Chương 3: Hồi Sinh!


Ngay lập tức, hai linh hồn xông vào cắn xé lẫn nhau, nhưng không ngờ lại ngang ngửa nhau, bên tám lạng người nửa cân.

La Hậu có chút hối hận, nếu biết tên đáng thương này dám phản kháng thì hắn sẽ không xuống tay sớm như vậy. Sau khi xuyên việt thời không, linh hồn của hắn đã trở nên rất yếu, chỉ mạnh hơn Long Vũ một chút mà thôi. Trên lý thuyết thì chỉ cần mạnh hơn một chút thì La Hậu cũng đủ sức thôn thệ hồn phách của Long Vũ, nhưng Long Vũ lại chống đỡ bằng một cỗ tín niệm, khát vọng được sống đã khiến cho Long Vũ ngang tay với La Hậu.

Hai linh hồn không ngừng đấu đá trong cơ thể Long Vũ, mà cơ thể của hắn thì vốn đã rất suy yếu, sắc mặt của hắn nhanh chóng biến thành xanh mét, mồ hôi tuôn ra như suối.

Bác sĩ trông coi cho Long Vũ thấy vậy thì nhanh chóng cấp cứu cho hắn, từ máy theo dõi thì thấy tim của Long Vũ đập lúc mạnh lúc yếu, sinh mạng dao động liên tục. Tình huống như thế bác sĩ chưa gặp lần nào!

Tình huống của Long Vũ lúc này làm cho bác sĩ như gặp ác mộng, thần tình sợ hãi, toàn than bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Mặc dù đã sử dụng nhiều biện pháp để cứu hắn, nhưng lại chẳng thấm vào đâu.

- Bíp.

Máy theo dõi báo tim người bệnh đã ngừng đập. Điện đồ là một đường thẳng tắp.

Gặp tình huống như thế này, bác sĩ chỉ còn cách xoay người đi ra ngoài.

Thực tế, Long Vũ chưa chết, tim của hắn cũng chưa ngừng đập, nhưng lại đập rất thong thả, rất yếu, cho nên máy theo dõi không kiểm tra được.

Mà trong người của Long Vũ, hai linh hồn vẫn đang cắn xé lẫn nhau.

Trải qua một phen đánh nhau sống chết, hai người ai cũng chỉ còn mỗi cái đầu. Dù vậy, hai người vẫn không ngừng lại, không hề có ý muốn giảng hòa. Đây là một cuộc chiến tần khốc, chỉ có kiên trì đến cùng mới có thể sống sót.

La Hậu không cam lòng chết dưới tay của một kẻ đáng thương trong nền văn minh lạc hậu này. Long Vũ cũng không muốn buông tha cho cơ hội hồi sinh.

Hai người ai cũng có lý do để sống, cho nên vẫn tiếp tục cắn xé lẫn nhau.

- Phụt!

Cuộc chiến linh hồn càng ngày càng mãnh liệt thì cơ thể của Long Vũ cũng không chịu nổi áp lực. Há miệng phun ra một búng máu tươi, máu tươi phun đầy trên người hắn, có một ít chảy lên cánh tay phải của Long Vũ lại bị chiếc đồng hồ thần bí kia hấp thu.

Ngay khi đồng hồ hấp thu xong máu của Long Vũ thì nó phát ra một tia hồng quang. Ngay lập tức, Long Vũ cảm thấy linh hồn mình tràn ngập lực lượng.

- Máy tính hình người La Lâm lại có thể nhận hắn làm chủ!!

Thấy biến hóa của Long Vũ, La Hậu liền hô lên. Hắn dường như đã hiểu ra chuyện gì, cỗ hơi thở trên người Long Vũ là sản phẩm công nghệ cao của đế quốc lúc nhận chủ sinh ra linh hồn khế ước lực.

Cỗ lực lượng này đến từ đâu, La Hậu cũng không hiểu, nhưng hắn cũng không kịp nghĩ, hai linh hồn chỉ còn lại cái đầu, ai thắng ai thua sẽ phân ra chỉ trong một kích.

Long Vũ không chờ La Hậu tấn công liền chủ động công kích, mở miệng ra cắn tới La Hậu. Rõ ràng, lực lượng của Long Vũ tăng lên rất nhiều, La Hậu không phải là đối thủ, chỉ một lúc sau, Long Vũ đã cắn nuốt triệt để linh hồn của La Hậu.

Lúc này, than thể bị La Hậu cắn mất lại mọc lại, cùng lúc đó ý thức của hắn lại có thêm một đống tin tức kỳ quái.

Lúc La Hậu sắp chết thì vô cùng hối hận, mình trộm đi La Lâm còn chưa có nhận chủ, cuối cùng lại tiện nghi cho tên tiểu tử này. Haizz, coi như là báo ứng đi…

Thiên Địa Huyền Hoàng, nhân quả luân hồi là quy luật không thay đổi của vũ trụ.

Linh hồn của Long Vũ đứng ngơ ngác tại chỗ, nhớ lại chuyện trước đó, cứ như nằm mơ vậy. Nếu không phải trong ý thức có một đống tin tức kỳ quái, hắn cũng không tin là mình đã cắn nuốt một cái linh hồn.

- Cuối cùng cũng thắng!!!

Khóe miệng Long Vũ lộ ra một nụ cười.

Nhưng hắn lại phát hiện ra một vấn đề, linh hồn của hắn và than thể dường như đã chia lìa, vài lần cố thử đều không thể dung hợp.

Ngay khi hắn thúc thủ vô sách thì một cỗ hấp lực thật lớn đột nhiên đem Long Vũ xé rách, cùng lúc đó, linh hồn và than thể của hắn cũng hợp lại với nhau.

- Tuyết Cơ, tình hình Tiểu Vũ như thế nào?

Khu nhà Cẩm Viên, thành phố Thiên Hải. Trong căn phòng của Long Vũ, tâm tình của Long Thiên Trạch vô cùng khẩn trương, cẩn thận hỏi.

Tuyết Cơ vừa thi pháp xong, trên trán đầy mồ hôi, nàng đưa tay lau đi mồ hôi kia, ném cho Long Thiên Trạch một ánh mắt an tâm:

- Yên tâm, Tiểu Vũ chỉ bị Linh hồn xuất khiếu, em đã giúp nó trấn an rồi, chỉ cần nghỉ ngơi bốn năm ngày gì đó là khỏe ngay ấy mà…

- Không chắc chắn à?

Long Thiên Trạch nhíu mày:

- Anh muốn một đáp án chính xác… Tuyết Cơ, nếu em không nắm chắc, tốt nhất là đưa Tiểu Vũ về bệnh viện đi!

- Không được!

Nhắc đến bệnh viện, Tuyết Cơ lại nổi giận:

- Bọn lang băm kia, rõ ràng Tiểu Vũ còn sống, thế mà lại gửi thư báo tử về, nếu không phải chúng ta đến kịp, bọn họ đã muốn đưa Tiểu Vũ vào nhà xác rồi… Anh yên tâm đi, Kỳ Hoàng thuật của Huyền Môn cũng không phải là đồ bỏ, em đảm bảo với anh, vài ngày sau Tiểu Vũ sẽ khỏe như vâm thôi mà.

- Ha ha!

Long Thiên Trạch nghe vậy thì cười lớn, tâm tình buồn bực mấy ngày nay nhất thời quét sạch. Hắn hưng phấn nói với Tuyết Cơ:

- Anh đã nói rồi, Tiểu Vũ của chúng ta là cát nhân tự có thiên tướng, số mệnh chó má, thiên thọ đại nạn chó má, hôm nay đã là 3/10 , Tiểu vũ của chúng ta vẫn không có việc gì, thương thiên phù hộ a!

Tuyết Cơ nghe vậy thì nhíu mày, nhìn đồng hồ trên tay Tiểu Vũ, nàng cảm giác, sau chuyện này còn cất dấu chuyện gì đó.

Còn tình huống cụ thể, trong thời gian ngắn cũng không làm rõ được.

Chiều hôm qua, Tuyết Cơ và Long Thiên Trạch nghe tin Long Vũ chết liền chạy đến bệnh viện nhân dân, toàn thân đều là vết máu, bác sĩ đã gửi thư báo tử, thiếu chút nữa thì đưa hắn vào nhà xác.

Tuyết Cơ xem xét tình hình của Long Vũ, may mắn là linh hồn của Long Vũ bị đẩy khỏi cơ thể liền đoạt hắn mang về nhà, dùng đạo pháp huyền môn trấn an linh hồn cho hắn.

Theo như nàng suy đoán thì Long Vũ sẽ tỉnh trong ba bốn ngày nữa.

- Long Thiên Trạch, anh đi bệnh viện điều tra xem ai đã mang Long Vũ từ núi Hoa Lê xuống, chúng ta phải cảm ơn họ, nếu không có họ phát hiện kịp thời Long Vũ đã bị sói trên núi Hoa Lê ăn thịt rồi.

- Còn phải nhắc, anh đã làm rồi. Tuyết Cơ, mấy hôm nay em không phải làm gì cả, chuyên tâm chiếu cố cho Long Vũ. Đợi khi nó tỉnh, chúng ta đừng hỏi này nọ… mặc kệ trên núi xảy ra chuyện gì, nó cũng tránh khỏi số mệnh.

Nói đến đây, Long Thiên Trạch ngẩng đầu nhìn Tuyết Cơ:

- Chờ Tiểu Vũ tỉnh lại, xem xem thân thể nó tốt hơn thì anh muốn rời khỏi Thiên Hải… anh muốn đi điều tra xem đại ca của anh và sư tỷ của em có còn sống hay không… mấy năm nay, nếu không phải vì Tiểu Vũ, anh đã sớm đi rồi. Nay Tiểu Vũ đã tốt rồi, anh cũng không có gì phải lo lắng nữa, hy vọng em có thể tiếp tục lưu lại chiếu cố nó…

- Tất nhiên là em sẽ chăm sóc nó… năm đó, sư tỷ đưa nó cho chúng ta, em cũng đã thề sẽ chiếu cố hắn cả đời. Nhưng anh cũng đừng quên, anh cũng có trách nhiệm phải chiếu cố Tiểu Vũ. Vậy thế này, trước khi đi anh phải lưu lại mười vạn tiền sinh hoạt cho nó.

- Mười vạn?

Long Thiên Trạch buồn bực, mấy năm nay, vì chiếu cố Tiểu Vũ mà hắn đã thoát khỏi dị năng nghiệp đoàn, cùng lắm chỉ là lâu lâu làm cái nhiệm vụ, kiếm chút tiền sinh hoạt, không hề có một xu nào tích góp. Bây giờ bắt hắn lấy ra mười vạn chẳng khác nào lên trời.

- Không có thì thôi, sau này em sẽ để Long Vũ làm thêm, tự nuôi sống, cấm anh phản đối!

- Không được!

Long Thiên Trạch phản đối:

- Tiểu Vũ còn nhỏ như vậy, hơn nữa thân thể lại chưa khỏi, sao em lại bắt nó đi làm thêm… thu nhập của Thiên Sư các em rất cao, như vậy đi, em cứ nuôi nó, mỗi tháng anh đưa một nghìn tiền sinh hoạt cho nó, được chứ?

- Được thôi!

Tuyết Cơ nhanh chóng đáp ứng. Kỳ thật, nàng không phải là người tham của, nhưng lại bất mãn với hành vi bỏ gánh giữa đường của Long Thiên Trạch. Đồng thời, nàng cũng hy vọng Long Vũ đi theo nàng làm Thiên Sư.

Long Vũ tỉnh lại sớm hơn hai ngày so với dự tính của Tuyết Cơ. Hai ngày sau, khi mặt trời chiếu khắp nơi, hắn chậm rãi mở mắt.

- Tiểu Vũ, em tỉnh rồi…

Hai ngày này, Tuyết Cơ cả ngày chăm sóc hắn, gần như là hai mươi bốn tiếng ở bên cạnh hắn. May mắn nàng là Thiên Sư của Huyền Môn, nếu là người bình thường thì đã sớm gục rồi.

Thấy Long Vũ tỉnh lại, Tuyết Cơ càng thêm kích động, vội vàng đưa tay đỡ lưng của Long Vũ, giúp hắn ngồi dậy.

- Chị Tuyết Cơ, em không sao, em đã thoát khỏi số mệnh…

Long Vũ thấy mình đang ở trong nhà, mà chị Tuyết Cơ thân yêu lại đang ở bên cạnh thì trong lòng cảm thấy vui vẻ.

- Tốt lắm, em đã thoát khỏi số mệnh… em không có chuyện gì, từ nay về sau, chị sẽ không để em phải chịu uy hiếp nữa.

Tuyết Cơ đưa tay ôm lấy Tiểu Vũ vào trong ngực, đôi con ngươi hiện lên những giọt nước mắt vui vẻ.

- Cơ thể thật mềm a… ngực cũng thật lớn a…( mợ nó mới tỉnh lại mà đã YY rồi )

Không biết vì sao, lúc hai người ôm nhau, Long Vũ cảm thấy vui vẻ cùng hạnh phúc lại còn có một chút hưng phấn. Hơn nữa, cỗ hưng phấn này hơn phân nửa đến từ phản ứng của thân thể. ( sắc lang chân chính )

Rất nhanh, thân thể của hắn xuất hiện phản ứng sinh lý.

Tuyết Cơ cảm thấy bụng mình bị cái gì đó cưng cứng đâm vào liền đưa tay xuống. Sau đó, nàng liền hiểu ra…

Tiểu Vũ mười tám tuổi đã là người lớn, hắn đã trưởng thành, có lẽ nên thu liễm một chút cử chỉ thân mật trước kia.

- Xú tiểu tử, không biết xấu hổ.

Nhẹ nhàng đẩy Long Vũ ra, Tuyết Cơ trừng mắt với hắn, trong đôi mắt hiện lên vẻ ngượng ngùng, theo bản năng liền cách hắn một khoảng cách nhất định.

- Hì hì!

Long Vũ vội vàng nói sang chuyện khác để tránh không khí xấu hổ:

- Chị Tuyết Cơ, mấy hôm nay đã có chuyện gì xảy ra? Chị nói cho em nghe tí đi!

Đặc Thù Không Gian - Chương #3