- Đó là chuyện tất nhiên!
Long Vũ thật tình gật gật đầu, một tay đưa về phía vòng eo Kim Phượng ôm lấy nàng, một tay hướng đôi gò bồng đào tròn căng đầy tự hào trước ngực nàng, hai tay khẽ động, nhẹ nhàng xoa nắn. Trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa:
- Tiểu Phượng, tối nay, anh sẽ đem tất cả vốn liếng của anh trao hết cho em.
Nói xong, bàn tay to của hắn liền ở những chỗ mẫn cảm của nữ nhân mà xoa nắn một phen.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Phượng hiện lên một màu hồng rất mê người, dần lan tràn ra. Trái tim càng như nai con nhảy loạn, thân thể mềm mại nóng lên, uốn éo, run rẩy theo từng động tác vỗ về đùa cợt của Long Vũ
Long Vũ thấy thời cơ đã chín muồi, miệng hắn liền áp tới bao chặt lấy chiếc miệng thơm tho nhỏ nhắn của nữ nhân. Kim Phượng như say, môi anh đào kiều diễm ướt át mơ hồ trở nên nóng bỏng đáp lại đối phương.
Trái tim tê rần, chỉ cảm thấy một cổ cảm giác khác thường từ một vật nóng bỏng tiếp xúc với bụng mình đang dần khuếch tán ra, ngay sau đó liền tê dại đến toàn thân. Trong lòng say mê hết sức, hai tay Kim Phượng đang vuốt ve thân thể nam nhân trên người mình.
Lúc này hai người không ngừng vuốt ve lẫn nhau, cả hai đều nhanh chóng trở nên “nguyên thủy” dây dưa chung một chỗ. Dâm thủy Kim Phượng không ngừng chảy ra nghênh đón Long Vũ đánh sâu vào.
Sau mấy phen mưa gió sóng triều, thân thể Kim Phượng mềm rủ, gương mặt đỏ ửng nằm trên giường. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lộ ra vẻ thỏa mãn, cái miệng nhỏ nhắn hé mở, thở hổn hển.
Nằm trong lòng Long Vũ, trong lòng Kim Phượng xuất hiện một loại cảm giác an toàn mà trước giờ nàng chưa bao giờ có. Một khắc này, nàng chỉ muốn đem mình hoàn toàn giao cho nam nhân của nàng.
Long Vũ tiếp tục vuốt ve mỹ nhân trong lòng, ôn nhu nói:
- Tiểu Phượng, thoải mái không?
Nước trong người Kim Phượng vẫn còng đang chảy ra, khuôn mặt quyến rũ lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhỏ giọng nói:
- Vâng, rất thoải mái. . . , có phải em quá ích kỷ hay không?
Long Vũ sửng sốt một chút, hỏi:
- Sao lại nói như vậy?
- Thi Nhân còn chưa tới đây, em đã vụng trộm trước rồi.
Kim Phượng nói.
Long Vũ nhìn qua nữ nhân một cái, lộ ra vẻ hiểu ý mỉm cười. Nhưng ngay sau đó gian tà cười nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ? Em đã vụng trộm rồi?
Kim Phượng nhìn chăm chú một lúc lâu, kiều mỵ cười một tiếng. Sau đó nói:
- Cùng lắm thì khi Thi Nhân trở lại, để anh bồi thường lại cho chị ấy nhiều một chút.
Long Vũ đang muốn nói chút gì. Ngoài cửa đã truyền tới thanh âm của Thi Nhân
- Em có thể vào không?
- Ừ…
Long Vũ gật đầu, sau đó liền đi ra mở cửa.
Sau khi Thi Nhân tiến vào, ánh mắt nhanh chóng quét qua trong phòng vài lần. Nhìn cảnh tượng trên giường, còn có Kim Phượng đang mang giương mặt ửng đỏ, nhất thời liền hiểu là chuyện gì xảy ra.
- Kim Phượng, cô không chút thật thà nào, cô lại vụng trộm rồi. .
Thi Nhân đóng chặt cửa phòng, giả bộ nói giỡn.
Long Vũ khẽ mỉm cười, đi tới nói:
- Thi Nhân, hiện tại tới phiên em.
Nói xong, Long Vũ đã bắt đầu đối với Thi Nhân động thủ động cước.
- Hồ nháo, không nên. . .
Thi Nhân mặc dù nói như thế, nhưng là nụ cười đã đỏ lên. Vẻ mặt trong lúc đó lại có chút mong đợi.
Long Vũ đi tới, một tay ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, mấy bước đã đến trên giường, đem nàng đặt trên giường.
Thi Nhân khẽ gắt một tiếng:
- Anh muốn làm cái gì? Chán ghét, người ta không muốn.
Long Vũ lập tức dùng miệng che lấp đôi môi anh đào của nàng, Thi Nhân chỉ giãy dụa tượng trưng vài cái, rất nhanh đã đưa chiếc lưỡi non mềm ra mặc cho nam nhân bú mút.
Rất nhanh, đầu lưỡi hai người đã quấn lấy chung một chỗ. Trong đôi mắt đẹp của nữ nhân toát ra ánh mắt mờ ảo, nụ cười thanh tú vô cùng, cực kỳ mê người.
Một lúc sau, dưới sự trêu đùa của Long Vũ, trên mặt của Thi Nhân liền nổi lên rặng mây đỏ dần lan tới cổ. Bàn tay Long Vũ dần giải khai toàn bộ quần áo trên người nàng, chiếc yếm hồng trước ngực căn bản không che dấu được bộ ngực xinh đẹp to lớn của nàng.
Trên khuông mặt đỏ hồng của Thi Nhân mang theo vài phần ngượng ngùng, vài phần khiêu khích. Trong lòng Long Vũ đã dâng lên một cỗ ham muốn mãnh liệt. chỉ vài động tác đã đem quần áo trên người nữ nhân xé rách sạch sẽ. Bàn tay của hắn nâng mông nàng lên, gác hai chân nàng ôm quanh hông của hắn.
Nhất thời, trong phòng lần nữa truyền ra thanh âm yêu thương quyến rũ của nam và nữ.
……………………………….
……………………………….
Một rồng hai phượng, ba người triền miên một đêm. Sáng sớm, Long Vũ tự mình đưa Kim Phượng, Thi Nhân rời khỏi Tiên Cảnh. Tây Vương Mẫu cùng Thất công chúa cũng cùng nhau đưa tiễn.
Vốn là Long Vũ đề nghị Tây Vương Mẫu cùng Thất công chúa cũng cùng nhau rút lui. Nhưng Tây Vương Mẫu cùng Thất công chúa kiên trì muốn lưu lại.
Tối hôm qua, Tây Vương Mẫu đã nhận được chỉ lệnh từ Tôn thần, đã tìm được Ba Độ, hơn nữa đã bị hắn khống chế, hoàn toàn có thể bảo đảm an toàn của nàng cùng Thất công chúa.
Duới tình huống như thế, Tây Vương Mẫu tự nhiên sẽ không lo lắng cái gì.
Đợi đến khi Kim phhợng và Thi Nhân rời đi, Long Vũ mới ước hẹn với Tây Vương Mẫu gặp nhau ở Dao Trì, cố ý hỏi:
- Tây Vương Mẫu, Ba Độ ở đâu? Ta nghĩ ngươi hẳn là biết rồi chứ? Nói cho ta biết, để cho ta trừ đi ác ma tai họa Tam Giới này.
Đôi mắt Tây Vương Mẫu nhất thời trở nên nghiêm túc, gương mặt tinh xảo xinh đẹp lập tức lạnh xuống, nói:
- Công tử, ta không biết ngươi đang nói cái gì. . . Ngay cả Thiên Ngoại Thiên -Thiên Nguyên- đến hôm nay cũng tìm không được nơi hạ lạc của Vu Thần Ba Độ, ta làm sao lại biết được? Ngươi không phải là đang nói đùa với ta chứ?
Dứt lời, trong đôi mắt đẹp cũng hiện lên một tia cười lạnh khó mà phát hiện được.
Long Vũ đối với lần này sớm đã có chuẩn bị, hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Tây Vương Mẫu, ta có chứng cớ có thể chứng minh. Tối hôm qua, khí tức của Quang Minh Tôn Thần có xuất hiện ở Dao Trì. Không cần hỏi, giữa các ngươi từng có liên lạc, đúng không?
Trong đôi mắt Tây Vương Mẫu hiện lên một tia than thở, ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, nói:
- Công tử, ta thật sự không biết ngươi đang nói cái gì? Ta nghĩ, hay là ngươi mau sớm hội hợp cùng Thiên Nguyên, xem có thể tìm ra biện pháp nào đối kháng với Vu Thần Ba Độ hay không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, Tam Giới sớm muộn gì cũng bị hủy trong tay của hắn.
- Không thể nào?
Long Vũ nhẹ cười nói:
- Ta nghĩ Ba Độ sẽ không hủy diệt Tiên Cảnh. Bởi vì, ngươi là chủ tử của Tiên Cảnh.
Lời này vừa nói ra, Tây Vương Mẫu hừ nói:
- Công tử, ta biết tâm tư của ngươi, ngươi đây là đang hoài nghi ta đúng không? Vì chứng minh ta trong sạch, ta chấp nhận từ bò tất cả.
- Bao gồm thân thể của ngươi?
Long Vũ cố ý khinh miệt cười nói:
- Chẳng lẽ Tây Vương Mẫu tính toán hiến thân rồi?
Tây Vương Mẫu nở một nụ cười say lòng người, giống như gió xuân thổi qua, mềm mại động lòng người. Nàng ôn nhu nói:
- Đây không phải là vì không còn cách nào sao? Vì rửa sạch hiềm nghi của ta, ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.
Long Vũ cất cao giọng nói:
- Tây Vương Mẫu, ta nói thật cho ngươi biết, ta đối với ngươi hoàn toàn không có hứng thú. . .
Ánh mắt Tây Vương Mẫu như nước nhìn Long Vũ, khẽ mỉm cười, sau đó nói:
- Hay là ngươi không tín nhiệm ta. . . Công tử, ta không cần biết trong lòng ngươi nghĩ gì, tóm lại, ta không có làm chuyện gì có lỗi với ngươi.
Nói xong, Tây Vương Mẫu liếc Long Vũ một cái, để lộ ra sự vui sướng vô hạn cùng nhu tình như nước.
- Xem ra, ta phải thử một chút. . .
Long Vũ khẽ cười một tiếng, đi tới nhất thời ôm lấy vòng eo Tây Vương Mẫu.
Khuôn mặt Tây Vương Mẫu ửng hồng, thấp giọng nói:
- Ngươi sẽ không tính giữa ban ngày ban mặt lại muốn động thủ chứ?
Long Vũ nhìn thấy thần thái thẹn thùng của Tây Vương Mẫu, trong lòng không khỏi rung động. Hắn đưa tay nắm lầy đầu ngón tay của Tây Vương Mẫu, cười hắc hắc, nói:
- Ngươi không phải là hư tình giả ý sao?
Trong khi nói chuyện, tay của hắn đã đưa về phía bộ ngực của nữ nhân. Bàn tay luồn vào trong cảm giác rất trơn mịn.
Tây Vương Mẫu dùng sức cố đẩy tay Long Vũ ra, cả giận nói:
- Ngươi muốn làm cái gì?
Long Vũ khẽ cười một tiếng, bàn tay to lần nữa hướng bộ ngực nàng bóp tới, dùng sức ngắt vài cái.
Khi nàng tính lần nữa đẩy tay Long Vũ ra, lại phát hiện, tu vi của nàng đã bị Long Vũ dùng Hỗn Độn nguyên lực phong ấn. Lúc này, ngay cả nửa điểm cũng không thể thi triển.
Tây Vương Mẫu không nhịn được rơi lệ. Nàng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi buông. . .
Long Vũ há có thể làm theo lời nàng, trong miệng cười gian không ngừng. Bàn tay to làm chuyện xấu cũng là không ngừng. Tây Vương Mẫu chỉ vào chóp mũi Long Vũ nói:
- Ngươi buông ra ngay. Cho dù làm chuyện kia, ta cũng muốn làm ở trong phòng, ta không có thói quen ở chỗ này.
- Ở chỗ này thì sao? Rất kích thích đó.
Long Vũ nói.
Tây Vương Mẫu chậm rãi lắc đầu nói:
- Không được, ngàn vạn lần không thể ở chỗ này. . .
Long Vũ vẫn như cũ không để ý tới sự cự tuyệt của Tây Vương Mẫu, bàn tay to tiếp tục lần mò vào các chỗ kín của nàng mà làm chuyện xấu.
Tây Vương Mẫu tức giận nói:
- Dừng tay, nếu không ta sẽ la lên. . .
- Ha ha. . .
Long Vũ khinh thường cười lạnh:
- Ngươi la sao, tùy ngươi thôi. . . Nói cho ngươi biết, ta đã đem nơi này phong ấn lại rồi, cho dù ngươi la rách cổ họng, cũng không có ai để ý tới ngươi đâu.
Nhìn ánh mắt tràn đầy tự tin của Long Vũ, trong mắt Tây Vương Mẫu toát ra một tia sợ hãi.
Long Vũ đột nhiên buông Tây Vương Mẫu ra.
Giờ phút này một thân lực lượng của Tây Vương Mẫu bị phong ấn, nên so với một người phụ nữ bình thường cũng không khác gì nhau. Trong ánh mắt nàng ngoài tức giận thì chính là sợ hãi.
Nàng chỉ vào Long Vũ mắng:
- Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì. . . tất cả của ta hết thảy đều có thể cho ngươi, nhưng ta không hi vọng bị ngươi đùa bỡn giống như gia súc. Tối thiểu ta hi vọng nhận được sự tôn trọng.
Long Vũ cố nén lửa giận nói:
- Đánh răng chưa mà thối thế? Tiện nhân như ngươi còn không biết xấu hổ nói với ta những thứ này. Ngươi là cái thứ gì, trong lòng ngươi so với ai khác càng rõ ràng hơn. Mặc dù ngươi phủ nhận mình không có làm gì xấu đối với ta, nhưng ta và ngươi đều rõ ràng. Quang Minh Tôn Thần muốn tìm ta làm người chết thế, mà ngươi là người kiên quyết ủng hộ bọn hắn. Nữ nhân khẩu thị tâm phi như ngươi, là loại nữ nhân ta ghê tởm nhất.
Tây Vương Mẫu nghe vậy, không tự chủ được lui về phía sau một bước:
- Ngươi nói nhăng cuội gì đó, ngươi cút cho ta. . .
Long Vũ ha hả cười lạnh một tiếng, ngược lại hướng nàng đi tới một bước, đưa tay ôm lấy nàng, đồng thời, cái tay còn lại hướng bộ ngực nàng chụp tới mà xoa nắn.
Không có một chút ý tứ thương hương tiếc ngọc nào.
Tây Vương Mẫu bị đau, dùng sức cắn môi dưới, tàn bạo nói:
- Ngươi là một ác ma.
Nàng còn chưa có nói xong, Long Vũ đột nhiên chụp lấy cổ áo nàng, giật mạnh một cái đem bộ ngực nàng toàn bộ bộc lộ ra.
- Ngươi muốn làm cái gì. .
Tây Vương Mẫu phát ra tiếng thét hoảng sợ, nhưng ngay sau đó liền dùng tay che lấy bầu ngực của mình, trong mắt nàng tràn đầy vẻ sợ hãi cùng tức giận.
Ánh mắt Long Vũ lạnh lùng nhìn chăm chú vào bộ ngực hoàn mỹ của nàng, trên hai ngọn đồi tuyết trắng giờ đây trở nên đỏ hồng khẽ rung động. Hai tay Tây Vương Mẫu cố gắng che dấu lồng ngực của mình, nhưng rất nhanh đã bị Long Vũ hất văng ra. Ở trước mặt Long Vũ, chút lực lượng kia của nàng căn bản là bé nhỏ không đáng kể.
- Ngươi tiện nhân kia. . . Ngươi hiện tại nói cho ta biết, Ba Độ rốt cuộc ở đâu?
Ba Độ hiện tại đang bị thương, là thời cơ tốt nhất để hạ thủ. Nếu không, tất cả sẽ trễ hết.
Tây Vương Mẫu vùng vẫy mấy cái, nói:
- Ta không biết. . .
Long Vũ mập mờ cười cười, đôi môi càn rỡ hôn lên ngực nàng. Tây Vương Mẫu cố gắng giãy dụa, hơn nữa còn lớn tiếng kêu cứu. Đáng tiếc nơi này đã bị lực lượng của Long Vũ bao bọc, đối với những chuyện phát sinh nơi này, bên ngoài căn bản là nghe không được, nhìn không thấy.
- Xoẹt…
Một tiếng vải rách vang lên, Long Vũ đem quần áo nàng hoàn toàn giật xuống. Tây Vương Mẫu hoàn toàn trần truồng ở trước mặt Long Vũ. Sau đó, Long Vũ cực độ thô bạo tiến vào trong cơ thể nàng.
Con ngươi Tây Vương Mẫu bởi vì thống khổ mà chợt co rút lại.
- Tiện nhân kia. . . Ngươi cho rằng ngươi là ai. . . Mau giác ngộ đi, cho dù là Tôn thần cùng Đại Đế cũng chỉ xem ngươi là một con rối, mỗi người bọn họ ai cũng đều đang lợi dụng người. Nói cho ta biết Ba Độ ở đâu, coi như là ngươi tích đức.
Long Vũ lạnh lùng nói.
Tây Vương Mẫu lần nữa lắc đầu. Nàng cùng Quang Minh Tôn Thần có liên lạc quả thật không giả. Nhưng nàng thật sự không biết Ba Độ ở đâu.
Nước mắt Tây Vương Mẫu dọc theo đôi mắt đẹp chậm rãi chảy tới khóe mắt, giọt giọt rơi xuống nền nhà lạnh lạnh băng. Búi tóc màu đen của nàng hoàn toàn xõa ra, nụ cười của nàng càng trở nên cực độ nhợt nhạt, khóe môi thấm ra một tia đỏ lòm, môi dưới của nàng đã bị chính nàng cắn nát.
Nhìn vẻ mặt bi thảm của Tây Vương Mẫu, từ trong cổ họng Long Vũ phát ra trận trận khoái ý.
Tây Vương Mẫu không nhúc nhích nhìn Long Vũ. Không biết tại sao, một khắc kia, Long Vũ cảm giác mình giống như là đang đùa bỡn một cái xác không hồn vậy.
Long Vũ ôm chặt thân thể nàng, đem hết toàn lực phát tiết tức giận.
Cũng không biết qua bao lâu, vô luận hắn cố gắng như thế nào, cũng không thể nào đạt được khoái cảm.
- Xong chưa?
Vẻ mặt Tây Vương Mẫu tái nhợt, trên má xuất hiện một tia giễu cợt.
Long Vũ đem nàng đẩy ra, kéo quần lên. Sau đó mới lên tiếng:
- Tiện nhân, ta cho ngươi cơ hội, là ngươi không biết quý trọng. Tương lai, ngươi sẽ phải hối hận.
Tây Vương Mẫu từ từ đứng dậy, cũng chẳng quan tâm đến y phục mỏng manh trên người, lạnh giọng nói:
- Cút! Ta vĩnh viễn không muốn nhìn thấy ngươi. . .
- Hừ!
Long Vũ hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Tây Vương Mẫu, hôm nay ta có thể đoán được tương lai của ngươi . . Hãy chờ xem, tương lai tuyệt đối ngươi sẽ không có kết quả tốt. Ngươi căn bản không biết Tôn thần làm gì, đến khi ngươi mất đi giá trị lợi dụng, ngươi cũng sẽ bị vứt bỏ. Đến lúc đó, kết cục của ngươi chính là sống không bằng chết.
………………………………..
………………………………..
Huyền Môn tổng bộ, nhìn một cỗ thế lực không ngừng từ Huyền Cảnh, Tiên Cảnh rút lui tiến vào thế giới sự thật. Đoàn người Thiên Cơ Tử, Tuyết Cơ mơ hồ cảm giác được một tia khác thường.
Từ những người này có thể thấy Huyền Cảnh, Tiên Cảnh nguyên vốn là sự tồn tại cao hơn thế giới sự thật rất nhiều. Nhưng hôm nay, thế lực hai giới này lại cũng thối lui đến nơi thấp nhất trong Tam Giới là thế giới sự thật.
Không cần hỏi cũng biết là đã xảy ra chuyện. Hơn nữa còn là chuyện lớn rồi.
Tuyết Cơ mấy lần đi tìm Kim Phượng, Thi Nhân để hỏi cho rõ ràng. Nhưng hai nàng vẫn ngậm miệng không đề cập tới. Thậm chí cả đệ tử của mình, Hậu Thổ nương nương Đường Hương Hương cũng không nói thật với nàng.
Điều này làm cho Tuyết Cơ càng thêm lo lắng cho Long Vũ.
Càng làm nàng căm tức chính là Huyền Môn tổ sư Bạch Mi đạo nhân hướng nàng nói Đường Hương Hương ngang ngược càn rỡ trong mắt không xem ai ra gì. Điều này làm cho trong lòng Tuyết Cơ rất là không thoải mái.
Vốn Đường Hương Hương bây giờ là Tổ Vu Vu tộc, theo lý thuyết Tuyết Cơ cũng không còn tư cách đi quản chuyện của nàng. Nhưng là nàng trái nghĩ phải nghĩ trong lòng chính là vẫn nuốt không trôi cục tức này.
Ban đầu, lúc thân phận của Đường Hương Hương rõ ràng là Tổ Vu. Tuyết Cơ cũng tốt, Huyền Môn cũng tốt, đối với Đường Hương Hương thật sự là không tệ. Đúng, nàng hiện tại là Tổ Vu Vu tộc rồi. Nhưng là làm người cũng tốt, làm Vu cũng tốt, ngươi cũng không thể quên nguồn gốc chứ.
Ban đêm, Tuyết Cơ tức giận tìm tới.
Nhưng thái độ nàng đối với Tuyết Cơ lại hết sức tốt, bất kể Tuyết Cơ nói như thế nào, mắng làm sao, nàng ta đối với Tuyết Cơ vẫn là vô cùng tôn kính. Tuyết Cơ mắng xong rồi, vẻ tức giận trên mặt của biến mất. Đường Hương Hương đầy bụng ủy khuất nói:
- Sư tôn. . . Con nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm. . . Hương Hương bất kể là làm người hay là làm Vu sư cho tới bây giờ cũng không có quên nguồn gốc. Hơn nữa Hương Hương cũng không phải là một người vong ân phụ nghĩa. Người cùng anh Vũ, còn có Huyền Môn đối với con, trong lòng con đều biết.
- Nói rất hay.
Tuyết Cơ thở phì phò nói.
- Sư tôn, có thể giải thích cho con một chút không?
Sắc mặt Đường Hương Hương vẫn bình tĩnh, bất quá trong đôi mắt tràn đầy ủy khuất.
- Con nói đi ——!
Nhớ ngày đó, Tuyết Cơ dường như đã xem Đường Hương Hương là con gái nuôi của mình. Trước mắt mặc dù tức giận, bất quá sâu trong nội tâm nàng đối với Đường Hương Hương vẫn còn có chút tình cảm đặc biệt.
Trên thực tế, nàng cũng hi vọng Đường Hương Hương có thể cho mình một lời giải thích hợp lý.
- Sư tôn.
Đường Hương Hương nhẹ giọng nói.
- Đợi một chút.
Tuyết Cơ cau mày nói:
- Ta bị tức giận đến hồ đồ rồi, làm sao con còn gọi ta là sư tôn, con là Tổ Vu. . . Ta còn không muốn chết để nhận một tiếng sư tôn này.
- Ha ha!
Đường Hương Hương nhẹ giọng cười nói:
- Sư tôn, con thấy người thật sự là bị tức đến hồ đồ rồi, có câu nói quan tâm tất loạn. Con thấy người ngoài mặt đối với con hung hăng, thật ra thì trong lòng rất tốt với con. Nếu không người cũng sẽ không giận đến nổi lời nói cũng không có mạch lạc. Như vậy đi, người trước hãy nghe con giải thích, nếu như sau khi nghe con giải thích xong, trong lòng người còn cảm thấy nóng giận, vậy thì con sẽ mặc cho người xử trí.
Nói tới đây, quanh thân Đường Hương Hương tỏa ra Vu lực tinh thuần, đem trọn gian phòng bao phủ lại. Sau khi xác định đã ổn thỏa, nàng mới trầm giọng nói:
- Sư tôn, con nghĩ người đối với con như vậy, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Bạch Mi đạo nhân. . . Không cần hỏi, hắn hẳn là ở trước mặt người nói xấu con rất nhiều. Tiếp theo, người nghi ngờ con đối với người không có nói thật. Người cảm giác, cảm thấy tình hình hiện nay của anh Vũ, con che giấu người, thậm chí còn nói láo với người. . có đúng như vậy không?
- Biết là tốt rồi.
Tuyết Cơ nói.
- Sư tôn, con sẽ giải thích tất cả với người.
Đường Hương Hương nghiêm nghị nói:
- Sư tôn, có một số việc người có thể rất khó tin tưởng, nhưng con cần phải nói rõ, lời nói của con toàn bộ đều là sự thật.
Mắt thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đường Hương Hương, Tuyết Cơ cũng ý thức được chuyện không đơn giản.
Hít sâu một hơi, tận lực để cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại, Tuyết Cơ nói:
- Hương Hương, con nói đi. . .
Cứ như vậy chỉ trong chốc lát, thái độ Tuyết Cơ cũng tốt lên rất nhiều.
Đường Hương Hương ngay sau đó trầm giọng nói:
- Sư tôn, Bạch Mi đạo nhân có thể đối với anh Vũ bất lợi. . . Hắn cùng Quang Minh Tôn Thần vốn là một, tình huống của anh Vũ người còn không biết. . . Như vậy đi, sư tôn, hãy bỏ đi hiềm nghi giữa con và người, con sẽ đem mọi chuyện nói cho người biết. Nhưng người phải đáp ứng con, người nhất định phải bình tĩnh, hơn nữa không thể đem chuyện này truyền ra ngoài.
- Ta thề, ta nhất định sẽ giữ lời.
Tuyết Cơ nghiêm túc nói.
Đường Hương Hương đến gần một chút, ngay sau đó đem tình huống của Long Vũ toàn bộ nói cho Tuyết Cơ.
Tuyết Cơ nghe vậy, sắc mặt đại biến, thất thanh nói:
- Tại sao Quang Minh Tôn Thần có thể làm như vậy? Hương Hương, nếu như lời con nói là thật, vậy thì tình cảnh tiểu Vũ bây giờ chẳng phải là rất nguy hiểm sao?