Chương 162: Mã Hiểu Mai Vĩ Đại


- Cái gì?

Phúc Bá cười lạnh một tiếng, quanh thân nhất thời hiện lên một đạo kim quang, khí thế cường thịnh nhanh chóng tràn ngập bốn phía, trong con mắt Hoàng Kim Cự Long hiện lên một chút kinh ngạc cùng khinh hoảng.

- Vèo!

Một tiếng phát ra, thân hình Cự Long nhất thời thua nhỏ lại , Kim quang quanh thân cũng từ từ thay đổi, rồi từ từ hạ xuống đất biến thành một người khoảng ba mươi tuổi.

Hoa An thấy đầu của hắn rất lớn, không biết có phảiba cái đầu Cự Long nhập lại hay không.

- Ra mắt đại nhân.

Cự Long quỳ một chân trên đất, hành thân sĩ lễ, trên mặt tỏ vẻ tôn kính nói:

- Không biết đại nhân gọi về, Tiểu tam hồ ngôn loạn ngữ mong đại nhân đừng trách. Đúng rồi, đại nhân muốn máu của ta để cứu người nào?

-Không phải chuyện của người, không cần xen vào.

Phúc Bá đưa tay ra nói:

- Lấy ra....

Cự Long nghe vậy cũng không do dự, há miệng cắn đứt đầu ngón tay, Phúc Bá đưa tay hứng lấy hai giọt máu màu hoàng kim. Khóe miệng Phúc Bá mỉm cười nói:

- Được rồi, ngươi có thể trở về...

- Vâng....!

Tam đầu Hoàng Kim Cự Long còn muốn nói gì đó, thấy Phúc Bá bộ dạng không còn kiên nhẫn nữa thì lập tức hóa ra chân thân, ở giữa không trung bay đi.

- Này nhóc. Ở bên cạnh một đại nhân vật như vậy. Ngươi thật là đầy phúc khí...

Những lời này hiển nhiên là nhằm vào Hoa An.

-Ha ha. Ta hâm mộ ngươi quá.

Hoa An hướng về phía Cự Long làm mặt quỷ.

Giữa không trung truyền tới một trận cười.

………………………………

………………………………

Trên đường trở về, Hoa An cẩn thận hỏi:

-P húc Bá...... Hoàng Kim Cự Long trong truyền thuyết cũng cung kinh với người, Người rốt cuộc là.....

- Không cần hỏi nhiều....!

Phúc Bá nghiêng đầu nói:

- Hoa An, sự tình hôm nay ngươi coi như không biết gì, tốt nhất chôn thật sâu trong lòng. Không quản ta và ngươi trước kia là cái gì. Hiện tại, ở Thanh Tân Tiểu Trúc này ta là quản gia, ngươi là đồng tử, không hơn không kém. Hiểu chưa?

- Vâng!

Nhìn Hoa An tuy tuổi còn nhỏ nhưng kỳ thật đã muốn hơn một trăm tuổi rồi, là một kẻ đặt biệt tinh ranh.

Trở về hậu viên Thanh Tân Tiểu Trúc, Phúc Bá kêu Hoa An dẫn Mã Hiểu Mai lại đây, Lý do là cần sự hỗ trợ của nàng cứu Long Vũ.

- Thật sự muốn tôi hỗ trợ sao?

Trên mặt Mã Hiểu Mai lộ ra tia nghi hoặc. Thật sự không thể tưởng tượng được mình có khả năng làm cái việc khó này.

Kim Phượng cũng đến xem, nhưng hiện tại đã giao mọi chuyện cho Phúc Bá nên nàng cũng không ở lại lâu, nhanh chóng ly khai.

Mã Hiểu Mai chỉ nghĩ đến cho có hình thức thôi chứ nàng không nghĩ ra mình có thể giúp được gì.

Đương nhiên là vì có khả năng cứu được Long Vũ , nên nàng sẵng sàn tự nguyện làm gì cũng được.( Biên: Cái này mới chết nè )

-Không sai, chính là cần sự hỗ trợ của cô, hơn nữa cô rất có khả năng làm được. Hiện tại vấn đề là cô có chịu làm hay không?

Phúc Bá hỏi.

- Nguyện ý, quản gia gia cứ nói đi, chỉ cần làm được thì tôi nhất định không chối từ.

Mã Hiểu Mai phát thệ.

- Việc này....

Phúc Bá trầm ngâm hạ giọng nói:

- Như vậy đi, cô trước tiên nghe tôi nói xong đã, rồi sau đó hãy quyết định sau.

Nghe Phúc Bá nói thế, trong lòng Mã Hiểu Mai nghĩ thầm, nhìn lão ta úp úp mở mở như thế tám phần là không phải chuyện tốt lành gì.

Nhưng mà Mã Hiểu Mai cảm thấy chỉ cần có thể cứu được Long Vũ thì làm cái gì cũng đều đáng giá.

- Cô bé, Cho cô biết , tôi đã lấy máu của Sinh Mệnh Chi Long. Cứu sống hay thậm chí là khôi phục đan điền đang bị tổn thương đều không thành vấn đề. Nhưng mà thể chất của Long Vũ còn rất yếu, hơn nữa tu vi lại kém. Hiện tại rất khó để dùng máu của Sinh Mệnh Chi Long. Mà máu đó thì phi thường bá đạo. Nếu làm không tốt thì chẳng những không cứu cậu ta mà còn hại thêm. Cho nên tôi cần cô giúp cậu ta giải tỏa bớt máu của Sinh Mệnh Chi Long này....

Nói tới đây, Phúc Bá mới nhìn Mã Hiểu Mai nói:

- Thân thể Tiểu Vũ thuần dương, thân thể cô lại thuần âm, hơn nữa cô lại còn là tấm thân xử nữ, cô có nguyện ý...., lấy tinh khiết lực trong cơ thể của cô là có thể giúp cậu phá giải bá khí bá đạo trong cơ thể ......

- Tôi phải làm như thế nào?

Phúc Bá nói nửa ngày, nhưng không có nói đến trọng tâm.

- Kỳ thật rất đơn giản, hợp thể......

Phúc Bá thản nhiên nói.

- Hợp thể?

Mã Hiểu Mai nhất thời ngây dại, thật sự là sợ đến ngây dại.

Nếu như phương pháp khác, nàng căn bản không do dự chút nào. Thế nhưng hợp thể thì.....thứ nhất là xấu hổ, thứ hai là nàng không muốn như thế biến thành đàn bà thật sự.

- Phụ nữ Mã gia đều bị nguyên rủa, cho nên cùng nam nhân hợp thể thì liền mất đi một phần đạo lực, biết thành thường nhân

Phúc Bá cười nói:

- Trong lòng cô băn khoăn là như vậy phải không?

Mã Hiểu Mai sắc mặt hơi kinh hãi:

- Đúng vậy, làm sao mà ông biết được?

- Tôi làm sao mà biết không quan trọng. Quan trọng là tôi có thể bảo vệ cô vô sự.

Phúc Bá thản nhiên nói:

- Cùng Long Vũ hợp thể, cô chỉ mất đi trinh tiết, còn về tu vi tôi có thể bảo đảm chỉ có chỗ tốt , không có chỗ xấu. Ngoài ra còn có được máu của Sinh Mệnh Chi Long hỗ trợ, tương lai tu luyện đều có được trợ giúp thật lớn.

-Thật sự?

Mã Hiểu Mai có chút do dự.

-Đương nhiên là sự thật.

Phúc Bá nói:

- Các người đều là bằng hữu tốt, tôi làm sao có thể đi lừ đứa trẻ như cô. Thời gian của Tiểu Vũ không nhiều lắm. Hiện tại ở đây chỉ có cô. Nếu cô kiên trì không chịu, hiện tại tôi chỉ còn cách tìm người khác.

- Không cần phải tìm.

Mã Hiểu Mai cắn răng nói:

- Tuổi của ông có khi còn lớn hơn ông nội của tôi. Tôi tin tưởng ông sẽ không gạt người... Tôi nguyện ý giúp anh Vũ....

- Được rồi, một khi cô đã quyết định , vậy tôi sẽ truyền cho cô công pháp giải máu huyết Phách Pháp môn, cô lại đây...

Phúc Bá ý bảo Mã Hiểu Mai bước tới.

Mã Hiểu Mai theo lời đi tới, Phúc Bá duỗi tay tại ót của này khẽ vuốt xuống, trực giác của Mã Hiểu Mai cảm thấy có một cỗ nước ấm tiến vào trong não. Ngay sau đó hiện lên một bộ công pháp rõ ràng.

Cùng với đó là một đoạn khẩu quyết xuất hiện ở đầu.

Sắc mặt Mã Hiểu Mai lạnh như băng ngẫu nhiên ửng đỏ lên ngượng ngùng.

- Cô bé, tôi hỏi thật một lần nữa, cô thật sự không hối hận chứ?

Phúc Bá hỏi.

Mã Hiểu Mai kiên định trả lời:

- Tôi nguyện ý....

- Hoa An, đi báo cho tiểu thư, để cô ta chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta lập tức sẽ tiến hành.....

Phúc Bá khoát tay, ý bảo Hoa An rời khỏi.

Dừng một chút, ánh mắt Phúc Bá hiền lành nhìn Mã Hiểu Mai nói:

- Cô bé, tôi biết cô một lòng muốn giải trừ nguyền rủa của Mã gia. Chỉ cần cô theo Long Vũ, sớm muộn gì cũng có cách hóa giải....

-Thật sự?

Mã Hiểu Mai sững sờ dừng lại.

- Đúng vậy...

Phúc Bá nghiêm túc nói.

…………………………………

…………………………………

Kim Phượng đã từ miệng của Hoa An biết được một chút tình huống. Trên thực tế nàng tính đi tìm Phúc Bá, nhưng đã liệu trước Phúc Bá phải làm như vậy.

Đối với thân phận, lai lịch Phúc Bá, nàng rất là rõ ràng.

Nhưng mà còn có chuyện ngoài ý muốn, nàng cứ nghĩ là Phúc Bá sẽ đến khuyên mình đi lấy máu của huyết Sinh Mệnh Chi Long.

Dù gì thì nàng cũng là lựa chọn tốt nhất.

-Phúc Bá....

Lúc này, Phúc Bá cùng Mã Hiểu Mai đã cùng nhau bước vào.

Phúc Bá mời Mã Hiểu Mai vào trước, Vào cửa hắn bảo Mã Hiểu Mai há mồm ra xong đem giọt máu đó bỏ vào trong miệng của nàng. Sau đó hắn hướng về Kim Phượng nói:

- Tiểu thư, tôi biết cô muốn hỏi gì. Cô cùng cậu ta không thích hợp....

- Địa vị khác nhau sao?

Kim Phượng hỏi.

- Không phải.....!

Phúc Bá cười nói:

- Hai người không thể thành vợ chồng được.

- Ai nói tôi cùng cậu ta không thể làm vợ chồng được?

Kim Phượng cau mày nói:

- Tôi thủy chung cảm thấy được tôi thích hợp hơn cho việc cứu cậu ta... Điểm này tin tưởng ông cũng là biết.

- Tôi biết. Nhưng mà tôi vẫn không thể cho cô làm việc này. Tôi với cha cô là mạc nghịch chi giao ( Bạn bè rất tốt), cho nên tôi mới đến Thanh Tân Tiểu Trúc giúp cô. Tôi có trách nhiệm cũng có nghĩa vụ xem trọng cô... Tiểu thư, xin cô tin tưởng tôi, tôi chắc chắn sẽ làm được.

Phúc Bá nghiêm túc nói.

Kim Phượng nghe vậy, cuối cùng vẫn gật đầu.

Dừng một chút, , Kim Phượng lại hỏi:

- Phúc Bá, cô ấy tự nguyện sao?

- Cô nói xem, loại chuyện này nếu không phải tự nguyện ai còn có thể đáp ứng...

Phúc Bá ném cho Kim Phượng một cái ánh mắt yên tâm, lập tức cười nói:

- Chỉ cần ba ngày ba đêm Tiểu Vũ nhất định sẽ khôi phục. Máu huyết Sinh Mệnh Chi Long thần kỳ đến cỡ nào, cô hẳn là phải biết . .

Ba ngày ba đêm?

Kim Phượng nhất thời ngây ngẩn cả người, Long Vũ cũng tốt, Mã Hiểu Mai cũng tốt, tất cả đều là nhân loại, nhân loại tinh lực đều rất lớn đó sao....

- Ý của tôi là, sau ba ngày ba đêm Tiểu Vũ sẽ khôi phục, về phần chuyện này, chỉ cần vài lần là được . .

Phúc Bá giải thích.

- Vâng.

Dừng một chút, Kim Phượng lập tức lại nói:

- Phúc Bá, cám ơn ông. Trong thiên hạ, có thể lấy được máu huyết Sinh Mệnh Chi Long, ngoại trừ ông là Long Hoàng, không ai có thể lấy được. Đại ân của ông, tôi nhất định sẽ báo đáp.

- Ha ha.

Phúc Bá cười nói:

- Tiểu thư, lời này của cô nói ra có phải là không xem tôi là người nhà ... Hơn nữa, cho dù là báo đáp, cũng là đứa nhỏ Long Vũ đó... Cậu ta phải báo đáp mọi người chúng ta trong Thanh Tân Tiểu Trúc.

- Vâng!!!

Kim Phượng gật đầu cười nói.

…………………………………..

…………………………………..

Tâm tình Mã Hiểu Mai có chút phức tạp, đẩy phiến cửa gỗ kia ra, tiến nhập vào trong nhà. Vừa mắt liền thấy được Long Vũ lẳng lặng nằm ở trên giường.

Thoáng do dự, Mã Hiểu Mai chậm rãi đi tới giường, dừng trước mặt Long Vũ. Ước chừng nhìn mấy phút đồng hồ, nàng cắn môi, cởi áo khoác trên người ra.

Lúc này, ở ngoài truyền lại thanh âm của Phúc Bá:

- Cô bé , nhớ kỹ một chuyện, vứt bỏ tạp niệm..... Đừng quên pháp môn tôi truyện thụ cho cô.

Giờ phút này, quanh thân Mã Hiểu Mai chỉ còn lại có một thân áo lót màu trắng trong suốt, trên khuôn mặt nhất thời một phần ngượng ngùng, một phần dễ thương.

Chậm rãi nhắm mắt lại, Mã Hiểu Mai bắt đầu cẩn thận nhớ lại pháp môn Phúc Bá truyền thụ cho. Từng phần đều làm cho kẻ khác mặt đỏ tim đập. Tư thế tại trong đầu của nàng giống như một cuốn phim bình thường xẹt qua.

Mấy phút đồng hồ sau, Mã Hiểu Mai đem bàn tay nhỏ bé mềm mại lạnh như băng, nhẹ nhàng lướt trên người Long Vũ, chậm rãi cỡi y phục hắn ra.

Trong lúc tay nhỏ bé nàng chạm đến lưng quần Long Vũ thì nàng do dự, sắc mặt ửng đỏ đã muốn lan tới cổ.

- Cô bé , thời gian không đợi cô đâu.

Phúc Bá tựa hồ biết nàng do dự, đứng tại môn ngoại truyền âm

- Bắt đầu đi... Cô do dự một giây, sinh mệnh của cậu ta thì càng thêm nguy hiểm một chút.

- Tôi biết!!!

Mã Hiểu Mai đáp lại một tiếng, lập tức ôm hôn lấy Long Vũ, máu huyết Sinh Mệnh Chi Long từ miệng nàng tiến nhập vào trong miệng Long Vũ.

Giọt máu huyết tiến vào trong miệng Long Vũ nhất thời hóa thành một dòng nước ấm chạy khắp kinh mạch của hắn, lan tới đan điền. Hiệu quả tức thời, sắc mặt Long Vũ tái nhợt trong khoảnh khắc liền hồng thuận hơn.

Dòng nước ấm rất nhanh tựu biến thành nhiệt lưu.

Tại trong cơ thể Long Vũ chạy một chu thiên, cổ nhiệt lưu chậm rãi hướng đan điền hội tụ.

Giờ phút này, mặc dù là đứng ở bên người Long Vũ, Mã Hiểu Mai cũng có thể cảm ứng được thân thể lửa nóng của hắn.

Không kịp do dự, Mã Hiểu Mai duỗi tay đem quần Long Vũ cởi ra. Có lẽ giọt máu huyết chính là nguyên nhân, Long Vũ mặc dù đang ở hôn mê, nhưng là vật cứng giữa háng cũng hùng tráng vểnh cao.

Hàm răng Mã Hiểu Mai hơi lộ ra, há hốc mồm, thấp giọng than vài câu, chính là thanh âm kia nhỏ như muỗi kêu phì. Ngoại trừ nàng, phỏng chừng người khác ai cũng nghe không được.

- Anh Vũ.

Cuối cùng Mã Hiểu Mai khẽ gọi một tiếng, sau đó, toàn thân nàng đã không còn gì.

Thân thể Long Vũ càng ngày càng nóng, như là bị bàn ủi đốt đỏ.

Mã Hiểu Mai không dám lãnh đạm, tim đập nhanh, cắn răng một cái, hai chân quỳ xuống kẹp thân thể Long Vũ ở giữa, đem phần kiều đồn co dãn đang ngồi lên trên cái xúc xích cứng nóng.(Dịch Giả: Kỵ sỹ thế.....Cưỡi cái bàn ủi chắc cảm giác không dễ chịu đâu .... )

Gương mặt của nữ nhân đỏ rừng rực rất là mê người, nhất là thanh âm của hơi hơi thở gấp, thân thể lại như một vưu vật trời sinh thì cho dù liệt dương mườinăm cũng có chút cương cứng. Đáng tiếc, Long Vũ của chúng ta giờ phút này còn là một người thực vật, nghe không được, cũng nhìn không thấy. Cũng không biết có hay không có thể cảm giác được.

Bàn tọa chậm rãi phập phồng, Mã Hiểu Mai vẫn còn có chút sợ hãi.

Nhưng mà nàng rất nhanh điều chỉnh tâm tính, trong lòng yên lặng vận khởi pháp môn mà Phúc Bá truyền thụ cho, một thời gian da thịt trắng nõn nổi lên một tia đỏ ửng.

- Ư.. ư.. phù.. ứ..

Một vài tiếng rên đủ để đảo lộn chúng sinh từ đôi môi mê người của Mã Hiểu Mai phát ra, tình yêu đã đến với nàng, ngập tràn trên khuôn mặt.

-Phựt!!!....(DG: Không biết âm thanh chính xác có như thế này không. Biên: Ta cũng chưa nghe thấy bao giờ :220:)

Đã không còn tầng ngăn trở, tinh khiết lực trong cơ thể Mã Hiểu Mai nhanh chóng tiến vào cơ thể Long Vũ, bắt đầu cùng máu huyết trung hòa với nhau.

Càng thêm ngạc nhiên chính là vết máu ở phía dưới cũng bị Long Vũ hấp thu. Một khắc này, tinh khiết lực Mã Hiểu Mai trào ra càng lúc càng nhiều.

Mặt đầy nét xuân, dưới sự hỗ trợ của bí pháp, Mã Hiểu Mai mặc dù là lần đầu như vẫn không có cảm giác đau.

Trái lại, cái cảm giác dục tử dục tiên càng lúc càng mạnh mẽ.

Đúng như Phúc Bá nói, máu trinh, cùng tinh khiết lực, hai cỗ lực lượng kết hợp cùng một chỗ, mới có thể trung hoà kia cổ nhiệt lưu cùng khí bá đạo.

Suốt một đêm, Mã Hiểu Mai không ngừng đổi mới hơn mười tư thế. Hưởng hết sung sướng của thế gian

Mã Hiểu Mai làm tất cả chuyện này, hoàn toàn là vì trung hoà này khí phách. Chữa trị sinh cơ cùng đạo cơ cho Long Vũ.

Đêm hôm đó, hảo một phen Vu Sơn.

…………………………………….

…………………………………….

Dường như sau lần thứ năm tiết thân, ý thức của Mã Hiểu Mai dần dần bình tĩnh, lý trí cũng mạnh bạo hơn. Do dự kia kịch liệt vận động, mồ hôi đã muốn thấm ướt thân thể nữ nhân. Giờ phút này, nàng vẫn dạng chân ngồi ở trên người Long Vũ, cái mông trắng tinh vểnh cao vẫn cùng Long Vũ chặt chẽ kết hợp cùng một chỗ.

Nữ nhân duỗi tay đem kia mái tóc hỗn độn nhẹ nhàng mà phiết tại sau tai, trên mặt má hồng đã bớt, kiều diễm ướt át... Trên trán ba phần ngượng ngùng, bảy phần lo lắng.

Thật lâu sau, nàng cẩn thận từ trên thân người Long Vũ, nhẹ nhàng mà đi xuống mặc vào y phục của mình.

Sau khi mặc quần áo tử tế, Mã Hiểu Mai xuống giường, đứng ở trên mép giường, lẳng lặng nhìn chằm chằm Long Vũ xem ra vẫn ngủ say trước mặt.

Đôi môi Mã Hiểu Mai nhỏ nhắn khẽ nhếch, tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng là cuối cùng một câu cũng không nói, một hàng thanh lệ từ trong đôi mắt chảy xuống, một giọt, hai giọt...

Thoáng do dự, nàng lại giúp Long Vũ mặc quần áo. Trong lúc mặc quần tay nhỏ bé của nàng cùng vật cứng Long Vũ từng có vài lần tiếp xúc thân mật. Nhưng mà tại đã trải qua năm lần, tâm tính của nàng đã muốn trở nên càng thêm kiên cường.(Biên: Vẫn còn cứng )

Ngồi ở trên giường sững sờ một đoạn thời gian sau, Mã Hiểu Mai mang một loại tâm tình phức tạp mở cửa phòng đi ra ngoài.

Lúc này, đã là sáng sớm ngày hôm sau .

- Hiểu Mai, khổ cực cho em.

Mở cửa phòng, Kim Phượng mở lời an ủi.

- Em không sao, mọi người đi coi anh Vũ đi.

Cũng không biết tại sao, trên mặt Mã Hiểu Mai không có...chút cảm tình nào.

- Hoa An, mang Hiểu Mai đi nghỉ ngơi.

Kim Phượng dặn dò một tiếng.

- Đợi một chút, cô bé.

Phúc Bá gọi Mã Hiểu Mai lại, nói:

- Cho cô viên thuốc này ... Dùng nước uống vào, lấy đạo lực hóa giải, cô sẽ không có việc gì...

Mã Hiểu Mai tiếp nhận viên này đan dược, sau đó mới phát hiện mình dĩ nhiên mất đi đạo lực.

Trong lòng căng thẳng, nàng theo bản năng nhìn một chút đan dược trong tay, bàn tay vốn đã nắm chặt càng chặt hơn.

Kim Phượng, Phúc Bá vào nhà, sau cẩn thận kiểm tra Long Vũ một lần tình huống thân thể. Tuy rằng hắn vẫn hôn mê, nhưng thần sắc cũng đã đã khôi phục rất nhiều, kinh mạch trong cơ thể, thậm chí cả kia đan điền phá vỡ cũng đã được chữa trị .

Máu huyết của Sinh Mệnh Chi Long chính là thần kỳ như vậy.

- Ha ha, không có việc gì.

Phúc Bá cười hì hì nói:

- Khi thằng nhóc này tỉnh ngủ, thì sẽ bình thường lại thôi ... Tiểu thư, chúng ta đi ra ngoài đi, tên suýt chết vẫn được hưởng phúc này còn phải ngủ hai ngày nữa mới tỉnh.

-Vâng.

Kim Phượng gật gật đầu, lập tức liền đi theo Phúc Bá rời khỏi phòng.

………………………………..

………………………………..

Ngày thứ ba, Kim Phượng, Phúc Bá ước hẹn trước đến xem tình hình của Long Vũ. Trên nửa đường, Phúc Bá đột nhiên giật mình. Ngơ ngác đứng ở nơi đó, trong ánh mắt lộ ra một tia mờ mịt.

- Phúc Bá, xảy ra chuyện gì?

Kim Phượng dừng bước hỏi một câu, nhưng vừa dứt lời, nàng đồng dạng sửng sờ.

Một cổ hơi thở cường đại đang cái phòng kia tỏa nơi khắp nơi.

Khí tức kỳ quái, chủ thể tựa hồ là hơi thở Phượng Hoàng lệnh, cỗ hơi thở này Kim Phượng tự nhiên là phi thường quen thuộc. Nhưng là tại cổ hơi thở này còn có một cổ hơi thở khác.

Cổ hơi thở kia tựa hồ là một kiếm khí nào đó.

Hai cổ hơi thở trộn lẫn cùng một chỗ, lúc sau có vẻ thập phần cường đại.

Long Vũ lúc này đang ngồi xếp bằng trên giường, hai tay tự nhiên rủ xuống, trên mặt lộ ra một ít nghi hoặc. Tựa hồ đang suy tư cái gì.

Lúc này, trong đầu của hắn đang ở tính toán theo công thức Thiên Sư kiếm quyết. Mà ở trước mặt của hắn, Thiên Sư pháp kiếm đang trôi nổi giữa không trung, kiếm thể không ngừng run rẩy, tựa hồ có vẻ cực kỳ hưng phấn.

Tru Tà, Phá Ma, Tịnh Hóa, Trảm Thiên, Diệt Thiên... Thiên sư kiếm quyết từng chiêu thức đều ở trong đầu Long Vũ hiện lên. Vốn là rất nhanh, theo sau càng lúc càng nhanh. Hắc không phát hiện đạo lực trong cơ thể đang chậm rãi vận chuyển.

Đặc Thù Không Gian - Chương #162