Chương 190: Nghĩ Biện Pháp Tu Đạo Cho Em ...


Vừa lúc đó, hạ nhân hồi báo, nghiệp đoàn dị năng Yến Như Vân bái kiến.

Khóe miệng Vương Quốc Duy mỉm cười, rốt cuộc việc gì tới cũng đã tới.

Nhưng nghĩ lại, có chút không đúng. Sự việc như vậy đáng ra Yến Nam Thiên tự mình hiệp đàm mới đúng.

- Để cho hắn vào…

Dù thế nào, Vương Quốc Duy cũng cho Yến Như Vân vào. Ít nhất có thể thăm dò được chút ít, để dễ bề hành động.

- Là Yến Nam Thiên?

Sau khi tiến vào, thái độ Vương Quốc Duy vô cùng kiêu ngạo, không để cho Yến Như Vân ngồi xuống, khóe miệng nổi lên một tia khinh thường:

- Nói chuyện hợp tác với ta, ngươi chưa đủ tư cách.

- Ngươi…

Đối mắt với Song Tử Hoàng hung hăng càn quấy, Yến Như Vân vô cùng tức giận. Nhưng mà lần này đến để cầu hắn, cố gắng nhẫn nhịn.

- Song Tử Hoàng, nói thật cho ngươi biết, chuyện hợp tác đã thất bại. Cha ta không có khả năng đến đây nói chuyện hợp tác với ngươi. Ngươi bỏ ý nghĩ đó đi.

Yến Như Vân nói.

- Sao lại như vậy?

Sắc mặt Vương Quốc Duy hơi đổi:

- Có thể nói nguyên nhân cho ta không? Còn nữa, mục đích ngươi tới là gì?

- Nguyên nhân ta là gì hiện tại ta không thể nói cho ngươi…

Yến Như Vân lạnh lùng:

- Ngày hôm nay ta đến đây, là muốn nói chuyện hợp tác giữa chúng ta. Ta sẽ cố gắng hết sức thúc đẩy ngươi cùng cha ta hợp tác. Nhưng ta cần chứng kiến thành ý của ngươi…

- Ha ha…

Vương Quốc Duy lập tức hiểu ra:

- Ta đã rõ. Ngươi muốn hỏi về chuyện ta phát hiện dược vật dị năng sao? Không thành vấn đề. Chỉ cần ngươi thành tâm thành ý hợp tác, cái này cũng không quan trọng gì cả.

- Ta tất nhiên là có thành ý.

Yến Như Vân thấy thái độ Vương Quốc Duy như vậy, trong lòng vui vẻ, vội vàng nói:

- Cha ta tạm thời bỏ qua suy nghĩ hợp tác cùng với ngươi, hoàn toàn là do Long Vũ giở trò. Là hắn ngăn cản cha ta. Nhưng mà hắn báo cho chúng ta, ngươi là ma thú tà ác tại Huyền Cảnh. Nếu hợp tác với ngươi, không chỉ có nghiệp đoàn dị năng gặp nguy cơ, mà toàn bộ thế giới đều gặp nguy cơ hủy diệt…

Lời vừa nói ra, sắc mặt Vương Quốc Duy phát lạnh, tức giận nói:

- Lại là Long Vũ?

- Ngươi biết hắn?

Yến Như Vân hiếu kỳ hỏi.

- Không chỉ nhận biết, mà thâm thù như biển.

Vương Quốc Duy cười lạnh một tiếng:

- Chúng ta căn bản là kẻ thù một mất một còn.

- Vui vẻ hợp tác.

Yến Như Vân nói:

- Song Tử Hoàng, hiện tại ngươi cho ta dược tề chứ?

- Ha ha. Không thành vấn đề. Mời ngươi ngồi xuống, ta đi lấy dược tề đưa cho ngươi.

Nói xong, Vương Quốc Duy đứng lên rời khỏi phòng khách.

Đại khái mười phút sau, hắn xuất hiện, hắn cầm dược tề kích thích dị năng trong tay. Yến Như Vân vội vàng đứng dậy.

Khóe miệng Vương Quốc Duy mỉm cười, nói:

- Không vội. Ta sẽ đưa cho ngươi.

Nói xong, Vương Quốc Duy đưa dược tề cho Yến Như Vân đang thèm nhỏ dãi.

Sau khi tiếp nhận dược tề, Yến Như Vân cười đến híp mắt:

- Song Tử Hoàng điện hạ. Có thể cấp cho ta thêm mấy phần. Ta nghĩ mang về cấp cho thuộc hạ.

- Ha ha…

Vương Quốc Duy cười nói:

- Ngươi thật quá tham lam. Nói cho ngươi biết, lấy được thứ này không dễ. Lần trước, để tỏ lòng thành ý của ta, đã lấy ra mười phần. Hiện giờ trong tay ta cũng không còn bao nhiêu. Vốn ta muốn xuất thủ, nhưng thấy thành ý của ngươi, ta đây mới hợp tác, tiếc đứt ruột mang thứ ta yêu thích đưa cho ngươi. Nếu ngươi còn tiếp tục muốn thứ này, vậy làm ra hành động thực tế. Nếu không, ta thực sự rất khó nghĩ.

- Ta hiểu.

Yến Như Vân vội vàng tỏ thái độ:

- Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ khuyên cha ta hợp tác với ngươi… Ngươi chờ tin tức tốt của ta đi…

- Mười ngày.

Vương Quốc Duy nói:

- Ta cho ngươi thời gian mười ngày, nếu ngươi không thể thuyết phục cha ngươi hợp tác, giữa chúng ta không còn gì để nói.

- Việc này…

Yến Như Vân có chút khó xử:

- Cha ta là người cố chấp, mười ngày, ta khó thể thay đổi thành kiến của ông ta…

- Đây là việc của ngươi.

Vương Quốc Duy khinh miệt:

- Nếu chuyện nhỏ này còn không làm được, vậy dựa vào cái gì mà ta hợp tác với ngươi. Yến Như Vân, ta là một người rất thực tế. Nếu ngươi vô ích, hãy cút ra xa ta một chút.

- Ngươi… Ngươi càn rỡ…

Yến Như Vân không nghĩ rằng Vương Quốc Duy nói trở mặt liền trở mặt, không cho hắn chút mặt mũi.

- Ta biết suy nghĩ của ngươi.

Vương Quốc Duy nói:

- Mặt mũi không phải người khác cấp cho, mà tự mình tạo dựng. Ngươi nếu có bổn sự, tất có mặt mũi. Nếu ngươi là hội trưởng nghiệp đoàn dị năng, ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện như vậy với ngươi. Được rồi, ta chỉ nói như vậy, ngươi hiểu được bao nhiêu thì hiểu. Đi đi, ta chỉ mong trong vòng mười ngày, hi vọng có tin tốt lành từ chỗ ngươi.

- Ta biết.

Không hiểu sao, nghe lời nói của Vương Quốc Duy, Yến Như Vân không chút tức giận. Lời của hắn hoàn toàn đúng.

Hắn cảm thấy hắn cần phải làm cái gì đó.

- Ha ha… Ngu ngốc.

Đợi cho Yến Như Vân rời khỏi, khóe miệng Vương Quốc Duy cười lạnh, tỏ vẻ khinh thường.

- Ngươi cho hắn thuốc giả.

Đột nhiên khuôn mặt Vương Quốc Duy chia thành hai nửa. Một nửa là bộ dáng lúc trước của hắn, nửa còn lại có vẻ dữ tợn.

- Ngươi lầm rồi. Không phải thuốc giả.

Khuôn mặt dữ tợn nói:

- Ta cho hắn thuốc thật, chẳng qua ta bỏ vào bên trong ít đồ vật.

- Ngươi muốn khống chế Yến Như Vân?

Nửa mặt ôn hòa nói:

- Quả thực ngươi quá âm hiểm. Đúng rồi, dựa theo ước định giữa chúng ta, hôm nay thân thể này là do ta làm chủ.

- Là sao?

Nửa mặt dữ tợn lạnh lùng cười:

- Ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý sao? Đừng có nằm mộng. Nói thật với ngươi, sau sự tình lần trước, ta sẽ không để thân thể này cho ngươi. Loại dại gái như ngươi, vì một đứa con gái, không quan tâm đến cái gì hết, thiếu chút nữa phá hỏng đại sự của ta. Nếu không phải ngươi cùng cô ta nói chuyện, Long Vũ kia làm sao biết được thân phận của ta. Tất cả suýt chút đều bị phá hủy trên tay ngươi. Nói thật cho ngươi, không bao lâu nữa, ta hoàn toàn có được thân thể này. Cái thân thể này cuối cùng cũng là của Kinh Hồng ta.

Đúng vậy, người cùng xài chung khối thân thể này với Vương Quốc Duy, chính là Kinh Hồng, thủ hạ dưới tay Hắc Minh. Lúc trước, hắn phụng mệnh tới thế giới sự thật phát triển, liếc mắt hắn nhìn trúng Vương Quốc Duy, sau đó uy bức lợi dụng hắn đồng ý dùng chung thân thể.

Lần trước tại yến hội thương giới Thiên Hải, Vương Quốc Duy cầu khẩn Kinh Hồng để hắn khống chế thân thể, cùng Hàn Duyệt dây dưa. Không nghĩ là, thằng ngu Vương Quốc Duy này, gái gú không tóm được, lại làm lộ ra lai lịch của Kinh Hồng.

Sau khi chuyện này xảy ra, Kinh Hồng không còn chút thương hại nào, triệt để cắn nuốt ý thức của Vương Quốc Duy, tuyệt đối đoạt lấy quyền khống chế thân thể.

- Ngươi… Ngươi không thể làm như thế. Lúc ngươi tới tìm ta, cũng không có nói như vậy.

Nửa mặt ôn hòa của Vương Quốc Duy lập tức hiện lên vẻ sợ hãi.

- Ha ha...

Nửa khuôn mặt dữ tợn khinh thường cười:

- Ngươi thực khờ dại. Ngươi cảm thấy ta là loại người giữ chữ tín sao?

- Đê tiện.

- Ha ha. Tùy ngươi nói thế nào. Tóm lại, ngày hôm nay ta đã quyết định, thời gian của ngươi không còn bao nhiêu.

Nửa khuôn mặt dữ tợn, đắc ý cười nói:

- Để ta khống chế thân thể này, làm cho thân thể này đi trên con đường huy hoàng.

- Không… Ta sẽ không để cho ngươi thực hiện ý đồ. Ngươi đừng quên, dù sao ta cũng là chủ nhân của thân thể này. Nếu ta luôn kháng cự, ngươi cũng không được như ý.

- Là sao?

Nửa khuôn mặt dữ tợn khinh thường cười:

- Đó là trước kia, nhưng hiện tại bất đồng. Ý thức của của ta đã cùng thân thể này dung hợp hơn phân nửa. Chẳng có gì có thể gây khó khăn cho ta.

- Đúng rồi, thuận tiện nói cho ngươi một tiếng. Yến Như Vân chỉ cần ăn viên thuốc kia, hắn sẽ dần bị ta khống chế, trở thành con chó trung thành của ta.

Nửa khuôn mặt dữ tợn đắc ý nói.

……………………………………..

……………………………………..

Trở về từ Đại Phu Sơn, tâm tình Long Vũ luôn luôn buồn bực. Cũng may Hàn Duyệt luôn đối với hắn quan tâm, săn sóc.

Thời gian buổi tối, Hàn Duyệt làm một bàn đầy đồ ăn, gọi Long Vũ tới. Long Vũ vốn muốn đi Huyền Cảnh, nhưng nghe nàng gọi không hề nghĩ ngợi đáp ứng.

Sau khi ăn xong, dưới đề nghị của Hàn Duyệt, hai người bắt đầu uống rượu. Uống một lúc, Hàn Duyệt cảm thấy hơi say, khuôn mặt hồng hồng. Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, kéo rèm che, tắt đèn lớn, mở ra chiếc đèn mờ mờ, mị nhãn như tơ, nhẹ nhàng ghé vào vào vai Long Vũ nhỏ nhẹ nói:

- Anh Vũ, chẳng lẽ anh không muốn nhảy cùng với em sao. Em biết anh muốn đi, trước khi đi, cho em lưu lại chút kỷ niệm, đêm nay chúng ta không ngủ được không?

Long Vũ cảm nhận được Hàn Duyệt đã động tình.

Đối với thỉnh cầu của một cô gái, chỉ có thằng ngu mới cự tuyệt.

Nhẹ nhàng đứng dậy, khóe môi Long Vũ thản nhiên mỉm cười, làm một thân sĩ tiêu chuẩn, mời Hàn Duyệt khiêu Vũ. Hai người lập tức ôm lấy nhau cùng một chỗ. Trong phòng mặc dù không có âm nhạc, nhưng không ảnh hưởng đến bước nhảy của hai người.

Dần dần, toàn bộ thân thể Hàn Duyệt đều tựa vào bên người Long Vũ.

Long Vũ cảm thấy thân thể nóng bỏng của nàng đang nhẹ run rẩy, hắn mạnh mẽ một tay nắm eo, một tay nhẹ nhàng xoa bờ mông co dãn của nàng.

Chỉ một lát, Hàn Duyệt mềm mại rúc vào người hắn, ý loạn tình mê. Sau đó nàng hà hơi vào tai Long Vũ, nỉ non:

- Anh Vũ, đêm nay đừng đi, ở lại phòng của em.

- Ừ.

Hắn hôn lên vành tai của nàng nói:

- Tiểu Duyệt, lần này trở về Huyền Cảnh, anh có thể tìm được phương pháp tu đạo cho em. Anh không muốn mất đi một hồng nhan tri kỷ như em.

Lời vừa nói ra, Hàn Duyệt lập tức giật mình.

Đặc Thù Không Gian - Chương #190