Chương 128: Nguyên Lai Là Quen Biết Đã Lâu ...


- Đừng hòng.

Đường Hương Hương sắc mặt lạnh lùng:

- Với loại người vô sỉ như ngươi, đừng hòng lấy lấy được Đường Môn Độc Kinh từ chỗ ta. Ngày hôm nay ta muốn ngươi phải chết.

Đường Hương Hương thản nhiên cười nói.

- Hai đứa trẻ ranh mà cũng mạnh miệng với ta. Xem ra hôm nay vận khí của ta khá tốt.

Hắc y nhân sắc mặt lạnh lùng. Hắn bẻ cổ, vặn các ngón tay phát ra những tiếng vang như chẻ tre.

Sau đó, hắn lộ ra nụ cười âm lãnh, nói với Long Vũ:

- Đáng tiếc diện mạo đứa nhóc này không được xuất chúng. Nếu không ta liền thu ngươi làm Kim Đồng Ngọc Nữ bên cạnh.

Long Vũ một trận buồn bực. Biết là diện mạo của mình không không được ngon trai cho lắm, nhưng để cho lão già gầy gòm ốm yếu khinh bỉ quả thật mất mặt.

Nghĩ vậy, Long Vũ trả lời:

- Này, lão già chết tiệt, ngươi trước tiên soi cái mặt mình trong nước tiểu, nhìn cho rõ đi rồi coi có đủ tư cách để nói đến người khác hay không?

Hắc y nhân giận dữ, cười lạnh:

- Nhóc con to mồm. Miệng lưỡi cũng rất lưu loát. Để ta xem bản lĩnh của ngươi thế nào…

Long Vũ trên mặt coi thường, hơn nữa hắn còn bước lên hai bước. Lúc này khoảng cách với Hắc y nhân chỉ còn khoảng ba, bốn thước.

Hắc y nhân rốt cuộc không kìm nổi lửa giận trong lòng. Nhìn Long Vũ khinh thị cùng trấn tĩnh làm cho hắn có chút tức giận.

Long Vũ ngược lại cười cười. Hắc y nhân đã trúng kế của hắn, rốt cuộc bị rối loạn tâm lý. Càng lúc hắn càng chọc tức Hắc y nhân.

Tức giận càng làm dễ xuất hiện sơ hở. Cao thủ so chiêu tâm lý vô cùng trọng yếu. Chỉ cần đối phương sơ hở, Long Vũ liền xuất chiêu.

- Đến đây chịu chết đi ….

Long Vũ khẽ quát một tiếng.

- Muốn chết.

Hắc y nhân như một cơn gió đánh tới trước người Long Vũ. Lúc này, hắn không thi triển Thiên Sư pháp kiếm, mà sử dụng tay không tiến hành công kích.

Ngay lúc Hắc y nhân sắp chạm đến thân thể, Long Vũ âm thầm ra lệnh cho La Lâm mở ra biên độ tăng trưởng đạo lực, tay không nghênh đón.

- Ầm ầm…

Một tiếng nổ vang lên, Long Vũ hơi lắc lư thân hình. Hắc y nhân kêu thảm lùi lại sáu bước. Trên trán lấm tấm mồ hôi.

Mà quần áo trên cánh tay phải cũng bị đánh nát. Hiển nhiên là kiệt tác của Hắc y nhân.

Đường Hương Hương không khỏi há miệng kinh ngạc. Nàng tựa hồ không tin Long Vũ có thể chiếm được thượng phong.

Long Vũ xoa xoa cánh tay phải. Tuy rằng lực công kích của Hắc y nhân không nhỏ, nhưng hắn rõ ràng khinh địch. Hơn nữa, Long Vũ trực tiếp khai mở biên độ tăng trưởng đạo lực. Cho nên, vừa rồi hắn nắm giữ thượng phong. Mặc dù cánh tay phải có chút đau đớn, nhưng hắn không hề bị thương.

- Tưởng là hổ báo cáo chốn lắm, hóa ra lại bình thường như thế.

Long Vũ lộ ra nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, vô cùng tự tin nói.

Sự tự tin của Long Vũ làm Đường Hương Hương ngẩn ngơ, con mắt của nàng trở nên ôn nhu:

- Long Vũ, cẩn thận một chút.

Hắc y nhân sắc mặt tái xanh. Công kích vừa rồi của hắn không nhỏ, hắn vạn lần không ngờ Long Vũ có thể chiếm giữ thượng phong. Hắn hoang mang không biết thực lực thực sự của Long Vũ. Lúc đầu, hắn nhận thấy Long Vũ chỉ có thể đạt đến Lam Sắc cảnh giới. Nhưng một kích vừa rồi, thực lực phải đạt đến Tụ Linh cảnh giới đỉnh phong.

Hắc y nhân cho rằng nguyên nhân là do lệnh bài Ngũ Phương Thiên Địa.

Nghĩ đến đây, hắn càng quyết tâm lấy được lệnh bài Ngũ Phương Thiên Địa trên người Long Vũ.

Hắc y nhân trong lòng tính toán, tự nhiên trong mắt phát ra một tia dị thường. Việc này đương nhiên không thoát khỏi tầm mắt của Long Vũ.

Trong lòng Long Vũ mừng thầm. Hắn cười dài, liên tục ép sát ba bước, giả bộ làm một bộ dáng tự nhiên nói:

- Lão già nếu không muốn chết. Cút ngay cho ta.

- Hừ.

Tuy rằng Long Vũ đã tạo ra khí thế cường đại, nhưng Hắc y nhân tuyệt đối không phải là một nhược giả, càng không phải là một kẻ chỉ biết ngồi chờ chết, hắn lại xuất thủ.

Long Vũ hừ lạnh một tiếng, nhưng không có ra tay công kích. Đối phó với cao thủ như Hắc y nhân, tuyệt đối không thể lấy cứng đối cứng, mà phải lấy kế sách bất biến ứng vạn biến. Biên độ tăng trưởng đạo lực cũng phải cần có thời gian mới có thể thi triển.

Với khí thế cùng tâm lý đã hù cho Hắc y nhân mất mật, Long Vũ cho rằng đã hoàn toàn nắm được thế cục trong tay.

Nhưng tình huống lúc này, cho dù hắn nắm tiên cơ vẫn không thể đạt được hiệu quả như ý. Hắc y nhân dù sao cũng là một cường giả. Dù thế nào cũng không ảnh hưởng nhiều đến thực lực.

Trong khi nói chuyện, Hắc y nhân đã sử dụng Kỳ Ảo bộ pháp, xuất ra vô số ảo ảnh hướng đến sau lưng Long Vũ. Đường Hương Hương không nhịn được kinh hô, bởi vì tốc độ của Hắc y nhân quá nhanh, khoảng cách sau lưng Long Vũ không quá một thước. Với khoảng cách này, Long Vũ tuyệt đối không thể tránh thoát.

Nhớ tới lời nói lúc trước của Long Vũ, nàng căn bản cũng không biết trốn đi đâu, chi bằng cùng liều mạng.

Long Vũ quả thực không thể trốn thoát, nhưng hắn vẫn muốn tránh, thân thể rất nhanh hơi cúi xuống. Hắc y nhân cười thầm nói:

- Lần này ngươi nhất định phải chết.

- Ầm Ầm…..

Vài tiếng nổ vang lên, một đạo thân ảnh ngăn chặn công kích của Hắc y nhân.

Hắc y nhân giật mình lùi lại phía sau mấy bước. Lúc này đạo thân ảnh đã mang theo Long Vũ đi tới bên cạnh Đường Hương Hương.

- Là người…

Long Vũ ổn định thân hình, mỉm cười:

- Tiền bối… Bạch Mi đạo nhân, tại sao người tại tới đây?

- Ha ha…

Người tới chình là Bạch Mi đạo nhân canh gác động Vô Tình. Hắn vẫn như cũ, bộ dàng gày còm, ánh mắt ảm đạm vô quang, khóe miệng mỉm cười.

- Là ngươi?

Hắc y nhân dường như nhận biết Bạch Mi đạo nhân, sắc mặt phát lạnh, tức giận nói:

- Bạch Mi, ngươi dựa vào cái gì mà quản vào chuyện của ta. Ngươi đừng quên ước định giữa chúng ta. Khôn hồn thì tránh ra.

- Ta sẽ đi, nhưng ta phải được mang hai đứa nhỏ này.

Bạch Mi nghiêm mặt nói:

- Hai đứa nhỏ này đến động Vô Tình vì Vô Tình Thiên Đạo. Lúc này hai đứa vẫn chưa lấy được Vô Tình Thiên Đạo. Là người canh gác động Vô Tình, ta có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho chúng.Hắc Minh, nể mặt ta, để cho chúng rời đi, nếu không ta cũng không dừng tay…

- Hắc Minh? Ngươi cư nhiên gọi ta là Hắc Minh. Tốt, tốt…

Hắc y nhân cười lạnh:

- Bạch Mi, xem ra trong lòng ngươi, ta đã là kẻ chết rồi.

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Bạch Mi đạo nhân hỏi.

- Đều là do các ngươi bức ta.

Trong đôi mắt Hắc y nhân hiện lên sự oán hận:

- Ta sở dĩ có ngày hôm nay, đều là do đám người ngụy quân tử các ngươi ban tặng. Năm đó ta từng thề cho các ngươi phải trả giá. Bình sinh ta chưa từng thay đổi lời thề.

- Ta biết.

Bạch Mi đạo nhân vẻ mặt bình tĩnh:

- Hắc Minh. Ngươi luôn oán trời, oán người khác. Trên thực tế, ngươi có ngày hôm nay đều do ngươi tự gây nghiệt.

- Hừ.

Hắc y nhân khinh thường nói:

- Bạch Mi. Ngoại trừ những lời nói trống rỗng, ngươi còn có thể làm cái gì. Bạch Mi, ta cũng không muốn giấu ngươi, không bao lâu nữa cái thế giới của các ngươi sẽ thành địa ngục. Đến lúc đó, bọn ngụy quân tử các ngươi tự cho mình là siêu phàm, cũng sẽ trở thành nô lệ của ta.

- Ha ha.

Bạch Mi đạo nhân cười nói:

- Hắc Minh, từ Bàn Cổ đại thần khai thiên lập địa đến nay, chính luôn thắng tà. Ngươi vốn là một thiên tài Huyền Môn, là một đệ tử Huyền Môn duy nhất trong mấy trăm năm có thể thành tiên. Đáng tiếc ngươi lại lầm đường lạc lối. Thật sự đáng tiếc.

- Được rồi. Đừng ở trong này giả bộ từ bi.

Hắc y nhân lãnh đạm:

- Đem cái bộ mặt giả bộ từ bi của ngươi quăng cho chó gặm đi. Ta tự cảm thấy lúc này rất tốt. Hiện tại ta tu luyện chính tà công pháp, tu vi tăng tiến như mặt trời ban trưa. Cho dù là lão đại Huyền Cảnh Dục Giới cũng đối với ta không có bất kính. Nhìn lại ngươi cũng từng một thời oai hùng, cuối cùng cũng chỉ là một lão đầu canh giữ một cái động. Không bằng ngươi theo ta, chúng ta cùng liên thủ, cùng nhau tạo nên một đại sự nghiệp.

- Im miệng.

Bạch Mi đạo nhân lạnh giọng:

- Hắc Minh. Cho dù ngươi có gãy lưỡi cũng không thể dụ ta tiến nhập ma đạo.

- Hà hà.

Hắc y nhân cười lạnh:

- Đồ ngu xuẩn, tương lai ngươi sẽ hối hận. Tốt lắm, nhiều lời vô ích, tốt nhất ngươi cút ngay đi. Nếu không đừng trách ta không giữ lời thề năm đó.

- Hai đứa nhỏ, chúng ta đi thôi.

Bạch Mi đạo nhân quay đầu nói:

- Nơi này để cho ta ứng phó, các ngươi mau rời đi. Đối với thân phận của Hắc Minh, các ngươi không được để lộ cho bất luận kẻ nào.

- Vì sao?

Long Vũ hiếu kỳ hỏi.

- Không cần hỏi nhiều. Làm theo là được.

Bạch Mi đạo nhân quay sang nói với Đường Hương Hương:

- Đứa nhỏ, ngươi trần duyên sâu nặng, căn bản không thích hợp tu luyện Vô Tình Thiên Đạo. Bần đạo hi vọng ngươi trở về có thể suy nghĩ kỹ lại, tránh phạm phải sai lầm lớn, tương lai hối hận cả đời.

- Cháu đã nghĩ kỹ.

Đường Hương Hương cắn môi nói.

- Ngươi tự thu xếp ổn thỏa.

Bạch Mi than nhẹ một tiếng.

- Các ngươi đi đi, đừng lãng phí thời gian.

Bạch Mi đạo nhân thúc giục.

- Một người cũng không thể đi.

Hắc y nhân quát một tiếng.

- Hắc Minh. Ngay cả ngươi một thân chính tà công pháp, cũng không phải đối thủ của ta. Trước kia ngươi đã bại dưới tay ta, bây giờ cũng thế.

Bạch Mi vô cùng tự tin nói.

Hắc y nhân cực kỳ tức giận. Trước kia hắn cùng Bạch Mi đạo nhân giao thủ, hắn từng liên tiếp thất bại. Nhưng bị đả kích như thế, hắn thực sự không chịu nổi.

Hắc Minh luôn là người cuồng ngạo. Trước kia như thế, bây giờ vẫn thế. Nhất là hiện tại hắn một thân chính tà công pháp, cho dù là ở Huyền Cảnh, hắn cũng coi gần như vô đối.

Lúc này bị chế giễu, hắn chịu đựng được thì quả thực là lạ.

- Bạch Mi, xem ra chúng ta lại tiếp tục so tài.

Hắc Minh bước lên ba bước, khoảng cách với Bạch Mi khoảng năm thước. Hắn lạnh lùng nhìn Bạch Mi đạo nhân:

- Ngươi ở ẩn tại động Vô Tình, tại sao còn phải nhúng tay vào chuyện này. Ngươi cũng đã biết, một khi nhúng tay vào, không thể quay lại…

- Ta vô oán, vô hối.

Bạch Mi đạo nhân nói.

- Hừ.

Hắc Minh cười lạnh:

- Bạch Mi, ngươi muốn tìm chết, không được trách ta.

Bạch Mi đạo nhân vẫn mang vẻ mặt tươi cười, hai mắt híp lại, mục quang từ khóe mắt như thanh lợi kiếm sắc bén, cùng ánh mắt Hắc Minh đụng nhau.

Hắc Minh có chút chấn động, thần sắc có chút rối loạn. Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ gặp đối thủ có ánh mắt sắc bén như thế.

Long Vũ cùng Đường Hương Hương thực sự kinh hãi. Cho tới bây giờ hai người chưa từng gặp ai có khí tức cường đại như Bạch Mi đạo nhân.

- Tu vi của ngươi lại tăng tiến.

Hắc Minh nói:

- Ta đã đánh giá ngươi quá thấp. Không ngờ ngươi ở động Vô Tình tránh xa thế tục, tu vi lại tăng tiến nhanh như vậy.

Trong con ngươi Bạch Mi đạo nhân xuất ra hai đạo tinh quang bén nhọn, làm cho Hắc Minh lùi lại một bước, lập tức rút kiếm.

- Chỉ bằng chút bổn sự ấy, ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của ta.

Hắc Minh khiêu khích Bạch Mi đạo nhân.

Ánh mắt Bạch Mi đạo nhân vẫn sắc bén như cũ, thân hình vẫn bất động. Nhưng từ trên người sát ý tỏa ra càng lúc càng nồng đậm, không khí cũng trở nên nặng nề.

Hắc Minh lạnh lùng quát một tiếng, đưa tay xuất ra Âm Dương pháp kiếm, hướng thẳng về phía Bạch Mi đạo nhân, sát ý càng lúc càng tăng.

Ánh mắt Hắc Minh toát ra sự điên cuồng cùng ngỗ ngược.

Bạch Mi đạo nhân vẫn không di chuyển, một ngón tay cũng không nhúc nhích. Cũng bởi vì Bạch Mi đạo nhân bất động, cho nên không khí xung quang có chút khác thường.

Hắc Minh lại càng không dám khinh thường lão đối thủ này.

Hắc Minh âm thầm kinh hãi, tuy rằng khí thế của hắn từng lúc bao phủ lên Bạch Mi đạo nhân, nhưng hắn vẫn không thể biết rõ ràng khí tức của Bạch Mi đạo nhân.

Khi Hắc Minh chỉ còn cách hai thước, Bạch Mi đạo nhân bắt đầu động. Không biết từ bao giờ, trên tay lão đã cầm một pháp kiếm trắng như tuyết, giống hệt với lông mày của lão.

- Chúng ta đi thôi.

Long Vũ nói:

- Anh nghĩ Bạch Mi lão tiền bối nhất định có thể ứng phó với phản đồ Huyền Môn Hắc Minh. Chúng ta lưu lại cũng không giúp được gì.

Đường Hương Hương ngơ ngác một chút, lập tức nói:

- Được rồi, chúng ta đi trước.

- Bạch Mi lão tiền bối, đa tạ…

Nói xong, hai người lập tức chuẩn bị rời khỏi nơi này.

- Đứng lại.

Hai người bước đi một vài bước đã bị Hắc Minh ngăn cản:

- Hai đứa nhóc các ngươi ngày hôm nay nhất định phải lưu lại. Các ngươi muốn chạy cũng không dễ như vậy đâu.

- Hắc Minh, đối thủ của ngươi là ta.

Bạch Mi đạo nhân vụt qua trước mặt Hắc Minh. Đôi mắt nhìn thằng vào Hắc Minh, trong con ngươi hiện lên một tia lạnh lùng, trên mặt biểu tình tự tin dị thường.

Hắc Minh không dám sơ xuất, vội vàng lấy khí thế đáp lại.

Lập tức hai người bắt đầu đấu khí thế.

Chỉ một lúc, trên trán Hắc Minh lấm tấm mồ hôi. Kết quả này nằm trong dự đoán của Hắc Minh, đây không phải là sở trường của hắn.

- Hắc Minh, tinh thần lực của ngươi càng ngày càng kém.

Trên trán Hắc Minh ướt đẫm mồ hôi, nhưng sát khí trong mắt càng lúc càng đậm.

Bạch Mi đạo nhân nhẹ nhàng bước lên một bước, khí thế cường thịnh ập đến vây quanh Hắc Minh.

Sát khí của Hắc Minh đột nhiên thu liễm lại, bởi vị khí thế của Bạch Mi đạo nhân quá cường thịnh.

Đặc Thù Không Gian - Chương #128