Chương 276: Đại Chiến Với Hình Thiên


Long Vũ xấu hổ, việc này hắn thực sự không biết.

Đột nhiên Long Vũ giật mình, hẳn chuyện này La Lâm phải biết. Có lẽ nàng cố ý không nói với mình.

Chẳng lẽ nàng muốn nhân cơ hội này cho mình làm thịt Thiên Âm, như vậy toàn bộ Phượng tộc đều nằm trong tay mình.

Nghĩ đến đây, Long Vũ ngầm cười khổ. Nha đầu La Lâm này, hiện tại ngày càng mưu mô.

- Thiên Âm. Nói thật với em, trước đó anh thật sự không biết, nếu không anh cũng sẽ không dùng hạ sách này…

Long Vũ giải thích nói.

Thiên Âm thản nhiên trả lời:

- Em chỉ biết, nếu không phải bất đắc dĩ, anh nhất định sẽ chê em là bà già đúng không?

Trong giọng nói Thiên Âm mang một tia tức giận.

- Không phải.

Long Vũ thấy Thiên Âm có chút tức giận, vội vàng giải thích:

- Thiên Âm. Em nói cái gì thế? Em đâu có phải là bà lão đâu. Trong mắt anh, thanh xuân của em vĩnh viễn được bảo trì.

- Hừ.

Thiên Âm nói:

- Anh đừng gạt em. Lúc trước anh chẳng phải nói, đây chỉ là bất đắc dĩ. Nếu không phải như vậy, anh sẽ không cần đến em… Hừ.

Long Vũ nghe vậy, ngầm cười khổ, thầm nghĩ nữ nhân này sao lại nói như vậy? Chẳng lẽ bắt mình phải thừa nhận, vì rất yêu thích nàng, mới đẩy ngửa nàng đem súng nhét vào à?

- Đúng rồi. Anh Vũ, anh cũng không thể nói phương pháp tu luyện nguyên lực nói cho chúng em biết đấy chứ?

Thiên Âm hỏi.

- Sợ là không được.

Long Vũ nói:

- Anh đã cẩn thận nghiên cứu phương thức tu luyện, theo phương thức tu luyện trước đây của chúng ta bất đồng. Nếu làm không tốt, có thể bị tẩu hỏa nhập ma. Huống hồ, chuyện này anh cũng quên không hỏi Quang Minh Tôn Thần. Cho nên chuyện này tạm thời chưa thể thực hiện được.

Dừng lại một chút, Long Vũ ôn nhu nói:

- Thiên Âm, chỗ đó của em có đau không?

Nghe Long Vũ nói như vậy, khuôn mặt Thiên Âm nhất thời ửng đỏ, trái tim bỗng vội vàng đập. Giờ phút này nàng giống như một cô gái bình thường thẹn thùng, không nói câu nào.

Long Vũ muốn chính là kết quả này, hắn thật sự muốn để cho Thiên Âm dây dưa đến chuyện nguyên lực.

- Thiên Âm, nếu không em điều tức một hồi đi.

Long Vũ nói.

- Vâng.

Thiên Âm khẽ gật đầu, chậm rãi ngồi xuống, ngũ thải đạo lực từ trên người nàng phát ra. Sau một lúc, nàng liền tiến nhập trạng thái minh tưởng.

Sau một giờ, Thiên Âm chậm rãi mở mắt. Thể lực, đạo lực của nàng đã phục hồi. Một chút mệt mỏi trên người cũng không còn nữa.

Long Vũ hỏi:

- Em không có việc gì chứ?

- Vâng.

Thiên Âm khẽ gật đầu, quét mắt liếc nhìn nam nhân trước mặt:

- Anh Vũ, em đã bị kéo vào tràng nguy cơ lớn này. Sau này, anh làm gì cũng phải cẩn thận, nếu không…

- Yên tâm đi, anh sẽ không xảy ra chuyện gì.

Long Vũ tự tin nói:

- Chỉ cần anh có thể đánh bại Thiên Nguyện, mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng.

- Thiên Âm, anh mang em ra ngoài… La Lâm chắc vẫn còn đang củ hành Huyền Minh.

Nói xong, Long Vũ nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của Thiên Âm, hai người lập tức biến mất tại chỗ.

Khoảnh khắc tiếp theo, bọn họ xuất hiện bên ngoài, La Lâm đã sớm đứng ở chỗ này, khóe miệng cười cười:

- Hắc hắc, hai người xong việc rồi sao?

Thiên Âm vừa bình tĩnh được một chút, bị La Lâm hỏi như vậy lập tức khẩn trương.

Theo bản năng, nàng nắm lấy bàn tay Long Vũ, nhẹ giọng nói:

- Anh Vũ… Em…

Long Vũ mỉm cười, ôm lấy eo nàng. Thậm chí bàn tay của hắn còn đưa xuống, xoa xoa bờ mông đầy đặn của nàng.

Thiên Âm nhất thời kinh hô một tiếng, khuôn mặt bắt đầu ửng đỏ.

- Anh Vũ, đừng làm như vậy…

Thiên Âm hạ giọng nói.

- Ha ha, cái này tính là gì. Em đừng quên, em là nữ nhân của anh…

Long Vũ cười hắc hắc, nói với La Lâm:

- Nha đầu, anh hỏi em. Có phải trước đó em đã biết, Quang Minh nguyên lực trong cơ thể của anh có thể giải Mỵ độc trong cơ thể Thiên Âm.

- Vâng.

La Lâm ám muội cười cười:

- Em đã biết. Nhưng em cảm thấy nếu dùng cái đó để giải dược có chút lãng phí cơ hội. Anh Long Vũ, chị Thiên Âm, La Lâm luôn cảm thấy hai người ở cùng một chỗ thật quá tốt. Một nam nhân ưu tú như thế, soi khắp thiên hạ này cũng chỉ có chị là xứng với anh ấy.

Long Vũ toát hết mồ hôi, những lời như vậy La Lâm cũng có thể trực tiếp nói ra được.

- Huyền Minh ở đâu?

Để rời khỏi cái đề tài xấu hổ này, Long Vũ vội vàng hỏi La Lâm.

- Đã chết.

La Lâm cười nói:

- Em đã làm thịt hắn, thân hình cụ diệt. Từ nay về sau, trên đời này không còn Tổ Vu Huyền Minh.

- Thủ đoạn thật ngoan độc.

Long Vũ cười hỏi:

- Thế còn Vu Thần Ba Độ?

- Tên tặc tử này ở phụ cận tận lực che dấu. Lúc em giết chết Huyền Minh hẳn hắn có thể nhận ra. Có lẽ đã sớm chạy mất.

La Lâm hừ nói:

- Lần sau nếu em gặp được hắn, sẽ không bỏ qua cho hắn. Đúng rồi, chúng ta cũng phải trở về thôi. Chiến sĩ Vu tộc ở đây đã bị Ba Độ mang đi.

- Ừ.

Long Vũ tỏ vẻ đồng ý.

Nhưng ngay lúc này, Hình Thiên xuất hiện, hắn ngăn cản trước mặt Long Vũ:

- Long Vũ, không được đi. Nếu đã đến đây, nhất định ngươi phải cùng ta giao thủ.

- Thế nào? Ngươi không chạy sao?

La Lâm khẽ cười một tiếng:

- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngươi cường đại hơn so với Vu Thần Ba Độ sao? Hắn cũng sợ hãi chạy mất mật, ngươi còn dám hiện thân chặn đường?

- Tiểu cô nương, mục tiêu của ta là Long Vũ. Đối với ta, cô không có bất kỳ hứng thú nào, mời cô tránh ra.

Hình Thiên cười lạnh một tiếng nói.

- Hừ.

La Lâm khẽ cười một tiếng:

- Hình Thiên, ta biết người là một trong mười hai Tổ Vu cường đại nhất, nhưng ngươi cũng không phải đối thủ của ta. Ngươi đến chậm một chút, nếu không ngươi hẳn có thể chứng kiến được ta giết chết Huyền Minh như thế nào.

- Cái gì?

Hình Thiên hơi kinh hãi:

- Ngươi giết chết Huyền Minh? Điều này sao có thể? Huyền Minh đã tái tạo thành công cơ thể của Tổ Vu, tại sao ngươi có thể giết được hắn?

- Đừng nghe cô ấy nói bậy.

Long Vũ cướp lời nói:

- Huyền Minh bị ta giết chết. Hình Thiên, nếu ngươi thật sự không sợ chết, ta sẽ đánh với ngươi một trận. Nhưng ta có một điều kiện. Nếu ngươi thua, từ hôm nay trở đi ngươi phải nghe lệnh của ta. Nếu ngươi đáp ứng ta sẽ đánh với ngươi. Nếu không, ngươi cút đi.

Nói xong lời này, Long Vũ dùng tâm thần trao đổi với La Lâm: “Tạm thời không cần bại lộ tu vi của em, em chính là quân át chủ bài của anh. Đợi những lúc thích hợp em mới cần ra tay”

Lời Long Vũ vừa dứt, Hình Thiên cũng ngây ngẩn cả người.

Đây là một vấn đề rất khó xử.

Nếu đồng ý, vạn nhất thua, mình thực sự rất thảm. Cho đến bây giờ Hình Thiên đều là người muốn tự do, ngay cả Vu Thần Ba Độ cũng không thể làm cho hắn thuần phục.

Nhưng nếu không đồng ý, người ta cũng không thèm giao thủ cùng mình. Nói như vậy, tâm nguyện của hắn cũng không đạt được.

Suy nghĩ một lúc, Hình Thiên lại có chút do dự.

- Ngươi phải nhanh chóng quyết định, ta không rảnh chờ ngươi…

Long Vũ nói.

Hình Thiên do dự một chút, cắn răng nói:

- Được rồi, ta đồng ý. Nhưng ta cũng có một điều kiện, trong vòng hai mươi chiêu ngươi phải đả bại được ta. Nếu không ta cũng không phục. Sau hai mươi chiêu ngươi có thắng ta, ngươi cũng vẫn phải làm kẻ bồi luyện cho ta. Cứ ba ngày, ngươi đánh với ta một trận, được chứ?

- Không thành vấn đề.

Long Vũ khẽ cười một tiếng, thân hình lập tức biến mất tại chỗ. Hình Thiên chợt cảm thấy hoa mắt, một đạo công kích sắc bén cực điểm đánh úp vào phía đầu của hắn. Tuy rằng không có thấy rõ hình thái của công kích, nhưng khí kình vô hình cũng làm cho da đầu hắn đau nhức. Do dự một chút hắn cũng không dám coi thường, vội vàng lấy chiến phủ chặn thế công.

Nhưng hắn vừa vung chiến phù, chợt giật mình không ổn.

Bởi vì giờ khắc này, khí tức của Long Vũ hoàn toàn tiêu thất, ngay cả khí tức công kích cũng không còn. Nói cách khác, lúc này Hình Thiên đã mất đi mục tiêu công kích.

Trong lúc hắn còn ngây người, một trận đau đớn kịch liệt từ vai trái của hắn truyền tới. Tay phải Long Vũ hóa thành lợi trảo, đã công kích trúng vai trái của hắn. Công kích của Long Vũ không những phá tan Vu lực hộ thân, mà còn lưu lại một vết cào trên vai trái của hắn.

Trên mặt Hình Thiên hiện lên vẻ thống khổ, cả vai trái bị máu nhuộm đỏ. Ngay khi Long Vũ chuẩn bị triển khai đợt công kích thứ hai, Hình Thiên khẽ cắn răng, cố nén đau đớn trên vai, nắm chặt Hình Thiên chiến phủ đột nhiên bổ tới trước ngực Long Vũ, tốc độ cực nhanh, giống như tia chớp.

Trong phút chốc, một đạo công kích cường đại phá không mà tới, mục tiêu là lồng ngực Long Vũ.

Mặc dù tốc độ công kích của Hình Thiên rất mau, nhưng tốc độ phản ứng của Long Vũ còn nhanh hơn nhiều. Ngay khi chiến phủ của Hình Thiên vừa động, hắn giống như tia chớp phóng đi, phi thân nhảy lên giữa không trung.

Sau khi mất đi mục tiêu, chiến phủ chém lên trên một cây đại thụ ở phía xa xa. Cây đại thụ một người ôm không hết lập tức bị chém ngang, âm thanh rung trời.

Trong con ngươi Long Vũ bắn ra sát khí nồng đậm, đối với Hình Thiên phía dưới quát lớn:

- Hình Thiên, ngươi còn không giác ngộ sao? Hiện giờ ngươi không đủ khả năng đối kháng với ta.

Câu hỏi của Long Vũ, làm cho Hình Thiên cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Hắn vội vàng đem vết thương trên vai chế trụ tạm thời không để chảy máu nữa. Sau đó hắn mới ngẩng đầu lên, lạnh lùng cười:

- Hình Thiên chỉ có chết trận, không có nhận thua. Đến đây đi… Để cho ta xem năng lực thật sự của ngươi.

Nói tới đây, Hình Thiên mang giọng điệu châm chọc nói:

- Long Vũ, tu vi của ngươi không phải khổ tu, là là ở kỳ ngộ. Ngươi không đủ khả năng bộc lộ được toàn bộ lực lượng của mình. Hình Thiên ta tuyệt đối có thể chiến thắng ngươi.

Trên mặt Long Vũ hiện ra vẻ giận dữ, đối với Hình Thiên trầm giọng nói:

- Hãy bớt sàm ngôn đi, đánh xong hãy nói…

- Ta sẽ không nhận thua, trừ phi ngươi giết chết ta… Nhưng mà ngươi sẽ không có bổn sự này.

Trong giọng nói của Hình Thiên tràn ngập phẫn nộ cùng khinh thường.

Hiển nhiên, đối với cơ duyên, kỳ ngộ của Long Vũ, Hình Thiên luôn luôn ghen tị.

Nghe xong lời châm chọc của Hình Thiên, Long Vũ trầm giọng nói với hắn:

- Hình Thiên, ta hi vọng năng lực của ngươi cũng mạnh mẽ như võ mồm. Ngươi là Tổ Vu, kiến thức bất phàm, ngươi cũng có thể rõ ràng, cái gọi là tu hành, ngoài cơ duyên, còn lại là phải siêng năng. Long Vũ ta có cơ duyên này, tại sao lại không thể? Nói thật với ngươi, lấy lực lượng hiện tại của ta, muốn giết ngươi quá dễ dàng. Sở dĩ ta không lập tức giết ngươi, chủ yếu ta thấy ngươi cùng Vu Thần Ba Độ bất đồng, ngươi là một hán tử chân chính. Nếu ngươi không biết điều, tự tay ta sẽ tiễn ngươi về Tây Thiên, tuyệt không cho ngươi sống lâu thêm một phút…

Nói tới đây, sát khí Long Vũ tăng lên ba phần, tiếp tục nói:

- Nếu ngươi chịu thoát ly Vu Thần Ba Độ, gia nhập phe cánh của ta, ta có thể bỏ qua cho ngươi.

Nói xong lời cuối cùng, âm điệu trở nên cao vút, biểu hiện trên khuôn mặt cũng trở lên nghiêm túc.

Hình Thiên thật có chút ghen tị Long Vũ.

Hình Thiên là người tu luyện từ lúc Bàn Cổ đại thần khai thiên tích địa tới này, cũng chỉ có tu vi như vậy. Nhưng Long Vũ, tu luyện không bao lâu, đã đạt tới tu vi cảnh giới như thế, thật là đồng nhân bất đồng mệnh.

Miệng vết thương của Hình Thiên càng lúc càng trầm trọng.

Tuy rằng không chảy máu, nhưng trước mắt, vấn đề không không phải là ở chỗ chảy máu.

Vấn đề là Quang Minh nguyên lực từ miệng viết thương tiến vào trong thân thể Hình Thiên. Giờ phút này, Quang Minh nguyên lực không chút kiêng nể bắt đầu xâm nhập vào toàn bộ kinh mạch hắn.

Nhất và chỗ vai trái bị trúng chiêu, cảm giác đau đớn kịch liệt. Cho dù là Hình Thiên lỳ như trâu cũng phải nhíu mày.

Để chữa thương, hắn âm thầm đem Vu lực trong cơ thể tập hợp hóa giải Quang Minh nguyên lực. Nhưng giờ phút này, hắn cảm giác được đây chính là thất sách.

Chỉ thấy sắc mặt Hình Thiên tối sầm lại, gằn giọng nói:

- Long Vũ, ta biết suy nghĩ của ngươi. Ngươi ỷ vào tu vi cao cường, biết trước chắc chắn sẽ đả bại được ta nên ra điều kiện với ta. Ta biết ngươi lợi hại, nhưng không có nghĩa ta không dám liều mạng.

Lời nói của Hình Thiên, hẳn là rất muốn liều mạng. Nhưng trên thực tế, tình trạng của hắn chỉ có mình hắn rõ.

Vì để phá giải nguyên lực trong cơ thể, Hình Thiên không tiếc lấy bổn mạng cùng Vu lực đối kháng, hao tổn rất lớn.

Lời Hình Thiên vừa dứt, sát khí trong mắt Long Vũ tăng mạnh. Hắn nhíu đôi lông mày, lạnh giọng nói với Hình Thiên:

- Ngươi đã không phân biệt được phải trái, không coi trọng danh dự. Ta đây sẽ không khách khí.

Lời Long Vũ vừa dứt, cả người đột nhiên phi thân đánh về Hình Thiên. Tốc độ của Long Vũ cực nhanh, giống như tia chớp, ngay cả La Lâm cũng phải tự so không bằng.

Hai tay Hình Thiên nắm chặc chiến phủ, hướng về phía Long Vũ hung hăng đánh tới. Chiến phủ phát ra tiếng xé gió, tựa như sao băng bắn về phía Long Vũ.

Long Vũ cũng không có chút ngao ngán, thấy chiến phủ chém ra công kích muốn bắn vào ngực mình, thân ảnh hắn đột nhiên biến mắt trước tầm mắt Hình Thiên.

Cùng lúc đó, Hình Thiên đột nhiên phát hiện có sát khí sau lưng mình.

Trong lòng hắn biết Long Vũ sử dụng tốc độ rất nhanh cùng thuấn di tiếp cận sau lưng mình. Chiến phủ trong tay không chút do dự thu hồi, thân mình cũng không chuyển, chiến phủ từ đỉnh đầu vung lên, chém ra phía sau.

Trong tích tắc, Hình Thiên nhất thời phát hiện tình huống không đúng, Long Vũ cũng không có xuất hiện sau lưng như hắn dự tính.

- Hừ, ngươi quá coi thường ta.

Nhưng vào lúc này, âm thanh Long Vũ đột nhiên vang lên bên tai hắn.

- Lấy tốc độ hiện tại của ta, ngươi căn bản không thể phát hiện được chuẩn xác khí tức của ta.

Thanh âm vừa dứt, một cỗ sát khí mãnh liệt tiến vào bên phải Hình Thiên. Đồng thời, Long Vũ vung Thiên Sư pháp kiếm chém tới. Biến hóa quỷ dị như vậy, ngay cả cao thủ thân kinh bách chiến như Hình Thiên cũng không kịp phản ứng.

Giây phút sinh tử, Hình Thiên chỉ kịp co thân mình lại, miễn cưỡng né tránh một kích trí mạng. Đồng thời, hắn giơ chiến phủ chém tới chỗ Long Vũ hiện thân.

Long Vũ chỉ cười lạnh, trở tay vung kiếm, lấy Thiên Sư pháp kiếm đón đỡ lấy chiến phủ. Hai cố lực lượng lần thứ hai giao phong, sinh ra lực phản chấn cường đại, khiến cho Hình Thiên không tự chủ được ngã nhào về phía sau.

Cùng lúc, Hình Thiên cảm thấy một cỗ nóng lực dọc theo chiến phủ nhanh chóng chui vào lòng bàn tay. Cỗ lực lượng này rất nhanh tiến vào trong kinh mạch hắn, làm cho hắn có cảm giác toàn thân đau đớn. Hắn vô cùng kinh hãi, liền tranh thủ vận khởi Vu lực tập trung vào tay phải, hi vọng có thể đẩy lùi cỗ lực lượng của Long Vũ tiến vào.

Đúng lúc này, Long Vũ đột nhiên phát ra một tiếng cười lạnh, thân hình vừa động, áp sát tới Hình Thiên. Cùng lúc, Long Vũ sử dụng Quang Minh nguyên lực triệu hồi ra Vấn Thiên Thần Long.

- Rống!

Một tiếng gầm rú vang trời vung lên, khí tức cường đại của Vấn Thiên Thần Long hoàn toàn bao phủ Hình Thiên. Hình Thiên cảm thấy không khí xung quanh toàn bộ hút hết không dư chút nào. Càng làm cho Hình Thiên kinh ngạc chính là, trong lòng hắn bắt đầu dâng lên sự sợ hãi.

Ngay lúc Hình Thiên còn đang kinh ngạc, Vấn Thiên Thần Long đã muốn giương nanh múa vuốt bổ nhào qua.

Hình Thiên biết rõ uy lực bất thường của một chiêu này. Nếu một chiêu này nữa Hình Thiên không thể tiếp được, sẽ tùy ý cho Long Vũ làm thịt.

Tâm ý vừa chuyển, Hình Thiên lập tức đem toàn bộ Vu lực xuất ra ngoài, toàn lực đối khác với sát khí của Vấn Thiên Thần Long.

Trên khuôn mặt Long Vũ hiện lên một nụ cười lạnh lùng, mở miệng nói:

- Hình Thiên, ngươi quá ngây thơ rồi. Ngươi tưởng dựa vào chút Vu lực rẻ rách đó có thể ngăn cản được công kích của Vấn Thiên Thần Long sao? Thành thật nói cho ngươi biết, sự tình không đơn giản như vậy. Thần Long là do ta dùng Quang Minh nguyên lực phóng xuất ra. Cho dù là Vu Thần Ba Độ, cũng chỉ một hít là bay.

Lời còn chưa dứt, Vấn Thiên Thần Long gầm lên giận dữ, dường như đã chuẩn bị phá vỡ phòng ngự của Hình Thiên. Hắn bị Thần Long quấn quanh lơ lửng trên không trung. Sau một tiếng hét thảm, thân mình Hình Thiên nát tươm rơi xuống mặt đất.

Giờ phút này, một thân Vu lực của hắn đã hoàn toàn bị phong ấn.

Sau một lúc té lăn trên mặt đất, Long Vũ lạnh lùng cười:

- Hình Thiên, ta hỏi ngươi. Ngươi có tâm phục khẩu phục hay không? Ngươi có bằng lòng nghe lệnh ta hay không?

- Ta nói rồi, Hình Thiên ta chỉ có chết trận, không có Hình Thiên nhận thua.

Hình Thiên hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không muốn quy thuận.

- Ngươi để cho ta thất vọng rồi…

Long Vũ khẽ than một tiếng:

- Ta tưởng rằng Hình Thiên là một hán tử nổi tiếng, nhưng bây giờ ngay cả dũng khí nhận thua cũng không có.

- Hừ.

Đối mặt với lời khích bác của Long Vũ, Hình Thiên chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì cả.

- Hình Thiên, ngươi đi đi.

Long Vũ khinh thường nói:

- Long Vũ ta khinh thường giết một người nhu nhược… Nhìn biểu hiện trước kia của ngươi, ta hôm nay sẽ không giết ngươi, hiện tại ngươi đi đi. Nhớ kỹ, ngươi là bại tướng dưới tay ta, từ hôm nay trở đi ngươi không có tư cách khiêu chiến với ta.

- Bởi vì ta không phải là đối thủ của ngươi?

Hình Thiên hỏi.

- Không phải.

Long Vũ nói:

- Bởi vì ta khinh thường ngươi, một ngụy quân tử thất tín bội nghĩa. Ngươi có tư cách gì muốn cùng ta giao thủ.

Trong lúc nói chuyện, Vu lực của Hình Thiên đã được giải khai.

Nhưng giờ phút này, bởi vì bị Quang Minh nguyên lực xâm nhập, Vu lực trong cơ thể của hắn bị hao tổn quá nhiều.

- Chúng ta đi.

Long Vũ xoay người nắm chặt bàn tay Thiên Âm, nói với La Lâm:

- Xác định tọa độ, chúng ta trở về Phượng Sào.

- Đợi một chút.

Hình Thiên khẽ quát một tiếng, thân hình vừa động, ngăn trước mặt Hình Thiên, xấu hổ nói:

- Long Vũ, lúc trước đánh cuộc cùng ngươi, ta thua, tâm phục khẩu phục, ta nguyện ý nghe lời ngươi. Nhưng ta có một thỉnh cầu, ta hi vọng có thể tiếp tục khiêu chiến cùng với ngươi.

- Bại tướng dưới tay, ngươi còn dám đưa ra yêu cầu?

La Lâm khinh thường nói.

Diệt Hồng Trần

Đặc Thù Không Gian - Chương #276