Các đồng chí copy truyện nên ghi chính xác người dịch, người biên, nguồn. Việc làm này là tôn trọng công sức những người cống hiến cho cộng đồng người yêu truyện
Có mấy lần Long Vũ đề nghị nghỉ một chút, nhưng Hàn Duyệt không chịu dừng lại. Cũng không biết xuất phát từ mục đích gì, nàng gắt gao quấn lấy Long Vũ, căn bản là không cho hắn có cớ rời khỏi.
Lúc này Long Vũ vô tình cúi đầu nhìn xuống, ặc ặc, cái khe núi mê hồn kia đập thẳng vào mắt hắn(Dịch giả: Núi đè bà con ơi…..chạy mau). Điệu nhảy vẫn cứ tiếp tục, hai bầu vú vẫn cứ dao động theo thời gian. Nếu vận khí tốt một chút thì khỏi nói, đằng này Long Vũ cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai điểm hồng hồng như hạt lựu ở trên đỉnh núi mà thôi.
Đương nhiên, cái khoảnh khắc đó rất nhanh trôi qua.
Nhưng mà chỉ trong thời gian như vậy đối với cao thủ Long Vũ mà nói thì đã là không tồi rồi.
-Như vậy dường như không có đạo đức...
Long Vũ nhịn không được nuốt ngụm nước bọt, nỗ lực không để cho mình nhìn vào chỗ đó nữa , nhưng cũng nhịn không được liếc mắt nhìn qua.
- Chị Hàn, qua chỗ sáng một chút...
Long Vũ cảm giác mình làm thế sẽ tốt hơn. Làm người mà, không nên thiếu đạo đức như vậy... . Đang định chuyển bước thì Long Vũ bắt gặp một ánh mắt hung hăng nhìn hắn mấy lần.
Chấm dứt một khúc nhạc, mọi người sôi nổi dừng lại nghỉ ngơi.
Trước sau bất đồng, khi những cặp nam nữ đều đã không còn cái gì gọi là ngại ngùng nữa, một vài đôi nam nữ ngồi cùng với nhau, hai tay cũng khá bận rộn.
Đương nhiên, cái này cũng chỉ nằm giới hạn của nó mà thôi.
Giáo viên cùng sinh viên lúc đó, ngoại trừ khiêu vũ ra, thì tựa hồ còn rất là thuần khiết.
Long Vũ ra cửa lấy hai chai nước khoáng, đưa cho Hàn Duyệt một chai, còn một chai cho mình. Thật lâu sau mới thấy nàng mởi nắp chai. Long Vũ nói:
- Tôi không biết chị thích uống cái gì, tôi tiện tay mua đại thôi...
Hiển nhiên, Long Vũ không hề có chút lãng mạn nào. Thậm chí còn vô tư đến nỗi phá hư cái không khí gần như là lãng mạn này.
Nhưng mà Hàn Duyệt cũng không có để ý. Nàng hôm nay là cố ý đến tìm Long Vũ. Bởi vì có một số việc nàng muốn hỏi rõ ràng một chút. Nhưng mà tình huống bây giờ, ở đây nhiều người như vậy, có chút không thích hợp .
- Chà chà…. Tiểu Vũ. Mày giỏi thật…
Đột nhiên, Trương Đại Ngưu một mình đi tới, trong mắt hắn chỉ có hai từ hâm mộ. Rồi biến mấtmang theo từ ghen tị.
Cho đến khi Long Vũ cùng Hàn Duyệt đang nhảy múa nháy nháy mắt. Hắn mới nhớ tới Long Vũ từng nói. Tao thật ra đã có bạn gái.
Nói cách khác, Trương Đại Ngưu cũng nghĩ Hàn Duyệt là bạn gái Long Vũ.
Tuy rằng một người là giáo viên, một người là sinh viên Nhưng cái này cũng không gây trở ngại bọn họ yêu nhau. Nam chưa vợ, nữ chưa chồng, hơn nữa cũng không phải họ hàng gần. Căn cứ luật hôn nhân, bọn họ hoàn toàn có thể đến với nhau
Về phần giáo viên và sinh viên?
Vất vào sọt rác, hiện tại là năm nào rồi, ai còn để ý mấy thứ này.
Có câu là lưỡng tình tương duyệt, cần gì hắn phải nhúng tay vô làm mọi chuyện lộn xộn thêm kia chứ.
Bọn sắc lang ở phía xa kia cứ chỉ trỏ Long Vũ cùng Hàn Duyệt có một chút không cam tâm, Đúng là bọn tiểu nhân, ăn không được nên ghen ghét đây mà.
Long Vũ khẽ nhíu mày, sắc mặt có chút không vui.
Hàn Duyệt thì ngược lại , không có một chút gì gọi là làm bộ ,nàng chỉ tập trung chú ý vào Long Vũ. Khắp chung quanh mọi người xì xào bàn luận. Nàng hoàn toàn không để mắt đến.
- Đại Ngưu, bạn nhảy của mày đâu?
Long Vũ tò mò hỏi.
Trương Đại Ngưu rút hộp quẹt ra chăm một điếu thuốc. Hút một hơi, phun ra một cái vòng khói, rất kỹ thuật nói:
- Đời tôi cô đơn nên hôm nay vẫn cô đơn...
Hàn Duyệt ánh mắt chuyển hướng Trương Đại Ngưu, rồi lập tức hướng Long Vũ nói:
- Bạn của cậu rất hài hước... Đúng rồi, cậu chính người nhảy Mai cồ rắc sơn kia sao?
Hiển nhiên, Hàn Duyệt đến vũ hội không phải muộn.
- Đúng vậy
Trương Đại Ngưu mỉm cười, nhân cơ hội khen Long Vũ:
- Hàn lão sư... Người đó chính là tôi. Kỳ thật cái này không tính là gì, kỹ năng này, tất cả đều là Tiểu Vũ dạy.
Nói tới đây, Trương Đại Ngưu cả gan hỏi:
- Hàn lão sư, mạo muội hỏi một câu, cô cùng tiểu Vũ kết giao đã bao lâu, tôi và tiểu Vũ là anh em sống chết có nhau... Thằng này lại giấu tôi lâu như vậy.
-Nói bậy bạ gì đó?
Hàn Duyệt khẽ cáu một tiếng, nói :
- Cậu nói bậy bạ gì đó ?
Biết Hàn Duyệt da mặt mỏng, hắn đành phải hạ giọng, vẻ mặt mập mờ:
- Hàn lão sư, người ngay thẳng không bao giờ nói dối. Tiểu Vũ đã nói với tôi, cô là bạn gái của cậu ta...
- Phụt…
Long Vũ đang uống nước, thình lình nghe được một câu như vậy nói, phun toàn bộ nước trong mồm vào người Trương Đại Ngưu.
Trương Đại Ngưu cho rằng Long Vũ là cố ý, hiểu ý cười cười:
- Tao biết rồi, ko làm kỳ đà nữa... Hai cô trò cứ thoải mái tâm sự đi.
Hàn Duyệt âm thầm nhíu mày suy nghĩ, đích xác là ngày đó Long Vũ đã nói với cha mình cùng Lưu cục trưởng những lời không nên nói...
Suy nghĩ đến đây, Hàn Duyệt nghi hoặc tự hỏi: “Cậu ta thực sự yêu thích mình sao? Nếu như là thật sự thích, mình nên làm sao bây giờ? Tuổi tác chênh lệch như vậy, làm sao đây?”
Liên tiếp nhiều vấn đề làm cho Hàn Duyệt nhức đầu.
Long Vũ cũng âm thầm buồn bực, hắn đang nghĩ chính mình cũng chưa từng cùng Đại Ngưu nói qua, tại sao hắn lại cho rằng Hàn Duyệt là bạn gái của mình?
Đồng dạng trong lòng Trương Đại Ngưu cũng có nghi vấn, hắn đang nghĩ thầy trò yêu nhau tại đại học Thiên Hải, rốt cuộc sẽ náo động như thế nào... . Ba người ngồi một bàn, đều đang suy nghĩ các vấn đề khác nhau.
- Này bạn ơi, xin bạn nhường một chút.
Thanh âm của cắt đứt dòng suy nghĩ của ba người. Long Vũ theo bản năng ngẩng đầu nhìn, trước mặt xuất hiện một sinh viên anh tuấn, tươi cười ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Hàn Duyệt.
Cậu sinh viên kia tỏ vẻ rất lễ phép nói :
- Thực xin lỗi, bạn này, có thể mời bạn nhường một chút, tôi muốn mời Cô Hàn đi khiêu vũ.
Ngữ khí coi như cũng tàm tạm, nhưng ánh mắt kia có chút không tốt.
Làm cho người ta một loại cảm giác lai giả bất thiện, thiện giả bất lai.(Đại ý là: kẻ đến là kẻ không lương thiện, kẻ lương thiện thì không đến).
Đáng ghét. Đây là ấn tượng đầu tiên của Long Vũ.
- Là mày, Vương Quốc Duy? Sau đó, Trương Đại Ngưu cũng nhận ra khuôn mặt mà hắn ghét nhìn thấy nhất. Chính là bạch mã hoàng tử đã vác chiến đao đoạt đi người yêu của hắn, cố nhân Vương Quốc Duy.
Sau khi nghe được ba chữ Vương Quốc Duy, trong lòng Long Vũ xuất hiện một ý nghĩ trong đầu:
- Không phải kẻ địch không tụ họp...
Mà Vương Quốc Duy cũng nhận ra Trương Đại Ngưu.
Cái gọi là cừu nhân gặp mặt căng đỏ mắt
Hai người này liếc mắt nhìn nhau, Vương Quốc Duy nói trước:
- Thì ra là Đại Ngưu, ha ha, thật sự là hiếm thấy. Đúng rồi, tao đang định nói cho mày một tiếng . Con đàn bà đê tiện Vương Nguyệt kia, bị tao đã đá rồi, từ giờ trở đi, mày liền có thể gương vỡ lại lành... . Còn nữa, tao phải nói với mày một câu , con đàn bà kia kia là một vưu vật chưa thỏa mãn dục vọng...
- Mày...
Trương Đại Ngưu vốn đã nghĩ thông suốt , hiện tại bị Vương Quốc Duy đâm vào vết thương kích thích cho một trận. Hắn tức giận quát một tiếng, nói :
- Thằng hỗn đản này...
-Như thế nào?
Dường như Vương Quốc Duy cố ý trước mặt Hàn Duyệt khoe khoang chính mình là nam tử hán khí thế, hắn khinh thường cười lạnh nói:
- Muốn đánh nhau phải không? Ra cửa trường, rồi mày sẽ biết chiến thắng sẽ mỉm cười với tao...
-Biến ——!
Im lặng nãy giờ Long Vũ rốt cục cũng ko nhịn nữa quát.
- Mày lại tính là cái chó gì...
Vương Quốc Duy liếc mắt đánh giá từ đầu đến chân Long Vũ một cái, khinh miệt cười:
- Chuyện tình hoàng tử cùng cô bé lọ lem tao nghe rồi. Nhưng đây là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga tao cũng chưa từng nghe qua. Mày ngoan ngoãn mà câm cái mồm lại... Đúng rồi, từ hôm nay trở đi, tao không muốn tại Thiên Hải nhìn thấy mặt mày. Nếu không gặp một lần, đánh một lần...
- Trên người cậu nồng nặc mùi nước hoa, nhưng tôi vẫn có thể ngửi được một chút mùi thối...
Nói chuyện chính là Hàn Duyệt, nàng cười lạnh một tiếng, nói :
- Mời cậu đi cho.
Nói xong, Hàn Duyệt nhìn Long Vũ lộ ra vẻ mặt có lỗi tươi cười, sau đó ôn nhu nói:
- Tôi không biết loại cặn bã sẽ xuất hiện ở trong này quấy rầy tôi và cậu vui vẻ...
- Vương Quốc Duy, tôi thật sự thay cậu cảm thấy xấu hổ. Chẳng lẽ cậu thực sự không biết rằng, cả Thiên Hải ,giáo viên và sinh viên đều xem cậu là một người cặn bã...
Hàn Duyệt ra vẻ thương hại nói :
- Cậu thực bi ai.
Vương Quốc Duy bị một câu tức nghẹn mặt giận đỏ bừng, nhưng mà hắn tu dưỡng cũng không tệ lắm, nỗ lực hít sâu một hơi mới nhìn Hàn Duyệt nói:
- Hàn lão sư, cô có thể cự tuyệt của tôi, nhưng cô không nên vũ nhục tôi.
-Vũ nhục?
Hàn Duyệt nhất thời tựu nở nụ cười:
- Cậu quá đề cao chính mình rồi đó.
Cái này Vương Quốc Duy thật sự bị tức nổ phổi. Chỉ thấy hắn cắn răng, hung hăng nhìn Hàn Duyệt. Dáng vẻ oai phong khi nãy, giờ phút này đã sớm không còn sót lại chút gì .
Trên mặt Vương Quốc Duy lúc xanh lúc đỏ. Liên tục biến ảo vài lần, cuối cùng hắn nghiễn chặt răng nói với Hàn Duyệt:
- Hàn lão sư, tôi đối với cô là thật tâm...
Mọi người nghe vậy, nhất thời đã cảm thấy mất hết thú vị.
Nguyên bản, bọn hắn nghĩ đến Vương Quốc Duy sẽ đối phó như đối phó những cô gái kia, đối với Hàn Duyệt cho vài cái bạt tai. Nhưng hôm nay, không hiểu thế nào hắn lại chịu thua .
- Bạn hiền, mày trở về tắm rửa đi ngủ đi... Xong việc tao sẽ tới tìm mày.
Long Vũ không muốn làm lớn chuyện, cũng không phải là hắn sợ phiền phức, chính là hắn không muốn phá hư nguyên tắc của mình.
Ánh mắt Vương Quốc Duy đỏ rực trừng mắt nhìn Long Vũ một cái, quát:
- Mày câm mồm cho tao, mày tính là cái thá gì. . . . . Chuyện của tao không cần mày quan tâm.
Hiển nhiên, trong mắt hắn, Long Vũ là tình địch.
- Tôi nói lại cho cậu một câu... Lập tức biến, đừng để tôi nổi nóng.
Hàn Duyệt không chỉ là giáo viên, còn là đội trưởng đội đại án cục thành phố, nổi tiếng là nữ Bạo Long. Nàng tính tình nóng nảy một khi phát tác, thì cục trưởng cục thành phố Lưu Tử Kỳ cũng có chút đau đầu.
Vương Quốc Duy tốt xấu coi như là tầng lớp thượng lưu tại Thiên Hải. Nhìn thấy Hàn Duyệt tức giận , hắn liền vội vàng bứt ra. Tục ngữ có câu hảo hán ko chấp nhất việc nhỏ.
Chuyện ngày hôm nay không thể để yên. Ra tới cửa hắn còn hung tợn không cam lòng trừng mắt nhìn Long Vũ một cái.
- Tiểu Vũ, phải thế chứ.
Mắt thấy Vương Quốc Duy bộ dạng như thế, Đại Ngưu trong lòng thật sảng khoái a. Giống như trời rất nóng ăn một miếng dưa hấu ướp lạnh .
- Đại Ngưu.
Long Vũ đang muốn nói gì đó, thì thấy một dáng vẻ yểu điệu thục nữ chậm rãi đi tới, theo ánh mắt của nàng, Long Vũ lại nhìn Trương Đại Ngưu. Cảm giác cho Long Vũ biết, con đàn bà này đã đá Trương Đại Ngưu, theo Vương Quốc Duy.
Quả nhiên, Trương Đại Ngưu ôm lấy ánh mắt cừu hận:
- Hừ, tên Đại Ngưu xứng cho vô gọi hay sao, tránh xa tôi ra….
- Đại Ngưu, đừng tuyệt tình như vậy. Em hối hận..
Cô gái kia làm một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, Người ko biết còn tưởng ràng Đại Ngưu là Trần Thế Mỹ, nàng là Tần Hương Liên. Nhưng thực tế thì Vương Nguyệt là điển hình của Phan Kim Liên(DG: Hot girl được toàn thể nam nhân hâm mộ. Biên: Không xem Kim Bình Mai thì cũng không quan tâm đến ả này ), còn Đại Ngưu ắt hẳn là Võ Đại Lang rồi.
- Biến.
Không chút mềm lòng Đại Ngưu trừng mắt lên quát:
- Cô còn không biết xấu hổ à? Lúc trước tôi đã nói qua, cô chỉ là món đồ chơi của Vương Quốc Duy, chơi chán, tất nhiên thằng đó sẽ đá đi thôi…..Hiện tại quả nhiên…..Như thế gọi là quả báo….
- Đại Ngưu, anh đã nói anh rất yêu em, anh yêu em đến sẽ sông cạn đá mòn mà. . . . .
- Đúng vậy. Đúng là tôi nói thế đấy.
Là nam nhân, Trương Đại Ngưu dám nghĩ dám làm. Hắn trầm giọng nói:
- Tôi từng cho là trái tim của tôi đã mất, nhưng thực sự thì không, nó chỉ trốn trong bóng tối, đau đớn như một kim đâm vào. Nhưng với tôi, nỗi đau đó không tính là gì, nó chỉ làm cho tôi thêm mạnh mẽ, thêm kiên cường mà thôi… Cô ko phải gió, tôi ko phải cát, ko thể triền miên ko dứt như ở cỏi Thiên Thai. Lau khô nước mắt đi, mai chúng ta còn đi học. Bạn Vương à, về nhà tắm rửa đi ngủ đi.
Nước đổ thì ko hốt lại được, nàng ko ngờ rằng Đại Ngưu cao lớn thô kệch lại nói những câu triết lý như vậy.
- Đại Ngưu a, văn chương ko tệ nha.
Long Vũ giơ ngón tay cái lên.
Đại Ngưu mở miệng cười nói:
¬
- Ha ha, thất tình thật ra cũng ko tệ, ít nhất nó làm tao tài hoa lên ko ít...
Vũ hội sau khi kết thúc, Long Vũ tự mình đưa Đại Ngưu quay về ký túc xá. Hai người ước hẹn qua vài ngày sẽ đối rượu đương ca.
Tiếp đến, Long Vũ dự định trở về phòng tu luyện.
Nhưng là vừa ra tới cổng trường liền bị Hàn Duyệt ngăn cản:
-Tiểu Vũ. Chạy đi đâu? Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
- Nếu không phải việc trọng yếu, hôm khác được không?
Long Vũ trong lòng muốn tu luyện nên không muốn dây dưa cùng Hàn Duyệt.
- Không được.
Hàn Duyệt trừng mắt, đỏ mặt nghiêm nghị nói:
- Tiểu Vũ. Tại sao cậu luôn nói với người khác tôi là bạn gái của cậu hả? Cậu rốt cuộc là có ý gì?
- Cái này…
Long Vũ sờ ót có chút mê hoặc nói:
- Tôi đã từng nói vậy sao? Không đúng, tôi chưa bao giờ nói như vậy.
- Nói bậy.
Hàn Duyệt thở phì phì nói:
- Ngay tại vũ hội, cậu còn nói với Đại Ngưu. Nòn nữa, cậu nói với cha tôi, còn có Lưu cục trưởng... Hôm nay, cậu phải cho tôi một câu trả lời.
- Thật tình thì tôi chưa nói gì cả¬.
Ngày hôm đó trên bộ đàm, hắn có cố ý biểu lộ một chút ý tứ như thế.
Nhưng đó hoàn toàn chỉ là lời nói dối thiện ý.
Lúc ấy sự tình khẩn cấp, hắn sở dĩ nói như vậy, hoàn toàn chính là vì ổn định Hàn Duyệt.
Nói đi thì nói lại , câu nói kia cũng không phải rất rõ ràng.
- Cậu nói, rốt cuộc cậu có ý gì?
Hàn Duyệt truy vấn.
Long Vũ cảm thấy đau đầu:
- Chị Hàn, tôi mệt muốn chết rồi. . . . . Không phải, tôi đang bị bệnh, tôi phải nhanh chóng về nghỉ ngơi
Long Vũ trực tiếp tìm cái lấy cớ, đi thẳng về phía trước.
- Long Vũ, cậu đứng lại
Hàn Duyệt dậm chân đuổi thẳng theo. Long Vũ đi rất nhanh, nhưng mà Hàn Duyệt cũng ko chậm . Được vài bước nàng liền chắn phía trước hắn, sắc mặt có chút âm trầm nói
- Long Vũ, cậu không thể trốn tránh, cậu phải đem chuyện này nói rõ ràng với tôi. Nếu không nói, tôi sẽ không cho cậu đi.
Long Vũ không phải là không muốn giải thích.
Mấu chốt của vấn đề là hắn đã giải thích rồi, hơn nữa đều nói đúng sự thật. Nhưng là Hàn Duyệt không tin.
Long Vũ cũng không thể kiên trì, thôi đành gánh cục nợ trên lưng vậy...
Long Vũ xoay chuyển ánh mắt, trầm giọng nói
- Chị Hàn, cái gì cần nói tôi cũng nói rồi, nếu chị tính toán cố gắng muốn tôi phải thừa nhận chị là bạn gái của tôi, tôi cũng không ngại.
- Dù gì, tôi cũng đã có một bạn gái hữu danh vô thực, thêm nữa cũng không sao cả.
- Nói bậy.
Hàn Duyệt nhất thời nóng nảy:
¬- Ai nói là tôi muốn thế? Cậu rốt cuộc là đang nghĩ cái gì?
Nói xong câu đó, Hàn Duyệt mặt đỏ như quả gấc chín.
Hàn Duyệt vì sao đỏ mặt, nguyên nhân này sợ là chỉ có chính cô ta mới biết được.
Long Vũ rất muốn đoán đại ra một lý do.
Nhưng là nghĩ lại, không phải có câu tâm tư con gái thường khó đoán, mà đoán cũng không hiểu.
- Hàn lão sư xinh đẹp, tôi nghĩ tôi cần phải đi. Tôi cảm thấy nói chuyện với cô thật vô vị, cô nên để sức đi điều tra Hoàng Đạt Phát. Tôi hy vọng có thể mau chóng biết yêu hồ trốn ở đâu.
Long Vũ nghiêm nghị nói:
- Yêu hồ lần trước bị tôi đánh cho bị thương, thời gian này khẳng định trốn ở nơi nào đó chữa thương. Chúng ta càng nhanh biết chỗ trốn, tình thế đối với chúng ta càng có lợi. Nếu kéo dài tới lúc nó phục hồi, vấn đề sợ sẽ không được tốt lắm.
- Tôi biết.
Hàn Duyệt gật gật đầu, nói:
- Đêm nay sau khi trở về, tôi nhất định suốt đêm thẩm vấn. Nhưng mà trước khi đi, tôi muốn biết rõ ràng ý tứ của cậu.
- Ý của tôi chính là không có gì cả…
Long Vũ nói.
- Long Vũ, tôi phát hiện cậu càng ngày càng thần bí, càng ngày càng đáng giận….
Thần sắc Hàn Duyệt hết sức phức tạp nhìn hắn, hơi phân vân,sau một hồi đấu tranh tư tưởng nói:
- Lần đầu tiên gặp cậu, tôi còn tưởng rằng cậu là một bọn bịp bợm giang hồ, nhưng là không nghĩ tới, cậu thật sự là cao nhân Huyền Môn. Cậu cũng biết, trước kia tôi không tin mê tín , nhưng từ khi tiếp xúc với cậu, tôi càng ngày càng thấy nhiều sự việc huyền bí... Cũng bởi vì vậy, cậu ở trong lòng tôi càng ngày càng thần bí. . .
Long Vũ thản nhiên liếc mắt ngắm nàng một cái, nữ nhân này cái gì cũng tốt. Duy nhất một chỗ, đó chính là quá mức cố chấp.
- Tiểu Vũ, hãy trả lời tôi, cậu thật sự yêu thích tôi sao?
Hàn Duyệt đột nhiên lấy hết can đảm trực tiếp hỏi.
- Chuyện này. . . .
Long Vũ có chút ngoài ý muốn. Hiển nhiên, trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không biết nên nói như thế nào. Nói không thích? Phỏng chừng sẽ làm người ta bị tổn thương? Nói là thích, có điểm trái lương tâm, phỏng chừng còn có thể hại người.
Hơn nữa vấn đề mấu chốt ở đây là Long Vũ không biết Hàn Duyệt trong lòng nghĩ như thế nào.
- Không biết.
Long Vũ trả lời chung chung.
- Tôi cũng không biết.
Hàn Duyệt cũng không biết như thế nào, đột nhiên cả người can đảm nhào vào ngực Long Vũ, thống khổ khóc lên:
- Tiểu Vũ, cậu có biết tôi vì sao phải đến tìm cậu để hỏi đáp án không? Đó là bởi vì chính tôi cũng không biết... Cha thích cậu, Lưu cục trưởng cũng thích cậu. Trong mắt bọn họ, cậu là người thích hợp làm chồng của tôi nhất. Nhưng mà tôi. . . . . Tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần yêu đương, càng không có tính toán lập gia đình. Nhưng trong lòng tôi một chút cũng không ghét cậu. Tuy rằng tôi đối với cậu luôn trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, nhưng thực tế, trong lòng tôi không hề chán ghét cậu. Từ lúc cậu tại hồ Linh Trạch cứu tôi, từ đó không bao giờ tôi bài xích cậu. Sau này, cậu còn cứu cha tôi, lại cứu tôi. Tính đến giờ, cậu đã cứu tôi hai lần... Trong lòng tôi rất cảm kích, rất biết ơn. Nhưng mà tôi không biết cậu nghĩ gì... Tôi lại không thể xác định mình cảm kích mà thích, hay yêu mà thích.( Biên: Em này nhớ mỗi lần ở hồ Linh Trạch với bọn cướp vừa rồi. Nó quên quả phong ấn của yêu hồ. Chắc nó mà nhớ lần đó là nó yêu rồi đấy )