Dĩ nhiên, còn có một nguyên nhân, trong điện thoại Tuyết Cơ cũng không có nói thẳng. Đó chính là Đường Hương Hương đã xuất quan, nàng không phụ sự mong đợi của mọi người, thành công tu luyện Vô Tình Thiên Đạo, hơn nữa còn tham dự hành động lần này.
Tu vi hiện tại của Đường Hương Hương đã đạt đến cảnh giới Bất Diệt, Luyện Khí Hóa Thần, cùng sư tôn Tuyết Cơ không phân cao thấp. đã là cao thủ trong Huyền Môn.
Hơn nữa, theo Vô Tình Thiên Đạo phát triển, đạo lực tu vi của Đường Hương Hương sẽ còn phát triển tiếp.
Dĩ nhiên, trong chuyện này hung hiểm cũng là không giống bình thường.
Đường Hương Hương tu luyện Vô Tình Thiên Đạo, mặc dù tránh khỏi nguy cơ bởi vì tu luyện quá mau mà sinh ra tâm ma. Nhưng tu vi tăng lên quá nhanh, nên như trước vẫn bị uy hiếp đến tánh mạng.
Bởi vì Vô Tình Thiên Đạo chú trọng chính là tôi luyện tâm tính, từ trong thiên đạo mịt mờ thu hoạch đạo lực, cùng với phương pháp cô đọng đạo lực bình thường hoàn toàn bất đồng.
Như vậy có một vấn đề đó chính là tu vi tăng quá nhanh, mà thân thể không cách nào thừa nhận.
Nói nghiêm trọng một chút, Đường Hương Hương nếu như không thể áp chế tu vi tăng trưởng..., vô cùng có khả năng sẽ xuất hiện tình huống bạo thể.
Long Vũ chạy tới Huyền Môn hội sở, khi hắn bước vào đại sảnh, cái hắn nhìn thấy đầu tiên chính là con mắt Đường Hương Hương lạnh băng. Khí chất của nàng đã thay đổi hoàn toàn. Nhìn nàng không hề có nữa điểm nhu nhược, trên trán lộ ra vẻ hết sức tỉnh táo.
Mặc dù dung mạo của nàng không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng Long Vũ cảm thấy, Đường Hương Hương so với trước đây vô cũng xa lạ.
- Tiểu Vũ. Em đã đến rồi. Mau tới đây!
Tuyết Cơ chào hỏi một tiếng.
Long Vũ lúc này mới đưa ánh mắt từ trên người Đường Hương Hương dời đi. Nhưng trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ, Đường Hương Hương đến tột cùng là có nhận biết hắn hay không? Còn có nhớ được bọn họ từng có đoạn thời gian ám mụi hay không. . .
- Tiểu Vũ. Em đến xem một chút. Đây là những án kiện kỳ lạ phát sinh ở thành phố Thiên Hải gần đây.
Tuyết Cơ cố ý muốn chia tán Long Vũ địa lực chú ý.
Long Vũ đi tới. Nhận lấy văn kiện Tuyết Cơ đưa tới. Phía trên ghi lại cặn kẻ các vụ án phát sinh trong khoảng thời gian này.
Từ tình hình trước mắt, rất nhiều người dị năng cùng những án kiện này có dính dấp với nhau. Hơn nữa, bên phía Vương Quốc Duy cũng dò xét được một chút tình huống quan trọng. Bên cạnh hắn chẳng biết từ lúc nào đã tụ tập càng ngày càng nhiều người có dị năng. Thân phận cô gái dị năng sát thủ Đường Na đã được xác minh. Nàng đã từng là nhân viên tiếp đãi liên lạc bên ngoài của nghiệp đoàn dị năng.
Bất quá có chứng cớ cho thấy, các án kiện kỳ dị phát sinh ở thành phố Thiên Hải cùng nghiệp đoàn dị năng không có liên hệ trực tiếp.
Kết quà phân tích hiện tại là như vậy, mọi người nhất trí cho là, nội bộ nghiệp đoàn dị năng xảy ra một vài vấn đề, dẫn đến một vài người dị năng phản bội.
Mà những kỳ án ở thành phố Thiên Hải hẳn là do bọn họ một tay dàn dựng. Về phần Vương Quốc Duy, rất có thể đồng lõa của bọn họ.
Dĩ nhiên, từ tình hình trước mắt mà nói, tất cả mọi người nhất trí cho là Vương Quốc Duy chẳng qua chỉ là người cung cấp tài chính.
Long Vũ một hơi đem những tài liệu kia xem hết, cảm giác, cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy. Nhất là Vương Quốc Duy. Hắn cùng những người này từng có tiếp xúc. Vương Quốc Duy trên tư liệu so với người hắn biết hoàn toàn bất đồng. Thậm chí giống như là hai người.
Trước đây, hắn cảm thấy Vương Quốc Duy điển hình chính là một nhà giàu hạng hai, chính là một nhị thế tổ, bất học vô thuật. Nhưng từ trên tư liệu mà xem, Vương Quốc Duy giỏi giang, rộng rãi, lòng dạ thâm sâu
Vấn đề dường như nằm ở trên người Vương Quốc Duy.
Long Vũ dường như mơ hồ nghĩ tới điều gì, giống như một đạo ngôi sao xẹt qua bầu trời đêm, vừa hiện lên liền biến mất không thấy gì nữa. . .
- Các vị, mọi người có đề nghị hay ý kiến gì không?
Chịu trách nhiệm chủ trì hội nghị hành động lần này chính là Tuyết Cơ cùng Phù Hoa. Nhưng Tuyết Cơ chịu trách nhiệm chủ yếu.
Mọi người nghe vậy, liền bắt đầu hiến kế. Nhưng mà nghe hết một lượt, Tuyết Cơ có chút thất vọng, phất phất tay. Kế sách của mọi người trên lý luận mà nói là có thể được.
Đáng tiếc bọn họ quên mất đây là địa phương nào.
Ở sơn dã trừ yêu với ở đô thị diệt ma, là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng. Bất kể là thủ đoạn hay là kế sách, đều phải được bàn bạc kỹ hơn.
Đầu tiên phải chú ý chuyện này không được để mọi người biết, không thể để oanh động. Hết thảy mọi hành động phải tiến hàng bí mật.
Nếu dưới tình huốn thật sự không cách nào tránh khỏi thì cũng phải làm sao cho ảnh hưởng xuống thấp nhất.
Tuyết Cơ đem ý nghĩ của mình nói cùng mọi người, nhưng ngay sau đó lần nữa hỏi ý mọi người. Lần này, tất cả mọi người đều im bật. Dù sao ở trong núi đã quen rồi, đối với đô thị hiện đại hoá không quen cho lắm, cho nên nhất thời cũng nghĩ không ra chủ ý gì.
Tuyết Cơ thấy mọi người tranh luận không có kết quả, nhưng sắp phải phân phần lớn đệ tử đi rồi. Chỉ để lại vài đệ tử hạch tâm tiếp tục bàn bạc.
Các đệ tử lưu lại bao gồm Phù Hoa, Phù Vân, Lữ Minh, Uông Kiếm, Đường Hương Hương, còn có Tuyết Cơ cùng Long Vũ.
Long Vũ mấy lần cùng Đường Hương Hương nhìn nhau, nhưng đối phương từ đầu tới cuối hoàn toàn không để ý tới hắn. Hắn có chút mất mác, tâm tình khó chịu, quyết định nên rời đi trước. Đang đi ra ngoài, bỗng nhiên nghe thấy Tuyết Cơ hô:
- Tiểu Vũ, em lưu lại.
Long Vũ nghe tên của mình bị kêu lên, không thể làm gì khác hơn là dừng bước.
Bên kia Đường Hương Hương vừa nghe Tuyết Cơ hô lên tên Long Vũ liền ngẩng đầu nhìn qua, mà lúc này đây, Long Vũ cũng nhìn sang. Lúc ánh mắt của nàng cùng Long Vũ giao nhau, trong con ngươi hiện lên vẻ phức tạp, nhưng thần thái vẫn không có chút nào ba động, phảng phất như trước mắt chỉ là một một người không có chút liên hệ nào.
Tâm tư Long Vũ nguộii lạnh.
Đường Hương Hương như không có việc gì quay đầu cùng Lữ Minh thấp giọng trò chuyện với nhau.
Đợi đến khi những người khác rời đi, phòng khách lớn như thế này thoáng cái lộ ra vẻ trống rỗng, hai sư huynh đệ Phù Hoa, Phù Vân vẫn cau mày tự hỏi.
Tuyết Cơ cười nhẹ một tiếng nói:
- Long Vũ, chị muốn nghe một chút cách nghĩ của em đối với thế cục trước mặt, nghe Lâm Phong báo cáo em sớm đã tham gia vào các án tử này phải không?
- Vâng.
Long Vũ gật đầu.
- chị nghĩ em nhất định có suy nghĩ của mình, không bằng nói một chút xem sao?
Tuyết Cơ hỏi.
Đẩu óc Long Vũ đang loạn, ngập ngừng không biết làm sao lên tiếng, nhìn Đường Hương Hương trước mặt, tâm tình của hắn không cách nào bình tĩnh được.
Đường Hương Hương tu luyện thành công Vô Tình Thiên Đạo, Long Vũ vì nàng vui vẻ, vì nàng chúc phúc.
Nhưng là hôm nay, Đường Hương Hương đối với hắn hoàn toàn giống như người xa lạ, điểm này khiến cho trong lòng của hắn không cách nào tiếp nhận được. Ít nhất, giờ phút này, hắn không cách nào tiếp nhận.
Đường Hương Hương ngẩng đầu nhìn Long Vũ, vẻ mặt không có bất kỳ biểu hiện nào, phảng phất giống như chỉ là đang đợi nghe ý kiến đồng môn.
Tuyết Cơ thấy Long Vũ lâu không nói lời nào, khích lệ nói:
- Tiểu Vũ, mọi người đối với ý kiến của em vô cùng coi trọng, em có ý kiến gì không? Không ngại nói ra cho mọi người tham khảo đi. Đối với những sư huynh đệ này, em là người sống ở đô thị lâu nhất, đối với nơi này cũng tương đối hiểu rõ, cho nên nói, ý kiến của em vô cùng trọng yếu.
Trong đầu Long Vũ vẫn còn có chút hỗn loạn.
Uông Kiếm nhất thời cười lạnh:
- Ta xem Long Vũ sư đệ nhất định là đã bị dọa sợ rồi, chuyện này trọng yếu phi thường. Hắn không dám nói nhảm đâu.
Tuyết Cơ nghe vậy, ánh mắt lạnh như băng quét qua Uông Kiếm, Uông Kiếm vội vàng ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.
Nhưng Tuyết Cơ đối với biểu hiện ngày hôm nay của Long Vũ hơi có chút thất vọng.
Tuy rằng bất kể Tuyết Cơ thất vọng, Long Vũ vẫn trầm mặc như trước, khi hắn thấy trong mắt Đường Hương Hương cũng toát ra một tia thất vọng, ngược lại tâm tình hắn liền bình tĩnh.
Tĩnh táo một chút, ánh mắt Long Vũ quét qua, trầm giọng nói:
- Em cảm thấy mấu chốt của vấn đề là ở Vương Quốc Duy. . . Căn cứ kinh nghiệm trước đây mà suy đoán, hắn vô cùng có khả năng bị bị ma thú đến từ Huyền Cảnh nhập thể rồi, cho nên, trong khoảng thời gian này biểu hiện của hắn cùng với trước đây khác biệt rất lớn. Em thậm chí cảm thấy được, hắn chính là chủ tử Khô Lâu phía sau màn, mà những thứ kia cũng là xuất ra từ tay hắn.
Uông Kiếm khinh thường nói:
- Ma thú Huyền Cảnh? Ngươi gặp qua rồi à? Sư đệ, chuyện lần này không phải là chuyện nhỏ, sư huynh ta thật tâm nhắc nhở ngươi một câu, không biết chớ nói nhảm.
- Im miệng.
Tuyết Cơ vội vàng thét ra lệnh một tiếng, nói:
- Tiểu Vũ, ý của em là, những người song hệ dị năng kia cũng là do Vương Quốc Duy tạo nên. . .
- Hẳn là là như vậy!
Long Vũ nói:
- Vấn đề thiếu hụt hiện tại chính là chúng ta không có chứng cớ chính xác, cho nên không có cách nào triển khai hành động đối với Vương Quốc Duy. Chị Tuyết Cơ, hay là như vậy đi, không bằng em tìm cơ hội cùng Vương Quốc Duy tiếp xúc, nếu như có thể, ta sẽ tận lực bắt hắn hiện hình.
- Như vậy có phải là có chút nguy hiểm hay không?
Nói chuyện chính là Lữ Minh, hắn dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Long Vũ, nói:
- Long Vũ sư đệ, không bằng ta đi cùng ngươi.
- Không cần.
Tuyết Cơ khẽ cười nói:
- Lữ Minh, ngươi xuất quan mới mấy ngày, có thể còn không biết, tu vi tiểu Vũ hiện tại đã đến cảnh giới Hóa Thần
Lời này vừa nói ra, không chỉ có là Lữ Minh, Đường Hương Hương luôn lạnh băng cũng lộ vẻ kinh ngạc.
- Có thật không?
Long Vũ để cho La Lâm ẩn dấu khí tức, cho nên dưới tình huống bình thường, không ai có thể nhìn thấu tu vi của hắn.
Long Vũ thấy được ánh mắt mong chờ của Đường Hương Hương, ngay sau đó liền phóng xuất khí thế ra ngoài. Giờ phút này mọi người đã có thể rõ ràng cảm ứng được khí tức của Long Vũ rồi.
Trong ánh mắt Lữ Minh hiện lên vẻ kinh ngạc cùng hâm mộ, nhưng ngay sau đó liền chắp tay chúc mừng:
- Sư đệ, xem ra ngoài tiểu sư muội ra, ngươi cũng chính là thiên tài của Thái Huyền Sơn chúng ta.
Uông Kiếm nghe vậy trong lòng chua xót, đáng tiếc lại không thể nói gì.
Phù Hoa, Phù Vân sớm đã biết chuyện này, giờ phút này cũng không có quá ngạc nhiên.
…………………………………………� �.
…………………………………………� �.
Khi tan họp về, Tuyết Cơ gọi Long Vũ qua một bên, thấp giọng nói:
- Tiểu Vũ, em làm sao vậy. Có phải cảm thấy Hương Hương thay đổi hay không? Chuyện này sớm đã nằm trong dự liệu, em nên có chuẩn bị tâm lý từ sớm rồi chứ. Nhưng chuyện này cũng không giống như em nghĩ đâu, Hương Hương cũng không phải là mất đi hoàn toàn trí nhớ, nàng chỉ là quên mất tình thù trong lòng mình thôi.
- Nói như vậy, cô ấy còn biết en, chẳng qua là không nhớ rõ giữa chúng em phát sinh chuyện gì thôi. Có phải như vậy không?
Long Vũ hỏi.
- Đúng vậy.
Tuyết Cơ gật đầu, nói:
- Đúng là là như vậy. Nhìn dáng dấp, Hương Hương ngay cả cừu hận của Đường gia cũng quên mất.
- Haiz!!!
Long Vũ thở dài một tiếng, nói:
- Luyện Vô Tình Thiên Đạo cái gì chứ, mất đi trí nhớ, cũng giống như mất đi một phần linh hồn, thật là không đáng…
- Nhưng Hương Hương cảm thấy đáng giá. . .
Tuyết Cơ nói:
- Hiện tại trừ tính cách có chút lạnh lùng ra, cũng không có gì không tốt.
- Chị Tuyết Cơ, làm sao em phát hiện, Hương Hương tiểu sư muội cùng đại sư huynh tương đối gần một chút?
Long Vũ đột nhiên hỏi.
- Ha ha.
Tuyết Cơ nhất thời cười:
- Làm sao? Tiểu tử em không phải là ghen tị sao?
- Dĩ nhiên không phải, em chỉ tùy tiện hỏi thôi. . .
’Long Vũ cường tự giải thích:
- Em cùng tiểu sư muội thật ra thì cũng không có gì. . . chuyện lần đó chỉ là ngoài ý muốn, là ma hồ làm trò quỷ.
- Được rồi, đừng mạnh miệng. . .
Tuyết Cơ thu hồi nụ cười, nghiêm trang hỏi:
- Tiểu Vũ, thật ra thì chị rất hi vọng em cùng Hương Hương ở chung một chỗ. Hai đứa cũng là người chị quan tâm nhất.
- Chuyện lúc trước chị lo lắng chính là em sẽ bị cừu gia của Hương Hương hãm hại, khiến em phải cuốn vào vô tận phiền não. Nhưng hôm nay đã không như trước rồi, lấy tu vi hiện tại của em và Hương Hương, hai đứa nếu là hợp lại với nhau, mặc dù không thể nói là vô địch thiên hạ, tối thiểu cũng có thể bảo vệ mình bình an. Đáng tiếc.
- Chị Tuyết Cơ, thật ra thì tiểu sư muội quên mất quá khứ đối với cô ấy cũng không tồi. Ít nhất, hiện tại cô ấy rất vui vẻ
Giúp em hướng tới cô ấy gửi lời thăm hỏi. Đúng rồi, chị Tuyết Cơ, chuyến đi Huyền Cảnh này em có thu hoạch quan trọng, em đã có được một chút tin tức về mẹ Thủy Tiên rồi, bây giờ em đang theo một luyện khí đại sư ở thành Hoành Thủy học tập luyện khí chi pháp. Nghe nói mẫu mẹ em cũng từng ở bên cạnh ông ta học tập luyện khí chi pháp, hơn nữa còn có được thành tựu rât lớn. Chẳng qua là vị đại sư kia cố ý giấu diếm một ít chuyện. Nhưng em sẽ không buông tha, sớm muộn gì em cũng lấy được hoàn toàn tín nhiệm, từ chỗ của ông ta nhận được tin tức về mẹ của em.
- Có chuyện này sao?
Tuyết Cơ vội vàng nói:
- Tiểu Vũ, chờ chuyện ở Thiên Hải hoàn thành, em dẫn chị cùng đi, để cho chị gặp vị đại sư này.
- Vâng.
Long Vũ gật đầu.
Lúc ra cửa, Đường Hương Hương chủ động cùng Long Vũ chào hỏi, nhưng giọng nói hết sức lãnh đạm, hơn nữa vẻ mặt không có bất kỳ kinh dị nào.
Hiển nhiên, ở trong mắt Đường Hương Hương, hắn chỉ là một người đồng môn bình thường.
Long Vũ cảm giác như trong lòng bị đâm một nhát, nhưng mà hắn cũng không nói thêm gì, xoay người yên lặng rời đi.
- Hương Hương.
Tuyết Cơ đi tới, nhìn bóng lưng Long Vũ, ý vị thâm trường nói:
- Chuyện lúc trước, con cùng tiểu Vũ quan hệ rất tốt. . .
- Vâng, sao ạ?
Đường Hương Hương tựa hồ sửng sốt một chút, quay đầu, đôi mắt chăm chú nhìn Tuyết Cơ, hỏi:
- Con cùng anh ấy thật rất tốt sao? Chúng ta là người thương sao?
- Sao lại hỏi như thế?
Tuyết Cơ có chút kỳ quái.
- Là đại sư huynh nói. . .
Đường Hương Hương lắc đầu nói:
- Nhưng con nhớ không rõ, nhưng con cảm thấy đại sư huynh nói giỡn thôi. Con nghĩ trước khi tu luyện Vô Tình Thiên Đạo, người thương của con hẳn là đại sư huynh. . . Thật ra thì cũng không sao cả rồi, dù sao sau này con cũng sẽ không cần có bạn trai, cũng sẽ không lựa chọn đạo lữ. . . Sư tôn, con hiện tại mong đợi nhất chính là ngày tu thành chánh quả, bạch nhật phi thăng, mới không uổng phí công lao người dạy bảo con. . .
.................................................. ............
Sau khi rời khỏi hội sở Huyền Môn, tâm tình Long Vũ có chút ảm đạm, trong lòng cảm thấy khó chịu. Đường Hương Hương tu luyện Vô Tình Thiên Đạo, có thể có được kết cục như hiện tại, thật ra đã coi như là không uổng công rồi. Ít nhất, nàng thành công. Cũng không giống như trước kia lo lắng nàng bị tẩu hỏa nhập ma, cũng không có biến thành kẻ giết người không chớp mắt, ma đầu lãnh huyết vô tình. Ngược lại, nàng chỉ quên đi yêu hận tình cừu không hẳn là mất tất cả trí nhớ.
Nàng vẫn chính là nàng.
Bất đồng duy nhất chính là mất đi một phần trí nhớ.
Từ ý nào đó mà nói, mất đi những phần ký ức này, đối với nàng mà nói, cũng là một chuyện tốt.
Trong lúc tâm phiền ý loạn đột nhiên điện thoại vang lên, nhìn số hiện lên một chút, là Hàn Duyệt gọi tới. Long Vũ hít sâu một hơi, bình tĩnh một chút sau đó bấm nhận điện.
Trong điện thoại, Hàn Duyệt nói:
- Tiểu Vũ, cậu đang ở đâu? Hiện tại có thể tới đây không? Tôi thấy con mèo nhỏ của cậu rồi, nó giúp chúng tôi tiêu diệt hơn mai mươi cương thi. . .
Long Vũ sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó hỏi:
- Chị Hàn, chị nói là Tiểu Hổ Đẹp Trai đang ở chung với chị, nó còn giúp các người tiêu diệt cương thi. . .
- Đúng vậy.
Hàn Duyệt ở trong điện thoại cười nói:
- Tiểu Vũ, tôi thật sự không thể tin được, con mèo nhỏ của cậu lại lợi hại thế. Đúng rồi, chúng tôi hiện tại đã thu đội rồi, tôi nghĩ cho câu biết một chút chuyện của Vương Quốc Duy. Cậu nếu có thời gian, nửa giờ sau, chúng ta gặp nhau ở cao ốc Nghiễm Điện. Ta mời cậu xem chiếu bóng, coi như là an ủi chủ nhân của con mèo nhỏ một chút.
- Được rồi.
Vốn trong lòng Long Vũ đang phiền muộn, ước gì có chuyện để phân tán lực chú ý của mình. Đồng thời, hắn cũng muốn thăm xem con tiểu súc sinh Thiên Dực Hổ mấy ngày nay đã đi chỗ nào.
Miêu bất giáo, chủ chi quá ( mèo không dạy không nghe lời chủ).
Long Vũ đã quyết định, lần này cần hảo hảo giáo huấn Thiên Dực Hổ một chút.
Chủ nhân không phát uy, nó còn tưởng rằng là mèo bệnh a.
Hai mươi phút sau, Long Vũ thuê xe chạy tới cao ốc Nghiễm Điện, ba phút sau, Hàn Duyệt chạy tới, nàng mặc một bộ đồ thể thao trong ngực ôm một con mèo màu trắng mập mạp.
- Thật xin lỗi. Mới vừa hoàn thành nhiệm vụ, trong khoảng thời gian ngắn không có chỗ thay quần áo, nên đành mặt tạm vậy.
Hàn Duyệt giải thích một câu. Thật ra thì nàng mặc cảnh phục rất đẹp, chẳng qua là cùng nam nhân đi xem chiếu bóng mà mặc cảnh phục, chuyện này có chút khó nhìn.
- Thật ra thì như vậy cũng rất đẹp.
Long Vũ lúc này mới phát hiện, Hàn Duyệt còn mặc quần cảnh quan. Nhưng quần cảnh quan so với quần bình thường cũng không có khác biệt lớn.
- Meo
Thiên Dực Hổ co rúc trong ngực Hàn Duyệt, hướng về phía Long Vũ gọi một tiếng, nhìn bộ dáng như muốn nhào vào lòng Long Vũ. Long Vũ trong lòng tức giận, hừ nói:
- Tiểu quỷ mày còn biết quay về sao. . . mày còn coi tao là chủ nhân sao? Tức chết tao, sớm biết mày không nghe lời như vậy, ban đầu tao không nên ấp trứng cho mày. . .
- Ấp trứng?
Hàn Duyệt hơi kinh hãi, có chút ngây người:
- Cái kia. . . con mèo này là ấp trứng ra sao?
- Úc!!
Long Vũ lúc này mới ý thức tới mình lỡ lời rồi.
- Đúng vậy , con mèo nhỏ không phải là ấp trứng, chị xem, tôi cũng bị người làm hồ đồ rồi.
Long Vũ vội vàng che lấp, đồng thời đem Thiên Dực Hổ từ trong ngực Hàn Duyệt ôm tới, hai tay bóp cổ của nó.
- Meo meo. . .
Thiên Dực Hổ bốn chân huơ loạn, trong miệng gào lên thê thảm làm ra đáng thương cầu cứu, nhất thời, chung quanh liền có mấy người đi qua chỉ trích Long Vũ là không không tốt.