Chương 266: Cấm Địa Phượng Tộc – Thiên ...


Cấm địa Phượng tộc – Tàng Bảo Các. Ngoại trừ người của Phượng tộc, sau khi tiến vào, sẽ gặp các cơ quan cản trở. Nhưng Long Vũ có Phượng Hoàng lệnh trong tay, thuộc tình huống đặc thù. Có thêm Ngũ Thải Hà Quang của Thiên Âm bao phủ quanh thân, cho nên không có xuất hiện bất luận tình huống bất ổn nào.

Trong này là một hang đá lạnh băng, nơi nơi đều có tinh thạch phát sáng. Còn có cỗ khí tức nguy hiểm lúc ẩn lúc hiện.

- Đưa tay cậu đây.

Thiên Âm duỗi tay, nắm lấy tay của Long Vũ. Long Vũ chỉ cảm thấy một bàn tay phụ nữ mềm mại ấm áp, trong lòng hắn sinh ra một cảm giác thoải mái.

Trong tâm hắn thậm chí không một chút kháng cự.

- Bá mẫu, vì sao phải nắm lấy tay tôi?

Long Vũ hiếu kỳ hỏi.

Phượng Hậu Thiên Âm nắm lấy bàn tay hắn, nhẹ giọng nói:

- Đừng hỏi nhiều, nơi này là anh linh tiền bối các triều đại Phượng tộc, không nên đánh thức bọn họ.

- Vâng.

Long Vũ trả lời một tiếng, lập tức không nói nhiều nữa, tùy ý để cho Thiên Âm giữ lấy cánh tay hắn dắt đi.

Không bao lâu, hai người đi qua một đường lát gạch, vòng qua một loạt các bộ xương Phượng Hoàng, sau đó đi tới chín hành lang gấp khúc. Đến hành lang cuối cùng nhìn giống như vô tận, Phượng Hậu chậm rãi nói nói:

- Đây đều là các tiền bối Phượng tộc chưa đột phát được cảnh giới cuối cùng.

Dừng một chút, Thiên Âm sâu kín nói:

- Tuổi thọ Phượng tộc rất dài. Đáng tiếc, chỉ cần không tiến vào Hoàng Cảnh, thủy chung đều không thoát ly được sinh lão bệnh tử. Cũng chỉ có tôi cùng Dao là đạt được Hoàng Cảnh. Cho dù là Kim Phượng, Thi Nhân tương lai cũng không thoát khỏi vòng luân hồi luẩn quẩn.

- Thứ chúng ta hy vọng duy nhất chính là nguyên lực.

Thiên Âm quay đầu lại nhìn Long Vũ liếc mắt một cái, thấp giọng nói:

- Nếu chúng ta có thể nắm giữ nguyên lực, như vậy dù không đạt được tu vi Hoàng Cảnh, nhưng có thể tiến vào trạng thái tiến hóa cuối cùng của Phượng Hoàng. Như vậy, chúng ta không hề e ngại sinh tử…

- Vâng.

Long Vũ thấp giọng trả lời một câu, cũng không nhiều lời.

Sau đó, hai người đi tới cuối hành lang. Trước mắt là một hồ nước mênh mông vô bờ. Mặt hồ rất yên lặng, nhưng trong lòng Long Vũ lại có chút bất an.

Nhìn mặt hồ trước mắt, Long Vũ không rõ Phượng Hậu Thiên Âm dẫn mình tới nơi này làm cái gì?

- Nơi đây mới chính là cửa của cấm địa.

Trong lúc Long Vũ đang nghi hoặc, Thiên Âm từ trong túi áo trên người lấy ra một lông chim ngũ sắc, ném xuống dưới hồ. Chỉ lấy lông chim xoay tròn trên mặt nước. Trong tích tắc, lông chim ngũ sắc lớn lên mấy lần, hơn nữa càng lúc càng di chuyển nhanh hơn.

Long Vũ vốn muốn hỏi cái gì đó, đã thấy trên mặt hồ xuất hiện biến hóa. Lông chim ngũ sắc không ngừng xoay tròn, ban đầu mặt hồ yên lặng bỗng nhiên sóng cuộn ngập trời. Những bọt nước tung tóe bắn lên trên người Long Vũ và Thiên Âm.

Gợn sóng tan đi, trên mặt hồ xuất hiện một khe hở.

- Chúng ta đi xuống.

Thiên Âm vẫn giữ lấy tay Long Vũ. Đi vào bên trong vài bước, Long Vũ rõ ràng phát hiện khe hở kéo dài đến tận đáy hồ.

Mà tại bờ hồ là thềm đá không dính nước. Phóng mắt nhìn nhìn, thềm đá này cũng được nhân công tạc khắc cẩn thận. Phượng Hậu Thiên Âm nắm lấy tay Long Vũ nói:

- Chúng ta đi xuống… Ngũ Thải Vũ Mao chỉ có thể chống đỡ không lâu. Đây là trọng thủy từ Thiên Ngoại Thiên .

- Trọng thủy?

Đồn đại trọng thủy chính là nguồn nước từ con sông bên ngoài Cửu Thiên, là mồ hôi Bàn Cổ đại thần năm đó khai thiên tích địa lưu lại, sức nặng mười phần. Cho dù là người có tu vi cửu đỉnh, cũng vô pháp di chuyển trong trọng thủy.

Long Vũ âm thầm giật mình, Ngũ Thải Vũ Mao kia quả thật là thần thông, có thể phân cách được cả trọng thủy.

Không đợi cho Long Vũ kịp phản ứng, Thiên Âm tựu kéo hắn nhảy xuống dưới, bước nhanh trên thềm đá. Ngũ Thải Vũ Mao cấp tốc xoay tròn chìm xuống dưới, thủy trung trôi nổi trên đỉnh đầu bọn họ, vì bọn họ chống đỡ trọng thủy.

Thềm đá là cầu thang hình xoắn ốc phía dưới hồ nước, Long Vũ đi theo Thiên Âm ít nhất mấy trăm bậc, vẫn còn chưa nhìn thấy đáy.

Ngửa đầu nhìn, khe hở mà Ngũ Thải Vũ Mao mở ra đã dần dần khép lại.

Long Vũ giật mình, hơn nữa âm thầm suy nghĩ. Hắn cảm thấy được Ngũ Thải Vũ Mao không còn giữ được bao lâu nữa, hết sức lo lắng. Mấy chục thước trọng thủy dường như muốn đổ sụp xuống người bọn họ.

Phượng Hậu Thiên Âm không nói một lời, Long Vũ cũng không dám hỏi cái gì, tình huống bốn phía cũng rất quỷ bí.

Đại khái đi được hơn trăm bậc thềm đá, rốt cuộc cũng đến một mảnh đất bằng phẳng. Sau đó khe hở trên đỉnh đầu hoàn toàn khép lại, Ngũ Thải Vũ Mao nhẹ nhàng rơi xuống, Thiên Âm nhân cơ hội thu hồi.

- Không cần phải lo lắng, hiện tại đã an toàn. Nơi này là cấm địa của Phượng tộc, được chống đỡ bởi lực lượng của các tiền bối Phượng tộc, trọng thủy sẽ không đổ ập xuống được.

Thiên Âm thấp giọng giải thích một tiếng.

- Đi qua cánh cửa lớn kia, là chúng ta đã đến nơi. Nhớ kỹ, không được hành động thiếu suy nghĩ, không được buông tay tôi ra…

Thiên Âm thấp giọng nói:

- Tuy rằng cậu có Phượng Hoàng lệnh, nhưng rốt cuộc cậu không phải là người của Phượng tộc. Vì thế tôi phải tận lực che giấu đi khí tức của cậu, nếu không sẽ khiến cho các anh linh của tiền bối Phượng tộc bất mãn, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp trở ngại.

Long Vũ gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Hai người tiếp tục tiến lên phía trước, trên cánh cửa đá lớn có khắc các hình dạng khác nhau của Phượng Hoàng giương nanh múa vuốt, hung ác dữ tợn. Đương nhiên đây chỉ là điêu khắc, nhưng Long Vũ có thể cảm nhận được khí tức Phượng Hoàng trên những hình vẽ này.

Có lẽ, trong đó có ẩn chứa các anh linh của tiền bối Phượng tộc.

Thiên Âm giơ tay phải lên cửa đá nhấn một cái. Ngay lập tức, một đạo ánh sáng nhiều màu từ tay nàng kích thích. Bức tượng đá yên lặng bất động như có được sinh mệnh bình thường chậm rãi cử động.

- Két!!!

Một tiếng vang lên, cửa đá từ từ mở ra. Long Vũ đoán rằng, hẳn là nàng đã ấn vào một cơ quan nào đó.

Phượng Hậu Thiên Âm thấp giọng nói:

- Chúng ta đi vào.

Tiến vào bên trong, trước mặt là một đường hầm hun hút tối tăm. Phượng Hậu vung cánh tay lên, ngay lập tức các ngọn đuốc cắm ở hai bên vách tường bừng sáng. Trên vách tường, cứ cách một đoạn đều cắm một cây đuốc hình Phượng Hoàng. Những ngọn đuốc này được Phượng Hậu kích hoạt, chiếu sáng con đường trước mặt họ.

Thiên Âm không nói câu nào, kéo Long Vũ đi thẳng vào bên trong đường hầm.

- Tới rồi, chính là chỗ này.

Ước chừng sau nửa canh giờ, trước mặt là một khoảng không gian thông thoáng. Bọn họ đi tới cửa đường hầm, làm cho Long Vũ kinh ngạc chính là phía trước là một mặt nước yên lặng, xanh trong.

Ban ngày… Nhưng lại có không khí trong lành của buổi sáng.

Long Vũ lập tức ngây ngẩn.

Tại sao đi mỏi chân một vòng, lại từ đáy hồ trở về mặt đất.

- Nơi này không phải mặt đất… Nơi này là đáy hồ.

Thiên Âm giải thích nói:

- Nơi này mới chân chính là cấm địa của Phượng Tộc. Cũng chính là các do các tiền bối hao tốn vô số thời gian kiến tạo chốn yên nghỉ. Tất cả đều là sử dụng đại thần thông tạo thành giống y như thế giới bên ngoài. Tất cả đều là sự thật. Những bảo vật đều được cất ở bên trong Tàng Bảo Các trước mặt.

- Ồ…

Long Vũ trả lời một tiếng, đang muốn tiến lên phía trước. Đột nhiên giữa không trung truyền đến một thanh âm uy nghiêm:

- Đứng lại.

Theo nơi phát ra thanh âm, đã thấy giữa không trung xuất hiện một hán tử mặt đen, cầm trong tay một thanh trường kiếm từ phía xa chỉ vào Long Vũ cùng Thiên Âm quát:

- Cấm địa Phượng tộc, cấm ngoại nhân không được đi vào.

- Không tốt…

Thiên Âm âm thầm kêu khổ, lại không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị thần thủ hộ cấm địa phát hiện.

- Phượng Hành đại nhân…

Thiên âm ngẩng đầu nhìn hán tử mặt đen trên không trung, nhẹ giọng nói:

- Ta là Phượng Hậu Thiên Âm, tiểu Vũ là người có duyên với Phượng tộc, là người được Phượng Hoàng lệnh nhận chủ. Ta dẫn cậu ta đi vào, là vì một đồ vật của Thiên Ngoại Thiên. Kính xin người không ngăn trở, cho tiến vào bên trong.

- Ta không cần biết lý do của ngươi là gì? Tóm lại, trách nhiệm của ta là thủ hộ nơi này. Phàm là người ngoài, đều không thể tiến vào.

Phượng Hành cả giận nói:

- Thiên Âm, ngươi lập tức dẫn cậu ta ra ngoài. Nếu không, các ngươi đều nhận sự trừng phạt của ta.

Sắc mặt Thiên Âm trầm xuống nói:

- Phượng Hành đại nhân, việc này đối với Phượng tộc chúng ta có ý nghĩa trọng đại. Ta hi vọng ngươi không nên can thiệp.

- Im miệng.

Phượng Hành phẫn nộ quát:

- Ta không quan tâm đến lý do của ngươi. Ta lặp lại lần nữa, các ngươi phải lập tức rời khỏi chỗ này.

- Cái này…

Long Vũ căm giận nói:

- Ta nói ngươi tự cho rằng mình là ai. Ngươi ngang ngược nói chuyện với tộc trưởng Phượng Hậu như vậy, ngươi còn tính là người của Phượng tộc không?

- Ha ha…

Phượng Hành lập tức cười to:

- Ngươi là ngoại nhân, ta có phải là người Phượng tộc hay không không cần ngươi phải chất vấn. Thiên Âm, chẳng lẽ ngươi còn chưa nói cho cậu ta biết thân phận của ta sao?

Thấy Long Vũ quay đầu đi, Thiên Âm liền giải thích:

- Ông ta là hợp thể của các triều đại tổ tiên Phượng Tộc, là thần thủ hộ cấm địa Phượng tộc. Ông ta không chịu sự quản thúc của Phượng Hậu.

Ta nhổ vào. Long Vũ nghe rõ lời nói của Phượng Hậu, rõ ràng người ta có thể tự coi mình là bố đời.

- Phượng Hành đại nhân, tiểu Vũ nắm giữ được các vận dụng nguyên lực. Chỉ có cậu ta có thể sử dụng được Nguyên Lực Bảo Thạch. Nếu cậu ta có thể phát hiện bí mật Nguyên Lực Bảo Thạch, Phượng tộc chúng ta lập tức có hy vọng. Sau này, tộc nhân Phượng tộc không cần phải trải qua sự nghiệt ngã của luân hồi…

Thiên Âm hi vọng có thể thuyết phục được Phượng Hành.

- Hừ.

Phượng Hành tức giận nói:

- Ta không quản ngươi nói có phải là sự thật hay không… Ta chỉ biết làm nhiệm vụ của mình. Phượng Hậu, ta nói lại lần cuối, các ngươi có rời khỏi đây hay không?

- Phượng Hành đại nhân, vì Phượng tộc, ta khó có thể tuân mệnh.

Thiên Âm vốn không muốn mạo phạm Phượng Hành. Nhưng sự tình quá lớn, lại liên quan đến lợi ích của Phượng tộc, nàng không thể nhượng bộ.

- Phượng Hành, ngươi hẳn là một người hiểu biết. Chúng ta đã nói tất cả, việc này cũng là vì Phượng tộc, tại sao ngươi lại cố chấp như thế. Việc đến nước này, chúng ta chỉ có thể xông vào.

Long Vũ ngẩng đầu cất giọng nói.

- Xông vào?

Phượng Hành cả giận nói:

- Thiên Âm. Các ngươi thật sự bức ta phải ra tay sao? Được, được. Ta sẽ cho các ngươi nhìn xem sự lợi hại của ta…

Trong lúc nói chuyện, hai tay Phượng Hành kháp ấn, một đạo ánh sáng mờ lập tức hướng về phía Thiên Âm. Ngay lập tức Long Vũ nghe thấy tiếng rên của Phượng Hậu Thiên Âm. Hắn quay qua nhìn nàng, đã thấy nàng mang vẻ mặt thống khổ.

- Bá mẫu, người không sao chứ?

Long Vũ nghĩ thầm, cao thủ như Thiên Âm một chiêu liền bại ngay sao?

Phượng Hậu Thiên Âm mở mắt ra, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói:

- Tôi không sao, Phượng Hành là các anh linh tổ tiên của Phượng tộc hóa thân, cho nên ông ta biết rõ nhược điểm của Phượng tộc. Tiểu Vũ, đối phó với Phượng Hành, chỉ có thể dựa vào bản thân cậu.

“…………..”

Nói tới đây, Thiên Âm hơi cười gượng nhìn Phượng Hành:

- Phượng Hành, tại sao ngươi lại đê tiện như vậy. Ngay đòn phủ đầu đã phong trụ lực lượng trong cơ thể của ta… Có bản lĩnh, ngươi hãy giáp mặt đánh với ta một trận.

Phượng Hành tức giận nói:

- Hừ, ngươi thật không biết điều. Ngươi đường đường là vương giả Phượng tộc, ta không muốn động thủ với ngươi. Vì thế ta mới dùng đến lực lượng tổ tiên Phượng tộc tạm thời phong ấn ngươi.

Nói xong, trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm, hà quang bắn ra tứ phía, khí thế rất kinh người, mục tiêu chính là Long Vũ.

Long Vũ khinh miệt nói:

- Hừ, xem ta làm thế nào giáo huấn lão già cố chấp này…

Nói xong, hắn vung Thiên Sư pháp kiếm đánh tới. Sau một lần va chạm, hai người đều tự thối lui. Thân hình Phượng Hành còn chưa đứng vững, Long Vũ đã vung Thiên Sư pháp kiếm đánh tới. Nhìn thế công của hắn hẳn sẽ đem cánh tay của Phượng Hành chém thành hai đoạn.

Phượng Hành tựa hồ không dám chính diện đón đỡ, vội vàng lùi về phía sau. Nhưng mà tốc độ của Long Vũ cũng không chậm, một đạo kiếm khí nóng rực xẹt qua chỗ giữa ngực và bụng hắn.

Phượng Hành hừ lạnh một tiếng, thu kiếm lui về phía sau từng bước.

Thiên Sư pháp kiếm đã chém một vết trên thân thể Phượng Hành, nhưng không thấy vết máu chảy ra, việc này thật không thể tưởng tượng.

Phượng Hành thấy mình bị pháp kiếm chém trúng, lập tức giận dữ, giương trường kiếm mãnh liệt tấn công, hướng tới chỗ Long Vũ chém loạn xạ. Trong lòng Long Vũ cẩn thẩn suy xét ứng phó.

Chỉ vài giây, hai người đã xuất ra hơn mười chiêu. Tiện đây, Long Vũ muốn thực hiện những chiêu kiếm quyết đã học, đồng thời hắn tặng cho thân thể Phượng Hành vài vết kiếm.

Đáng tiếc không chút thương tổn nào tạo ra đối với hắn.

Phượng Hành không có huyết nhục chi thể, hắn chỉ là từ anh linh tạo thành. Huống hồ chỗ này lại là cấm địa Phượng tộc, hắn có thể huy động lực lượng có được từ cấm địa.

- Ầm…

Ngay lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên. Thiên Âm đã thành công tự phá giải cấm chế trên người, nhất thời lấy lại được lực lượng của mình. Nàng phải cùng Long Vũ kề vai chiến đấu, nếu không rất khó đánh bại được đối phương.

Cả cấm địa đều là hóa thân của hắn. Ở trong này, lực lượng của hắn có thể phóng đại vô hạn, thậm chí không phải chịu bất kỳ thương tổn nào.

Nguyên lực trên người Long Vũ đột nhiên bạo phát, giống như hỏa diễm, toàn thân hắn lúc này tràn ngập một cỗ lực lượng sát thương kinh người.

Ngũ Thải Hà Quang trên người Thiên Âm nhìn giống như không có bất kỳ lực sát thương nào, nhưng mà tiềm ẩn trong đó kẻ khác không thể khinh thường.

Cảm ứng được sát khí của hai người, Phượng Hành cười lạnh một tiếng:

- Thiên Âm. Ngươi quả thật không tệ, có thể tự mình bài trừ phong ấn của ta. Nhưng mà ngươi nên nhớ, ở trong này ta là chúa tể. Các ngươi nghĩ rằng có thể đánh bại được ta sao?

Vừa dứt lời, Phượng Hành đang đứng yên bất động, đột nhiên mở lớn hai mắt, thân hình đột nhiên tiến về phía trước, cánh tay hướng tới Thiên Âm tấn công.

Hành động của Phượng Hành đã sớm nằm trong dự liệu của Long Vũ, Thiên Âm.

Chỉ thấy thân hình của Long Vũ cùng Thiên Âm chợt động, lập tức hướng Phượng Hành công kích. Long Vũ thúc dục nguyên lực rót vào Thiên Sư pháp kiếm trong tay, kiếm quang bắn ra bốn phía, hướng tới Phượng Hành trong không trung đâm tới.

Thiên Âm cũng không chậm trễ, lập tức di động tới sát bên người Phượng Hành. Ngũ Thải Hà Quang vô cùng âm nhu nháy mắt tấn công hắn.

Đối mặt với thế công hai bên trái phải, Phượng Hành giữa không trung không chút dao động, thân mình hơi động, lập tức hạ xuống dưới mặt đất. Lúc hắn hạ xuống, cũng không quan tâm thế công của hai người. Tay phải của hắn tung ra một lực lượng cường đại, hướng tới tấn công Thiên Âm.

Hành động của Phượng Hành nằm ngoài dự đoán của hai người. Chỉ thấy sắc mặt hai người lập tức biến đổi. Lúc này Long Vũ đang chủ động, Thiên Sư pháp kiếm trong tay chuyển biến công kích, hướng cánh tay phải của Phượng Hành đâm tới.

Cùng lúc, Thiên Âm cũng vội vàng vàng di chuyển, lấy tốc độ nhanh nhất né tránh công kích của Phượng Hành.

- Ầm…

Công kích của Long Vũ cũng không thể cản được công kích của Phượng Hành, một tiếng nổ lớn vang lên giữa không trung.

Giờ phút này Thiên Âm cũng không có việc gì.

- Thiên Âm. Ngươi không thực hiện dụ lệnh của tổ tiên. Hôm nay ta sẽ bắt lấy ngươi, để cho hội trưởng lão của Phượng tộc xử lý ngươi.

Mục tiêu của Phượng Hành lúc này chỉ có Thiên Âm.

- Vấn Thiên Thần Long.

Long Vũ nhân cơ hội khẽ quát một tiếng, lấy nguyên lực thi triển Thiên Sư kiếm quyết, triệu hoán Vấn Thiên Thần Long, hướng tới Phượng Hành tấn công. Thấy Thần Long xuất hiện, Phượng Hành có chút khẩn trương, thân thể bắt đầu cấp tốc xoay tròn, lăng không lên phía trên cao ba thước. Đồng thời, trường kiếm trong tay múa loạn xá, nháy mắt triệu hồi ra một con Ngũ Thải Phượng Hoàng, cùng với Thần Long giao phong.

Ban đầu, lực lượng của Thần Long cùng Phượng Hoàng ngang nhau. Nhưng sau một lát, bởi vì chịu sự chế ngự không gian bởi Phượng Hành, cho nên khả năng chống đỡ của Thần Long không được bao lâu.

Phượng Hoàng thành công đánh tan Thần Long.

Lập tức, Phượng Hoàng được Phượng Hành chỉ huy, hướng tới công kích Long Vũ.

Ngay tại lúc này, Phượng Hành lại hướng về phía Thiên Âm. Dựa vào ưu thế địa lợi, hắn che dấu khí tức của mình, áp dụng chiến thuận du kích.

Thiên Âm không chút nào thờ ơ, luôn một mực phòng bị. Thân ảnh Phượng Hành biến mất một chút, sau đó không tiếng động xuất hiện sau lưng nàng, một chưởng mang theo uy lực lớn đánh vào phía sau lưng nàng.

Thiên Âm kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi từ khóe miệng chậm rãi chảy ra.

- Ngươi trúng phải Phong Linh Chưởng của ta, ta xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu.

Phượng Hành quát:

- Nếu không phải nghĩ ngươi là Phượng Hậu, một chưởng này, ta hoàn toàn có thể lấy mạng của ngươi.

- Hừ.

Thiên Âm hừ lạnh một tiếng, lực lượng trong cơ thể nhanh chóng hóa giải Phong Linh công lực của Phượng Hành. Thời gian không lâu, có thể tự do hoạt động, nhưng sức chiến đấu bị suy giảm không ít.

- Phượng Hành, ta sẽ chiến đấu với ngươi.

Thiên Âm nói.

Biểu hiện kiên cường của Thiên Âm thực sự làm cho Phượng Hành cảm thấy ngoài ý muốn. Điều ngoài ý muốn lớn nhất chính là, Thiên Âm lại có thể kiên quyết cùng hắn đối kháng.

- Ầm.

Một tiếng nổ vang lên, Long Vũ đã đánh tan Phượng Hoàng được Phượng Hành triệu hoán. Hắn vội vàng đi đến phía trước Thiên Âm, toàn thân lăng không, Thiên Sư pháp kiếm trong tay đâm ra một kiếm. Từ mũi kiếm tản ra một kiếm thế màu tử kim.

Kiếm thế vô cùng mãnh liệt giống như có uy lực phá hủy vạn vật, bốn phía nổi lên cơn lốc mãnh liệt, sát khí bạo tăng.

Phượng Hành thấy thế, trong lòng biết một chiêu này của Long Vũ uy lực không nhỏ, vội vàng ngưng tụ toàn bộ lực lượng rót vào trường kiếm trong tay, muốn cho lực lượng tụ mạnh lại, mới công phá kiếm thế này của Long Vũ.

- Ầm ầm.

Hai cỗ lực lượng cường đại rốt cuộc va chạm với nhau, một tiếng nổ lớn vang lên. Sắc mặt Long Vũ càng lúc càng khó coi. Mặc cho hắn vận dụng bao nhiêu nguyên lực cũng không thể đem thế kiếm phá được phòng ngự của Phượng Hành.

Hơn nữa, hắn cảm giác có lẽ Phượng Hành đã dung hợp cùng nơi này thành một. Càng làm cho Long Vũ lo lắng chính là, lực lượng của Phượng Hành cũng không ngừng tăng lên. Tình huống quái dị như vậy, từ lúc xuất đạo tới nay Long Vũ cũng chưa từng thấy.

Trong lòng Long Vũ nổi lên một cảm giác bất an.

- Tiểu Vũ, ở trong này, Phượng Hành có thể khống chế được tất cả…

Thiên Âm nói:

- Cho dù cậu mạnh bao nhiêu, có bao nhiêu lực lượng, ở trong này cũng không thấm vào đâu…

- Nhưng mà, tôi có biện pháp…

Âm thanh vừa dứt, ngũ thải hà quang từ trên người Thiên Âm phát ra, hơn nữa độ sáng mờ không ngừng tăng lên. Càng về sau, dưới ánh sáng mờ bao bọc, hắn không còn nhìn thấy Thiên Âm ở bên trong.

Phượng Hậu Thiên Âm ngồi xếp bằng bên trong, môi anh đào mấp máy, niệm tụng chú ngữ.

- Phượng Hoàng phần quyết, dục hỏa trọng sinh.

Phượng Hành dường như nhìn ra điều gì, nhất thời cả kinh, sắc mặt đại biến.

Long Vũ sững sờ, theo bản năng hỏi:

- Cái gì là Phượng Hoàng phần quyết, dục hỏa trọng sinh?

- Đây là bí quyết của Phượng tộc, có thể trong thời gian ngắn bạo tăng lực lượng, tăng vọt lên rất nhiều lần…

Phượng Hành quát:

- Thật sự ngu xuẩn. Ngươi lại có thể vì một ngoại nhân, thi triển phần quyết.

Ngay tại lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên, ánh sáng mờ nhạt quanh thân Thiên Âm đột nhiên nổ mạnh, ngay lập tức váy dài trên người nàng hóa thành mảnh nhỏ, những mảnh vụn xoay tròn bay lượn quanh thân nàng. Giờ khắc này, Thiên Âm đã hoàn toàn trần như nhộng.

Theo bản năng Long Vũ đưa mắt qua, nước dãi chảy ròng ròng. Thân thể của Thiên Âm quá mê người.

Tại thời điểm này, tuy trên thân Thiên Âm không một mảnh vải che thân, nhưng không vì thế mà nàng đình chỉ niệm chú.

Nàng bắt đầu xoay chuyển trên mặt đất, vẫn nhắm mắt niệm chú.

Dần dần, trên thân thể nàng phát ra một chỗ hỏa diễm. Thân thể của nàng bắt đầu bị hỏa diễm từ từ cắn nuốt.

Phượng Hậu Thiên Âm quát lớn một tiếng:

- Trọng sinh.

Sau khi dứt lời, quanh thân Thiên Âm bảo phủ bởi một ngọn lửa nhàn nhạt, nhìn vô cùng xinh đẹp.

- Phượng Hậu, ngươi không nên một mực cùng ta đối kháng. Tuy rằng phần quyết có thể làm cho ngươi thoát khỏi khống chế của ta, làm lực lượng tăng lên. Nhưng ngươi phải hiểu rõ một điều, sau khi ngươi dùng phần quyết, đối với ngươi sẽ có tổn thất rất lớn. Có lẽ, ngươi sẽ trở thành một bà cụ… Thanh xuân của ngươi sẽ không còn…

Phượng Hành cười nói.

Thanh âm Thiên Âm biến đổi, nàng cười lạnh:

- Ngươi cũng quá coi thường ta. Ta đã dám thi triển phần quyết, lẽ nào lại sợ mấy cái tác dụng phụ rẻ tiền này…

Thiên Âm phẫn nộ trừng mắt nhìn Phượng Hành, bộ ngực kịch liệt phập phồng, ngạo nghễ nói:

- Toàn bộ những việc ta làm đều là vì Phượng tộc…

Phượng Hành cũng không thèm nhìn Thiên Âm, lạnh lùng cười:

- Vớ vẩn… Ta thấy ngươi rõ ràng là bị ngoại nhân mê hoặc…

- Tiểu Vũ, lực lượng của tôi đã bao phủ toàn cấm địa. Thừa dịp này, cậu sử dụng toàn lực đối chiến cùng Phượng Hành. Tôi tin tưởng cậu có thể đả bại được ông ta.

Thiên Âm khẽ quát một tiếng.

Long Vũ nghe vậy, vội vàng gật đầu:

- Vâng, tôi sẽ cố hết sức.

Long Vũ dứt lời, cả người lập tức lăng không nhảy lên, tiến lên cách đỉnh đầu Phượng Hành hai thước. Nháy mắt, trong phạm vi hai trượng, một cỗ lực lượng vô cùng nóng nực bao quanh lấy Phượng Hành. Nguyên lực được dung hợp từ Tử Kim Thiên Viêm cùng đạo lực, cấp bậc tuy tăng lên rất nhiều, nhưng đặc điểm vẫn được kế thừa.

Phát hiện lực lượng vô cùng nóng chảy đang dần áp sát, Phượng Hành không dám khinh thường chút nào. Bởi vì chịu sự ảnh hưởng của Thiên Âm, hắn không có khả năng mượn lực lượng của cấm địa, thực lực giảm đi rất nhiều.

Thoáng do dự một chút, hai tay Phượng Hành nắm trường kiếm giơ lên cao, hung hăng chém ra ngoài. Xung quanh lập tức tạo lên một trận gió xoáy lớn, mạnh mẽ muốn xua đi khí nóng do Long Vũ bố trí. Nhưng gió xoáy có mạnh mẽ thế nào, cũng không thể đột phá được.

Đúng lúc này, thân thể Long Vũ vừa chuyển, Thiên Sư pháp kiếm trong tay đột nhiên chém về phía Phượng Hành.

Phượng Hành thấy thế, thân thể vội chuyển, vội vàng giương trường kiếm đánh giáp lá cà.

Tại thời khắc này, thân kiếm hai người không ngừng va chạm, hai người không ngừng rót lực lượng trong cơ thể vào trong thân kiếm. Chỗ giao hội giữa hai luồng lực lượng trong thân kiếm của hai người không ngừng phát ra ánh sáng. Loại so đấu lực lượng thuần túy này thoạt nhìn không có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng trình độ hung hiểm so với bất luận các loại công kích khác càng lớn. Hơn một chút không cẩn thận, kinh mạch toàn thân của kẻ thật bại sẽ bị nứt toác mà chết.

Theo lực lượng của hai người không ngừng chuyển vận vào binh khí trên tay, thân thể Phượng Hành bắt đầu run rẩy. Bởi vì Thiên Âm lấy lực lượng của nàng quấy nhiễu làm cho Phượng Hành không thể lấy được lực lượng của cấm địa đối kháng với Long Vũ.

Dần dần, nguyên lực của Long Vũ đã chiếm thế thượng phong.

Nhưng vào lúc này, toàn thân Phượng Hành trào ra một lực lượng màu vàng. Sau khi cỗ lực lượng màu vàng này xuất hiện, lập tức dung hợp với cỗ lực lượng ban đầu, hình thành một cỗ lực lượng cường đại hơn.

Lực lượng không ngừng cường đại, Long Vũ lập tức phát hiện khí thế của Phượng Hành càng lúc càng mạnh.

Trong đó, làm cho Long Vũ cảm thấy kinh ngạc hơn là, trong đôi mắt Phượng Hành đã xuất hiện sát khí mãnh liệt.

Vì muốn áp đảo Phượng Hành, Long Vũ vội vàng đem toàn bộ nguyên lực tập trung trên Thiên Sư pháp kiếm. Ngay tức thì, một cỗ lực lượng trong cơ thể giống như lũ quét bạo phát mãnh liệt tuôn ra.

Lúc này, trên mặt Phượng Hành đột nhiên mỉm cười:

- Ta đã thiêu đốt linh hồn lực, lực lượng cấp tốc gia tăng. Trận chiến này, ngươi nhất định phải chết…

- Chưa hẳn…

Sau khi Phượng Hành thi triển tuyệt chiêu trí mạng, nhưng Long Vũ cũng có. Đừng quên, trong cơ thể của hắn còn có La Lâm. Mà lực lượng của La Lâm cũng không hề yếu hơn bản thân hắn.

- Chủ nhân, em tới giúp anh.

La Lâm lên tiếng, lực lượng trong cơ thể lập tức đưa vào trong Thiên sư pháp kiếm. Cho tới lúc này, lực lượng của Long Vũ cùng Phượng Hành mới ngang ngửa.

- Ầm, ầm…

Cho hai cỗ lực lượng va chạm lập tức nổ tung, sinh ra kình khí, giống như núi lửa bộc phát ra bốn phương tám hướng. Kình lực vô cùng mạnh mẽ, Long Vũ bị chấn lui ra ngoài. Còn Phượng Hành bị cỗ lực lượng này bị giữ lại, lắc lư mạnh trên không trung.

Sau khi Long Vũ đứng vững thân hình, cả người lập tức thuận thế thối lui về phía sau. Sau khi rơi xuống đất hai lần, thối lui ra hơn trăm mét, lúc này mới tránh khỏi kình khí xâm nhập.

Mà sau khi đứng vững thân hình, cũng cấp tốc lui về phía sau.

Nhung thân hình của hắn đã mờ đi. Hiển nhiên, lần này hắn đã bị thương.

- Phượng Hành, ngươi còn không mau tránh ra.

Thiên Âm quát khẽ:

- Ngươi là tổ tiên âm linh Phượng tộc hợp thể, thân là hậu nhân Phượng tộc, ta vô tình cùng ngươi mạo phạm, hy vọng ngươi có thể bỏ qua cho.

Thân ảnh Phượng Hành chậm rãi bay lên cao. Giờ phút này, thân hình của hắn không còn rõ ràng như trước, nhưng sát khí trên người không giảm chút nào.

- Ngoại tộc nhân nhất định phải chết.

Phượng Hành đánh ra một kiếm về phía Long Vũ, trầm giọng quát:

- Ngươi phải chết.

Theo tiếng thét lớn của Phượng Hành, một đạo kiếm khí cường đại đánh tới Long Vũ.

Long Vũ cũng không chút e ngại, lấy nguyên lực thúc dục hỏa phệ bí quyết, thi triển ra tuyệt kỹ Hỏa Toàn Phong. Hai cỗ lực lượng cấp tốc tiến lên, rất nhanh liền va chạm vào với nhau.

Nhưng lúc đó, Thiên Âm dường như đã khống chế được lực lượng cấm địa. Phượng Hành mất đi liên hệ cùng với cấm địa, lực lượng không đủ, nhất thời bị cuốn vào trong cơn gió lốc.

Trong khoảnh khắc, Phượng Hành liền bị xoắn thành mảnh vụn.

Khi không có lực lượng của cấm địa chống đỡ, hắn không còn là một thân bất tử.

Đợi cho gió xoáy kết thúc, Thiên Âm thở dài một tiếng:

- Ai, cuối cùng ta không thể không giết Phượng Hành, đây là tội quá lớn. Nhưng ta là vì tương lai của Phượng tộc…

Trong lúc nói chuyện, thân mình Thiên Âm vẫn đứng im như tượng.

Ánh mắt Long Vũ không tự chủ được lướt qua. Vẻ đẹp của Thiên Âm làm hắn hoa mắt. Da thịt mềm mại như trẻ nhỏ, sáng bóng như ngọc. Hình dáng của nàng vô cùng tuyệt đẹp, eo nhỏ, mông tròn trịa cực kỳ hấp dẫn. Ly kỳ nhất chính là vùng kín của nàng cũng mịn như ngọc.

Không có một cộng lông nào, là Bạch Hổ.

- Đẹp quá.

Long Vũ không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Lời vừa nói ra, Thiên Âm mới kịp phản ứng, khẽ cáu một tiếng:

- Cậu nhìn còn chưa đủ sao?

Vừa dứt lời, trong cơ thể Thiên Âm kích thích một cỗ ngũ thải hà quang, đem thân hình trắng mịn xinh đẹp che lại.

- Hì hì…

Long Vũ cười khan một tiếng:

- Kỳ thực tôi không nhìn thấy cái gì hết…

- Hừ.

Thiên Âm tức giận nói:

- Chuyện này cậu không được nói ra ngoài…

Long Vũ vội vàng nói sang chuyện khác:

- Bác gái, lúc trước tôi nghe Phượng Hành nói, người thi triển phần quyết, sẽ mất đi dung nhan, việc này có đúng hay không?

- Chuyện của tôi không cần cậu phải quan tâm.

Thiên Âm nói:

- Vì Phượng tộc, chút hi sinh đó của tôi tính làm cái gì… Huống hồ tôi giúp cậu giết chết thần thủ hộ cấm địa Phượng tộc, đã là phạm kị.

- Không, người làm đúng. Tất cả những điều vừa rồi, đều là vì Phượng tộc.

Long Vũ giải thích cười cười:

- Cho nên, người không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào.

- Nhưng Phượng Hành đại nhân tận trung với cương vị của mình cũng không có sai.

Thiên Âm nói.

- Đúng vậy.

Long Vũ gật đầu:

- Không một ai sai hết, cái sai chính là quy củ quá mức cứng rắn. Tôi sẽ cố gắng nghĩ biện pháp. Tóm lại lần này người cứu tôi, tôi sẽ báo đáp. Có lẽ tôi có thể giúp người tiếp tục bảo trì dung nhan. (Nghi lắm, chắc chỉ có biện pháp song tu )

- Không có khả năng.

Thiên Âm giải thích nói:

- Thi triển Phần Quyết, trực tiếp thiêu hủy máu huyết bổn mạng trong cơ thể của tôi. Mà máu huyết bổn mạng của Phượng tộc chính là do tu luyện mà thành, một khi mất đi sẽ rất khó bù lại. Quên đi, không nói những chuyện này, chúng ta lấy đi Nguyên Lực Bảo Thạch. Hi vọng cậu có thể lĩnh ngộ được bí mật trong đó, giải trừ sinh tử luân hồi cho Phượng tộc.

- Vâng, tôi sẽ cố hết sức.

Long Vũ nghiêm túc nói.

- Chúng ta đi thôi.

Thiên Âm lúc này không hề lôi kéo cánh tay Long Vũ nữa. Phượng Hành đã bị làm thịt, chuyện kế tiếp quả thực quá dễ dàng.

Dọc theo đường đi, trong đầu Long Vũ luôn luôn xuất hiện thân hình Thiên Âm không mảnh vải che thân. Chỉ tiếc, mới có nhìn qua mấy lần, cũng không có đã nghiền.

- Long Vũ ca ca.

Thanh âm của La Lâm vang lên trong đầu Long Vũ:

- Em đã chụp được toàn bộ. Nếu anh muốn nhìn, lát nữa em sẽ giúp anh…( Cứ thế này bảo sao mình yêu em La Lâm nhất truyện )

Long Vũ nghe vậy liền xấu hổ, vội vàng lấy tâm thần đáp lại:

- La Lâm, tại sao em lại làm ra chuyện như vậy. Em lại lén chụp trộm ảnh của Thiên Âm. Đúng rồi, em chụp nhiều hay ít thế?

- Rất nhiều.

La Lâm nói:

- Toàn bộ đều được chụp hết, từng vùng nhạy cảm em cũng chụp rất sát rất rõ. Chất lượng của ảnh chắc anh cũng biết. Toàn bộ đều rất có giá trị.

……………………………..

……………………………..

Mười phút sau, Thiên Âm sử dụng Phượng Hoàng bí quyết mở ra Tàng Bảo Các, đồng thời để cho Long Vũ tiến vào. Bên trong trang trí rất đẹp đẽ, đủ loại kỳ trân dị bảo. Long Vũ đơn giản nhìn lướt qua cũng có chút hoa cả mắt.

- Nguyên Lực Bảo Thạch nằm ở chỗ này.

Đột nhiên Thiên Âm chỉ ngón tay lên trên, nói với Long Vũ:

- Tương truyền, đó chí là pháp khí của một vị thần thông từ Thiên Ngoại Thiên, sau không biết tại sao lại lưu lạc tại Huyền Cảnh. Tổ tiên của Phượng Hoàng phải trả giá bằng hơn mười mạng tộc nhân mới đưa được vật này mang về. Hàng ngàn năm nay, từng có vài chục dũng sĩ Phượng tộc có ý đồ thu phục Nguyên Lực Bảo Thạch nhưng đều thất bại, hơn nữa còn phải trả giá bằng tính mạng của mình. Cho nên, tiểu Vũ, cậu không được khinh thường.

- Yên tâm đi, tôi sẽ không sao…

Long Vũ trả lời một tiếng, đạp không bay lên, duỗi tay chộp tới một quả cầu thủy tinh màu tím trôi nổi giữa không trung.

Đứng trên mặt đất, vẻ mặt Thiên Âm vô cùng khẩn trương.

Long Vũ cũng không làm cho nàng thất vọng, hắn nhẹ nhàng bắt lấy quả cầu thủy tinh, hơn nữa còn nắm chúng trong tay.

- La Lâm, bắt đầu phân tích cách dùng.

Long Vũ hạ chỉ thị.

- Long Vũ ca ca, anh yên tâm, em đã bắt đầu lựa chọn số liệu của quả cầu thủy tinh…

La Lâm tự tin nói:

- Lấy trạng thái hiện tại của em, không mất bao lâu có thể phân tích toàn bộ cách dùng của quả cầu. Anh không cần phải sốt ruột.

- Nhờ cả vào em.

Sau đó, Long Vũ cầm quả cầu trực tiếp trở lại mặt đất. Thiên Âm trừng to hai mắt nhìn Long Vũ. Từ trước đến nay, nàng nghe nói chưa tửng có một tộc nhân nào có thể động chạm được vật ấy.

Nhưng Long Vũ ngay tại trước mắt nhẹ nhàng đem nó nắm trong tay.

- Tiểu Vũ, cậu không sao chứ?

Thiên Âm cẩn thận hỏi.

- Đương nhiên không có việc gì.

Long Vũ khẽ cười một tiếng, cẩn thận vuốt vuốt quả cầu thủy tinh:

- Dường như cũng không giống người nói, vật này cũng không có nguy hiểm gì. Không bằng người sờ nó thử coi.

Nói xong, Long Vũ nhẹ nhàng đưa quả cầu tới trước mặt Thiên Âm.

Thiên Âm lập tức vội vàng lùi về phía sau, xua tay nói:

- Không được, không cần phải đưa cho tôi. Tôi không thể cầm nó trong tay.

- Ha ha…

Long Vũ khẽ cười một tiếng nói:

- Đừng lo lắng, tôi chỉ là nói đùa thôi. Quả cầu này chính xác là từ Thiên Ngoại Thiên. Ngoại trừ có khí tức nguyên lực, nó còn kháng cự mãnh liệt đối với các lực lượng khác. Người yên tâm đi, rất nhanh tôi sẽ nắm bắt phương pháp sử dụng quả cầu này. Rất nhanh, có thể giải quyết được mấy vấn đề rễ lá của Phượng tộc.

- Tôi không cần thanh xuân.

Thiên Âm nói.

- Có lẽ có ai đó quan tâm đến nó?

Long Vũ mang vẻ mặt bỡn cợt.

Thiên Âm tựa hồ nhớ ra cái gì đó, vội vàng nói:

- Nhớ kỹ, sau khi rời khỏi đây, cậu không được với bất kỳ ai là cậu đã thấy tôi…

Thiên Âm vội dừng lại, trợn mắt hung hăng nhìn Long Vũ một cái.

- Long Vũ ca ca, đã xong…

Sau đó, La Lâm đã nói rõ ràng bí mật của bảo thạch:

- Long Vũ ca ca, thủy tinh này giống như một cái bình chứa, bên trong chứa đựng nguyên lực thuần khiết nhất. Nếu anh có thể hấp thu, đối với tu vi của anh có trợ giúp rất lơn. Nó chó thể cho nguyên lực trong cơ thể của anh trở lên tinh thuần, loại bỏ tạp chất không cần thiết. Nhưng mà em có một lo lắng…

Đặc Thù Không Gian - Chương #266