây ngẩn cả người.
Cảm tình của hắn chỉ đáng giá năm trăm vạn.
Huống hồ năm trăm vạn còn bị người khác cầm đi.
Tuy rằng Vương Tâm Vũ trước tiên đã nói là giả dạng, nhưng trước mắt xuất hiện cái tình huống như vậy, tâm tình Thiên Nguyên thật sự là biệt khuất, thật sự là tức giận.
Hắn phát hiện mình căn bản là không thể nào làm ngơ đối với vấn đề trước mặt này.
Một loại cảm giác bị ném bỏ, một cảm giác bị phản bội, khó có thể khống chế được mà dâng lên ở trong lòng.
Nếu giờ phút này mà lực lượng của hắn không bị giam cầm thì sát khí mãnh liệt đã sớm mà tràn ngập toàn trường, người chung quanh phỏng chừng thì cũng đã bị sát khí ngạt thở mà chết toàn bộ.
Tình huống này thì Long Vũ đã dự đoán trước.
Trong lòng khó chịu với tâm trạng đau lòng cùng khuất nhục, Thiên Nguyên thản nhiên nói:
- Tôi phải đi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.
- Cám ơn anh.
Vương Tâm Vũ không có phát hiện, lúc này trong ánh mắt Thiên Nguyên toát ra vẻ đau đớn. Cô ả chỉ chăm chú nhìn năm trăm vạn, trên mặt mang theo ngữ khí cảm kích nói tiếng cám ơn.
Thiên Nguyên thản nhiên nói:
- Không cần cảm tạ, một chuyện nhỏ mà thôi.
- Tâm Vũ, nhận lấy nó chứ?
Vương Đức Phong thấy Vương Tâm Vũ đã muốn nhận lấy chi phiếu của hắn, trong lòng âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Bình tĩnh mà nói, cái giá năm trăm vạn cũng đủ để cho hắn bao một đêm một đống các em chân dài, nhưng hắn cố tình đưa cho Vương Tâm Vũ, bộ dáng lẳng lơ kia quả thực là cũng đáng giá này mà.
Đừng nhìn Vương Tâm Vũ bộ dạng thì không phải là quốc sắc thiên hương, nhưng mà nha đầu kia có làn da trắng như tuyết.
Câu cửa miệng nói cho cùng, thì trắng che trăm xấu cũng đúng.
Người này một khi cởi hết thì...
Trong khi Vương Tâm Vũ bảo trì làn da của mình rất tốt.
Dù sao thằng mập bán than này cũng rất thích.
Mấy ngày hôm trước, Vương Đức Phong cảm thấy nha đầu này khẩu khí có chút, cho nên liền cố ý lạnh nhạt, sau đó thì không có hoan lạc. Ai ngờ tìm tới mấy cô nương, mặc dù là nhìn thì ngon đấy, nhưng mà ở trên giường thì không tìm thấy được loại cảm giác này. Bời vậy, hôm nay hắn liền tìm lại đây.
Nói thật thì nếu không có Thiên Nguyên ở đây thì năm trăm vạn chi phiếu thì hắn cũng sẽ đưa ra. Không có biện pháp, ai kêu hắn nhiều tiền. Kiếm tiền là vì cái gì? Còn không phải là vì hưởng thụ hay sao.
- Thiên Nguyên, trước tiên anh nên đi đi, sau này có thời gian thì em sẽ đến tìm anh…
Vương Tâm Vũ cười một tiếng, muốn nép vào người Vương Đức Phong, giống như con chim nhỏ nhu thuận nằm trong lòng của hắn.
Vương Đức Phong tựa hồ cố ý muốn kích thích Thiên Nguyên, bàn tay to nhất thời dùng sức mà xoa nắn ở trên cặp mông của nàng vài cái. Bởi vì dùng khí lực quá lớn, Vương Tâm Vũ có chút đau. Nhưng nhìn lại năm trăm vạn ở trên tay, nàng vẫng cố gằng mà tươi cười.
- Ha ha!
Vương Đức Phong cố ý khoe khoang, vỗ vỗ vào mông của nữ nhân nói:
- Năm trăm vạn, đơn thuần thì mông này thì trị giá một trăm vạn. Huynh đệ, đừng nhìn bộ dáng của ngươi anh tuấn, đáng tiếc là ngươi chơi không nổi đâu …
Thiên Nguyên lạnh lùng xem phản ứng của Vương Tâm Vũ, cũng không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.
Hắn hoàn toàn không để ý tới vương Đức Phong.
Bởi vì Thiên Nguyên suy nghĩ, thì tiền vốn cũng không phải là vấn đề gì. Bất quá là một đống con số, một xấp giấy. Vật kia ở trong mắt hắn chó má cũng không phải.
Thiên Nguyên rất khó lý giải, vì cái gì mà Vương Tâm Vũ sẽ vì một cái rắm chó cũng không bằng đó, không tiếc bán đứng thân thể cùng linh hồn của chính mình.
Mặt của hắn trở nên âm trầm.
- Như thế nào? Ngươi không phục?
Nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của Thiên Nguyên, môi lão bản Vương Đức Phong nhất thời mất hứng. Hắn âm thầm suy nghĩ, Lão Tử chơi nữ nhân, luôn luôn đều là hơn mười vạn, mấy trăm vạn chi tiêu. Ngươi chỉ là một tên Ngưu Lang mặt trắng đẹp trai mà thôi, ngươi có cái gì không phục.
Vương Tâm Vũ cảm thấy được sự tình do mình gây ra, nàng vội vàng mà hướng Thiên Nguyên đưa mắt ra hiệu hắn đi nhanh lên.
Vương Đức Phong này lắm tiền nhiều bạc, mặc dù ở Sơn Tây là biên giới của Thiên Hải, nhưng vẫn còn chút công lý, làm việc ác thì phải chịu thiệt.
Bình tĩnh mà xem xét, thì nếu như là không tính tiền tài, thì Thiên Nguyên đúng là một nam nhân tốt, đúng thật là không sai. Huống hồ thì hắn mỗi ngày thì còn giúp nàng được nhiều việc lớn như vậy. Nàng thì không xem xét đến quá khứ của hắn.
Thiên Nguyên lên tiếng, tính toán rời khỏi.
Đúng lúc này, Vương Đức Phong cũng không chịu buông tha, bước vài bước đi tới trước mặt ngăn cản Thiên Nguyên, vẻ mặt của hắn khinh thường:
- Nhóc con, nhìn vẻ mặt ngươi có chút không thoải mái. Lão tử hôm nay nói cho ngươi biết, nếu như ai có nhiều tiền thì được.
Khi nói chuyện, thì Vương Đức Phong giơ tay lên mà hướng tới Thiên Nguyên đánh tới một chưởng.
- Bốp.
Một tiếng vang lên, bàn tay của Vương Đức Phong hướng tới Thiên Nguyên.
Thiên Nguyên kỳ thật hoàn toàn có thể tránh đi. Nhưng là thế nhưng hắn lại dám bất động, làm cho Vương Đức Phong đánh chính mình một cái tát. Bởi vì không có lực lượng chống đỡ, trên mặt nóng cháy.
Không biết tại sao Thiên Nguyên cảm thấy còn rất thoải mái.
Nói thật, thì trước kia Thiên Nguyên không có được thời gian để mà thể nghiệm như vậy.
Đương nhiên, cảm giác nóng cháy kia lập tức biến mất.
Thiên Nguyên đưa thay sờ sờ gương mặt của mình hướng về phía thằng mập cười cười:
- Ngươi tốt lắm...
- Ngươi có ý tứ gì?
Vương Đức Phong đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Dừng lại một chút, hắn đột nhiên nói với Vương Tâm Vũ:
- Tâm Vũ hãy đánh hắn đi….
Vương Tâm Vũ sững sờ, theo bản năng mà lui lại về phía sau vài bước, cũng không có làm theo chỉ thị của thằng mập bụng phệ này.
Ấn tượng của Vương Tâm Vũ đối với Thiên Nguyên là rất tốt, hơn nữa thì đoạn thời gian này nàng còn ở cùng với hắn. Muốn nàng vô duyên vô cớ mà đánh hắn, thì nàng làm không được.
Thiên Nguyên nghe vậy, lạnh lùng nhìn Vương Tâm Vũ.
Vương Tâm Vũ cũng nhìn hắn. Thật lâu sau, nàng nói:
- Thiên Nguyên, anh đi đi, em xin anh, anh hãy đi nhanh lên...
- Một cái vả miệng mười vạn…
Thằng mập thấy Vương Tâm Vũ chậm chạp không chịu động thủ, nhất thời nổi giận.
Vương Tâm Vũ nghe vậy, có chút động lòng.
Nàng mười bảy tuổi bỏ học mà đi làm, cho đến bây giờ, thì nếu như là không phải là dựa vào công phu ở trên giường, chắc có lẽ chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của nàng đều không biết giải quyết ra sao.
Nàng rất rõ ràng kiếm tiền gian nan.
Mà trước mắt một cái vả miệng có thể có lời mười vạn.
Cho dù nàng đã có được năm trăm vạn, nhưng là một cái tát mười vạn còn là phi thường hấp dẫn nàng.
Theo bản năng, nàng đi phía trước đi vài bước.
Nhìn biểu hiện của Vương Tâm Vũ, Thiên Nguyên ở bên cạnh đem tất cả chuyện này đặt vào ở trong mắt, một loại cảm giác đau đớn khó nói tràn ngập cả thể xác và tinh thần của hắn.
Thiên Nguyên tận lực chịu đựng không đem thống khổ trong lòng biểu hiện ra ngoài.
- Mười lăm vạn...
Trong giọng nói Vương Đức Phong thật đắc ý:
- Lão tử hiểu được là tiền, Tâm Vũ chỉ cần ngươi dựa theo tôi phân phó mà làm theo, tôi vui vẻ, cô cũng cũng vui vẻ, tiền không thành vấn đề...
- Vả vào mồm, một trăm năm mươi vạn chi phiếu đưa trước.
Vương Tâm Vũ đã muốn động lòng.
Lời này vừa nói ra, Thiên Nguyên trực giác đau lòng.
Hắn cảm thấy chua xót vô cùng, chỉ vì tiền mà như vậy hay sao?
Hành vi của Vương Tâm Vũ đã đâm thật sâu vào vết thương ở trong lòng của Thiên Nguyên.
Giờ phút này, nội tâm của hắn lại rỉ máu.
Cả đêm hôm nay, từ trước cho đến giờ thì hắn chưa bao giờ trải qua biến hóa của tình cảm. Chua xót, đau lòng….
- Em sẽ động thủ sao?
Thiên Nguyên ngẩng đầu nhìn Vương Tâm Vũ, như là đang chất vấn, hoặc như là đang tự hỏi một mình.
Không biết tại sao, Tâm Vũ đột nhiên không dám đối mặt với Thiên Nguyên. Nhưng mà khoản tiền một trăm năm mươi vạn thật là hấp dẫn, khó có thể ngăn cản được.
Nội tâm của nàng đang tranh đấu kịch liệt.
- Đây là chi phiếu, cô cầm chắc, bắt đầu đánh...
Hôm nay Vương Đức Phong chính là làm anh hùng Bạc Liêu. Kiếm tiền nói đến cùng chính là vì hưởng thụ, hôm nay hắn không sợ tiêu tiền. Hao bao nhiêu tiền đều không sao cả, quan trọng nhất là hắn vừa ý.
Đương nhiên, hiện tại hắn cũng hiểu là mình đang đùa với lửa…
Kẻ chơi lửa, tất phỏng mình.
Trên thực tế, thì gây sự với Thiên Nguyên, so với chơi lửa lần đầu, thì còn nguy hiểm hơn nghìn lần… Thiên Nguyên là một người tâm ngoan thủ lạt, thậm chí là hắn từng hủy diệt một tòa thành thị có nhân số hơn trăm vạn.
Đương nhiên, cũng không phải tại thế giới này.
- Ta đánh…
Vương Tâm Vũ cuối cùng cũng không chống cự được hấp dẫn, duỗi tay mà tiếp nhận lấy chi phiếu một trăm năm mươi vạn. Một khắc này, trong nội tâm của nàng thì sự áy náy với Thiên Nguyên đã không còn sót lại chút gì.
Thay vào đó là một sự kích thích và hưng phấn khó tả.
Nàng thậm chí còn cảm thấy được Thiên Nguyên này chính là phúc tinh của mình.
Trong một thời gian ngắn, nàng có được một khoản tiền mà cả đời xài cũng không hết. Sáu trăm năm mươi vạn, thời gian trước kia thì nàng dù nằm mơ thì cũng không nghĩ đến là mình có được số tiền lớn như vậy.
Mà giờ khắc này, sáu trăm năm mươi vạn đã nằm tại trong tay mình.
- Thực xin lỗi.
Vương Tâm Vũ thản nhiên lên tiếng, lập tức bước đi mà nhắm ngay tới Thiên Nguyên, giương bàn tay lên, chuẩn bị ra tay.
Một khắc này Thiên Nguyên tâm triệt để âm trầm. Hắn lạnh lùng nhìn Vương Tâm Vũ, trong đôi mắt đã xuất hiện một tia sát khí.
Vương Tâm Vũ thân mình khẽ run lên theo bản năng lui về phía sau từng bước. Vương Đức Phong thấy thế, lại ra tiếng thúc giục. Vương Tâm Vũ thoáng do dự, môi cắn chặt, hung hăng hướng tới mà tát một cái.
- Bốp…
Một tiếng kêu lên, đánh vào trên mặt của Thiên Nguyên, cũng đánh vào trong lòng của hắn.
Giờ khắc này, hắn đang nhớ lại lời cảnh cáo của Long Vũ.
Đáng tiếc là đã chậm, bởi vì hắn đối với Vương Tâm Vũ chân tình thì đã phải trả giá..
Giờ phút này, một cái tát kia đã muốn đánh nát tim của hắn.
- Tâm Vũ, đánh hay lắm, còn mười bốn cái, hãy tát tiếp đi….
Vương Đức Phong cảm giác còn rất kích thích, vỗ tay trầm trồ khen ngợi, đồng thời thúc giục:
- Tiếp tục đi... Có ý tứ thật sự là rất có ý tứ.
Vương Tâm Vũ nghe như vậy, thì cả gan mà bắt đầu cái tát thứ hai.
Ánh mắt nhìn vào sắc mặt âm trầm của Thiên Nguyên, trong lòng Vương Tâm Vũ cũng có chút bận tâm. Nhưng mà nghĩ tới tờ chi phiếu một trăm năm mươi vạn, còn suy nghĩ làm chó gì.
- Còn đánh sao?
Thiên Nguyên đột nhiên hỏi.
- Đánh chứ.
Vương Tâm Vũ ý thức gật gật đầu giơ cánh tay lên, hung hăng hướng tới Thiên Nguyên đánh tới. Nàng cùng Thiên Nguyên cũng không có gì cừu hận. Giờ phút này chỉ là vì tiền tài.
- Các ngươi đều phải chết…
Trong đôi mắt Thiên Nguyên bắn ra một đạo sát khí. Cùng thời khắc đó Tâm Vũ phát hiện thân thể của mình không có thể động.
Vương Đức Phong cũng phát hiện hành động của chính mình mất đi khống chế, thân mình vừa động đều không nhúc nhích được. Hắn không biết đây là có chuyện gì? Hắn muốn lớn tiếng hô, nhưng là miệng khép kín lại, ngay cả một chút thanh âm đều không phát ra được.
Một loại cảm giác xấu chậm rãi dâng lên trong đầu của hắn.
- Vì sao phải đánh tôi, tiền tài đối với cô thật sự rất trọng yếu sao?
Thiên Nguyên thản nhiên đặt câu hỏi.
Vương Tâm Vũ tuy rằng hoảng sợ, tuy nhiên nàng vẫn như cũ gật gật đầu, nói:
- Thiên Nguyên, thực xin lỗi, tiền với em mà nói thật sự rất trọng yếu...
- Tôi hỏi cô, nếu hiện tại cho cô lựa chọn, cô chọn tiền tài, hay lựa chọn tôi...
Thiên Nguyên nghiêm túc nói:
- Vấn đề này rất trọng yếu, tôi hy vọng cô có thể nghiêm túc trả lời.
- Tiền tài…
Vương Tâm Vũ nghiêm túc mà nói:
- Nếu như là bắt tôi phải chọn giữa anh và tiền tài, thì tôi đây nhất định sẽ lựa chọn tiền tài. Thiên Nguyên, lời nói thật nói với anh, nói cho anh hay, không có anh, cuộc sống của tôi vẫn bình thường... Nhưng mà không có tiền, thì chẳng làm nên được trò trống gì. Tôi đã quá nghèo, tôi cần tiền, rất là nhiều tiền….
- Đó là lựa chọn của cô?
Thiên Nguyên hỏi:
- Cô sẽ hối hận...
- Ha ha!
Vương Tâm Vũ khẽ cười một tiếng:
- Nếu tôi lựa chọn anh, mà không tuyển chọn tiền tài, tôi mới sẽ hối hận... Thiên Nguyên, chớ ngu, anh thật sự cho rằng tôi thích anh sao? Chuyện không thể nào, tôi với anh bất quá là gặp dịp thì chơi, điều kiện bản thân của anh tốt lắm, cho nên tôi lựa chọn anh... Sự thật chứng minh, lựa chọn của tôi đúng. Bởi vì ngắn ngủn vài ngày, bởi vì sự xuất hiện của anh, để cho tôi đã lấy được một khoản tiền lớn. Tôi phải cảm tạ anh, nhưng tôi vẫn đang muốn nói với anh một tiếng xin lỗi... Anh là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Xã hội đương thời, đẹp trai cũng không phải là vốn, nam nhân có tiền mới là đẹp trai nhất...
- Nói hay lắm.
Thiên Nguyên nói:
- Cám ơn lời nói thẳng thắn của cô.
Xong việc, Thiên Nguyên đi tới đối mặt với thằng mập:
- Ngươi cảm thấy ngươi có rất nhiều tiền, liền có thể tùy tiện mà chà đạp tôn nghiêm của người khác hay sao?
- Ta không biết...
Cật lực cố gắng, miệng thằng mập cũng có thể nói ra đến đây. Hắn hoảng sợ nhìn bốn phía, hy vọng có người có thể phát hiện được điều dị thường ở nơi này.
Nhưng mà người đi tới đi lui giống như không nhìn tới được nơi này, không có một người nào mà dừng lại chú ý tình huống nơi này. Tim của hắn nhảy càng nhanh hơn.
- Cứu mạng…
Thằng mập rốt cục nhịn không được kêu một tiếng.
- Tùy tiện kêu đi, cho dù là ngươi kêu vỡ yết hầu, cũng sẽ không có người đi tới.
Thiên Nguyên cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi cấp cho ta sỉ nhục trước, ta sẽ xin trả ngươi gấp trăm lần.
- Ngươi là người hay quỷ?
Vương Tâm Vũ tựa hồ cũng cảm thấy được sự tình không thích hợp, vội vàng hỏi một câu.
- Không phải người, đương nhiên cũng không phải quỷ…. Sự tồn tại của ta thì đồ bỏ đi như là các ngươi có thể biết được hay sao?
Thiên Nguyên nói xong thì vung tay áo lên,môi thân thể Vương Đức Phong cùng với Vương Tâm Vũ nhất thời bị một trận gió lốc cuốn lên. Ở cuối chân trời đang phiêu đãng. Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn lắc đầu bỏ đi, lòng nặng trĩu lên bước trên đường dài. Còn hai kẻ kia thì bay trên trời như diều đứt dây.
Tới chỗ đỉnh núi thì hạ xuống.
Hai người ôm nhau ngồi cùng một chỗ thân mình lạnh run.
- Như thế nào? Các ngươi rất sợ hãi sao?
Thiên Nguyên chẳng biết lúc nào lên tiếng, xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Hắn cười lạnh nhìn thấy hai người:
- Các ngươi đùa bỡn ta trước, hiện tại tới phiên ta chơi cùng với các ngươi.
- Ngươi muốn làm cái gì?
Thằng mập cả gan hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn làm cái gì?
- Ta là người như thế nào cũng không trọng yếu. Quan trọng là... Các ngươi đắc tội với người không nên đắc tội...
Thiên Nguyên cười lạnh một tiếng, nói:
- Các ngươi đã nghĩ đến kim tiền là vạn năng. Ta đây sẽ cho các ngươi nhìn xem... Tiền vốn của ta thế nào…
Khi nói chuyện, trên đỉnh đầu của hai người tụ tập một tầng mây đen.
“ Ào…”
Theo một đạo thiểm điện, thì trên đỉnh đầu bắt đầu rớt vàng xuống. Bang bang vài cái thì lao bản Vương Đức Phong trên trán thì đã bị đập mấy cái.
Vương Tâm Vũ đồng dạng thì cũng bị vàng đập tổn thương.
Bất quá, thì Vương Tâm Vũ cũng không có thời gian mà bận tâm đến thương thế ở trên người của mình, mà là hung phấn quá thét lên chói ta. Bởi vì, từ nhỏ cho đến lớn, nàng chưa từng thấy qua được nhiều vàng như vậy.
Nàng dùng sức mà ngắt mặt của mình một cái, cơn đau truyền đến, nàng nhận định là mình không phải là nằm mơ. Nàng hung phấn lấy tay đem nhét vàng vào ở trong lồng ngực của mình. Được một nửa thời gian thì nàng đột nhiên thì ý thức được là người ở trước mặt của mình có thể cho cả bầu trời vàng hạ xuống ở trước mặt của mình.
Nếu như là lấy được người nam nhân trước mắt này, thì so với số vàng này thì còn lớn hơn.
Vương Tâm Vũ rất là nhanh mà quên đi một số sự việc, lập tức hai tay vươn ra mà hướng tới Thiên Nguyên:
- Cưng ơi, từ giờ trở đi, em là của anh….
"Rầm"
Thời điểm mà Vương Tâm Vũ tiếp xúc cùng với Thiên Nguyên, thân thể của nàng bị một cổ lực lượng vô hình mạnh mẽ văng ra, nặng nề mà đập trên mặt đất.
Vương Tâm Vũ giãy dụa mà từ từ đứng lên mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Nguyên, nước mắt trong con ngươi của nàng đã chảy xuống:
- Anh vì cái gì mà đối xử với em như vậy…. Anh không phải là rất là yêu em hay sao? Làm sao anh có thể đối với em như vậy? Em sai rồi, em không nên lợi dụng anh. Nhưng mà anh vì cái gì mà ngay từ đầu thì không nói cho em biết được anh là thần tiên, anh là thần tiên có thể biến hóa ra một bầu trời vàng. Nếu như vậy thì thằng mập rẻ rách này làm sao mà có thể so sánh được với anh…
- Con ** im miệng…
Thiên Nguyên tức giận trách mắng:
- Nếu trước đó cô biết được thân phận của tôi, tôi đây căn bản không biết được cách cô đối nhân xử thế... Cô ngụy trang giả tạo nên tôi không thể vạch trần. Hiện tại trò chơi đã xong...
Một cỗ sát khí nhàn nhạt nhất thời tỏa khắp bốn phía.
Vương Đức Phong nãy giờ đã bị vàng làm cho đầu óc choáng váng, chợt đột nhiên sát khí sắc bén thì làm cho đầu óc của hắn thanh tỉnh hơn một chút.
- Không nên... Ta sai lầm rồi, nữ nhân này là của ngươi, ta sai lầm rồi, ta không nên với ngươi tranh nữ nhân...
Vương Đức Phong vội vàng quỳ rạp trên mặt đất phục lạy cầu xin tha thứ.
Vương Tâm Vũ thấy như thế, lập tức noi theo.
- Hừ!
Nhìn thấy được trò hề của đôi nam nử này, khóe miệng của Thiên Nguyên nổi lên một tia mỉm cười tàn nhẫn.
- Đừng, Đừng giết em...
Vương Tâm Vũ thất kinh gọi to:
- Anh muốn thế nào cũng được, cho dù là làm đầy tớ của anh em cũng nguyện ý. Em chỉ cầu anh đừng giết em, cầu anh xin anh, đừng giết em.
- Cứu mạng, giết người...
Vương Đức Phong lớn tiếng cầu cứu.
- Đừng hô nữa, không có người xuất hiện đâu.
Thiên Nguyên khinh thường nói.
Nhưng là của hắn lời vừa mới dứt, liền có người xuất hiện. Nhưng mà không phải chỉ có một người.
Long Vũ cùng với Đường Hương Hương xuất hiện ở trước mặt của Thiên Nguyên.
Long Vũ vẻ mặt đầy hứng thú nhìn Thiên Nguyên, nói:
- Trước đây ta đã nhắc nhở qua ngươi, nhưng ngươi không có nghe lời khuyên của ta, hiện tại hối hận rồi sao...
Đường Hương Hương cũng mở miệng nói chuyện:
- Thiên Nguyên, ngươi đã trải nghiệm cảm giác đau khổ của ái tình rồi. Đó là lực lượng của tình cảm...
- Đương nhiên!
Thiên Nguyên nghiêm mặt nói:
- Ta không nghĩ tới, ta phẫn nộ trong lòng lại có thể sẽ đánh vỡ hỗn độn nguyên lực phong ấn, thật sự là ngoài ý muốn...
- Đây không phải ngoài ý muốn…
Long Vũ tiếp tục câu chuyện, nói:
- Thiên Nguyên, nhân loại là vạn vật chi linh, nguyên nhân là bởi vì tình cảm của bọn hắn, bất kể là vui vẻ hay phẫn nộ... Mỗi loại tình cảm trong đó đều ẩn chứa lực lượng ta và ngươi không thể tưởng tượng. Chuyện này như vậy chấm dứt đi...
- Không được.
Thiên Nguyên lắc đầu nói:
- Ta phải giết chết bọn hắn... Không, phải nói là hành hạ bọn hắn đến chết, nếu không khó tiêu mối hận trong lòng của ta. Nhất là con tiện nhân Vương Tâm Vũ này, ta muốn cho ả ta sống không bằng chết.
- Thiên Nguyên, ngươi có phải hay không cảm giác mình bị lừa gạt sao?
Long Vũ đi lên trước nói:
- Lừa gạt, tín nhiệm, giả nhân giả nghĩa... Đây cũng là một loại thể nghiệm. Ta cảm thấy cho ngươi chẳng những không nên trừng phạt bọn hắn, ngược lại phải đi cảm tạ bọn hắn. Nếu không, ngươi là không thể nào có được lĩnh hội như vậy.
- Không... Hắn để cho ả cảm thấy sỉ nhục.
Sát khí trong mắt Thiên Nguyên càng ngày càng đậm. Dường như là muốn bạo phát.
- Như thế nào? Ngươi muốn cùng ta động thủ?
Long Vũ khẽ cười một tiếng.
- Như vậy thì sao…
Thiên Nguyên nói:
- Ngươi cản trở ta phát tiết buồn bực ở trong lòng, ta sẽ trút cơn giận lên người của ngươi. Đến đây đi, ta cảm giác được toàn thân đều đã tràn ngập được lực lượng mạnh mẽ.
Nói xong, Thiên Nguyên đã rút ra hắc kiếm. Kiếm chưa đến, một luồng kình khí vô hình cũng đã đem Long Vũ bao phủ vào bên trong.
- Hương Hương, trước tiên dẫn bọn họ rời khỏi.
Long Vũ nói:
- Anh phải làm cho Thiên Nguyên tỉnh táo lại.
Giờ phút này, Long Vũ đã bị Thiên Nguyên khóa lại. Trực giác của hắn cho biết là chính mình bi bao phủ dưới một sự phẫn nộ.
Lực lượng Phẫn nộ quả nhiên không phải là nhỏ.
Rất nhanh, đột nhiên Thiên Nguyên liền múa hắc kiếm lên hướng về phía của Long Vũ chém xuống. Trong phút chốc, công kích hướng tới Long Vũ như là gió lốc, cùng với Thiên Nguyên đối chiến.
Trong nháy mắt, công kích của hai người đã đụng vào nhau. Bang bang, khí kình nổ hai tiếng nặng nề đến cực điểm, khí kình mạnh mẽ làm cho thân hình của Thiên Nguyên lùi về phía sau mấy bước.
Mà đánh lui được Thiên Nguyên thì Long Vũ lúc này thì cũng cảm thấy không ổn, tầm thần có chút lay nhẹ. Có thể thấy được phẫn nộ lực lượng của Thiên Nguyên được tăng cường hơn rất là nhiều.